Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 150: Ma Vương đại nhân ban thưởng (1)

Chương 150: Ma Vương đại nhân ban thưởng (1)
Sano vốn cho rằng La Viêm khi nhìn thấy mình, dù không cảm thấy xấu hổ thì ít nhiều cũng sẽ có chút ngại ngùng, dù sao mình bị lừa gạt đến đây mà. Nhưng hắn không ngờ rằng vị Ma Vương đại nhân này da mặt còn dày hơn cả hắn tưởng tượng, thậm chí căn bản không cảm thấy có vấn đề gì? Thấy Sano có vẻ ngạc nhiên, La Viêm khẽ cười nói:
"Sao nào, cuộc sống ở đây quen chưa?"
"Tạm được..." Sano nuốt một ngụm nước bọt, thành thật trả lời, "Nơi này so với Địa Ngục cũng không tệ hơn bao nhiêu, chỉ là gió hơi lớn, bầu trời có hơi đục một chút."
La Viêm gật nhẹ đầu, khẽ thở dài:
"Đây đúng là vấn đề. Hành tinh này đã bị đám thổ dân sinh sống ở đây giày vò gần như nát bét, chỉ còn lại một mảnh đất tồi tàn như vậy. Nơi này đến cả tài nguyên sinh hoạt cơ bản cũng không đủ, đồ ăn nước uống đều phải vận chuyển từ Đại Mộ Địa đến, ta thật sự tò mò, đám ma vật bản địa này làm sao mà sống sót được."
Câu nói này có thể nói là đánh trúng tâm tư của Sano, hắn thực sự không hiểu cái nơi nát bét này có tác dụng gì, lại càng không hiểu việc trấn giữ ở đây có ý nghĩa gì. Nhất là nơi này lại là địa bàn của Hỗn Độn!
Từ việc hoảng sợ đối với Hỗn Độn, cũng từ việc muốn bảo vệ mình, gã vốn không hay đến thần điện lại thành tín như một kẻ cuồng tín đồ, ngày nào cũng bỏ ra nửa giờ đi theo sau đám người thằn lằn cầu nguyện.
Thậm chí không chỉ riêng gã, mà còn bắt cả đám bộ hạ làm theo!
Ngay khi Sano đang ấm ức thì Ma Vương đứng trước mặt bỗng dưng đổi giọng, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
"...Tóm lại các ngươi cảm thấy được là được rồi. Hiện tại chúng ta mới vừa vặn đứng vững chân trên địa bàn Hỗn Độn, điều kiện có chút khắc nghiệt cũng là không còn cách nào. Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, hiện tại khó khăn chỉ là tạm thời, về sau mọi thứ sẽ tốt hơn."
Vừa nói La Viêm vừa vỗ vai Sano, sau đó liền dẫn Sarah quay người rời khỏi cổng thành, đi theo đường cũ trở về.
Thấy Ma Vương quay người muốn đi, Sano ngớ người ra.
"Như vậy là hết rồi?"
"Đợi đã, xin chờ một chút!"
Nghe tiếng gọi từ phía sau, La Viêm dừng chân, quay người nhìn Sano đang có vẻ muốn nói gì đó.
"Còn chuyện gì sao?"
Sano ấp úng, một hồi mới lên tiếng:
"Trước đó ta chỉ muốn hỏi... Hành tinh rốt cuộc là ý gì? Hành tinh Tạp Áo? Nơi này vẫn là đại lục Aus sao? Hay là ở gần Sa mạc Thứ Nguyên?"
La Viêm nghe vậy khẽ sững người, rất nhanh ý thức được thế giới mình sống vẫn chưa đi vòng quanh Trái Đất, có rất nhiều thứ gã cho là thường thức thì đối với người ở thế giới này lại không phải thường thức, mà là những vấn đề học thuật gây tranh cãi.
"Hành tinh... dĩ nhiên là hành tinh, theo nghĩa đen chính là ngôi sao vận hành trong vũ trụ. Nếu ngươi cảm thấy khó hiểu, có thể suy nghĩ như thế này, chúng ta đang sống trong một vũ trụ bao la vô tận, giống như một cây đại thụ với những cành lá sum suê. Dù là thế giới chúng ta đang sống, hay thế giới Hỗn Độn, cũng chỉ là một chiếc lá trên ngọn cây này thôi."
Nếu phải giảng từ những nguyên lý cơ bản nhất thì phải tốn rất nhiều thời gian, mà cuối cùng cho dù gã có hiểu thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
"Vậy những ngôi sao trên đầu... đều tương ứng với một thế giới?"
La Viêm gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng không phải tất cả các thế giới đều đang sống, tuyệt đại đa số hành tinh đều tĩnh mịch, không có linh hồn cũng không có ý thức, chỉ có sự chuyển động không ngừng của lớp vỏ cùng các phản ứng hóa học vật lý đơn điệu. Cho dù là Hỗn Độn tham lam, cũng không có hứng thú gì với những hành tinh đó."
Sano ngơ ngác nhìn hắn, trong chốc lát có vẻ như bị khung cảnh hùng vĩ này làm cho choáng váng.
Nhưng hắn vẫn rất nhanh hồi phục tinh thần, liền hỏi:
"Nhưng chuyện này không giống với những gì chúng ta đã nói, ta đến Đại Mộ Địa làm việc cho ngài, trên hợp đồng không hề nói là đến cái hành tinh Tạp Áo nào đó--"
"Nhưng không nói thì sẽ không đến à?" La Viêm dùng một câu chặn miệng gã, "Hơn nữa nơi này cũng là một bộ phận của Đại Mộ Địa, ta cũng không cho rằng việc này trái với khế ước giữa chúng ta."
Thấy Sano á khẩu không trả lời được, La Viêm cũng không có ý định tiếp tục trêu chọc gã, dù sao mình còn cần gã làm việc.
Có nên đầu tư thêm một chút hay không?
Dù sao gã này ở đây cũng không chạy đi đâu được.
Suy nghĩ một lát, La Viêm quyết định, tiếp tục nói:
"Ngươi đạt tới cấp Bạch Ngân bao lâu rồi?"
Không hiểu vì sao Ma Vương lại hỏi vậy, Sano ngớ người ra một chút rồi đáp:
"Cũng gần năm năm."
La Viêm gật đầu:
"Năm năm à... nếu trong năm năm này ngươi không bỏ bê tu luyện thì cấp Bạch Ngân có lẽ chính là giới hạn cao nhất của ngươi rồi."
"... " Sano không biết nên biểu lộ thế nào với câu nói này, càng không biết vì sao Ma Vương lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Và ngay lúc hắn đang hoang mang thì La Viêm bỗng cười thần bí, nhìn gã nói:
"Ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không?"
Sano nhún vai:
"Ai mà chẳng muốn, nhưng đó không phải chuyện muốn là được."
Chỉ có thần linh mới nhìn thấy được đẳng cấp linh hồn, phàm nhân không thể nào thấy được linh hồn của mình, nhưng có thể cảm nhận gián tiếp.
Và khi hắn phát hiện dù có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ bình cảnh cấp Bạch Ngân thì đã ý thức được linh hồn của mình chỉ có đến thế thôi.
Thực ra Bạch Ngân cũng không tệ.
Đa số Ác ma cao giai cũng chỉ đạt cấp Bạch Ngân mà thôi, chỉ có những gia tộc lâu đời, huyết mạch thuần túy mới có thể sinh ra Ác ma cấp Hoàng Kim trở lên.
Huống hồ hắn chỉ là một Thú nhân, thậm chí không phải là Ác ma. Tuyệt đại đa số Thú nhân thậm chí còn không có sức mạnh Siêu Phàm, giống như con người, cấp Thanh Đồng đã là giới hạn của người bình thường.
Giống như mọi người đều trải qua các giai đoạn cuộc đời, Sano sau khi chạm tới giới hạn của mình đã dần chấp nhận mình bình thường.
Nhưng vào đúng lúc này, Ma Vương đứng trước mặt hắn lại thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng gã...
"Ta có thể giúp ngươi đột phá bình cảnh Bạch Ngân."
Âm thanh kia giống như tiếng thì thầm của ác ma.
Hay vốn dĩ đúng là vậy!
Dù biết chuyện này là không thể, nhưng Sano vẫn không thể giấu được vẻ mặt kích động trên mặt... Mặc dù nó rất nhanh bị thay thế bằng vẻ hoài nghi và tự giễu.
"Ta không có hứng thú trở thành Vong Linh..."
"Không phải trở thành Vong Linh, cũng không liên quan đến nghi thức Vong Linh."
Biết gã đang hiểu lầm cái gì, La Viêm nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười tiếp lời:
"Ngươi sẽ thu hoạch được sự thăng hoa linh hồn bằng chính thân phận của mình... Thông thường, điều này chỉ có thể thực hiện khi ngươi kết thúc sinh mệnh và trở về vòng tay của Ma Thần bệ hạ."
"Vậy ngươi làm bằng cách nào?" Sano hoài nghi nhìn La Viêm, rõ ràng là không định ăn cái bánh vẽ này.
Nhưng La Viêm lại không chấp nhặt với gã, chỉ cười nhạt:
"Ta là Ma Vương, chỉ thăng cấp một linh hồn cấp Bạch Ngân thôi mà, chuyện nhỏ này với ta vẫn rất dễ."
Một triệu điểm tín ngưỡng quả thực là không rẻ, La Viêm tích lũy lâu như vậy mới được 3 triệu điểm.
Trong đó phần lớn đều là thu được sau trận quyết đấu ở Ma Đô, bao gồm điểm tín ngưỡng mà khán giả trực tiếp đóng góp, cả tín ngưỡng của mấy lão quái Bán Thần sau khi chứng kiến thực lực của gã, và những truyền thuyết lan truyền về gã ở Ma Đô nữa.
Nếu là trước đây, La Viêm có thể sẽ thấy xót của, nhưng bây giờ gã đã khác rồi, nhất là khi đang có trong tay một hành tinh với tiềm lực vô hạn!
Đừng nói là Ma Thần Bael, ngay cả việc trao cho gã thần cách "Máy Móc Chi Thần" Lint · Isaac cũng không tuyệt bằng chuyện tốt như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận