Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 165: Thâm bất khả trắc không chỉ là Ma Vương, còn có Ma Vương nanh vuốt (1)

Chương 165: Thâm bất khả trắc không chỉ là Ma Vương, còn có Ma Vương nanh vuốt (1)
Tuyết bay phủ kín rừng thông Ngân, những cây thông khỏe khoắn rên rỉ trầm thấp trong gió dữ. Tuyết dày đặc đè cong ngọn cây, thỉnh thoảng có tuyết rơi lộp bộp, tung lên màn sương trắng li ti.
Và ngay giữa những thân cây đông cứng như tượng băng kia, một đám người tị nạn rách rưới co ro tản mát trong gió tuyết. Thân hình họ phủ một lớp tuyết trắng mỏng manh, áo da thú bên ngoài chẳng thể chống chọi cái lạnh thấu xương, khiến da họ tím tái, mắt lộ vẻ mệt mỏi cùng cực và tuyệt vọng. Có người dậm chân hòng sưởi ấm, có người xoa xoa đôi tay cóng cứng để tìm lại cảm giác, còn có người đã lạnh đến cứng đờ, ngay cả cử động một cánh tay cũng vô cùng khó khăn.
Họ đều là dân làng của thôn Thánh Tượng Thụ, đến từ tận cùng phía đông của tỉnh Hoàng Hôn – nơi giáp ranh biên giới vương quốc Hoàng Đồng. Để đến đây, họ đã chịu đói khát, vượt rừng rậm và núi non, gần như đã cạn kiệt sức lực.
Một đám người ô hợp như vậy, dù có súng kíp cũng chẳng thể tăng thêm bao nhiêu sức chiến đấu, chưa kể đến những trang bị cóng cứng kia có thể bắn ra được chút lửa nào không còn là một dấu chấm hỏi lớn. Nếu không phải vì số lượng của họ quá đông, khoảng hai ba trăm người, lính tuần tra đã chẳng thèm gõ chuông báo động.
Và khi tiếng chuông cảnh báo vang lên, một đám Khô Lâu binh tỏa U Minh Ma quang xuất hiện sau hàng rào, những người tị nạn rách rưới kia đã viết lên mặt hai chữ tuyệt vọng. Đây không phải đối thủ mà họ có thể đánh bại. Họ đã đến nhầm chỗ.
"Mẹ nó... Là Vong Linh! Chỗ này có Vong linh pháp sư!" Brook, người đeo cung tên, vai run rẩy không ngừng, trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy kinh hoàng. Hắn từng là mạo hiểm giả, hơn nữa trước khi giải nghệ đã từng hoạt động quanh vùng Lôi Minh quận, thậm chí có một lần xâm nhập xuống tầng thứ năm của mê cung dưới lòng đất Lôi Minh quận. Có thể nói, hắn hiểu rõ nơi này như nhà của mình.
Chính vì thế, hắn xung phong nhận việc dẫn đường, mang theo mọi người xuyên qua phía đông rừng Ngân Tùng để đến đây. Nhưng hắn không ngờ, cũng chưa từng nghe thấy, nơi này lại có Vong linh pháp sư chiếm cứ! Không chỉ vậy… Hắn nhớ rõ ràng, Ma Vương ở đây đã bị Campbell đại công tước tiêu diệt, và trên đường đi, tất cả những mạo hiểm giả hắn hỏi đều nói với hắn như vậy! Sao bây giờ hắn trở lại nơi này, lũ ác ma trong mê cung lại chạy ra mặt đất rồi?
"Chuyện này là thế nào!" Gã thợ săn cóng run giẫm trên lớp tuyết ngập mắt cá chân, bước tới cạnh Brook, vừa vội vừa giận lớn tiếng nói: "Ngươi chẳng phải nói sẽ dẫn chúng ta đến nơi tốt sao? Sao lại có Vong Linh ở đây!"
"Ta, ta không biết," Brook lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: "Tốt nhất chúng ta vẫn nên quay lại đi..."
"Chúng ta không còn nơi nào để quay về." Một ông lão đi tập tễnh chống gậy, tiến đến cạnh hai người. Lông mày ông đóng băng vụn tuyết, môi khô khốc nứt nẻ, dù dáng vẻ có vẻ cứng rắn, ai cũng có thể nhận ra ông đã đến bờ vực suy kiệt, có thể đổ gục bất cứ lúc nào. Giống như những ông lão đang hấp hối trên đường di chuyển vậy.
"Ngươi quên những lời lão kỵ sĩ nói sao? Nếu chúng ta xuất hiện ở gần trấn Ngân Tùng, ông ta sẽ chặt đầu chúng ta xuống, xem như đầu giặc cỏ mang đến lãnh chúa để lãnh thưởng."
"Thánh Sith ở trên... Bọn hắn sao có thể... Sao có thể như vậy!" Gã thợ săn môi run rẩy, giọng không rõ là tức giận hay tuyệt vọng. Ông lão im lặng không nói tiếp.
Ông là thôn trưởng thôn Thánh Tượng Thụ, tên Pierre, từng phục vụ trong quân đội vương quốc Ryan. Vì quen biết với lãnh chúa địa phương, đồng thời từng tham gia tiễu phỉ, ông hiểu rõ đó là chuyện hết sức bình thường. Dân tị nạn và giặc cỏ, hai cái tên đó chẳng khác nhau là bao, một đám người bụng đói cồn cào vì sinh tồn cái gì cũng có thể làm được, nhất là khi bọn họ có chân có tay, có vũ khí trong tay, không ai dám thừa nhận gánh tín nhiệm. Không ít lãnh chúa đã bị dân tị nạn giết chết. Đương nhiên, những lãnh chúa kia cũng có lý do ra tay trước, dù sao n·gười c·hết không biết nói chuyện, chuyện ai động tay trước thì cũng chẳng ai rõ.
Bầu không khí tuyệt vọng bao trùm cả đám người, một số bắt đầu cầu nguyện phép màu giáng xuống, số khác thì chửi rủa vị lãnh chúa nào đó, dù thậm chí họ còn chẳng biết tên vị lãnh chúa kia.
"Cái đám khốn nạn đó phải xuống Địa ngục!"
"Cửa nhà xuất hiện Vong Linh pháp sư, lẽ nào lão gia lãnh chúa kia một chút cũng không lo lắng sao!"
"Dù sao cũng phải có người quản chuyện này đi chứ..."
Nghe tiếng ồn ào sau lưng, Pierre chăm chú nhìn vào hàng rào trước mặt, im lặng, lòng rối như tơ vò. Bọn họ không còn đường lui nào. Dù trong lòng ông hiểu rõ, như Brook đã từng nói, họ không có chút cơ hội thắng nào, chỉ có thể cầu nguyện rằng, sau khi hiến dâng mạng sống vì đức tin, sứ đồ thánh Sith sẽ đưa họ đến thiên quốc trong truyền thuyết.
Đang lúc ông định đưa ra quyết định, cánh cổng hàng rào bỗng nhiên mở ra, hai đứa trẻ mười mấy tuổi xuất hiện dưới chân tường rào làm bằng gỗ thô kia.
Thấy hai đứa trẻ sau cánh cổng, dân làng thôn Thánh Tượng Thụ đều ngẩn người, rất nhanh có người nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc.
"Andy! Maggie?"
Một người đàn ông trung niên cầm súng kíp kinh ngạc trừng lớn mắt, trên khuôn mặt cứng đờ bừng lên ánh sáng hy vọng. Con của hắn vẫn còn sống! Trong rừng rậm tìm kiếm cả ngày, hắn đã gần như muốn bỏ cuộc!
"Ba ba!" Maggie kích động kêu lên, muốn chạy về phía trước, lại bị anh trai đứng bên cạnh kéo lại. Bởi vì ngay lúc này, hơn chục mũi tên và súng kíp đã nhắm vào cô, từng đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Chờ chút, đừng qua đó!" Andy khẽ quát, kéo em gái ra sau lưng mình, lo lắng nhìn những người đồng hương như đang đối mặt với kẻ địch. Cùng lúc đó, thấy con mình bị súng nhắm vào, gã đàn ông cầm súng kíp kia như phát điên, quay nòng súng về phía những người đồng hương.
"Đó là con của ta, mẹ nó các người muốn làm gì!"
Trong đám người trở nên náo loạn! Dân làng đứng cạnh người đàn ông lập tức nhào tới, tranh giành vũ khí trong tay hắn, cố gắng đoạt lại khẩu súng kíp.
"Ngươi mẹ nó điên rồi sao!"
"Mau bỏ vũ khí xuống!"
"Điên rồi là các người mới đúng!" Gã đàn ông kia gầm lên, gắt gao giữ chặt súng kíp không buông, cho đến khi bị một thương nâng đánh ngã xuống đất.
"Không!" Nhìn cha bị đánh ngã, Maggie rên rỉ một tiếng, hốc mắt đỏ hoe.
"Bình tĩnh đi! Dave! Đó là ảo thuật của Ác ma!" Brook cố sức nắm lấy cổ áo người đàn ông kia, kéo hắn từ dưới đất lên, nước bọt văng tung tóe gầm lên: "Lũ ác ma này là thứ ăn người không nhả xương! Ngươi nhìn xem mặt chúng nó hồng hào kia, nhìn lại bản thân ngươi đi! Đó có phải là dáng vẻ đã đợi cả ngày trong tuyết hay không! Tỉnh lại đi! Con của ngươi đã c·hết!"
Đó không chỉ là suy nghĩ của riêng hắn, mà còn là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây.
Nghe được giọng nói phát ra từ lăng kính dịch chuyển, Sa Điêu Đông Tây bay sau lưng hai đứa trẻ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Ta còn có tài này sao!"
Maggie ngơ ngác nhìn người chú Brook gầm thét, vẻ mặt đầy đau thương. Cô không hiểu vì sao người chú luôn có vô số câu chuyện để kể, hay đội đầu bí ngô trêu cô và Andy cười, lại biến thành bộ dạng còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ...
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm bỗng nhiên từ sau tường rào vang ra, giáng xuống trên đỉnh đầu của mọi người bên ngoài cửa.
"Các ngươi làm gì trước cổng lãnh địa của ta?"
Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, một bóng người mặc áo choàng không biết từ khi nào đã xuất hiện trên tường rào. Người kia có mái tóc tím sẫm, đôi mắt sắc bén băng lãnh, đường nét khuôn mặt không giống người thường, chiếc mũi thẳng tắp như ngọn tháp trên tường thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận