Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 135: Cháu trai cùng gia gia (3)

Chương 135: Cháu trai và ông nội (3)
Thực ra, con riêng hay không không có ý nghĩa gì. Chuyện này chỉ cần gia tộc không thừa nhận thì không phải là, còn gia tộc đã thừa nhận thì dù không phải cũng là. Có lẽ sau khi Roxay lên nắm quyền sẽ cho con trai danh phận chính thức. Tuy nhiên, cân nhắc đến việc có thể gây ảnh hưởng đến quyền kế thừa hợp pháp của trưởng nữ, hắn cảm thấy khả năng này thật ra không lớn, mà việc bồi thường cho La Viêm một chút mới là lựa chọn hợp lý hơn.
Dù sao thì lãnh địa nhà Colin cũng không chỉ là mấy lãnh địa của nam tước mà là cả một công quốc vô cùng rộng lớn, có tên gọi công quốc Colin. 90% Huyết tộc và Huyết bộc của toàn Địa Ngục đều sinh sống ở đó, còn có vô số bất tử tộc cũng thích ở cùng với Huyết tộc. Việc các đời gia chủ nhà Colin đều có vị thế ở trong đó cũng không phải là không có nguyên do. Vì không ai có "chư hầu cường lực" mạnh hơn họ. Nếu La Viêm đủ thông minh, cứ an phận đợi đến khi phụ thân hắn lên ngôi, rồi duy trì mối quan hệ tốt với người kế vị sau này sẽ là lựa chọn tốt nhất. Dù gì thì máu mủ cũng là ruột thịt. Không phải tất cả con riêng đều trở thành mối đe dọa đến quyền kế thừa, cả ở Địa Ngục lẫn trên mặt đất đều có những tiền lệ về liên minh mạnh với nhau. Đương nhiên, nếu đứa bé kia còn có thêm tham vọng, thì với thực lực và tiềm năng mà hắn đã thể hiện hiện tại, chưa chắc đã không thể.
"Ta cứ ngỡ mình đang thấy một câu chuyện tình yêu bi tráng..." Serena nở nụ cười say đắm trên mặt, như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, "Thật là một đứa trẻ đáng thương, hy vọng Mia có thể chữa lành những vết thương trong lòng hắn." Festing nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói.
"Thật ra... Ta chỉ mong con mình được hạnh phúc." Serena cười khúc khích ôm lấy chồng mình.
"Ta đương nhiên cũng nghĩ vậy, thân yêu." Trong cái bóng mà tất cả mọi người không thấy trong kết giới, một cặp vợ chồng không đứng đắn lại tình tứ với nhau chẳng xem thời gian địa điểm.
Cùng lúc đó, ở Hắc Phong Cốc xa xôi, một đám lính đánh thuê Thú Nhân thương tích đầy mình cuối cùng cũng trở về được tòa thành bảo đã bị tàn phá kia. Nhìn tòa thành bảo đã nát thành phế tích, đoàn trưởng của "Ác Ý Chi Quan", Sano, không nhịn được nuốt nước bọt, trong lòng vô cùng kinh hãi. Nếu như lúc ấy hắn chậm chân một bước, có lẽ ngay cả một bộ thây hoàn chỉnh cũng khó mà còn.
Nhìn một bãi quảng trường ngổn ngang, một lính đánh thuê không nhịn được thì thầm. "Mẹ nó... Đám quý tộc này đúng là điên rồi, một tòa thành lớn như vậy mà cứ nói nổ là nổ." Những lính đánh thuê Thú Nhân khác cũng nhao nhao phụ họa chửi rủa.
"Đúng đó!"
"Chỉ vì cãi nhau một trận mà đánh cho thành thế này... Có cần thiết không vậy?"
"Ta thấy Địa Ngục này hết thuốc chữa rồi." Sano không biết phải đánh giá như thế nào, chỉ nhún vai.
"Mặt đất cũng y chang vậy, các ngươi đi rồi sẽ biết... Về phần tối nay, thật ra chỉ là ngoại lệ thôi, bình thường sẽ không đánh nhau đến mức này đâu." Hoặc là thời thế thật sự đã thay đổi rồi. Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: "Được rồi, các tiểu tử, nhiệm vụ của chúng ta là lục soát những người còn sống sót... Chủ yếu là những cỗ quan tài, tìm chúng về, xem thử có xác chết nào gần đó không. Ngoài ra nếu phát hiện ra một đứa nhóc mặc đồ đen, thì lập tức gọi ta tới."
"Quan tài?" Một lính đánh thuê ngẩn người ra, "Ta nhớ hình như thấy mấy cỗ quan tài trong đại điện ấy..."
Sano vỗ tay một cái. "Chính là mấy thứ đó, nhanh đi thôi." Một đám lính đánh thuê nhanh chóng xông vào đại điện, bắt đầu lục lọi trong đống phế tích. Dù tìm được vài tấm ván quan tài, thì đều đã bị mở ra. Ngay gần những tấm ván quan tài đó, bọn họ phát hiện ra những cái xác chết ở tư thế vô cùng vặn vẹo. Một tia ma năng tựa như vừa xẹt qua cửa sổ, trong phòng chợt nổ tung, khiến những thịt nát đó dính cả lên tường, thậm chí không phân biệt được rốt cuộc là đã chết bao nhiêu người.
Dù đã quá quen với cảnh tượng Địa Ngục, nhìn thấy kiểu chết méo mó này, Sano vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, trong lòng cũng cùng lúc rơi xuống đáy vực. Với kinh nghiệm của hắn, thì ít nhất cũng phải là ác ma cấp Bạch Ngân mới có thể chống đỡ nổi loại sóng xung kích do vụ nổ gây ra. Nếu như trong không gian hẹp này, thì dù bị bắn vào chỗ nào thì cũng chẳng khác nào bị trúng đòn chí mạng cả! Bị năng lượng ở cấp độ đó đánh trúng trực diện, đừng nói là ác ma cấp Hoàng Kim, e là ác ma cấp Bạch Kim cũng phải để lại nửa cái mạng! Cái này còn phải tùy thuộc vào chủng loại cụ thể.
Ngay khi Sano gần như tuyệt vọng, thì một lính đánh thuê Thú Nhân hộc tốc chạy tới, đưa một đống thanh bạc méo mó đến trước mặt hắn. "Chúng ta phát hiện được cái này." Sano cầm lấy đống thanh bạc, nhìn lướt qua. Nói chính xác, thì đây là một cái vòng cổ cấm ma bằng bạc. Bên trong vòng cổ có những vết lõm hình bàn tay có thể thấy rõ, giống như bị hai cánh tay túm lấy ở giữa mà xé đứt ra vậy.
Nhìn thấy chiếc vòng cổ cấm ma rõ ràng không thuộc về nơi này, Sano lại thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng hoảng loạn cũng dần ổn định lại. Dựa vào kích thước vết cào mà nói, đây chính là cái tên tiểu quỷ hút máu mà Camou đã kể.
"Người đã tìm thấy rồi, sẽ không có chuyện gì nữa." Tên lính đánh thuê Thú Nhân hơi ngạc nhiên.
"Ừm." Sano gật đầu nhẹ, nhét đống thanh bạc vào túi, "Để anh em nghỉ ngơi đi, những việc còn lại không đến lượt chúng ta can thiệp nữa."
"Vậy còn những xác chết này?" Lính đánh thuê Thú Nhân chỉ vào những bức tường đầy máu đen bên cạnh. Nhìn từ quần áo và những mảnh thi thể rải rác xung quanh, những người này có vẻ không giống với những lính đánh thuê đầu đường xó chợ như bọn họ, trông giống như người có địa vị. Lỡ như bên trong lại có người quen của lão gia Camou thì sao? Nhưng Sano hiểu rõ, khả năng này gần như không có. "Chỉ là một lũ pháo hôi mà thôi, không cần phải bận tâm."
...
Cách Hắc Phong Cốc không xa, mấy con dơi bị thương rơi xuống bên cạnh rừng cây khô, biến thành một thiếu nữ. Nàng bị thương rất nặng, gần như đứng không vững, vừa rơi xuống đất đã loạng choạng ngã nhào. Nhìn thấy thiếu nữ bị thương kia, Nanfu Colin đang chờ ở bên cạnh cây khô lập tức chạy tới, kinh hoàng đỡ nàng từ dưới đất lên.
"Tỷ? Sao tỷ lại bị thương thành ra thế này?" Sáng sớm nay, nàng đã kéo hắn còn chưa tỉnh ngủ ra khỏi ký túc xá học viện, chẳng nói đi đâu cả, chỉ bảo mình đi theo. Nanfu cứ nghĩ là lại đi theo dõi phụ thân đại nhân như mọi lần, nào ngờ nàng lại đưa hắn đến thẳng vùng ngoại ô Ma Đô, mà lại còn thuê xe ngựa. Sau đó, nàng đột nhiên bỏ hắn lại trong khu rừng núi hoang vắng này, chỉ bảo hắn cứ chờ ở đây, còn mình thì biến đi đâu mất. Nanfu không dám hỏi nhiều, chỉ thấy lờ mờ có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không hợp lý. Hắn vừa nôn nóng vừa đợi suốt một ngày trời, thấy mặt trời sắp mọc rồi mà vẫn chẳng thấy người đâu, bây giờ đột nhiên thấy nàng, thì lại là bộ dạng thảm thương không nỡ nhìn thế này.
Khi được Nanfu đỡ dậy, Vivian cắn răng, quật cường nói: "Không cần ngươi quan tâm." Vẻ mặt Nanfu chợt hiện lên một thoáng bi thương. "Là do đại ca làm à..."
"... "Vivian không trả lời, chỉ khập khiễng bước tới chỗ chiếc xe ngựa bên cạnh, vịn vào cửa xe mà leo lên, rồi tựa vào bên cửa sổ ngồi xuống. Nanfu không dám hỏi thêm, chỉ có thể lặng lẽ ngồi đối diện bên cạnh nàng. Có lẽ là vì hắn còn quá nhỏ, vừa mới qua sinh nhật mười hai tuổi chưa bao lâu, nên thực sự không hiểu tại sao tỷ tỷ lại hận hắn đến vậy. Là vì tranh giành quyền thừa kế sao? Nhưng chuyện này còn lâu mới đến mà, còn những hơn trăm năm nữa cơ mà...
Im lặng rất lâu, hắn nhỏ giọng nói: "... Ta nghĩ là, cho dù mẫu thân chúng ta không giống nhau, thì cũng không phải là lỗi của hắn đi. Đương nhiên, việc hắn ra tay với muội muội của mình nặng như vậy, cũng là quá đáng." Hắn cứ tưởng nói vậy sẽ làm cho tỷ tỷ nguôi giận một chút, nào ngờ lại một lần nữa trở thành đối tượng trút giận, bị đá một cái vào chân. Mặc dù không đau, nhưng Nanfu vẫn "Ai ui" một tiếng đầy thảm thiết, cũng xem như là chuyện bình thường xảy ra nên đã thành một loại phản xạ rồi.
Hắn ngẩng đầu, thấy tỷ tỷ đang nhìn chằm chằm mình, giọng khàn khàn nói: "Không cho phép ngươi nói hắn như vậy." Nanfu ngơ ngác ra một hồi, như thể đang nhìn một người xa lạ, mất cả nửa ngày mới thốt lên được một câu: "Hả?"
Không giải thích gì cả, Vivian quay mặt sang bên, cắn chặt môi, một giọt nước mắt bỗng không kìm được mà lăn xuống gò má. Có thể thấy rõ là nàng đã cố nén rất lâu, bây giờ đoán chừng là không thể nhịn được nữa rồi.
"Ra trước mà cưỡi ngựa... Ngươi tưởng đây là xe ngựa ở nhà chắc?"
"... Được rồi, ta đi." Biết tỷ tỷ muốn mình đợi một lát, Nanfu một mặt bất đắc dĩ lui từ trong xe ra ngoài, tiện tay đóng cửa xe lại.
Cũng ngay lúc đó, hắn nghe được tiếng khóc thảm thiết từ trong toa xe vọng ra. Tiếng khóc tựa như cơn bão táp rít gào bên cửa sổ, hoặc như trận lũ vỡ đê. Nàng khóc rất đau lòng. Cũng có thể không chỉ là đau lòng. Còn có cả tủi thân, hối hận, cùng rất nhiều cảm xúc đang tràn lan...
Nanfu sống lưng lạnh toát, không nhịn được mà rùng mình một cái. Trong ấn tượng của hắn, tỷ tỷ đánh nhau không phải là chưa từng thua, nhưng dù thua cũng chưa bao giờ mất mặt, càng chưa bao giờ khóc thành ra như vậy. Trong đầu hắn, người đại ca mà hắn chưa từng gặp mặt đã được coi như là Ma Khủng ngang hàng, dường như là một Ma Vương thật sự. Nanfu run rẩy leo lên lưng ngựa, phóng thích uy áp Huyết tộc chế ngự những con súc sinh đang bồn chồn bất an, sau đó nắm chặt dây cương thuần thục giật một cái.
Xem ra vị đại ca này còn bạo lực hơn cả tỷ tỷ nữa. Nếu vậy, thì có lẽ tối nay nhận biết vẫn hơn...
Phần này yêu quá nặng nề, hắn sợ thân thể nhỏ bé của chính mình không chịu đựng nổi. (cảm tạ "sống ở thịnh thế hư ảo" minh chủ khen thưởng! ! !)
Bạn cần đăng nhập để bình luận