Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 112: Cộng đồng thắng lợi! (2)

Chương 112: Cộng đồng thắng lợi! (2)
Xem ra mấy trăm năm qua, Địa ngục cũng phát sinh không ít biến hóa, lãnh địa Ma Vương Lôi Minh quận vẫn là quá nôn thôn. Terrell không nói gì, nhìn về phía Ma Vương rồi rơi vào trầm tư, lát sau đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi:
“Có lẽ vậy… Yêu cầu ban đầu của ta cũng không cao. Bộ lạc Hôi Phong chưa từng mong đợi có một quân vương thương cảm thuộc hạ, mà chỉ cần hắn có thể chấm dứt hỗn loạn thời đại Reggie · Dragon, đồng thời mê cung dưới tân chính của hắn có chỗ cho Hôi Phong bộ lạc cắm dùi… Ta liền thỏa mãn.”
“Thỏa mãn? Ha ha ha ha,” cây khô thủ trượng kia phát ra tiếng cười thoải mái, “Ngươi, ngoài miệng nói yêu cầu không cao, mà lại đưa ra yêu cầu còn tham lam hơn cả địa tinh.”
Sau một hồi lâu, cây khô thủ trượng dường như đã cười đủ rồi, lúc này mới chậm rãi dừng lại rồi nói:
“Bất quá, ta cảm thấy ngươi nên chờ mong một chút.”
Terrell nhẹ gật đầu:
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Lời vừa dứt, một Ám Dạ tinh linh trẻ tuổi bước đến bên cạnh hắn, mặt viết đầy vẻ khó tin:
“Thế mà kết thúc… Chúng ta thắng rồi sao?”
Hỗn Độn mà trong dự ngôn đã định càn quét tất cả, thế mà cứ vậy mà bị bọn họ bóp chết từ trong trứng nước… Tất cả quá suôn sẻ khiến hắn khó mà tin được. Nói thật, khi thấy chùm sáng kia xuyên qua sương mù, đâm thẳng lên mái vòm, mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần dọn nhà. Bao gồm cả hắn.
“Đúng vậy, chúng ta thắng rồi.” Terrell gật đầu, quay sang nhìn thợ săn trẻ tuổi bên cạnh, vẻ nghiêm túc trên mặt rốt cuộc giãn ra thành một nụ cười vui sướng.
“Thắng lợi không dễ dàng gì! Lát nữa phải chúc mừng một trận mới được!”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của tộc trưởng, thợ săn trẻ tuổi cũng lộ ra biểu cảm trút được gánh nặng, chỉ là vẻ lo lắng trên khuôn mặt vẫn còn đôi chút.
“Không ngờ lại suôn sẻ như vậy, ta thậm chí còn nghi ngờ là…”
“Đừng nghi ngờ.” Terrell đưa tay nắm lấy vai hắn, cắt lời, rồi vỗ nhẹ. “Sự liên hợp khó tin này đã là một kỳ tích, nghi ngờ chỉ làm phai mờ vinh quang. Hãy cảm tạ Ma Thần ban cho ta thắng lợi đi, chuyện tương lai hãy giao cho tương lai. Dù tiên đoán có xảy ra, chưa chắc đã xảy ra vào ngày mà chúng ta còn có thể thấy.”
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, kết quả thắng bại ở phía xa cũng đã phân rõ. Hỗn Độn Thần Tuyển lâm vào “Ác Mộng Chi Hương” thì đơ người tại chỗ, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích. Alex dẫn quân chạy đến, đã cho hỏa thương thủ bao vây hắn. Bất quá hắn không hạ lệnh khai hỏa, vì đã không cần nữa rồi.
Chỉ thấy tiểu nữ vương Ác ma đang ở trên cao nhẹ nhàng giơ tay phải lên, ba thanh lợi kiếm như tia chớp bắn ra, gọn gàng đâm thủng đầu, tim và lồng ngực của hắn. Luồng khí đen đỏ quấn quanh người quái vật từ từ tiêu tán, cuối cùng thứ huyết nhục phình to đó cũng như những mẩu than củi nóng đỏ bay ra, bong ra từng mảng trên người rồi tan theo gió, biến mất trong sương mù xám trắng dần khôi phục lại. . . Kết thúc.
Nhìn Mel kỵ sĩ trưởng im lặng quỳ trên mặt đất với ba thanh kiếm cắm trên người, Alex cảm thấy như trút được gánh nặng, vội vịn vào một cái cây khô để khỏi ngã xuống đất. Trận chiến này gây chấn động vượt xa tất cả các trận mà hắn đã từng trải qua, dù là tinh thần hay thể lực cũng đều đã đạt đến cực hạn. Hiện tại toàn thân hắn đau nhức, sợ rằng chỉ cần ngồi xuống thì sẽ không đứng dậy nổi nữa. Không biết Ma Vương kia đã kiên trì thế nào. . .
Lính đánh thuê cầm súng kíp đứng bên cạnh, vẻ mặt khẩn trương, mắt nhìn chằm chằm vào con Ác ma tản ra khí tức bất tường kia. Nhìn đám người luống cuống kia, Alex sợ họ cướp cò, vội lớn tiếng:
“Đừng sợ, đó là quân ta!”
Người lính đánh thuê đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
“Thế nhưng… chúng có nghĩ như vậy không?”
Vừa nói câu đó, hắn cảm thấy nữ Ác ma kia đang nhìn bọn hắn bằng ánh mắt nhìn côn trùng, trong đôi mắt đỏ tươi ấy lóe lên những tia sáng khó lường.
Không khí hai bên dần trở nên vi diệu. Ám Dạ tinh linh từ trong rừng bước ra, mặt không biểu tình, không thể đoán được vui buồn trên mặt họ. Mà những tiểu Ác ma đang bay trên trời lại không hề che giấu ác ý, vẻ mặt mang đầy nét trêu đùa… Dù sao trêu đùa là thiên tính của bọn chúng. Ma Vương lẽ ra nên đứng ra nói gì đó, nhưng giờ lại im lặng ngồi trên lưng nhện, dường như đang chờ đợi điều gì.
Hắn đang chờ đợi cái gì? Là cân nhắc xem có nên thực hiện lời hứa hay không? Đó là điều thấp thỏm trong lòng tất cả mọi người, đồng thời cũng là nhân tố bất định lớn nhất đang bao trùm lên hai quân hiện giờ…
Qua lớp sương mù dày đặc, có thể thấy những người còn chưa tỉnh giấc chỉ lác đác vài người. Nếu lúc này Ma Vương trở mặt và hạ lệnh, đó sẽ là đòn hủy diệt với tất cả những người ở đây. Mà dù không ai làm như vậy, thì hai bên cũng có thể xung đột bất cứ lúc nào.
Đứng giữa quân trận, Alex suy nghĩ nhanh chóng, đột nhiên nảy ra chủ ý, vội nhìn sang Finis:
“Finis! Cho ta ma pháp khuếch đại âm thanh!”
Finis giật mình, lo lắng nói:
“Hả? ! Nhưng ta chưa từng thử——”
Alex nắm lấy vai hắn, quát:
“Không có thời gian cho ngươi từ từ thử! Bây giờ, lập tức thi pháp!”
Thuật khuếch đại âm thanh không phải là một ma pháp phức tạp. Nhưng Finis chỉ là pháp sư Hắc Thiết cấp, giỏi mấy pháp thuật công kích hệ Hỏa mà thôi, các chú ngữ khác chỉ là hạng gà mờ. Chớ nói chi đến thuật khuếch đại âm thanh lại là ma pháp hệ Phong. Không chịu nổi yêu cầu mãnh liệt của lão đại, Finis cuối cùng cũng phải căng da đầu vung ma trượng, chĩa đầu đũa vào cổ họng Alex:
“. . . Tiếng như hồng chung.”
Trong một khoảnh khắc, Alex cảm thấy cổ họng mình như bị nung, trong cổ họng như có lửa sắp tuôn ra! Chú ngữ này hình như có vấn đề gì đó. Nghe nói một số pháp sư gà mờ khi dùng phép thuật trái thuộc tính sẽ vô thức đưa nguyên tố quen thuộc vào các thuật thức không thích hợp. May mà hiệu quả vẫn còn.
Không có thời gian do dự, Alex rút thanh trường kiếm giắt ở hông, giơ cao quá đầu rồi hét lớn:
“Thắng lợi! ! !”
Không ai đáp lại. Không chỉ là quân Ma Vương. Ngay cả lính của hắn cũng đang do dự, nhìn chằm chặp vào quân Ma Vương phía xa. Chỉ có người chiến thắng mới có quyền tuyên bố thắng lợi, mà người đàn ông tập trung tất cả uy nghiêm lại im lặng ngồi đó.
Nhìn chiến trường không ai hưởng ứng, Alex không dừng lại mà vẫn cố hét lớn tiếng “Thắng lợi” thêm lần nữa. May mà lần này, tiếng hô của hắn đã được đáp lại! Và là tiếng đáp lại vang dội từ khắp nơi:
“Thắng lợi! ! !”
“Ngao ngao ngao ngao! ! !”
“Ma Vương đại nhân ngưu bức! ! !”
“Oh oh oh úc! Tiểu Ác ma! Ta! ! ”
“Chờ đã, Ám Dạ tinh linh hình như cũng không tệ? !”
“Tư cáp tư cáp. . . Hắc hắc. . .”
Những tiếng hô cọt kẹt kia không hề nghi ngờ là tiếng reo hò thắng lợi. Tuy không ai hiểu những khô lâu binh đang kêu cái gì, nhưng nhìn họ giơ vũ khí lên thì cũng đoán được đó là tiếng đáp lại quân bạn nhân loại.
“Sao vậy… Thì ra là quân bạn à.” Yossi bay trên trời thờ ơ thở dài, lẩm bẩm than vãn: “Đáng ghét, cứ tưởng sẽ được ăn no.” Thịt của sinh vật Hỗn Độn không ăn được, càng không ăn hết được. Xem ra Ma Vương đại nhân vẫn chưa đủ tà ác. Tất nhiên, có lẽ đây không phải ý định ban đầu của Ma Vương đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận