Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 187: "Thích sạch sẽ người" Roxay · Colin (2)

Chương 187: "Người thích sạch sẽ" Roxay · Colin (2)
Giật mình nhìn cảnh tượng này, Punk vô thức lên tiếng hỏi.
"Kia là đang làm gì?!"
Người phục vụ liếc cái gã thiếu hiểu biết có một không hai này.
"Colin tiên sinh không thích dùng đồ người khác đã dùng, hắn yêu cầu tất cả đồ vật trong phòng của hắn đều phải là đồ mới tinh."
Punk nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi.
"Vậy cái nệm kia... Chắc không rẻ nhỉ?"
Nệm á?
Đâu chỉ nệm!
Người phục vụ cười ha ha nói.
"Mỗi chiếc nệm trong phòng hạng sang của Embrace of Dawn đều là lông nhung thiên nga, trong hoàng cung của Campbell thế nào thì ở đây cũng y như vậy."
Nghe câu này, mắt Punk đỏ ngầu, hận không thể lao ra nhặt cái thứ đó trên xe ngựa rồi mang về ổ của mình.
Thật quá hoang phí!
Nhưng người phục vụ đứng bên cạnh hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho hắn, cứ thế kéo hắn từ hành lang cửa sổ vào một bên.
Cái tên vô dụng này!
Rõ ràng bên cạnh có một mỏ vàng, mà cứ dán mắt vào một cái giường đệm không buông!
Thật sự là có cơ hội cũng không biết nắm bắt, đáng đời làm quỷ nghèo!
Mặc dù hắn cũng là quỷ nghèo không sai, nhưng hắn tin vào sự thông minh của mình, nhất định có thể nắm bắt cơ hội trước mắt, thu được sự ưu ái của Colin tiên sinh, từ đây một bước lên mây!
Không chỉ mình hắn nghĩ thế, mà tất cả mọi người trong khách sạn đều như vậy, ngay cả những người làm việc lặt vặt sau bếp cũng hận không thể giành cơ hội thể hiện bản thân.
Trong ánh mắt của Colin tiên sinh, bọn họ suýt nữa vì tranh nhau đi "đổ rác" mà cãi nhau ầm ĩ, ngay cả những vị khách khác trong khách sạn cũng chú ý tới động tĩnh này.
Cứ từng đợt từng đợt đồ dùng trong nhà bị ném ra ngoài, chẳng mấy chốc cửa khách sạn đã tụ tập một đám người xem náo nhiệt.
Bọn họ tò mò nhìn cảnh này, xì xào bàn tán, thậm chí còn có người biết chuyện đi lên hỏi han tình hình.
Cũng vào lúc này, bọn họ mới biết đến cái tên Roxay · Colin.
Lão gia mắc bệnh thích sạch sẽ đó là đại quý tộc đến từ đế quốc Aus, xưa nay không dùng đồ người khác đã dùng, cho nên mới sai người hầu ném hết đồ đạc ra ngoài.
Thấy toàn là đồ tốt, một số người không nhịn được lao lên nhặt, thấy người phục vụ khách sạn không phản ứng gì, thế là hô nhau điêng cuồng gom về nhà.
Một vài thị dân coi trọng mặt mũi ngại ngùng không dám đưa tay, đến khi tỉnh táo lại thì ngay cả cái chén trà cũng không còn để mà nhặt.
Nhưng rất nhanh họ lại có cơ hội mới.
Bởi vì đồ đạc được dọn ra theo từng đợt chứ không phải ném hết một lần, mà là ném nhiều lần.
Ban đầu là mấy cái bàn cùng nhau bị khiêng ra, sau đó có khi lại là cái chén trà, hay là cái khay gỗ óc chó.
Nhưng dù là cái chén trà thì đó cũng là đồ sứ cao cấp quý báu mà người bình thường đừng nói sờ vào, nhìn cũng chưa từng thấy!
Cứ như vậy, một đám người đứng trong gió lạnh chờ được "cho ăn", làm cho cuộc náo kịch này kéo dài suốt cả đêm, toàn bộ người hiểu chuyện ở đường Hoàng Hậu đều biết khách sạn Embrace of Dawn có một nhân vật lớn đến...
Sáng sớm hôm sau.
Đợt đồ vật cuối cùng bị Roxay tiên sinh loại bỏ được ném ra từ khách sạn.
Theo lời nhân viên khách sạn, đây là đợt cuối cùng.
Công nhân bốc vác làm việc trên bến tàu gần đó và tiểu thương bán rau ở chợ gần đó vui vẻ ôm bao lớn bao nhỏ đồ về nhà.
Thánh Sith ở trên cao! Đây chính là gối đầu lông nhung thiên nga! Ở Lôi Minh thành, ngủ trên nệm làm từ xác đậu Hà Lan, lông vịt hoặc rơm rạ, đã được coi là "người có địa vị".
Nếu không phải lão gia lắm tiền kia lên cơn ném hết đồ này, thì họ cũng đâu có biết những người giàu có này bình thường ngủ trên giường êm ái như vậy!
Người cướp được đồ thì hớn hở, người chưa nhặt được hoặc ngại ngùng đi nhặt thì đấm ngực dậm chân tiếc nuối vì biết tin muộn.
Còn một vài thị dân ăn mặc chỉn chu đứng ở ven đường, nhìn đám người chưa thấy việc đời mà xì xào bàn tán.
"Chăn lông cừu thuần huyết Castro, đệm làm bằng lông nhung thiên nga... Thánh Sith ở trên cao, rốt cuộc là cái tên phá sản nào mà lại ném hết mấy thứ tốt này thế?!"
Một người đàn ông mặc áo khoác lông cừu màu xám nhạt kinh ngạc nói, lời vừa dứt đã bị đồng nghiệp bên cạnh bịt miệng lại.
"Suỵt! Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi! Lỡ bị người khác nghe được, ảnh hưởng đến thanh danh của Lôi Minh Dự Trữ đấy!" Đồng nghiệp của anh ta lo lắng liếc nhìn xung quanh, đến khi phát hiện không ai chú ý mới buông tay.
Hai người là nhân viên ngân hàng gần đó, nhân lúc nghỉ trưa ra ngoài uống chén trà nóng, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.
Mặc dù anh ta cũng cảm thấy người làm vậy quá hoang phí, nhưng cũng không muốn vì một câu nói bâng quơ mà đắc tội tên lắm tiền nhiều của nào đó.
Chuyện này trước đây đã từng xảy ra!
Người đàn ông bị bịt miệng trợn mắt, lẩm bẩm một câu "thần kinh".
Mặc dù trước đây đúng là có chuyện "họa từ miệng mà ra", nhưng tổng cộng số tiền tiết kiệm của cái người gây sự kia cộng lại còn chưa đến 100 đồng vàng.
Với sự hiểu biết của anh ta về loại người giàu có thật sự này, cái loại tiên sinh đó căn bản sẽ không để ý những lời này.
Trong lòng các thị dân Lôi Minh thành, tưởng tượng về giới hào môn có hình dáng hoàn toàn khác nhau.
Nghe hai người trò chuyện, một người đàn ông khác mặc áo khoác lông cừu màu nâu sẫm, đầu đội mũ dạ tròn vành thấp, sờ cằm nói.
"Vị tiên sinh kia ta từng nghe qua, nghe nói là quý tộc đến từ đế quốc, hình như tên là... Roxay · Colin?"
Lời vừa dứt, một người đàn ông tay cầm chén trà, tóc chải gọn gàng lập tức chen vào không kịp chờ đợi.
"Không sai! Chính là cái tên này! Thằng em bất tài của ta làm việc ở nhà bếp khách sạn Embrace of Dawn. Ta còn nghe nó nói, nó đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tiên sinh đẹp trai đến vậy, ông chủ Andorra của nó đứng cạnh vị tiên sinh kia chả khác nào một tên tộc trưởng Goblin!"
"Cái tên Andorra kia chắc sướng chết được, những kẻ có tiền của cái thành này thế nào cũng đạp đổ cửa khách sạn của hắn." Một thị dân mặc áo khoác dạ lông màu xanh đậm bên cạnh ngưỡng mộ nói.
Hắn là chủ một cửa hàng khách sạn gần đó, nhưng khách sạn của hắn không phải kiểu như thế, mà là kiểu bán rượu vang đỏ, chỉ có diện tích năm mươi mét vuông.
Mặc dù không tính là người giàu có, nhưng vì thường xuyên liên hệ với các phú hào, hắn quá hiểu rõ bản chất của những người lắm tiền đó.
Cùng một loại rượu vang đỏ, rượu vang đỏ từ hầm rượu của đế quốc chính là đắt hơn của vương quốc Ryan, dù là theo như người trong nghề như hắn thì vùng đồng bằng phía nam rừng Ngân Tùng mới là nơi thích hợp nhất để trồng nho làm rượu.
Rượu nho được ủ ở đó có một loại hương hạt dẻ và quả mọng đen đặc trưng, nhất là ủ bằng thùng gỗ thông bản địa rừng Ngân Tùng thì cảm giác lại càng tuyệt!
Nghe nói ngay cả đám ác quỷ nhỏ trong mê cung cũng mê mẩn.
Nhưng khổ nỗi, khách hàng lại không mua cái đó, phú hào Lôi Minh thành thà uống cái loại "nước ớt nóng" làm từ khoai tây của đế quốc.
Tại vũ đài danh lợi của Lôi Minh thành, quý tộc đế quốc và hoàng thất công quốc Campbell thuộc cùng một hệ sinh thái, và về tài lực thì đôi khi cái trước còn mạnh hơn cái sau.
"Hắn chắc là thoải mái chết rồi, nghe nói Colin tiên sinh đáng kính đã mua luôn cả cái khách sạn của hắn," người cầm chén trà ao ước nói.
"Mua luôn á?!" Chủ cửa hàng rượu trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ai lại ở khách sạn mà mua luôn cả khách sạn chứ?!
Không——
Không phải là không thể được.
Dù sao đó là "người thích sạch sẽ" Colin tiên sinh.
Lúc này, một nhân viên ngân hàng bên cạnh gật đầu, khẳng định tin đồn này.
"Cái này ta cũng nghe nói, nghe nói là năm vạn đồng vàng! Lúc đó cả chủ tịch ngân hàng khu cảng đã tự mình đến khách sạn xử lý giao dịch cho bọn họ... Số tiền đó bây giờ đang gửi tại ngân hàng khu cảng."
"Năm vạn đồng vàng..." Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt chỉ còn sự kính trọng, trong lòng càng thêm bái phục.
Quả nhiên, cuộc sống xa hoa lãng phí của giới thượng lưu vượt xa sức tưởng tượng của họ, chỉ cần để lộ ra một góc của tảng băng chìm thôi cũng đủ khiến họ kinh ngạc không thôi.
Nghe các lão đại bàn luận nãy giờ, một anh học việc tiệm đồng hồ cuối cùng cũng chờ được cơ hội xen vào, cảm khái một câu.
"Có nhiều tiền như vậy mua làm gì cái khách sạn? Gửi vào ngân hàng lấy lời cũng đủ tiêu xài cả đời..."
Không ai phản ứng anh ta.
Bởi vì câu nói này thật sự quá ngu.
Đùa sao.
Vị đại nhân kia là loại người đem tiền gửi ngân hàng lấy lời à?
Mọi người đang suy đoán ý đồ của ông ta, một số người nói ông ta nhắm vào tình hình mua bán ở bến cảng Lôi Minh thành, có người thì nói ông ta nhắm vào một cơ sở nào đó của gia tộc Andes, có người còn suy đoán là do cục diện chính trị đế quốc bất ổn khiến cho một vài gia tộc lớn bắt đầu bành trướng tầm ảnh hưởng của mình ra bên ngoài.
Nhưng bất kể thế nào, chuyện này đối với họ đều là chuyện tốt.
Quý tộc đế quốc cuối cùng cũng đã chú ý đến viên ngọc trai ở bờ biển phía đông bắc này rồi!
Có lẽ giá nhà Lôi Minh thành lại sắp tăng rồi...
...
Sáng sớm.
Bên cửa sổ phòng sang trọng của khách sạn Embrace of Dawn, Sarah đứng cạnh rèm cửa lần nữa liếc nhìn ra ngoài đường.
Hôm qua cô đã đứng cả đêm, giữa chừng chỉ chợp mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng cái dáng vẻ tinh thần phơi phới của cô thì không có vẻ gì là mất ngủ.
Đây là lợi thế của huyết thống Địa Ngục.
Tuyệt đại đa số Ác ma cùng chảy xuôi dòng máu Ác ma thì về mặt sinh lý đều không cần ngủ, dù muốn ngủ cũng có thể ngủ rất lâu. Còn La Viêm bình thường thì dùng minh tưởng để thay thế giấc ngủ. Tỷ như đêm qua chính là vậy. Vì cả căn phòng đồ đạc đều bị dọn trống trơn, hắn ngồi ngẩn ngơ trên ghế cả đêm. Bất quá cũng may khi minh tưởng, hắn có thể lướt diễn đàn xem đám người chơi ngu ngốc bày trò đủ kiểu và tự tìm đường chết ở lãnh địa của hắn, cũng không đến nỗi nhàm chán."... Tâm trạng của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng ngươi cứ nghi thần nghi quỷ như thế thì trông chúng ta cứ như gián điệp vậy." Nhìn Sarah cứ liên tục ngó ra cửa sổ, La Viêm mở mắt kết thúc trạng thái minh tưởng, cất giọng nói chuyện phiếm. Thu mắt khỏi cửa sổ, Sarah xoay người lại. "Ta chỉ là lo lắng..." "Eileen Campbell sẽ đến đây, nhưng sẽ không mang theo kiếm," La Viêm thuận miệng nói, "Để ta đoán xem, nàng sẽ mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, trên tóc hẳn là sẽ cột băng gấm." "Ngài làm sao biết?" Sarah kinh ngạc nhìn hắn nói. "Ta nói bừa thôi." La Viêm cũng không biết vì sao mình lại có trực giác như vậy, hơi suy nghĩ một chút mới nhận ra có lẽ là vì hắn nghĩ đến Vivian. Hai người tuổi tác chắc không sai biệt nhiều, mà môi trường sống cũng khá giống nhau, đều là con gái của đại công tước, dường như cũng rất hiếu thắng. Đương nhiên. Cha của hắn, Roxay Colin, còn chưa qua đời. Mà Colin công quốc lớn hơn Campbell công quốc rất nhiều, mức độ quan trọng với Địa Ngục cũng vượt xa Campbell công quốc đối với đế quốc... Ít nhất thì cái trước cũng là nằm chung một khu vực với vương quốc Ryan. Lúc này, có tiếng gõ cửa ngoài hành lang. Sarah lập tức rời khỏi cửa sổ, đi ra phía trước kéo cửa. Một nhân viên phục vụ đứng trước cửa, cung kính nói: "Thưa ngài, ông Jode, chủ cửa hàng đồ dùng cao cấp Rebecca, muốn gặp ngài một lát. Ông ta là đối tác của chúng ta từ trước đến nay... Ông ta nói rằng sẵn lòng miễn phí cung cấp một bộ đồ dùng mới cho giường ngủ làm quà mừng ngài đến cảng này." Sarah nhìn về phía La Viêm đang ngồi ở bàn tròn. La Viêm ngáp một cái, tùy tiện nói: "Không gặp." Cũng nhanh đấy, khách hàng đầu tiên đã tới. Chỉ tiếc là con cá nhỏ, hắn không cần nghĩ ngợi liền ném trở lại sông. Khách sạn đổi chủ, cắt đứt nguồn cung hàng là chuyện tất yếu. Đối tác cũ à? Xin lỗi, không biết. Hắn chỉ dùng hàng của mình thôi. Người hầu đứng trước cửa ngẩn ra một chút, chần chừ nói: "Nhưng mà... Ông ta đã mang đồ tới rồi." La Viêm không khách khí nói: "Bảo ông ta mang về đi." "Dạ..." Người phục vụ tuy thấy kỳ lạ nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cung kính gật đầu, quay người đi. Thực ra so với sự cố chấp, hoặc nói là sự coi trọng phẩm chất của ông Colin, hắn tò mò hơn là không biết vị tiên sinh này tối qua đã xoay sở ra sao. Chỗ này một cái giường cũng không có, chẳng lẽ hắn ngồi khô cả đêm? Không lẽ ngủ dưới sàn? Ngay lúc anh ta vừa ra đến cửa và định khép cửa lại thì vị tiên sinh Colin tôn kính bỗng nhiên lên tiếng gọi anh ta lại. "Chờ một chút." Người phục vụ lập tức dừng bước, ân cần nói: "Ngài còn gì dặn dò không ạ, thưa ngài?" La Viêm liếc mắt nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Một lát nữa có một gã tên Jack sẽ tới đây, hắn không nhất định sẽ vào bằng cửa chính, ngươi thấy hắn thì đừng hỏi gì cả, dẫn hắn đến chỗ ta là được." Người phục vụ khẽ giật mình, cũng không dám hỏi nhiều, cung kính gật đầu. "Tuân mệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận