Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 208: Cẩn thận Mị Ma
Chương 208: Cẩn thận Mị Ma
"Ta ta ta sẽ ăn cơm thật ngon!"
Nhìn Eileen nói năng lộn xộn, La Viêm cười tủm tỉm đưa thìa lại cho nàng, sau đó khẽ gật đầu, cùng Teresa cùng nhau lui ra khỏi phòng.
Xem ra hành động đút ăn đối với điện hạ Eileen Campbell kích thích vẫn là quá mạnh mẽ. La Viêm không khỏi nghĩ đến việc mình nuôi mèo. Nếu là Sarah, có lẽ sẽ cắn một cái.
"Colin tiên sinh."
Chú ý thấy ánh mắt đang hướng tới mình, La Viêm nhìn Teresa, giọng nói ôn hòa hỏi:
"Sao vậy?"
Teresa do dự một chút, lựa lời mở miệng:
"Ngài ở quê nhà có hôn ước không?"
La Viêm không nhớ mình có chi tiết đó, nhưng luôn cảm thấy câu hỏi này có chút quen tai. Ai đã từng hỏi nhỉ?
"Không có, sao vậy?"
Teresa gật đầu nói:
"Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của ta, nhưng tôi cảm thấy một quý tộc như ngài, dù ở cung đình đế quốc hay thuộc địa mới cũng rất được hoan nghênh."
Có thật vậy không? Có lẽ vậy. La Viêm cảm thấy từ nhỏ đến lớn mỗi một con Ác ma đều muốn ăn mình, nhưng lâu dần hắn phát hiện đó chỉ là phản ứng vô thức của các loài khác nhau, về sau thì bình thường trở lại.
"Có thể đi, nhưng ta dành phần lớn thời gian trong tháp ngà, nên không để ý lắm đến ý nghĩ của người ngoài."
"Vậy sao." Ánh mắt Teresa cho thấy nàng không tin lời hắn.
La Viêm mỉm cười gật đầu:
"Đúng thế."
Hai người không nói gì. Teresa muốn nói gì đó, nhưng không chắc có nên thay tiểu thư lên tiếng, nên chỉ đành im lặng. La Viêm đương nhiên biết nàng muốn nói gì, nhưng hắn không có lý do gì để làm rõ, nên thản nhiên tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này.
Hai người cứ đứng ở cửa như vậy, khoảng hai ba mươi phút. Nghe tiếng bát đĩa va vào nhau vọng ra từ phía sau cửa, La Viêm đoán chắc Eileen đã ăn xong, nên đặt tay lên tay nắm cửa.
"Cái đó... Cẩn thận Mị Ma." Teresa đột nhiên bất ngờ nói một câu.
".....?"
La Viêm ném cho nàng ánh mắt nghi ngờ, nhưng nàng lại không giải thích, mà nhìn sang chỗ khác.
Cẩn thận Mị Ma? Hắn suýt nữa nghĩ mình về Ma Đô.
"Xin lỗi, chỉ là ta từng đọc một cuốn sách rất lâu rồi, ách, là tiểu thuyết..." Teresa càng nói càng nhỏ, xấu hổ muốn độn thổ, "Xin hãy quên đi."
"Tiểu thuyết?"
"Lần sau cho ta mượn xem." La Viêm thuận miệng nói.
"Nếu, nếu ta tìm được..." Giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu.
Xem ra không phải loại sách có thể tùy tiện mượn xem.
Khi La Viêm đẩy cửa phòng ngủ bước vào, Eileen đang ngồi trên giường dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, đồ ăn trên bàn đã bị nàng ăn sạch. Thật ra canh nấm không nhiều lắm, chủ yếu là rổ bánh mì đủ cho hai người ăn.
Nhận thấy sự kinh ngạc của La Viêm, Eileen ngượng ngùng nói nhỏ:
"Có phải ta ăn hơi nhiều không? Bình thường ta không ăn nhiều như vậy, vừa nãy ta còn muốn chừa cho ngài một ít..."
Thấy nàng nhỏ giọng giải thích, La Viêm không khỏi bật cười, giọng điệu ôn hòa:
"Cơ thể của nàng đang hồi phục, ăn nhiều một chút là phải, còn ta không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ xuống bếp giải quyết."
Eileen khẽ "ừm" một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nói ra thì ta còn chưa cảm ơn ngươi, lần này nhờ có ngươi mà ta mới có thể cứu được Nam tước Gus khỏi tay ma vương quân."
"Đâu có gì, được san sẻ nỗi lo của ngài là vinh hạnh của ta."
Dừng lại một chút, La Viêm mỉm cười tiếp lời:
"Thế nào rồi? Cảm thấy khá hơn chưa?"
Eileen đỏ mặt nhẹ gật đầu, trên mặt nở nụ cười ấm áp:
"Ừm, sau khi ăn xong ta thấy tốt hơn nhiều rồi."
Xem ra dùng Light of Praise tốn không ít sức, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý sẽ hồi phục lại.
Nhưng dùng sức mạnh Thanh Đồng mà so sánh ngang với Hoàng Kim, năng lực này cũng quá bug đi. Chỉ có thể nói không hổ là người được Thần chọn. Xem ra mình vẫn chưa đủ sâu sắc trong nhận biết về Thần tuyển giả.
"Ăn no rồi thì ngủ một giấc đi."
"Ừm..."
Eileen nghe lời nằm xuống giường, ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Hai tay nàng nắm chặt mép chăn, chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc, như những vì sao trên bầu trời đêm.
Hôm nay chắc là ngày nàng "ừm" nhiều nhất, ngày thường nàng toàn đóng vai người ra lệnh, không ngờ có người có thể dùng cảm giác để có được sự nhẹ nhàng này.
Có lẽ cảm thấy an tâm, có lẽ do no bụng, mi nàng bắt đầu cụp xuống, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ sau một tiếng ngáp nho nhỏ.
Nhìn gương mặt ngủ yên không chút phòng bị của nàng, khóe miệng La Viêm cong lên một nụ cười, đưa tay kéo chăn cho nàng. Hắn thừa nhận mình hiểu biết về Thần tuyển giả còn quá nông cạn, nhưng dường như điều đó không cản trở việc hắn biến "chuẩn dũng giả" này thành người của mình.
"Ngủ ngon nhé."
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, sau đó bưng đồ ăn rời khỏi phòng ngủ, cũng nhẹ nhàng khép cửa lại cho tiểu thư Eileen.
Nhìn người thị vệ đứng ở cửa, La Viêm khẽ nói:
"Nơi này giao cho ngươi, ta đi một chuyến xuống bếp."
"Vâng, cứ giao cho ta." Teresa hành lễ kiểu kỵ sĩ, thành khẩn gật đầu, xem ra đã tiêu hóa được sự xấu hổ ban nãy.
La Viêm gật đầu, rồi đi dọc hành lang xuống cầu thang, rời khỏi khu phòng khách, xuyên qua vườn hoa đến khu chính của trang viên, đưa đĩa cho người hầu đang vô cùng ngạc nhiên, sau đó tùy tiện ăn chút gì đó ở nhà bếp.
Khi hắn tao nhã đặt dao nĩa xuống lau miệng, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài cửa.
"Colin tiên sinh! Cuối cùng ngài cũng xuất hiện, thánh Sith ơi, tôi đã tìm ngài khắp nơi!"
Người đến không ai khác chính là chủ trang viên này, Nam tước Gus.
La Viêm ném cho ông một ánh mắt, chỉ thấy trên mặt ông ta đầy vẻ kinh hoảng, như thể chính mình đã mất tích trong trang viên của ông ta vậy.
"Tôi vừa đi một chuyến tới chỗ công chúa điện hạ, thăm hỏi tình hình của nàng, ngài tìm tôi có việc gì sao?"
Nam tước Gus nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, ngồi phịch xuống ghế đối diện, trông ông đầy mồ hôi không còn chút dáng vẻ quý tộc, y như vừa bơi một vòng trong hồ nước.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của ông ta, La Viêm ra hiệu người hầu bên cạnh rót cho ông một cốc nước mật ong nóng.
"Đừng vội, có gì từ từ nói."
"Ngài không biết gì sao? Thunder City có chuyện lớn rồi!" Gus hoàn toàn không đoái hoài gì đến việc uống nước, vội vàng nói, "Người dân ở Thunder City đều nghĩ ngài bị bắt làm tù binh, bây giờ họ đang bán tháo cổ phiếu công ty khai thác của Colin, giá cổ phiếu đã rớt xuống một kim tệ rồi! Đương nhiên, có lẽ ngài không quan tâm mấy chuyện tiền bạc này, nhưng dù sao thì đó cũng là hợp tác giữa ngài và gia tộc Andes mà, nếu mỗi cổ không đáng một kim tệ, dùng tiền xu mua được, chẳng phải ảnh hưởng đến mặt mũi của ngài sao?"
Nam tước Gus lắp ba lắp bắp viện ra lý do, ông ta xấu hổ nói cho vị tiên sinh trước mặt này, rằng ông ta đã sai người hầu mua một ít cổ phiếu trên thị trường. Mà bây giờ, thấy những cổ phiếu đó sắp biến thành giấy lộn, ông ta đương nhiên là sốt ruột.
Nhìn vị Nam tước đang nóng đến đổ mồ hôi, La Viêm không khỏi mỉm cười, đột nhiên thấy bộ dạng hấp tấp, cố diễn tả mọi chuyện của gã khá là thú vị.
"Bình tĩnh đã, Gus tiên sinh, nhìn vào mắt ta này," La Viêm đặt tay lên vai ông ta, nắm chặt rồi chờ cho hơi thở của ông ta bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục: "Nói cho ta biết, ta là ai?"
Tôi là ai? Gus ngơ ngác một hồi, vô thức nhắc lại:
"Roxay Colin..."
"Không sai, Colin tiên sinh đang ở đây, ngay trước mặt ngài đây," La Viêm cười híp mắt buông tay ra, nhìn Gus đang đờ người tiếp tục: "Nếu ta không sao thì ngài có gì phải lo lắng?"
Biểu cảm của Gus ban đầu là ngơ ngác, sau đó chuyển thành kinh ngạc, rồi cuối cùng là kinh hỉ… thậm chí cuồng nhiệt! Ông ta vụt đứng dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu, đi đi lại lại trong nhà bếp, rồi bỗng nắm chặt tay đấm vào lòng bàn tay:
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi! Thánh Sith ơi, ngài thật sự là cứu tinh của tôi! Chỉ trong một ngày mà ngài đã cứu tôi hai lần rồi! Tôi không biết phải làm sao để cảm tạ ngài nữa!"
La Viêm cười nâng cốc, nhấp một ngụm nước mật ong:
"Không cần khách sáo, chúc ông một ngày vui vẻ."
Mấy chuyện đơn giản thế mà nghĩ lâu như vậy, khó trách một viên quan trị an cũng có thể dắt mũi ông ta.
Nam tước Gus cung kính hành lễ với hắn, sau đó kích động đi ra ngoài hành lang, lớn tiếng gọi quản gia:
"Auriel! Viết thư cho người hầu của ta ở Thunder City! Bảo hắn chuẩn bị tiền! Sáng mai ra khỏi cửa liền lăn tới trước quán trà Hồng Thụ Diệp xếp hàng cho ta! Nếu không mua được 50 vạn cổ phiếu, ta ném hắn xuống biển Xoáy cho cá ăn! Đáng ghét..."
Nếu như công chúa không đến thì tốt rồi, ông đã không gặp những chuyện bực mình này, càng không cần phải ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này vào lúc then chốt!
Không...
Vẫn nên đến thì tốt hơn.
Gus chợt nghĩ, nếu công chúa điện hạ không đến, thì ông đã không có mối duyên sâu sắc với tiên sinh Colin đáng kính như thế, càng không có cơ hội nhận được tin tức nội bộ quan trọng này!
" ... Còn nữa! Khóa chặt cửa trang viên lại cho ta! Trước khi trời sáng ai cũng không được ra ngoài! Trừ Colin tiên sinh và người của công chúa điện hạ!"
Thanh âm điên cuồng kia từ hành lang dần dần tiến lại gần. Đứng ở cửa phòng bếp, Marina kinh ngạc nhìn người chồng mà mình vừa mới lướt qua, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng của hắn khiến nàng cảm thấy hắn như một người xa lạ quen thuộc.
"Hắn bị làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng của nữ chủ nhân, người hầu bên cạnh lắc đầu, nơm nớp lo sợ nói, "Không biết, thưa phu nhân... Hình như là vì mấy cái cổ phiếu gì đó."
Hắn cũng không hiểu rõ lắm. Ở cái thời đại thông tin chậm chạp này, những người cả đời ở nông thôn thấy được sự đời, có lẽ còn không bằng mấy con hải âu không hiểu tiếng người ở bến cảng Thunder City.
Vẻ không hài lòng thoáng hiện trên mặt Marina. Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường không thiếu tiền, sau khi đến gia tộc Gus lại càng như vậy. Cũng chính vì thế, nàng luôn cảm thấy quý tộc cả ngày quanh quẩn bên tiền bạc là một điều mất mặt. Bọn họ đã có đủ tiền rồi, rốt cuộc còn muốn bao nhiêu nữa mới hài lòng, cái đầu heo ngốc này không thể tranh thủ chút thời gian mà giảm bớt mấy lớp thịt thừa trên bụng sao? Hoặc ít nhất học một chút cưỡi ngựa, để khi chạy trốn cũng không đến nỗi chạy không lại hai chân của đám nông dân, mà bị một đám Khô Lâu binh bắt làm tù binh. Nếu hắn có được một phần vạn phong thái, tao nhã và thong dong của tiên sinh Colin, thì cũng sẽ không phải mất mặt trước hoàng gia đến vậy, còn phải để công chúa Campbell cao quý tự mình đi cứu hắn về. Cái tên này vậy mà không biết xấu hổ mà trở về. Tự sát quách cho xong chuyện đi!
"Thánh Sith trên cao, lại là mấy cái cổ phiếu đáng ghét đó... Mong ngài giáng một ngọn lửa thiêng xuống đây, thiêu rụi hết đám gia hỏa không biết kính sợ này đi." Nàng vẽ dấu thánh giá lên ngực, mang theo một bụng oán khí, lắc đầu đi vào phòng bếp.
Nhưng đúng lúc này, một gương mặt tuấn tú hiện vào mắt nàng, lập tức xua tan hết oán khí tích tụ trong lòng nàng. Nhìn tiên sinh Colin đang dùng bữa dưới ánh đèn ma trắc, nàng cảm thấy tuyến sữa của mình như được khai thông.
"Tiên sinh Colin?! Sao ngài lại ở đây... Ý tôi là, nhìn thấy ngài không sao thật tốt quá." Nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt được trang điểm kỹ càng, nàng vô thức thu ngắn bước chân, uốn lọn tóc xoăn vắt trên thái dương, dáng vẻ cẩn trọng hệt như cô dâu mới cưới, tuyệt nhiên không giống một bà mẹ đã có con.
"Cảm ơn sự quan tâm của phu nhân. Ngoài ra, bữa tối hôm nay rất ngon, mong phu nhân không để ý việc tôi đưa tiền thưởng cho đầu bếp của người."
"Đương nhiên là tôi không để ý, đó là vinh hạnh của anh ấy." Marina nhẹ nhàng nâng váy gật đầu, hệt như ở buổi vũ hội, giọng nói tao nhã, "Ngoài ra, phòng của ngài tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, ở biệt thự phía bên cạnh lâu chính trong trang viên, nếu ngài không chê, xin cho tôi được tận tình làm chủ nhà dẫn ngài tới."
"Hết sức vinh hạnh." La Viêm mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn người đầu bếp đang cung kính chờ bên cạnh, đặt một đồng vàng lên khăn ăn. Đây là thói quen từ trước đến giờ của hắn, và cũng là nhân vật Colin tiên sinh mà hắn dựng nên. Dù sao số tiền này cũng là do những người phàm khác dâng hiến cho hắn, hắn chẳng qua chỉ là phân phát chúng cho người cần mà thôi.
Nhìn đồng tiền vàng trên bàn, người đầu bếp kích động nhấc nó lên tay, sau đó cúi mình bái sâu. "Cảm tạ ngài, ngài quả thật là một vị tiên sinh hào phóng."
Marina cũng cảm thấy vậy, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vị tiên sinh đáng kính, chỉ cảm thấy động tác trả tiền của hắn sao mà tao nhã. Nếu Gus lão gia cũng được như hắn, nàng có lẽ sẽ không phản cảm việc hắn cả ngày đếm những thứ tục khí đó.
"Xin mời đi theo tôi." La Viêm khẽ gật đầu, theo vị nữ nam tước bước về phía biệt thự. Do uy nghi của hoàng gia, hoặc nói là luật lệ, công chúa và hộ vệ của nàng phải ở một tòa lâu riêng, nên gia đình Gus liền sắp xếp hắn ở một căn biệt thự hai tầng khác phía sau. Dù sao nơi này phòng rất nhiều.
Vừa đi, nữ nam tước vừa giới thiệu kiến trúc của cả tòa nhà, bao gồm nơi uống trà buổi trưa, nơi dùng bữa, còn có cả phòng tĩnh tâm riêng và bể tắm rộng mấy chục mét vuông. Những việc này vốn có thể do người hầu làm, nhưng nàng vẫn nhiệt tình tự mình đảm nhiệm. Mặc dù nàng giải thích là do muốn cảm tạ, cảm tạ người đã cứu người nhà mình. Nhưng La Viêm luôn cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn hắn còn ẩn chứa ý gì đó.
"...Ngôi nhà này đã có một thời gian không có người ở, hôm qua người hầu trong trang viên mới dọn dẹp lại, tuy có thể hơi lạnh lẽo một chút, nhưng có cái tốt là sẽ không ai làm phiền. Tôi nghe nói ngài là ma pháp sư, nên cố ý chọn nơi này." La Viêm khẽ gật đầu. "Cảm ơn sự quan tâm của ngài."
Nhìn thấy Colin tiên sinh khách khí, Marina cười nhẹ, nhẹ nhàng nháy mắt. "Không khách khí, ngài là ân nhân của tôi mà, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì ngài, nếu có gì cần xin cứ phân phó." Nàng cố tình nhấn mạnh chữ "bất cứ" đến mức nặng nề, thậm chí còn táo bạo đến mức chính nàng cũng thấy ngoài sức tưởng tượng.
La Viêm tin rằng nàng nói như vậy chỉ vì đang quá khích, nên cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười gật đầu. "Ta hiểu rồi."
Hắn bỗng hiểu, sao lũ quỷ hút máu lại ai nấy cũng lớn lên đều xinh đẹp đến vậy. Những kẻ không xinh đẹp đều đã bị đánh chết cả rồi, những kẻ còn lại thì tự nhiên là không lo đến chuyện cơm áo...
Ánh mắt mong chờ dần biến thành thất vọng, cuối cùng nữ nam tước cũng đành tiếc nuối rời đi.
Sau khi tiễn nữ nam tước, cả tòa biệt thự hai tầng chỉ còn lại một mình La Viêm. Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, giờ này có lẽ cũng sắp đến rạng sáng. Bận rộn cả ngày, hắn quyết định đi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng để xua đi mệt mỏi của cả ngày. Ngâm mình trong làn sương mù mờ ảo, Du Du nổi lên phập phồng như chiếc phao cứu sinh, cảm thán nói, "Cảm giác nhân gian và Địa Ngục giống nhau thật đấy... Bất kể là con người hay chuyện đời gì đó..."
La Viêm thuận miệng nói trong bồn tắm, "Ác ma trước khi trở thành Ác ma cũng chỉ là một kiểu người khác mà thôi, ta ở Học viện Ma Vương từng xem một loại thuyết pháp, vào những năm tháng xa xưa, thực ra không có Tinh Linh, Thú Nhân hay Người Lùn gì hết, mà chỉ có những con người muôn hình vạn trạng."
"Thật hay giả?" Du Du kinh ngạc hơi hé đôi mắt to trừu tượng, xuất hiện trên gương trong phòng tắm, "Nhưng mà, sự khác biệt quá lớn mà? Giống như Thử Nhân hay Goblin gì đó..."
La Viêm: "Nên đây cũng chỉ là một loại thuyết pháp thôi, phe phản đối và phe ủng hộ ai cũng cho rằng mình đúng, giống như thuyết người là do khỉ biến thành vậy, có lý do để tin và cũng có lý do để không tin, ngươi cũng có thể xem như chuyện cười mà nghe thôi."
Du Du lắc cái đầu trừu tượng, "Nhưng mà, biến thành Ác ma thì ta còn hiểu được, chứ biến thành Goblin hay Thử Nhân gì gì đó thì thảm quá."
La Viêm cười nhạt. "Ai mà biết được, đừng quên trên đời này có cơ chế cầu nguyện có thể thực hiện mọi điều ước, bất kỳ tham số nhỏ nhặt nào khi đứng trước thời gian cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, cuối cùng dần dần trái với mong muốn ban đầu của mọi người."
Ví dụ, khi cái neo tinh thần vững chắc là thần linh còn chưa xuất hiện, một bộ tộc nào đó cầu nguyện rằng mình có thể đào hang sâu như chuột, và có thể dung nạp nhiều thành viên bộ tộc hơn. Thời gian trôi qua, tập tính và thậm chí cả ngoại hình của họ ngày càng giống chuột hơn. Cuối cùng khi tất cả mọi người đã ra khỏi hang động, họ lại không ra được nữa, tự nhốt mình vào bên trong.
Một bộ phận những người bị nhốt trong hang ngày càng giống chuột, một bộ phận khác thì bắt đầu hoài niệm thời còn là con người. Sau đó trải qua mấy ngàn, thậm chí mấy vạn năm, một nhóm người triệt để biến thành Thử Nhân, một nhóm khác thì biến thành Goblin hoặc Người Lùn... Cho đến khi hình thức tôn giáo sơ khai cùng những tín ngưỡng và nhà tiên tri xuất hiện, cơ chế cầu nguyện có được những quy tắc và tầng logic cụ thể, mới khiến loại diễn biến vô trật tự này dừng lại.
Hắn chỉ vô tình biết được những điều này trong khi tra cứu tập tính và đặc thù của những chủng tộc khác nhau. Các học giả Ma Đô thực ra vẫn luôn nghiên cứu các vấn đề về học thuật này, chỉ là tương đối ít được chú ý thôi.
La Viêm tin rằng Học Bang ở đại lục Aus cũng hẳn là có những nghiên cứu tương tự, dù sao thì dựa theo thuyết của Miranda, Tháp Pháp Sư ở nơi đó nhiều như măng đá trong hang nhũ vậy, bất kỳ chuyện kỳ quái nào xảy ra cũng đều không có gì là lạ.
Nếu có cơ hội, hắn cũng rất muốn đến xem nơi đó một chút. Chỉ có điều tay của hắn bây giờ vẫn chưa đủ dài, tạm thời không thể vươn đến nơi xa xôi ấy. Công việc trước mắt của hắn vẫn là từ từ xâm thực ở công quốc Campbell, cho đến khi mọi người ở vùng đất này triệt để trở thành tín đồ của hắn...
"Ta ta ta sẽ ăn cơm thật ngon!"
Nhìn Eileen nói năng lộn xộn, La Viêm cười tủm tỉm đưa thìa lại cho nàng, sau đó khẽ gật đầu, cùng Teresa cùng nhau lui ra khỏi phòng.
Xem ra hành động đút ăn đối với điện hạ Eileen Campbell kích thích vẫn là quá mạnh mẽ. La Viêm không khỏi nghĩ đến việc mình nuôi mèo. Nếu là Sarah, có lẽ sẽ cắn một cái.
"Colin tiên sinh."
Chú ý thấy ánh mắt đang hướng tới mình, La Viêm nhìn Teresa, giọng nói ôn hòa hỏi:
"Sao vậy?"
Teresa do dự một chút, lựa lời mở miệng:
"Ngài ở quê nhà có hôn ước không?"
La Viêm không nhớ mình có chi tiết đó, nhưng luôn cảm thấy câu hỏi này có chút quen tai. Ai đã từng hỏi nhỉ?
"Không có, sao vậy?"
Teresa gật đầu nói:
"Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của ta, nhưng tôi cảm thấy một quý tộc như ngài, dù ở cung đình đế quốc hay thuộc địa mới cũng rất được hoan nghênh."
Có thật vậy không? Có lẽ vậy. La Viêm cảm thấy từ nhỏ đến lớn mỗi một con Ác ma đều muốn ăn mình, nhưng lâu dần hắn phát hiện đó chỉ là phản ứng vô thức của các loài khác nhau, về sau thì bình thường trở lại.
"Có thể đi, nhưng ta dành phần lớn thời gian trong tháp ngà, nên không để ý lắm đến ý nghĩ của người ngoài."
"Vậy sao." Ánh mắt Teresa cho thấy nàng không tin lời hắn.
La Viêm mỉm cười gật đầu:
"Đúng thế."
Hai người không nói gì. Teresa muốn nói gì đó, nhưng không chắc có nên thay tiểu thư lên tiếng, nên chỉ đành im lặng. La Viêm đương nhiên biết nàng muốn nói gì, nhưng hắn không có lý do gì để làm rõ, nên thản nhiên tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này.
Hai người cứ đứng ở cửa như vậy, khoảng hai ba mươi phút. Nghe tiếng bát đĩa va vào nhau vọng ra từ phía sau cửa, La Viêm đoán chắc Eileen đã ăn xong, nên đặt tay lên tay nắm cửa.
"Cái đó... Cẩn thận Mị Ma." Teresa đột nhiên bất ngờ nói một câu.
".....?"
La Viêm ném cho nàng ánh mắt nghi ngờ, nhưng nàng lại không giải thích, mà nhìn sang chỗ khác.
Cẩn thận Mị Ma? Hắn suýt nữa nghĩ mình về Ma Đô.
"Xin lỗi, chỉ là ta từng đọc một cuốn sách rất lâu rồi, ách, là tiểu thuyết..." Teresa càng nói càng nhỏ, xấu hổ muốn độn thổ, "Xin hãy quên đi."
"Tiểu thuyết?"
"Lần sau cho ta mượn xem." La Viêm thuận miệng nói.
"Nếu, nếu ta tìm được..." Giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu.
Xem ra không phải loại sách có thể tùy tiện mượn xem.
Khi La Viêm đẩy cửa phòng ngủ bước vào, Eileen đang ngồi trên giường dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, đồ ăn trên bàn đã bị nàng ăn sạch. Thật ra canh nấm không nhiều lắm, chủ yếu là rổ bánh mì đủ cho hai người ăn.
Nhận thấy sự kinh ngạc của La Viêm, Eileen ngượng ngùng nói nhỏ:
"Có phải ta ăn hơi nhiều không? Bình thường ta không ăn nhiều như vậy, vừa nãy ta còn muốn chừa cho ngài một ít..."
Thấy nàng nhỏ giọng giải thích, La Viêm không khỏi bật cười, giọng điệu ôn hòa:
"Cơ thể của nàng đang hồi phục, ăn nhiều một chút là phải, còn ta không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ xuống bếp giải quyết."
Eileen khẽ "ừm" một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nói ra thì ta còn chưa cảm ơn ngươi, lần này nhờ có ngươi mà ta mới có thể cứu được Nam tước Gus khỏi tay ma vương quân."
"Đâu có gì, được san sẻ nỗi lo của ngài là vinh hạnh của ta."
Dừng lại một chút, La Viêm mỉm cười tiếp lời:
"Thế nào rồi? Cảm thấy khá hơn chưa?"
Eileen đỏ mặt nhẹ gật đầu, trên mặt nở nụ cười ấm áp:
"Ừm, sau khi ăn xong ta thấy tốt hơn nhiều rồi."
Xem ra dùng Light of Praise tốn không ít sức, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý sẽ hồi phục lại.
Nhưng dùng sức mạnh Thanh Đồng mà so sánh ngang với Hoàng Kim, năng lực này cũng quá bug đi. Chỉ có thể nói không hổ là người được Thần chọn. Xem ra mình vẫn chưa đủ sâu sắc trong nhận biết về Thần tuyển giả.
"Ăn no rồi thì ngủ một giấc đi."
"Ừm..."
Eileen nghe lời nằm xuống giường, ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Hai tay nàng nắm chặt mép chăn, chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc, như những vì sao trên bầu trời đêm.
Hôm nay chắc là ngày nàng "ừm" nhiều nhất, ngày thường nàng toàn đóng vai người ra lệnh, không ngờ có người có thể dùng cảm giác để có được sự nhẹ nhàng này.
Có lẽ cảm thấy an tâm, có lẽ do no bụng, mi nàng bắt đầu cụp xuống, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ sau một tiếng ngáp nho nhỏ.
Nhìn gương mặt ngủ yên không chút phòng bị của nàng, khóe miệng La Viêm cong lên một nụ cười, đưa tay kéo chăn cho nàng. Hắn thừa nhận mình hiểu biết về Thần tuyển giả còn quá nông cạn, nhưng dường như điều đó không cản trở việc hắn biến "chuẩn dũng giả" này thành người của mình.
"Ngủ ngon nhé."
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, sau đó bưng đồ ăn rời khỏi phòng ngủ, cũng nhẹ nhàng khép cửa lại cho tiểu thư Eileen.
Nhìn người thị vệ đứng ở cửa, La Viêm khẽ nói:
"Nơi này giao cho ngươi, ta đi một chuyến xuống bếp."
"Vâng, cứ giao cho ta." Teresa hành lễ kiểu kỵ sĩ, thành khẩn gật đầu, xem ra đã tiêu hóa được sự xấu hổ ban nãy.
La Viêm gật đầu, rồi đi dọc hành lang xuống cầu thang, rời khỏi khu phòng khách, xuyên qua vườn hoa đến khu chính của trang viên, đưa đĩa cho người hầu đang vô cùng ngạc nhiên, sau đó tùy tiện ăn chút gì đó ở nhà bếp.
Khi hắn tao nhã đặt dao nĩa xuống lau miệng, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài cửa.
"Colin tiên sinh! Cuối cùng ngài cũng xuất hiện, thánh Sith ơi, tôi đã tìm ngài khắp nơi!"
Người đến không ai khác chính là chủ trang viên này, Nam tước Gus.
La Viêm ném cho ông một ánh mắt, chỉ thấy trên mặt ông ta đầy vẻ kinh hoảng, như thể chính mình đã mất tích trong trang viên của ông ta vậy.
"Tôi vừa đi một chuyến tới chỗ công chúa điện hạ, thăm hỏi tình hình của nàng, ngài tìm tôi có việc gì sao?"
Nam tước Gus nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, ngồi phịch xuống ghế đối diện, trông ông đầy mồ hôi không còn chút dáng vẻ quý tộc, y như vừa bơi một vòng trong hồ nước.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của ông ta, La Viêm ra hiệu người hầu bên cạnh rót cho ông một cốc nước mật ong nóng.
"Đừng vội, có gì từ từ nói."
"Ngài không biết gì sao? Thunder City có chuyện lớn rồi!" Gus hoàn toàn không đoái hoài gì đến việc uống nước, vội vàng nói, "Người dân ở Thunder City đều nghĩ ngài bị bắt làm tù binh, bây giờ họ đang bán tháo cổ phiếu công ty khai thác của Colin, giá cổ phiếu đã rớt xuống một kim tệ rồi! Đương nhiên, có lẽ ngài không quan tâm mấy chuyện tiền bạc này, nhưng dù sao thì đó cũng là hợp tác giữa ngài và gia tộc Andes mà, nếu mỗi cổ không đáng một kim tệ, dùng tiền xu mua được, chẳng phải ảnh hưởng đến mặt mũi của ngài sao?"
Nam tước Gus lắp ba lắp bắp viện ra lý do, ông ta xấu hổ nói cho vị tiên sinh trước mặt này, rằng ông ta đã sai người hầu mua một ít cổ phiếu trên thị trường. Mà bây giờ, thấy những cổ phiếu đó sắp biến thành giấy lộn, ông ta đương nhiên là sốt ruột.
Nhìn vị Nam tước đang nóng đến đổ mồ hôi, La Viêm không khỏi mỉm cười, đột nhiên thấy bộ dạng hấp tấp, cố diễn tả mọi chuyện của gã khá là thú vị.
"Bình tĩnh đã, Gus tiên sinh, nhìn vào mắt ta này," La Viêm đặt tay lên vai ông ta, nắm chặt rồi chờ cho hơi thở của ông ta bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục: "Nói cho ta biết, ta là ai?"
Tôi là ai? Gus ngơ ngác một hồi, vô thức nhắc lại:
"Roxay Colin..."
"Không sai, Colin tiên sinh đang ở đây, ngay trước mặt ngài đây," La Viêm cười híp mắt buông tay ra, nhìn Gus đang đờ người tiếp tục: "Nếu ta không sao thì ngài có gì phải lo lắng?"
Biểu cảm của Gus ban đầu là ngơ ngác, sau đó chuyển thành kinh ngạc, rồi cuối cùng là kinh hỉ… thậm chí cuồng nhiệt! Ông ta vụt đứng dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu, đi đi lại lại trong nhà bếp, rồi bỗng nắm chặt tay đấm vào lòng bàn tay:
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi! Thánh Sith ơi, ngài thật sự là cứu tinh của tôi! Chỉ trong một ngày mà ngài đã cứu tôi hai lần rồi! Tôi không biết phải làm sao để cảm tạ ngài nữa!"
La Viêm cười nâng cốc, nhấp một ngụm nước mật ong:
"Không cần khách sáo, chúc ông một ngày vui vẻ."
Mấy chuyện đơn giản thế mà nghĩ lâu như vậy, khó trách một viên quan trị an cũng có thể dắt mũi ông ta.
Nam tước Gus cung kính hành lễ với hắn, sau đó kích động đi ra ngoài hành lang, lớn tiếng gọi quản gia:
"Auriel! Viết thư cho người hầu của ta ở Thunder City! Bảo hắn chuẩn bị tiền! Sáng mai ra khỏi cửa liền lăn tới trước quán trà Hồng Thụ Diệp xếp hàng cho ta! Nếu không mua được 50 vạn cổ phiếu, ta ném hắn xuống biển Xoáy cho cá ăn! Đáng ghét..."
Nếu như công chúa không đến thì tốt rồi, ông đã không gặp những chuyện bực mình này, càng không cần phải ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này vào lúc then chốt!
Không...
Vẫn nên đến thì tốt hơn.
Gus chợt nghĩ, nếu công chúa điện hạ không đến, thì ông đã không có mối duyên sâu sắc với tiên sinh Colin đáng kính như thế, càng không có cơ hội nhận được tin tức nội bộ quan trọng này!
" ... Còn nữa! Khóa chặt cửa trang viên lại cho ta! Trước khi trời sáng ai cũng không được ra ngoài! Trừ Colin tiên sinh và người của công chúa điện hạ!"
Thanh âm điên cuồng kia từ hành lang dần dần tiến lại gần. Đứng ở cửa phòng bếp, Marina kinh ngạc nhìn người chồng mà mình vừa mới lướt qua, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng của hắn khiến nàng cảm thấy hắn như một người xa lạ quen thuộc.
"Hắn bị làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng của nữ chủ nhân, người hầu bên cạnh lắc đầu, nơm nớp lo sợ nói, "Không biết, thưa phu nhân... Hình như là vì mấy cái cổ phiếu gì đó."
Hắn cũng không hiểu rõ lắm. Ở cái thời đại thông tin chậm chạp này, những người cả đời ở nông thôn thấy được sự đời, có lẽ còn không bằng mấy con hải âu không hiểu tiếng người ở bến cảng Thunder City.
Vẻ không hài lòng thoáng hiện trên mặt Marina. Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường không thiếu tiền, sau khi đến gia tộc Gus lại càng như vậy. Cũng chính vì thế, nàng luôn cảm thấy quý tộc cả ngày quanh quẩn bên tiền bạc là một điều mất mặt. Bọn họ đã có đủ tiền rồi, rốt cuộc còn muốn bao nhiêu nữa mới hài lòng, cái đầu heo ngốc này không thể tranh thủ chút thời gian mà giảm bớt mấy lớp thịt thừa trên bụng sao? Hoặc ít nhất học một chút cưỡi ngựa, để khi chạy trốn cũng không đến nỗi chạy không lại hai chân của đám nông dân, mà bị một đám Khô Lâu binh bắt làm tù binh. Nếu hắn có được một phần vạn phong thái, tao nhã và thong dong của tiên sinh Colin, thì cũng sẽ không phải mất mặt trước hoàng gia đến vậy, còn phải để công chúa Campbell cao quý tự mình đi cứu hắn về. Cái tên này vậy mà không biết xấu hổ mà trở về. Tự sát quách cho xong chuyện đi!
"Thánh Sith trên cao, lại là mấy cái cổ phiếu đáng ghét đó... Mong ngài giáng một ngọn lửa thiêng xuống đây, thiêu rụi hết đám gia hỏa không biết kính sợ này đi." Nàng vẽ dấu thánh giá lên ngực, mang theo một bụng oán khí, lắc đầu đi vào phòng bếp.
Nhưng đúng lúc này, một gương mặt tuấn tú hiện vào mắt nàng, lập tức xua tan hết oán khí tích tụ trong lòng nàng. Nhìn tiên sinh Colin đang dùng bữa dưới ánh đèn ma trắc, nàng cảm thấy tuyến sữa của mình như được khai thông.
"Tiên sinh Colin?! Sao ngài lại ở đây... Ý tôi là, nhìn thấy ngài không sao thật tốt quá." Nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt được trang điểm kỹ càng, nàng vô thức thu ngắn bước chân, uốn lọn tóc xoăn vắt trên thái dương, dáng vẻ cẩn trọng hệt như cô dâu mới cưới, tuyệt nhiên không giống một bà mẹ đã có con.
"Cảm ơn sự quan tâm của phu nhân. Ngoài ra, bữa tối hôm nay rất ngon, mong phu nhân không để ý việc tôi đưa tiền thưởng cho đầu bếp của người."
"Đương nhiên là tôi không để ý, đó là vinh hạnh của anh ấy." Marina nhẹ nhàng nâng váy gật đầu, hệt như ở buổi vũ hội, giọng nói tao nhã, "Ngoài ra, phòng của ngài tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, ở biệt thự phía bên cạnh lâu chính trong trang viên, nếu ngài không chê, xin cho tôi được tận tình làm chủ nhà dẫn ngài tới."
"Hết sức vinh hạnh." La Viêm mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn người đầu bếp đang cung kính chờ bên cạnh, đặt một đồng vàng lên khăn ăn. Đây là thói quen từ trước đến giờ của hắn, và cũng là nhân vật Colin tiên sinh mà hắn dựng nên. Dù sao số tiền này cũng là do những người phàm khác dâng hiến cho hắn, hắn chẳng qua chỉ là phân phát chúng cho người cần mà thôi.
Nhìn đồng tiền vàng trên bàn, người đầu bếp kích động nhấc nó lên tay, sau đó cúi mình bái sâu. "Cảm tạ ngài, ngài quả thật là một vị tiên sinh hào phóng."
Marina cũng cảm thấy vậy, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vị tiên sinh đáng kính, chỉ cảm thấy động tác trả tiền của hắn sao mà tao nhã. Nếu Gus lão gia cũng được như hắn, nàng có lẽ sẽ không phản cảm việc hắn cả ngày đếm những thứ tục khí đó.
"Xin mời đi theo tôi." La Viêm khẽ gật đầu, theo vị nữ nam tước bước về phía biệt thự. Do uy nghi của hoàng gia, hoặc nói là luật lệ, công chúa và hộ vệ của nàng phải ở một tòa lâu riêng, nên gia đình Gus liền sắp xếp hắn ở một căn biệt thự hai tầng khác phía sau. Dù sao nơi này phòng rất nhiều.
Vừa đi, nữ nam tước vừa giới thiệu kiến trúc của cả tòa nhà, bao gồm nơi uống trà buổi trưa, nơi dùng bữa, còn có cả phòng tĩnh tâm riêng và bể tắm rộng mấy chục mét vuông. Những việc này vốn có thể do người hầu làm, nhưng nàng vẫn nhiệt tình tự mình đảm nhiệm. Mặc dù nàng giải thích là do muốn cảm tạ, cảm tạ người đã cứu người nhà mình. Nhưng La Viêm luôn cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn hắn còn ẩn chứa ý gì đó.
"...Ngôi nhà này đã có một thời gian không có người ở, hôm qua người hầu trong trang viên mới dọn dẹp lại, tuy có thể hơi lạnh lẽo một chút, nhưng có cái tốt là sẽ không ai làm phiền. Tôi nghe nói ngài là ma pháp sư, nên cố ý chọn nơi này." La Viêm khẽ gật đầu. "Cảm ơn sự quan tâm của ngài."
Nhìn thấy Colin tiên sinh khách khí, Marina cười nhẹ, nhẹ nhàng nháy mắt. "Không khách khí, ngài là ân nhân của tôi mà, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì ngài, nếu có gì cần xin cứ phân phó." Nàng cố tình nhấn mạnh chữ "bất cứ" đến mức nặng nề, thậm chí còn táo bạo đến mức chính nàng cũng thấy ngoài sức tưởng tượng.
La Viêm tin rằng nàng nói như vậy chỉ vì đang quá khích, nên cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười gật đầu. "Ta hiểu rồi."
Hắn bỗng hiểu, sao lũ quỷ hút máu lại ai nấy cũng lớn lên đều xinh đẹp đến vậy. Những kẻ không xinh đẹp đều đã bị đánh chết cả rồi, những kẻ còn lại thì tự nhiên là không lo đến chuyện cơm áo...
Ánh mắt mong chờ dần biến thành thất vọng, cuối cùng nữ nam tước cũng đành tiếc nuối rời đi.
Sau khi tiễn nữ nam tước, cả tòa biệt thự hai tầng chỉ còn lại một mình La Viêm. Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, giờ này có lẽ cũng sắp đến rạng sáng. Bận rộn cả ngày, hắn quyết định đi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng để xua đi mệt mỏi của cả ngày. Ngâm mình trong làn sương mù mờ ảo, Du Du nổi lên phập phồng như chiếc phao cứu sinh, cảm thán nói, "Cảm giác nhân gian và Địa Ngục giống nhau thật đấy... Bất kể là con người hay chuyện đời gì đó..."
La Viêm thuận miệng nói trong bồn tắm, "Ác ma trước khi trở thành Ác ma cũng chỉ là một kiểu người khác mà thôi, ta ở Học viện Ma Vương từng xem một loại thuyết pháp, vào những năm tháng xa xưa, thực ra không có Tinh Linh, Thú Nhân hay Người Lùn gì hết, mà chỉ có những con người muôn hình vạn trạng."
"Thật hay giả?" Du Du kinh ngạc hơi hé đôi mắt to trừu tượng, xuất hiện trên gương trong phòng tắm, "Nhưng mà, sự khác biệt quá lớn mà? Giống như Thử Nhân hay Goblin gì đó..."
La Viêm: "Nên đây cũng chỉ là một loại thuyết pháp thôi, phe phản đối và phe ủng hộ ai cũng cho rằng mình đúng, giống như thuyết người là do khỉ biến thành vậy, có lý do để tin và cũng có lý do để không tin, ngươi cũng có thể xem như chuyện cười mà nghe thôi."
Du Du lắc cái đầu trừu tượng, "Nhưng mà, biến thành Ác ma thì ta còn hiểu được, chứ biến thành Goblin hay Thử Nhân gì gì đó thì thảm quá."
La Viêm cười nhạt. "Ai mà biết được, đừng quên trên đời này có cơ chế cầu nguyện có thể thực hiện mọi điều ước, bất kỳ tham số nhỏ nhặt nào khi đứng trước thời gian cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, cuối cùng dần dần trái với mong muốn ban đầu của mọi người."
Ví dụ, khi cái neo tinh thần vững chắc là thần linh còn chưa xuất hiện, một bộ tộc nào đó cầu nguyện rằng mình có thể đào hang sâu như chuột, và có thể dung nạp nhiều thành viên bộ tộc hơn. Thời gian trôi qua, tập tính và thậm chí cả ngoại hình của họ ngày càng giống chuột hơn. Cuối cùng khi tất cả mọi người đã ra khỏi hang động, họ lại không ra được nữa, tự nhốt mình vào bên trong.
Một bộ phận những người bị nhốt trong hang ngày càng giống chuột, một bộ phận khác thì bắt đầu hoài niệm thời còn là con người. Sau đó trải qua mấy ngàn, thậm chí mấy vạn năm, một nhóm người triệt để biến thành Thử Nhân, một nhóm khác thì biến thành Goblin hoặc Người Lùn... Cho đến khi hình thức tôn giáo sơ khai cùng những tín ngưỡng và nhà tiên tri xuất hiện, cơ chế cầu nguyện có được những quy tắc và tầng logic cụ thể, mới khiến loại diễn biến vô trật tự này dừng lại.
Hắn chỉ vô tình biết được những điều này trong khi tra cứu tập tính và đặc thù của những chủng tộc khác nhau. Các học giả Ma Đô thực ra vẫn luôn nghiên cứu các vấn đề về học thuật này, chỉ là tương đối ít được chú ý thôi.
La Viêm tin rằng Học Bang ở đại lục Aus cũng hẳn là có những nghiên cứu tương tự, dù sao thì dựa theo thuyết của Miranda, Tháp Pháp Sư ở nơi đó nhiều như măng đá trong hang nhũ vậy, bất kỳ chuyện kỳ quái nào xảy ra cũng đều không có gì là lạ.
Nếu có cơ hội, hắn cũng rất muốn đến xem nơi đó một chút. Chỉ có điều tay của hắn bây giờ vẫn chưa đủ dài, tạm thời không thể vươn đến nơi xa xôi ấy. Công việc trước mắt của hắn vẫn là từ từ xâm thực ở công quốc Campbell, cho đến khi mọi người ở vùng đất này triệt để trở thành tín đồ của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận