Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 188: Chức Ảnh chi sào danh tiếng vang xa (1)
Chương 188: Danh tiếng hang ổ Chức Ảnh vang xa (1)
Đúng như La Viêm đã nói, Jack không đi cửa chính mà luồn lách bằng cửa sau, giống như những huynh đệ khác. Danh tiếng của hắn tuy không tệ hại như Ma Vương nhưng cũng là một "tên cướp" khét tiếng ở khu Hoàng Hậu. Nhất là việc hắn thường xuyên giúp bọn hải tặc tiêu thụ đồ ăn cướp được, trong mắt các phú hào giàu lên nhờ buôn bán đường biển thì hắn chẳng khác gì hải tặc, chỉ là không đích thân đi cướp.
Tất nhiên, từ khi phát hiện làm tông giáo kiếm tiền hơn làm băng đảng, hắn đã bắt đầu có ý định tẩy trắng bản thân. Ví dụ như dùng tiền kiếm được đầu tư vào bất động sản, trích một phần nhỏ lợi nhuận làm từ thiện. Dù sao những việc này cần thời gian. Jack biết rõ mình có thể khiến khách khứa ở đây sợ hãi nên không để ai nhìn thấy trước khi vào đại sảnh. Sau khi nhờ nhân viên phục vụ đưa tới, Jack đi theo sau đến căn phòng trên tầng cao nhất.
Hắn vốn nghĩ người đợi mình là thuộc hạ của Ma Vương, nhưng không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc. Jack sững sờ, vô thức há hốc miệng, vẻ mặt như gặp quỷ. Hắn không ngờ lại có thể gặp được Ma Vương tôn kính ở khu phố Hoàng Hậu phồn hoa của Lôi Minh thành!
"Tôn kính..."
"Gọi ta Colin tiên sinh là được." La Viêm nhìn Jack ấp úng, chậm rãi lên tiếng, rồi quay sang người phục vụ, "Ngươi ra ngoài đi."
"Vâng, thưa ông chủ." Người phục vụ khách sạn khẽ cúi đầu rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Jack nhìn theo bóng lưng người kia với vẻ mặt kỳ quái, trong lúc nhất thời không chắc người đó có biết ông chủ mình là ai không. Đương nhiên, hắn tò mò hơn là tâm trạng của các khách khứa đang có mặt ở khách sạn. Nếu họ biết mình và Ma Vương trong truyền thuyết ở cùng một khách sạn, không biết có bị dọa cho tè ra quần không. So với thế thì bản thân cái "tên cướp đường" của hắn cũng chẳng là gì.
"Ngươi rất ngạc nhiên?"
"Vâng..." Jack nuốt nước miếng, cười khổ nói, "Ta thật không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây."
"Vậy ngươi mau làm quen đi." La Viêm uống một ngụm trà, đặt chén xuống nói tiếp, "Ta có dự cảm mạnh mẽ, sau này ngươi sẽ thường xuyên nghe đến tên ta ở đây đấy."
Nghe câu này, Jack tuy ngoài mặt không có phản ứng gì nhưng trong lòng thì sóng gió nổi lên. Trước kia, hắn đã cảm thấy Lôi Minh quận từ khi nào bắt đầu bị Đại Mộ Địa xâm nhập, đâu đâu cũng có dấu vết của Ma Vương. Giờ tận mắt thấy Ma Vương ngồi trong khách sạn ở khu phố phồn hoa nhất của Lôi Minh thành, hắn có thể khẳng định rằng đây không phải ảo giác — Ma Vương xâm nhập vào công quốc Campbell có lẽ còn sâu hơn hắn nghĩ! Nghĩ vậy, Jack nhìn La Viêm với vẻ tôn kính, như đang diện kiến thần linh thực sự.
"Vâng, thưa đại nhân."
La Viêm gật đầu rồi nói mục đích gọi hắn đến đây.
"Ta có hai việc muốn giao cho ngươi."
Jack cung kính nói.
"Xin ngài cứ sai bảo, ta nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành."
La Viêm tiếp lời.
"Ta nhớ ngươi có một bến cảng riêng ở vùng ven đầm lầy phía tây nam?"
"Không hẳn là bến cảng, đó chỉ là một làng chài nhỏ..." Jack cung kính đáp, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi, "Chẳng lẽ ngài có gì cần chuyển vào sao?"
La Viêm đáp:
"Cũng gần như vậy, nhưng ta cần từ đó lên thuyền."
Jack giật mình hỏi lại.
"Lên thuyền?"
"Đúng vậy." La Viêm không giấu ý định, nói thẳng kế hoạch của mình, "Ta có một lô hàng cần vận chuyển từ rừng Ngân Tùng tới cảng Lôi Minh thành, ta muốn dùng bến cảng của ngươi."
Jack ngơ ngác nhìn Ma Vương, nhất thời không thốt nên lời.
Lên thuyền ở cảng buôn lậu để đến cảng Lôi Minh thành?
Đây là kiểu gì vậy?! Thông thường, các thuyền ghé cảng của hắn đều nhằm trốn thuế hoặc là chiến lợi phẩm cướp bóc của hải tặc. Hắn làm buôn lậu bao nhiêu năm, đây là lần đầu thấy làm ngược lại. Với cả, vì sao nhất định phải đi đường biển? Giả làm đoàn buôn trên đất liền cũng được mà! Jack rối như tơ vò.
Thật ra, hắn đã nếm được chút "ngọt ngào" của việc kể chuyện nhưng kinh nghiệm và kiến thức của hắn chưa đủ để thấu đáo.
La Viêm không quan tâm mấy đồng tiền buôn bán. Tuy kiếm được kha khá, nhưng so với mưu đồ thực sự thì quá nhỏ bé. Hắn muốn kể một câu chuyện về gia tộc Colin. Một gia tộc vĩ đại mà khiêm tốn, có một lãnh địa rộng lớn ở nước ngoài, nơi đó núi làm bằng vàng, sông chảy mật ong, trái cây trên cây khiến cả Tinh linh cũng thèm, nhện giăng tơ lụa, vỏ sò ngậm kim cương chứ không phải trân châu.
Và với tư cách trưởng tử nhà Colin, hắn đến Lôi Minh thành lần này có một mục đích quan trọng — đó là nhắm tới sự cần cù và thông minh của người dân nơi đây. Hắn muốn chia sẻ của cải từ thuộc địa với dân bản xứ, cùng nhau khai thác vùng đất màu mỡ này, đôi bên cùng có lợi.
Câu chuyện này cực kỳ hấp dẫn giới quý tộc và phú hào Lôi Minh thành. Không chỉ vì họ muốn bắt chước tầng lớp thượng lưu của đế quốc, mà còn vì họ quá khát khao có được lãnh địa riêng. Đáng tiếc, hầu hết vùng đất mới của đại lục đều bị đế quốc chiếm đoạt, các vùng đất màu mỡ cũng đã được phong cho quý tộc đế quốc, không đến lượt họ. Các vùng đất còn lại thì cằn cỗi, gần tuyến giao tranh với Địa Ngục hoặc nằm trong tay các Ma Vương.
Gia tộc Andes chỉ nhặt nhạnh một chút kẽ hở của các quý tộc đế quốc để vươn lên thành "Vua không ngai" ở Lôi Minh thành. La Viêm có thể chắc chắn bọn họ sẽ bị câu chuyện này thu hút, vì dưới ánh mặt trời không có gì là mới cả, những chuyện tương tự như vậy trên địa cầu đầy rẫy ví dụ.
Dĩ nhiên, không thể kể câu chuyện này chỉ bằng mấy chiếc xe ngựa mà phải cần một chiếc thuyền buồm có thể đi biển, neo đậu ở cảng Lôi Minh thành cho dân chúng thấy là đủ. Nếu muốn lấy thứ gì đó xuống, chỉ cần một chiếc thuyền nhỏ từ cảng của Jack qua lại rồi bí mật trao đổi trong đêm là được. Đáng tiếc, truyền tống trận sẽ để lại dấu vết, nếu không dùng siêu phàm thì càng dễ dàng.
La Viêm: "Chi tiết cụ thể ngươi không cần biết, chỉ cần trả lời ta có làm được không."
"Không thành vấn đề, thưa đại nhân, việc này không khó." Jack ngừng lại một chút rồi chần chừ nói tiếp, "Nhưng có một việc ta phải báo trước, gần đây vùng đầm lầy phía tây nam có người thằn lằn quấy phá, thường xuyên tấn công vùng ven biển, nên e là về an toàn..."
Nhìn Jack khó mở lời, La Viêm không để tâm lắm.
"Ta sẽ phái người đến giúp ngươi."
Hắn nhớ khi mới đến đây, lũ người thằn lằn từng gây phiền toái cho mình, sau đó vì bận chuyện trong mê cung nên tạm thời không để ý đến chúng, nhưng không có nghĩa là hắn quên. Khi nào rảnh tay, hắn sẽ tính sổ với chúng sau!
Nghe Ma Vương đồng ý phái quân đến giúp, Jack vui mừng khôn xiết, vội vàng cảm tạ.
"Đa tạ Ma Vương đại nhân!"
"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
La Viêm dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Mặt khác, việc thứ hai liên quan tới việc thứ nhất, ta cần ngươi giúp ta chuẩn bị một chiếc thuyền buồm sạch sẽ, và giới thiệu cho ta một thuyền trưởng đáng tin, kín miệng. Ta không cần hắn đi biển, hầu hết thời gian cứ ở lại cảng là được."
Thủy thủ thường ở trên thuyền ít khi xuống nên dùng thi quỷ cũng được, nhưng thuyền trưởng đôi khi cần giao tiếp ở cảng nên tốt nhất là dùng người.
Jack lập tức nói.
"Chuyện này dễ thôi, thuộc hạ của ta có không ít người có kinh nghiệm đi biển, ta đảm bảo bọn họ tuyệt đối là người đáng tin!"
Không chỉ đáng tin, họ đều đã thề trước mặt Ma Vương và còn có cả đoạn ghi hình. Đó gần như đã là truyền thống của Huynh Đệ hội. Muốn thành thành viên nòng cốt, nhất định phải trải qua lễ rửa tội của hầu tăng để trở thành tín đồ của Ma Vương.
Thấy Jack thề thốt như vậy, La Viêm hài lòng gật đầu.
"Được, vậy ta chờ tin của ngươi."
Jack vội hỏi:
"Xin hỏi khi nào thì ngài cần?"
La Viêm suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Mặt trời lặn trước đó có thể làm được không?"
"Mặt trời lặn trước đó?! " Jack hơi sững sờ, vô thức liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Mặc dù bây giờ vẫn là buổi sáng, nhưng dù nói thế nào một ngày thời gian đây cũng quá gấp.
Đúng như La Viêm đã nói, Jack không đi cửa chính mà luồn lách bằng cửa sau, giống như những huynh đệ khác. Danh tiếng của hắn tuy không tệ hại như Ma Vương nhưng cũng là một "tên cướp" khét tiếng ở khu Hoàng Hậu. Nhất là việc hắn thường xuyên giúp bọn hải tặc tiêu thụ đồ ăn cướp được, trong mắt các phú hào giàu lên nhờ buôn bán đường biển thì hắn chẳng khác gì hải tặc, chỉ là không đích thân đi cướp.
Tất nhiên, từ khi phát hiện làm tông giáo kiếm tiền hơn làm băng đảng, hắn đã bắt đầu có ý định tẩy trắng bản thân. Ví dụ như dùng tiền kiếm được đầu tư vào bất động sản, trích một phần nhỏ lợi nhuận làm từ thiện. Dù sao những việc này cần thời gian. Jack biết rõ mình có thể khiến khách khứa ở đây sợ hãi nên không để ai nhìn thấy trước khi vào đại sảnh. Sau khi nhờ nhân viên phục vụ đưa tới, Jack đi theo sau đến căn phòng trên tầng cao nhất.
Hắn vốn nghĩ người đợi mình là thuộc hạ của Ma Vương, nhưng không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc. Jack sững sờ, vô thức há hốc miệng, vẻ mặt như gặp quỷ. Hắn không ngờ lại có thể gặp được Ma Vương tôn kính ở khu phố Hoàng Hậu phồn hoa của Lôi Minh thành!
"Tôn kính..."
"Gọi ta Colin tiên sinh là được." La Viêm nhìn Jack ấp úng, chậm rãi lên tiếng, rồi quay sang người phục vụ, "Ngươi ra ngoài đi."
"Vâng, thưa ông chủ." Người phục vụ khách sạn khẽ cúi đầu rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Jack nhìn theo bóng lưng người kia với vẻ mặt kỳ quái, trong lúc nhất thời không chắc người đó có biết ông chủ mình là ai không. Đương nhiên, hắn tò mò hơn là tâm trạng của các khách khứa đang có mặt ở khách sạn. Nếu họ biết mình và Ma Vương trong truyền thuyết ở cùng một khách sạn, không biết có bị dọa cho tè ra quần không. So với thế thì bản thân cái "tên cướp đường" của hắn cũng chẳng là gì.
"Ngươi rất ngạc nhiên?"
"Vâng..." Jack nuốt nước miếng, cười khổ nói, "Ta thật không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây."
"Vậy ngươi mau làm quen đi." La Viêm uống một ngụm trà, đặt chén xuống nói tiếp, "Ta có dự cảm mạnh mẽ, sau này ngươi sẽ thường xuyên nghe đến tên ta ở đây đấy."
Nghe câu này, Jack tuy ngoài mặt không có phản ứng gì nhưng trong lòng thì sóng gió nổi lên. Trước kia, hắn đã cảm thấy Lôi Minh quận từ khi nào bắt đầu bị Đại Mộ Địa xâm nhập, đâu đâu cũng có dấu vết của Ma Vương. Giờ tận mắt thấy Ma Vương ngồi trong khách sạn ở khu phố phồn hoa nhất của Lôi Minh thành, hắn có thể khẳng định rằng đây không phải ảo giác — Ma Vương xâm nhập vào công quốc Campbell có lẽ còn sâu hơn hắn nghĩ! Nghĩ vậy, Jack nhìn La Viêm với vẻ tôn kính, như đang diện kiến thần linh thực sự.
"Vâng, thưa đại nhân."
La Viêm gật đầu rồi nói mục đích gọi hắn đến đây.
"Ta có hai việc muốn giao cho ngươi."
Jack cung kính nói.
"Xin ngài cứ sai bảo, ta nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành."
La Viêm tiếp lời.
"Ta nhớ ngươi có một bến cảng riêng ở vùng ven đầm lầy phía tây nam?"
"Không hẳn là bến cảng, đó chỉ là một làng chài nhỏ..." Jack cung kính đáp, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi, "Chẳng lẽ ngài có gì cần chuyển vào sao?"
La Viêm đáp:
"Cũng gần như vậy, nhưng ta cần từ đó lên thuyền."
Jack giật mình hỏi lại.
"Lên thuyền?"
"Đúng vậy." La Viêm không giấu ý định, nói thẳng kế hoạch của mình, "Ta có một lô hàng cần vận chuyển từ rừng Ngân Tùng tới cảng Lôi Minh thành, ta muốn dùng bến cảng của ngươi."
Jack ngơ ngác nhìn Ma Vương, nhất thời không thốt nên lời.
Lên thuyền ở cảng buôn lậu để đến cảng Lôi Minh thành?
Đây là kiểu gì vậy?! Thông thường, các thuyền ghé cảng của hắn đều nhằm trốn thuế hoặc là chiến lợi phẩm cướp bóc của hải tặc. Hắn làm buôn lậu bao nhiêu năm, đây là lần đầu thấy làm ngược lại. Với cả, vì sao nhất định phải đi đường biển? Giả làm đoàn buôn trên đất liền cũng được mà! Jack rối như tơ vò.
Thật ra, hắn đã nếm được chút "ngọt ngào" của việc kể chuyện nhưng kinh nghiệm và kiến thức của hắn chưa đủ để thấu đáo.
La Viêm không quan tâm mấy đồng tiền buôn bán. Tuy kiếm được kha khá, nhưng so với mưu đồ thực sự thì quá nhỏ bé. Hắn muốn kể một câu chuyện về gia tộc Colin. Một gia tộc vĩ đại mà khiêm tốn, có một lãnh địa rộng lớn ở nước ngoài, nơi đó núi làm bằng vàng, sông chảy mật ong, trái cây trên cây khiến cả Tinh linh cũng thèm, nhện giăng tơ lụa, vỏ sò ngậm kim cương chứ không phải trân châu.
Và với tư cách trưởng tử nhà Colin, hắn đến Lôi Minh thành lần này có một mục đích quan trọng — đó là nhắm tới sự cần cù và thông minh của người dân nơi đây. Hắn muốn chia sẻ của cải từ thuộc địa với dân bản xứ, cùng nhau khai thác vùng đất màu mỡ này, đôi bên cùng có lợi.
Câu chuyện này cực kỳ hấp dẫn giới quý tộc và phú hào Lôi Minh thành. Không chỉ vì họ muốn bắt chước tầng lớp thượng lưu của đế quốc, mà còn vì họ quá khát khao có được lãnh địa riêng. Đáng tiếc, hầu hết vùng đất mới của đại lục đều bị đế quốc chiếm đoạt, các vùng đất màu mỡ cũng đã được phong cho quý tộc đế quốc, không đến lượt họ. Các vùng đất còn lại thì cằn cỗi, gần tuyến giao tranh với Địa Ngục hoặc nằm trong tay các Ma Vương.
Gia tộc Andes chỉ nhặt nhạnh một chút kẽ hở của các quý tộc đế quốc để vươn lên thành "Vua không ngai" ở Lôi Minh thành. La Viêm có thể chắc chắn bọn họ sẽ bị câu chuyện này thu hút, vì dưới ánh mặt trời không có gì là mới cả, những chuyện tương tự như vậy trên địa cầu đầy rẫy ví dụ.
Dĩ nhiên, không thể kể câu chuyện này chỉ bằng mấy chiếc xe ngựa mà phải cần một chiếc thuyền buồm có thể đi biển, neo đậu ở cảng Lôi Minh thành cho dân chúng thấy là đủ. Nếu muốn lấy thứ gì đó xuống, chỉ cần một chiếc thuyền nhỏ từ cảng của Jack qua lại rồi bí mật trao đổi trong đêm là được. Đáng tiếc, truyền tống trận sẽ để lại dấu vết, nếu không dùng siêu phàm thì càng dễ dàng.
La Viêm: "Chi tiết cụ thể ngươi không cần biết, chỉ cần trả lời ta có làm được không."
"Không thành vấn đề, thưa đại nhân, việc này không khó." Jack ngừng lại một chút rồi chần chừ nói tiếp, "Nhưng có một việc ta phải báo trước, gần đây vùng đầm lầy phía tây nam có người thằn lằn quấy phá, thường xuyên tấn công vùng ven biển, nên e là về an toàn..."
Nhìn Jack khó mở lời, La Viêm không để tâm lắm.
"Ta sẽ phái người đến giúp ngươi."
Hắn nhớ khi mới đến đây, lũ người thằn lằn từng gây phiền toái cho mình, sau đó vì bận chuyện trong mê cung nên tạm thời không để ý đến chúng, nhưng không có nghĩa là hắn quên. Khi nào rảnh tay, hắn sẽ tính sổ với chúng sau!
Nghe Ma Vương đồng ý phái quân đến giúp, Jack vui mừng khôn xiết, vội vàng cảm tạ.
"Đa tạ Ma Vương đại nhân!"
"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
La Viêm dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Mặt khác, việc thứ hai liên quan tới việc thứ nhất, ta cần ngươi giúp ta chuẩn bị một chiếc thuyền buồm sạch sẽ, và giới thiệu cho ta một thuyền trưởng đáng tin, kín miệng. Ta không cần hắn đi biển, hầu hết thời gian cứ ở lại cảng là được."
Thủy thủ thường ở trên thuyền ít khi xuống nên dùng thi quỷ cũng được, nhưng thuyền trưởng đôi khi cần giao tiếp ở cảng nên tốt nhất là dùng người.
Jack lập tức nói.
"Chuyện này dễ thôi, thuộc hạ của ta có không ít người có kinh nghiệm đi biển, ta đảm bảo bọn họ tuyệt đối là người đáng tin!"
Không chỉ đáng tin, họ đều đã thề trước mặt Ma Vương và còn có cả đoạn ghi hình. Đó gần như đã là truyền thống của Huynh Đệ hội. Muốn thành thành viên nòng cốt, nhất định phải trải qua lễ rửa tội của hầu tăng để trở thành tín đồ của Ma Vương.
Thấy Jack thề thốt như vậy, La Viêm hài lòng gật đầu.
"Được, vậy ta chờ tin của ngươi."
Jack vội hỏi:
"Xin hỏi khi nào thì ngài cần?"
La Viêm suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Mặt trời lặn trước đó có thể làm được không?"
"Mặt trời lặn trước đó?! " Jack hơi sững sờ, vô thức liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Mặc dù bây giờ vẫn là buổi sáng, nhưng dù nói thế nào một ngày thời gian đây cũng quá gấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận