Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 286: Không hổ là Ma Vương đại nhân, đây cũng quá có thể nói nhảm! (2)

Chương 286: Không hổ là Ma Vương đại nhân, thật đúng là nói nhảm giỏi! (2)
Vấn đề duy nhất trước mắt là, hắn chưa từng ấp trứng bao giờ, cũng không biết rõ phải làm thế nào để ấp cái thứ này.
Nhưng mà nghĩ lại thì đây không phải việc gì khó.
Trong tiệm sách của gia tộc Padrich có đầy đủ tri thức phong phú có thể cung cấp cho hắn tham khảo, nếu thật sự không được thì hắn còn có thể thỉnh giáo giáo sư Lilith hoặc phu nhân Edoniya.
"Lần này đúng là ngươi kiếm được món hời lớn... Nhưng ta cũng không biết làm sao để ấp cái thứ này, chúng ta cứ mang nó về trước, đợi về Địa Ngục rồi tìm người hỏi thăm xem sao."
"Ừm ừm!"
Du Du vui vẻ vòng quanh quả trứng rồng mấy vòng, dường như đã nóng lòng muốn thấy cảnh Tiểu Long phá vỏ trứng chui ra.
La Viêm cười lắc đầu, lục lọi một hồi trên khoang ngủ đông, cuối cùng thông qua "Long ngữ" khởi động chương trình làm tan băng, lấy quả trứng rồng đã bị đóng băng ngàn năm ra khỏi khoang ngủ đông.
Tín ngưỡng Long Thần đã ban cho quả trứng này sức sống vượt xa các sinh vật gốc Cacbon thông thường, dù đã trải qua ngàn năm tuế nguyệt cũng không hề suy giảm chút nào.
La Viêm có thể cảm nhận được, bên dưới lớp vỏ trứng kia là lực lượng sinh mệnh mênh mông đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Ôm quả trứng rồng vào lòng, hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xác nhận không còn bỏ sót thứ gì, cuối cùng mới xoay người rời khỏi căn phòng tràn ngập bí ẩn này, hướng về phía khoang đổ bộ bên ngoài.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài cửa khoang đổ bộ.
Alacdo đang sốt ruột không yên đi tới đi lui, sáu con mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong cửa, nhưng lại không dám đến quá gần, chỉ có thể lí nhí lẩm bẩm trong miệng.
"Ma Vương đại nhân rốt cuộc đi làm gì vậy... Sao vẫn chưa ra?"
Nhìn cánh cửa khoang đen như mực kia, hắn luôn có một dự cảm không lành, nhưng lại không nói rõ được là vì sao, chỉ có thể tự mình lo lắng suông.
Là một con nhện, giác quan thứ sáu của hắn luôn rất chuẩn, vượt xa cả trí thông minh của hắn.
Liếc nhìn Sarah đang đứng ở cửa ra vào, Alacdo định dùng ánh mắt giật dây nàng đi vào xem thử.
Nhưng mà, hắn rõ ràng đã đánh giá quá cao sự ăn ý vượt loài giữa nhện và mèo, cũng đánh giá quá thấp lòng trung thành của Sarah các hạ đối với Ma Vương bệ hạ.
Đã Ma Vương nói không cho phép bất cứ ai đi vào, nàng tuyệt đối sẽ không bước qua cửa một bước.
Phớt lờ ánh mắt ra hiệu của Alacdo, Sarah đứng ở cửa ra vào với vẻ không hề lay chuyển, khép hờ hai mắt, khoanh tay yên lặng đứng đó.
Nàng dĩ nhiên không phải đang ngủ gật.
Chỉ là tai của nàng nhạy bén hơn mắt rất nhiều, nhắm mắt lại càng giúp nàng dễ dàng tập trung ngũ giác vào xung quanh, đồng thời để ý động tĩnh phía sau cánh cửa.
Đây cũng không phải vì tò mò.
Thuần túy là vì sự an toàn của Ma Vương đại nhân, dù sao cũng không ai dám đảm bảo bên trong "điện thờ" màu bạc này không thờ phụng thứ gì kỳ quái.
Lúc này, một luồng gió nhẹ mang theo mùi mục nát thổi qua đống đá vụn bên ngoài khoang đổ bộ màu bạc.
Nương theo tiếng bụi gai sinh trưởng sột soạt, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt qua lớp đất cát vụn vỡ từ nơi không xa tiến lại gần.
Người đến chính là Blancia -- thành chủ của tuyệt cảnh Đại Mộ Địa, một trong tứ ma tướng dưới trướng Ma Vương.
Nhìn "điện thờ" màu bạc đứng sừng sững giữa đống đá vụn, khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra một tia kinh ngạc rõ ràng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Sarah đang đứng ở cửa ra vào.
"Ma Vương đại nhân đâu rồi?" Blancia hơi nhướng cằm, giọng nói mang theo một tia ra lệnh.
Sarah mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng một cái, ngắn gọn trả lời.
"Ở ngay bên trong."
Blancia nhướng mày, trực tiếp bước một bước về phía cửa.
Một giây sau, một thanh đoản kiếm sắc bén đã chặn ngay trước người nàng, ngăn cản đường đi.
"Ma Vương đại nhân đã nói, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào." Giọng Sarah bình tĩnh mà lạnh lùng, không có một tia ý định lùi bước.
Blancia nheo mắt lại, nhìn "cây tăm" chắn ngang trước ngực mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong chế giễu mà tàn nhẫn.
"Chỉ là một con mèo hoang, cũng dám cản đường ta?"
Nói thì nói vậy, nhưng nàng vẫn dừng bước.
Dù sao đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân.
Đánh mèo cũng thế.
Cũng ngay lúc nàng dừng bước, một giọng nói mang theo sự chế nhạo rõ ràng từ cách đó không xa bay tới, Thanos chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, khoanh tay dựa vào một tảng đá lớn.
"Chậc chậc chậc... Đến cả tiểu nha đầu cấp Tinh Cương cũng dám nhe răng trợn mắt với ngươi, xem ra có người thật đúng là càng sống càng thụt lùi."
Lửa giận xộc lên tận mi tâm, Blancia nhanh chóng quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Thanos.
"Nếu ngươi không muốn cái miệng này nữa, ta có thể giúp ngươi khâu nó lại."
Những bụi gai quấn quanh người nàng như những con mãng xà đang lè lưỡi, tiến sát về phía Thanos.
Nhìn Blancia đang bị chọc tức, Thanos chỉ cười nhẹ một tiếng, cái bóng dưới chân hắn vặn vẹo như con rết, vô hình đối đầu với những bụi gai đang giãy giụa kia.
Khí tức của hai người va chạm kịch liệt trong không khí, hình thành một áp lực vô hình, đến nỗi ngọn lửa xung quanh cũng yếu đi vài phần.
Alacdo đứng bên cạnh thấy vậy run lẩy bẩy, bất giác lùi lại mấy bước. Mà Đại Tế Tự Zell đang đợi ở bên cạnh càng sợ hãi đến nín thở, mãi cho đến khi sắp ngạt thở mới đột ngột hít sâu mấy hơi.
Khí phách và đẳng cấp của hắn đã sớm bị đập tan thành từng mảnh vào khoảnh khắc dâng quyền trượng lên cho Ma Vương... Giờ phút này đứng ở đây chẳng qua chỉ là một lão già Tích Dịch Nhân bình thường.
Thuộc hạ của Ma Vương lúc nào cũng như vậy sao?
Sau cơn sợ hãi, trong mắt Zell không khỏi lóe lên một tia cuồng nhiệt.
Thảo nào bọn họ mạnh như vậy!
Hóa ra ngày nào cũng đánh nhau!
Giờ phút này hắn ngược lại đã quên mất, trước đây đã từng dùng cùng một lý lẽ như thế nào để xem thường đám nhân loại trên cổ đại lục.
Toàn bộ lời nói mát đều bị một mình hắn nói hết.
"... Đây là mệnh lệnh của Ma Vương đại nhân, ta chỉ làm theo mà thôi." Sarah không hề sợ hãi trả lời một câu, phong nhận trong tay cũng không lùi lại chút nào.
"Ngậm miệng! Ta biết đó là mệnh lệnh của Ma Vương đại nhân, nhưng không tới lượt ngươi ra lệnh cho ta!"
Không ngờ con mèo thối này lại không sợ mình chút nào, Blancia tức đến ngứa cả răng.
Thanos ở một bên thì khoanh tay, dùng ánh mắt trêu tức đổ thêm dầu vào lửa, ra vẻ xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhanh chóng thu lại vẻ mặt hài hước, cái bóng đang vặn vẹo cũng khôi phục bình thường.
Blancia còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói uy nghiêm liền từ bên trong "điện thờ" màu trắng bạc truyền ra.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy La Viêm không nhanh không chậm bước ra khỏi cửa khoang, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh.
"Ma Vương đại nhân..." Nhìn La Viêm từ trong cửa bước ra, biểu cảm của Sarah tựa như mặt hồ tan băng, lập tức mềm mại xuống.
Sắc mặt Blancia thì hơi thay đổi, vội vàng thu lại địch ý, cúi đầu hành lễ, dịu dàng nói: "Ma Vương đại nhân, ta, ta chỉ là lo lắng cho sự an nguy của ngài, nên muốn vào xem..."
La Viêm nhìn về phía Sarah.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, cũng không thêm mắm thêm muối.
"Đúng là như vậy."
Ánh mắt lộ ra một tia khen ngợi, La Viêm gật đầu nói.
"Ngươi làm rất tốt."
Trên mặt Sarah lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà hiền hòa, mũi giày nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, lòng vui như nở hoa, nhưng lại không tiện thể hiện ra quá rõ ràng.
La Viêm tiếp tục chuyển ánh mắt sang Blancia, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Nếu còn có lần sau, ta sẽ không nhắc nhở ngươi như thế này nữa."
Nghe thấy giọng nói nghiêm nghị đó, vai Blancia khẽ run lên, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa tủi thân, nhưng không dám nói thêm nửa lời.
Thanos không dám lên tiếng, rất sợ Ma Vương đang để mắt tới mình.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên rơi vào trong lòng La Viêm, nhìn thấy quả trứng khổng lồ màu xám nhạt, phủ đầy vảy.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn khẽ biến, kinh ngạc thốt lên.
"Ma Vương đại nhân, trong lòng ngài đây là..."
Theo ánh mắt của Thanos, ánh mắt của mọi người cũng đều đổ dồn vào quả trứng khổng lồ trong lòng La Viêm.
Thật ra căn bản không cần hắn nhắc nhở.
Bao gồm cả Alacdo... những người đứng bên ngoài khoang đổ bộ đã sớm chú ý tới uy áp có thể so sánh với Cự Long đang phát ra từ trong lòng La Viêm.
Không còn nghi ngờ gì nữa -- Đó là khí tức của Cự Long!
Nhìn đám người đang kinh ngạc, khóe miệng La Viêm bất giác nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận