Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 105: Kia xuyên thấu mái vòm hồng mang!

Chương 105: Tia sáng đỏ xuyên thủng mái vòm! Lưỡi đao màu bạc như tia chớp xẹt ngang, máu tươi trào dâng nở rộ thành đóa hoa máu trong con hẻm u tối. Ngay khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Miranda cuối cùng cũng hiểu ra câu nói Quỷ Quyệt Sương Mù từng nói với hắn: “Người kia có thể là ngươi.” “Cũng có thể không phải ngươi.” Bên kia, trên mái nhà cách đó trăm thước, bên cạnh ống khói bằng đá. La Viêm đang điều khiển quạ đen xoay quanh trong sương mù, chứng kiến toàn bộ mọi việc diễn ra trong hẻm nhỏ. Kẻ thủ ác cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh tử vong, truyền kỳ luyện kim thuật vong linh kết thúc với cái tên Miranda, trở thành nền tảng cho một truyền kỳ khác. Dù có chút tiếc nuối vì không thể thu hồi sức mạnh tín ngưỡng của Tà Thần sứ đồ, để món tiền không chính nghĩa này bị tên thánh Sith chẳng làm gì mà hưởng lợi, nhưng so với việc nghi thức đáng sợ kia đi đến bước cuối cùng, thì chuyện này coi như là tất cả đều vui vẻ rồi. "Xem ra đã kết thúc rồi." Khóe miệng La Viêm nở nụ cười mỉm. Dù sao cũng có công sức của Ma Vương đại nhân phía sau, mê cung không tính là hòa bình cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng khi hắn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, một cột máu đỏ thẫm lại phóng lên trời, xuyên thủng lớp sương mù dày đặc, từ con hẻm u tối đó xuyên thẳng lên mái vòm tầng bốn của mê cung! Sương trắng mờ mịt dần dần bị nhuộm đỏ, từng tia chớp màu đen quấn quanh cột máu đỏ thẫm tùy ý chạy loạn, giống cành cây khô, lại giống như những vết nứt xé toạc không gian. Sắc mặt La Viêm khẽ biến. "Tình huống gì?!" Trong hẻm nhỏ. Mel rốt cuộc cũng được như ý muốn giết chết Miranda, hắn cất tiếng cười lớn, thanh âm tràn đầy sự điên cuồng không thể diễn tả bằng ngôn từ, nhưng lại dần dần giải thích được sự giải phóng và thích thú. "Ha ha ha ha... Thì ra là thế..." "Nguyên lai... là ta." Điên cuồng. Hỗn loạn. Nhưng lại có thứ tự. Đó không phải là độc thoại phô trương thanh thế, mà là những chân lý ẩn sâu trong hỗn độn mà hắn đã nhìn thấy một cách chân thật. Thế giới này được tạo nên bởi âm mưu. Tất cả những chi tiết tưởng chừng như không liên quan trên thực tế đều có thể kết nối với nhau. Mỗi người đều là quân cờ. Bao gồm cả chính hắn. Có bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ... và bàn tay đó chính là Norville biến hóa vạn năng, đồng thời cũng là thánh Sith không gì không làm được. Lúc đầu, những lời lẩm bẩm trên môi hắn chỉ là lặp lại những lời điên cuồng vô nghĩa, nhưng chẳng bao lâu sau, những lời lảm nhảm đó đã biến thành những vần thơ tối nghĩa - hay có thể nói là những chú ngữ. "... Tử vong nở hoa vĩnh viễn không tàn trong mộ phần, hạt giống chân lý nảy mầm trên mảnh đất nghi hoặc." "Cú mèo treo ngược dưới cành cây khô héo, dơi đứng im trên cây thập tự giá vào ban ngày, chiếc hải đăng đêm giông bão là thuyền chìm, nhà thám hiểm dưới tảng đá ngầm mới là kiên cố bất động." "Suy nghĩ chính là sự thật, thấy được tức là hư ảo..." Âm mưu về cái chết được hắn viết thành một bài thơ, để dâng lên thần linh chi phối tất cả như một vật tế. Mà bản thân bài thơ đó, lại đến từ những lời thì thầm bên tai hắn. Hắn đã không thể phân biệt được đó là ai thì thầm. Có lẽ là Norville. Cũng có thể là chính hắn. Quạ đen xoay quanh trên không trung đáp xuống mái hiên, quan sát con hẻm đầy máu. Xuyên qua đôi mắt đen nhánh đó, La Viêm trông thấy từng linh hồn đang từ miệng mũi và mắt của Mel kỵ sĩ trưởng phóng ra, hòa vào cột sáng đỏ thẫm kia. Vẻ mặt La Viêm hơi ngạc nhiên. Làm sao có thể có nhiều linh hồn ký túc trong một người như vậy? ! Không phải - Cái thứ này còn có thể tồn tại sao?! Ít nhất trong kiến thức của La Viêm, đây không phải là chuyện mà sức mạnh Siêu Phàm có thể tùy tiện làm được. Dù là thần linh, có khả năng nắm giữ cũng chỉ là linh hồn của các tín đồ mà thôi. Ngay lúc này, La Viêm đột nhiên ý thức được một khả năng - Tên này không chỉ bắt người lung tung. Thậm chí cả hung thủ cũng chính là hắn?! Miranda trong truyền thuyết ngay từ đầu đã không hề tồn tại, kẻ chết ở đây chẳng qua chỉ là một con trùng có thể thay thế. Linh hồn rút ra từ cơ thể Mel kỵ sĩ trưởng đã chứng minh phỏng đoán của hắn. Linh hồn bay lên trời làm vật tế chỉ có mười hai đạo, không phải là hai mươi bảy người bị hại như trong truyền thuyết... Và trong đó thậm chí còn bao gồm cả Miranda vừa mới chết. Còn hai mươi bảy người bị hại kia, có lẽ đã chết do tai nạn bất ngờ, hoặc có thể bị người khác mưu sát, nhưng cuối cùng đều bị đổ lên đầu Miranda. Mười hai cái xác bị dán mác Miranda mới thật sự là nạn nhân. "Tên điên này..." Cho dù ở Địa Ngục, cũng không ai chơi như vậy. Đối với mười một linh hồn đã bay lên trời, La Viêm không thể can thiệp, những người này đã chết quá lâu, sớm đã mất đi chỗ dựa của xác thịt. Nhưng mà - Chỗ này vẫn còn một cái mới tinh. "Tỉnh lại đi! Người hầu của ta!" Không có thời gian để do dự. Rút ma trượng, La Viêm quả quyết chỉ vào con hẻm, một đạo quang mang xanh biếc không hề chệch hướng, trúng ngay thi thể Miranda. Lục diễm yêu dã như quỷ mị nhanh chóng càn quét toàn bộ thi thể! Ngay khi ngọn lửa dữ dội nuốt chửng huyết nhục, linh hồn Miranda vừa bay lên trời cũng bị cưỡng ép kéo trở lại cái xác vong hài không trọn vẹn. Trở về dựa vào xác là ưu tiên số một trong các quy tắc hành động của linh hồn. Chuyện này không liên quan đến sức mạnh yếu kém, mà là một trong những quy tắc của thế giới này! "...Ngươi sẽ trở thành u hồn không bị trói buộc! Sẽ không có gì trói buộc được ngươi!" Trong vài hơi thở ngắn ngủi, thi thể Miranda hóa thành tro bụi tan ra, bị gió mang theo bay lên trời. Tro tàn không tan biến trong gió, mà dần dần hiện ra hình dáng mờ ảo như sa mạc trong làn sương trắng dày đặc. Không giống như những Vong Linh triệu hoán thông thường. U linh dù yếu ớt vẫn có khả năng miễn dịch phần lớn những tổn thương vật lý, đồng thời có thể giữ lại tối đa tinh thần lực và ký ức khi người đó còn sống. Nhưng đổi lại, không phải tất cả thi thể đều có thể chuyển hóa thành U linh, mà phải là những người vốn có tinh thần lực phi thường khi còn sống. Lơ lửng giữa không trung, Miranda đột nhiên mở mắt. Ý thức được mình đã biến thành U linh, ban đầu hắn ngạc nhiên, rồi hoảng sợ... Nhưng rất nhanh, đôi mắt đó đã khôi phục sự tỉnh táo. Biến thành U linh cũng không phải kết cục tệ nhất. Trở thành một phần của Hỗn Độn mới là tệ hại! Là một người thi pháp, hắn biết rõ nên vận dụng tinh thần của mình như thế nào, lập tức dùng hết sức lực toàn thân, lướt nhanh về hướng trấn nhỏ, rời xa cột sáng đỏ thẫm kia. Vật tế bị cướp mất, cột sáng đỏ thẫm kéo dài đến tận chân trời rõ ràng bị đả kích không nhỏ, giống như cây cột chống đỡ lối đi bị chặt đứt một cây, cột sáng cùng những tia chớp đen tản mác lung lay một lúc lâu mới giữ được vị trí. Sức mạnh của nghi thức bị suy yếu! Nhìn thấy tế phẩm bị cướp đi đột ngột, Mel kỵ sĩ trưởng cũng có chút sững sờ, rõ ràng không ngờ tới chuyện này. Không kịp đuổi theo đám tro tàn phiêu tán theo gió, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra luồng ánh sáng xanh lục kia. Đó là một đôi mắt đục ngầu mà sắc bén. La Viêm cảm thấy lúc này kẻ đang nhìn thẳng vào mắt mình không chỉ có Mel, mà còn có sự tồn tại không thể diễn tả ở phía sau hắn. "Là ngươi..." Đôi môi lẩm bẩm bỗng phát ra tiếng cười âm trầm, tựa như chim ưng săn mồi nhìn thấy con mồi. Giờ phút này, thuốc dịch dung của La Viêm dần mất đi tác dụng, gương mặt xuất hiện trước mặt Mel chính là gương mặt mà hắn đã từng thấy. Đáng tiếc - Sau đó hắn đã cất công đến nhà thờ trấn Ngân Tùng một chuyến, kết quả là tên này đã không còn ở đó. Không thể nhốt tên này vào phòng thẩm vấn cẩn thận hỏi cung là điều hắn tiếc nuối nhất. Nhưng xem ra bây giờ cũng được rồi. "Hiến hắn cho ta..." "Hiến cho ngươi hầu hạ Chân Thần." "Nhanh đi!" Lời thì thầm bay vào tai, trên khuôn mặt khao khát chân lý bộc phát một nhiệt tình chưa từng có. "Ta đi ngay đây ——" Hai tay nắm chặt trường kiếm, hai chân Mel hơi khụy xuống, chuẩn bị nhảy lên không trung. Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang vọng trên đầu hắn. "Ai cho phép ngươi dùng đôi mắt dơ bẩn kia nhìn ta ——" "Quỳ xuống!" (long ngữ) Âm phù ầm ĩ như tiếng chuông cổ kêu vang. Bị chú ngữ ăn mòn, Mel không kịp trở tay, vì dồn sức mà đầu gối nặng nề đập xuống đất. Phiến đá trải trong con hẻm bị đầu gối của hắn đụng nứt, lực lượng tích tụ theo đó đổ xuống vô ích. Mel ngơ ngác nhìn hai chân của mình, sau đó vẻ mặt âm trầm bốc lên ngọn lửa giận không thể kìm chế. Đó là sự giận dữ vì bị lừa gạt. "A——!" Mel gầm lên giận dữ, hai chân đột ngột phát lực, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của chú ngữ, nhưng chưa kịp nhấc đầu gối lên, một ngọn cốt mâu gào thét đã lao thẳng vào mặt hắn. "Keng! ! !" Trường kiếm trong tay khó khăn lắm mới đỡ được một đòn trí mạng, Mel chỉ cảm thấy hổ khẩu đau dữ dội, mũi kiếm run rẩy phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng. Cốt mâu gào thét giống như đại bác bắn ra từ cổng thành, mà đây chỉ mới là đòn tấn công đầu tiên của pháp sư Vong Linh kia. Mel một lần nữa ngẩng đầu, con ngươi bỗng co rút lại. Chỉ thấy bên cạnh pháp sư Vong Linh kia, từng bộ xương đáng sợ không ngừng xuất hiện từ làn sương trắng như bông vải, như kỵ binh đang chờ lệnh xung phong! "Xem ra ngươi vẫn chưa học được bài học."
La Viêm nhìn chằm chằm vào cặp con ngươi vẩn đục mà điên cuồng kia, ma trượng trong tay khẽ động. "Vút ——!" tiếng xé gió chói tai như pháo nổ vang lên, trong nháy mắt xuyên thủng màn sương dày đặc, đánh về phía con hẻm nhỏ âm u. Chuyện này vẫn chưa xong! La Viêm thi pháp không hề dừng lại, từng cây cốt mâu không ngừng hiện ra bên cạnh hắn, rồi lại như pháo bắn về phía trước, hướng vị trí của kỵ sĩ trưởng Mel mà thi triển đòn công kích bão hòa! Đối mặt với những đòn chú ngữ công kích điên cuồng kia, Mel chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, tựa như ngọn nến tàn trong gió. Hắn muốn đổi từ phòng ngự sang tấn công, nhưng những bộ xương chẳng biết từ lúc nào đã trồi lên từ dưới đất, nắm lấy mắt cá chân hắn, khiến hắn bị kẹt sâu tại địa hình chật hẹp mà không thể nhúc nhích. Mắt thấy sắp không chống đỡ được nữa, một vệt sáng đỏ bỗng nhiên từ trên không giáng xuống, bao phủ lên đỉnh đầu Mel. Gần như cùng lúc đó, khi nhìn vệt sáng đỏ kia rơi vào con hẻm nhỏ đầy bụi bặm, dấu hiệu cảnh báo trong lòng La Viêm đang đứng trên nóc nhà đột nhiên nổi lên. "Ma Vương đại nhân cẩn thận!" Tiếng hô gấp gáp của Du Du truyền đến bên tai. Không cần Du Du nhắc nhở, La Viêm đã thay đổi quỹ đạo di chuyển của ma trượng. "Đại khí bình chướng!" Ánh sáng màu xanh từ đầu ma trượng phóng ra! Luồng khí lưu cuồng bạo tràn về phía trước mặt hắn, ngưng kết thành bức tường kín mít không nhìn thấy ở ngay trước mặt. Cũng gần như cùng lúc đó, một luồng kiếm phong màu đỏ tươi xuyên qua màn bụi mù mịt trong con hẻm, hung hăng bổ vào bức bình chướng do khí tạo thành trước mặt La Viêm! Lưỡi dao sắc bén màu máu đâm vào bức tường khí vô hình, đâm sâu vào gần nửa cánh tay mới dừng lại! Lực trùng kích khổng lồ nhấc lên một luồng khí lưu cuồng bạo, làm nóc nhà dưới chân La Viêm cũng rung lên một cái. Sức mạnh của một kiếm này khiến vẻ mặt La Viêm thoáng trở nên ngưng trọng. Tên này bị cắn thuốc à?! Rất nhanh, khi bụi bặm tràn ngập trong hẻm nhỏ tan đi, một bóng dáng nửa người nửa quỷ xuất hiện trong tầm mắt La Viêm. Nhìn kỵ sĩ trưởng Mel mọc thêm một cánh tay thứ tư, La Viêm càng chắc chắn hơn phán đoán trong lòng—— Đây không phải là con người bình thường. Mà là một dạng kết hợp với Hỗn Độn. "Du Du, thiết lập cờ hiệu ở lối vào tầng thứ tư của mê cung, gọi tất cả người chơi có thể gọi đến…" Ra lệnh cho Du Du đồng thời, La Viêm lẩm bẩm chú ngữ, rót sức mạnh của gió vào đế giày. Mel nở một nụ cười tàn nhẫn, dang hai tay ra, như thể đang cảm nhận thứ sức mạnh mới vừa có được từ hỗn độn. Ngay khi hắn định cho gã pháp sư vong linh trước mặt một bài học thì người đàn ông khiến hắn chật vật không chịu nổi đột nhiên biến mất trong sương mù. Nhìn nóc nhà trống trơn kia, Mel hơi sững sờ. Tên này—— Thế mà lại chạy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận