Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 104: Triệt để điên cuồng (2)
Chương 104: Triệt để đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g (2) "Bởi vì ta muốn mạnh lên! Mạnh hơn cái giới hạn mà số m·ệ·n·h đã định cho ta! Lý do này đủ chưa?"
"Đủ," Mel dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng nói, "Lý do lạc lối cũng đủ như thế. Nếu như ngươi thật sự thành kính thì nên biết, việc thánh Sith làm đều có lý do của nó."
"Ta biết... Nhưng ta cũng có lý do riêng."
Nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, Alex dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Mel vô tình, không ngờ người kia lại thật sự chẳng nhớ gì về mình.
Một mục sư vũ trang chuỳ đầu đinh đi tới trước mặt hắn, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, sau lại giật giật tai hắn.
Rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc lộ ra trên mặt vị mục sư đó, quay đầu nhìn Mel kỵ sĩ trưởng.
"Da cứng như đá, đây thật không phải mặt của hắn!"
Ánh mắt Mel trong nháy mắt trở nên sắc bén.
"Tên Lolo kia đâu?"
Alex thành thật trả lời.
"Lúc đó ta uống nhiều quá nên không nhớ rõ... Ngươi cứ hỏi ông chủ quán này xem, chắc chắn ông ta biết người ngồi chung bàn với bọn ta rời đi khi nào."
Thấy kỵ sĩ trưởng nhìn mình, ông chủ quán trọ U Lâm lập tức bị dọa đến hai đầu gối nhũn ra, vội vàng giải thích.
"Tôi, tôi không biết! Thưa ngài, tôi có thể thề với thánh Sith! Người đi cùng bọn họ tuyệt đối không có trong lệnh truy nã!"
Nhìn dáng vẻ này của lão, ai cũng biết chẳng hỏi được gì, Mel không lãng phí thời gian với lão, lập tức ra lệnh.
"Khám xét quán trọ! Không bỏ sót một phòng nào!"
"Rõ!"
Một đám kỵ sĩ nhanh chóng xông về phía cầu thang, tiếng bước chân đông đông đông suýt chút nữa giẫm sập cầu thang gỗ cũ nát!
Nhìn mình rốt cuộc cũng được rửa sạch hiềm nghi, vẻ mặt Alex lộ ra vẻ nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn Mel kỵ sĩ trưởng.
"Ta có thể đi chưa?"
Mel lạnh lùng nhìn hắn, nói một cách vô cảm.
"Ngươi chỉ có thể loại trừ hiềm nghi không phải Miranda, chứ không thể loại trừ hiềm nghi không phải đồng lõa của hắn."
Alex lo lắng phản bác.
"Cái logic này căn bản vô lý! Nếu như ta thật sự là đồng lõa của hắn, thì sao hắn lại bọc mặt hắn lên đầu ta? Đây là giúp ta hay là hại ta."
Nói xong, hắn đã bắt đầu cảm thấy da mình ngứa ngáy.
Rất nhanh— Vết rữa nát bắt đầu xuất hiện từ phía dưới mũi của hắn, tiếp theo từng mảng da rơi xuống đất, lấy mũi làm trung tâm lan ra xung quanh.
"Ai biết được?" Mel thờ ơ nhìn Alex, dùng giọng không chút hứng thú tiếp tục, "Nhưng khi ta tóm được tên kia rồi, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng--"
Lời của hắn chưa dứt, bên ngoài quán trọ bỗng nhiên vang lên tiếng vỡ cửa sổ.
"BA~!"
Ngay sau đó, một bóng đen rơi vào bên hông lữ quán, nhờ chiếc xe có mái che giảm xóc, lộn người rơi xuống đất, sau đó vội vàng chạy vào con hẻm nhỏ gần đó.
Động tác vụng về của hắn tất nhiên không thoát khỏi mắt Mel.
Gần như cùng lúc bóng đen chạm đất, Mel kỵ sĩ trưởng hét lớn "Cẩn thận tên đó!" rồi một mình dẫn đầu đuổi theo.
Miranda chạy bảy tám vòng trong hẻm nhỏ, định vứt bỏ đám truy binh sau lưng.
Nhưng tên mặc trọng giáp kia lại nhanh nhẹn như báo săn, lao vun vút trong con hẻm nhỏ chật hẹp, không hề cảm thấy gò bó.
Mắt thấy khoảng cách giữa người kia và mình ngày càng ngắn lại, Miranda đã tuyệt vọng tận cùng.
"Chết tiệt! Norville?! Ngươi nói pháp sư vong linh là cái thứ này hả?!"
Giọng nói từ nơi xa không trả lời hắn, sự im lặng vô bờ tựa như màn đêm đang dần bao phủ cả con hẻm nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Norville tựa hồ cuối cùng cũng nhớ tới tín đồ của mình, kẻ mà sinh mạng như chỉ mành treo chuông kia, kẻ vì khát vọng chân lý và kiến thức mà đưa Thần tới cái thế giới tốt đẹp này.
Chỉ có điều, sự hứng thú của Thần giờ phút này, đã sớm chuyển từ cái linh hồn nhàm chán này, sang một linh hồn thú vị hơn.
Kẻ đó đang khám phá vận mệnh của mình.
Và không chỉ thú vị, kẻ đó không hề trốn tránh hay khuất phục, mà còn nhảy ra khỏi bàn cờ, ngồi đối diện với Thần và đưa tay về phía bàn cờ.
Nói là có thú vị.
Chi bằng nên nói là khó tin.
"Nhưng cũng không tệ."
"Ha ha ha..."
Vận mệnh quỷ quyệt khó lường ở chỗ, thợ săn lúc nào cũng có thể biến thành con mồi, mà trước thời khắc cuối cùng, ai cũng không biết ai là cừu non bị hiến tế, ai sẽ trở thành con cưng của Thần.
Hắn quyết định.
Không phải Miranda, cũng không phải Mel.
Hắn chọn trúng người kia— Tiếng cười trầm thấp, điên cuồng khiến Miranda chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, kẻ c·h·ó dại truy đuổi phía sau càng làm hắn cảm thấy không chỗ nào để trốn.
Hắn cảm thấy mình lại bị tên kia lừa.
"Mẹ nó--" Miranda mắng, hối hận.
Hắn đáng ra không nên tin vào lời ma quỷ của kẻ này!
Trong lúc Mel kỵ sĩ trưởng và Miranda đang điên cuồng chạy trong hẻm nhỏ, La Viêm đang ngồi trên nóc nhà vừa ngắm hoàng hôn vừa xem kịch.
Miranda dùng ma pháp hệ Phong để tăng tốc độ, nhưng thể chất và sức lực của hắn cuối cùng vẫn không thể so được với kỵ sĩ dưới trướng của đại công tước Campbell.
Nếu hắn cứ chỉ cắm đầu chạy trốn thì bị bắt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Bay lượn bên cạnh La Viêm, Du Du phấn khích xoay quanh hắn.
"Quả là Ma Vương đại nhân! Không ngờ ngài lại có chiêu này!"
La Viêm cười nhạt, không nói gì.
Thật ra phá cục không quá khó.
Chỉ cần xác định nghi thức là gì rồi phá hư là được.
Ví dụ như để "thám tử" bị lạc ý thức được Miranda giỏi thuật luyện kim, vẫn có thể lợi dụng dược dịch dung để trốn khỏi phán xét.
Ví dụ như để hung thủ sắp thoát khỏi phán xét trở thành hung thủ một lần nữa.
Phải nói công lao của Du Du mới là lớn nhất, nó có thể cảm nhận được vị trí đại khái của sứ đồ tà linh Hỗn Độn, giúp ích rất nhiều.
Mà việc La Viêm làm chỉ là ném bao tải Alex ra ngoài để đánh động con rắn trong hang thôi.
Dù sao tên kia là quý tộc, lộ thân phận cũng không chết được.
Một khi náo loạn, lính gác nhất định sẽ khám xét quán trọ thậm chí cả khu phố gần đó, mà Miranda đang ẩn nấp gần đó nhất định sẽ tìm cách bỏ trốn.
Sarah giám thị cả con phố sẽ không để hắn chạy thoát.
Điều duy nhất La Viêm không ngờ là đội Kỵ sĩ Tam Xoa Kích cùng Mel, kẻ thật sự hoặc giả bị cuốn vào nghi thức lại cũng có ở đây.
Nhưng như vậy cũng vừa hay.
Hắn thậm chí đã bớt được cả chuyện phải tự mình ra mặt.
Không bao lâu, Miranda rốt cuộc cũng hết sức chạy, sau khi ngã nhào xuống một đống thùng gỗ vứt bỏ, loạng choạng ngã xuống đất.
Mà Mel kỵ sĩ trưởng đuổi sát phía sau cũng theo đó dừng lại, hô hấp đều đều không thấy chút dấu hiệu rối loạn, cứ như việc vừa rồi truy đuổi đối với hắn chẳng qua chỉ là chạy chậm mà thôi.
Hiển nhiên.
Hắn cố ý tiêu hao thể lực của kẻ này, cho nên mới dây dưa với Miranda lâu như vậy chứ không bắn vọt.
Nhìn người đàn ông nhỏ gầy thở hồng hộc, Mel kỵ sĩ trưởng rút trường kiếm chỉ vào mũi hắn, lạnh lùng nói.
"Ta nghĩ ngươi chắc có rất nhiều lời muốn nói với ta... Tỷ như, tại sao ngươi lại trốn khỏi hiện trường điều tra?"
"Vì sao ư..."
Chống khuỷu tay xuống đất, Miranda đứng dậy từ dưới đất, miệng bỗng phát ra tiếng cười, cười đến đứt hơi.
Mel hơi nhíu mày, cảm thấy một sự bất thường từ bóng hình trước mắt.
Khí tức màu đen quấn quanh người hắn, cái hắc ám thuần túy đó có vẻ như còn tà ác hơn cả vong linh ma pháp.
Lý trí kiềm chế cái xúc động tiến lên chém hắn, Mel kỵ sĩ trưởng thần sắc nghiêm nghị hỏi.
"Ngươi đang cười cái gì?"
"Ta đang cười nhạo ngươi ngu xuẩn!"
Dừng cười, Miranda trừng trừng nhìn kỵ sĩ đang ép hắn vào đường cùng.
Mặc dù hắn biết giờ này nói gì cũng vô nghĩa, nghi thức đã đi đến hồi kết, khác biệt chỉ là thay đổi tế phẩm.
Nhưng vì khát vọng sống sót, hắn vẫn cố hết sức giãy dụa cuối cùng.
"Không sai, ta là Miranda... Nhưng cả tháng nay ta đều ở trấn nhỏ này chứ chưa từng ra ngoài, người ở quán trọ đều có thể làm chứng. Ngươi hỏi tại sao ta lại trốn khỏi hiện trường điều tra? Ta lại muốn hỏi ngươi, tại sao lại cứ đuổi theo ta không tha? Ngươi không hề nhận ra sao? Câu chuyện liên quan đến ta từ đầu đã là giả! Không hề tồn tại! Hoặc phải nói — là do ngươi tự nghĩ ra để đuổi theo ta không tha đấy!"
"Ta lập ra?" Mel cười lạnh, "Ta chưa từng nghe qua trò cười buồn cười như vậy."
"Vậy bây giờ ngươi nghe rồi đấy," Miranda mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt người kia, nói ra tất cả chân tướng, "Ngươi! Chính ngươi là kẻ cuồng ngôn! Chính là kẻ cuồng ngôn! Sứ đồ Quỷ Quyệt Sương Mù Norville, người được hắn chọn trúng, người được Thần lựa chọn!"
"Ngươi khát vọng và tìm tòi chân lý làm vừa lòng Thần, từ khoảnh khắc ngươi suy luận ra được cái tên đó, ngươi đã hoàn thành nghi thức rồi, đồng thời may mắn được Thần yêu ái!"
"Ta từng làm những chuyện tương tự với ngươi, ta biết rõ đó là một cảm giác như thế nào, có điều ta vừa nhận ra thân phận của Thần đã lập tức từ bỏ việc theo đuổi Ngài! Còn ngươi! Không biết có nên không sợ, thậm chí lại còn bị hắn dẫn dụ đuổi theo đến đây!"
"Đây chính là chân tướng! Rõ chưa? ! Rõ rồi thì tỉnh táo lại đi! Tên kia không phải thứ gì tốt đẹp cả!"
"Bây giờ vẫn còn kịp!" Miranda dùng giọng nói điên cuồng hét lên, hắn đã hiểu ra mọi chuyện, sau đó liền giống như một con chó chết thở hổn hển, im lặng chờ đợi câu trả lời của kỵ sĩ trưởng Mel.
Nếu nói hối hận, hắn thật sự có. Hắn đáng lẽ phải tìm kiếm sự giúp đỡ của đạo sư ngay sau khi hoàn thành nghi thức, hoặc là tìm đến các nhân vật cấp cao của Học Bang xin giúp đỡ, chứ không phải một mình mang theo bí mật bỏ trốn đến tận chân trời góc biển, mưu toan dùng thời gian để tiêu hóa lời nguyền của Norville... Để rồi đến khi mọi chuyện đều không thể cứu vãn được, lại ngốc nghếch nghĩ đến việc hy sinh một Vong linh pháp sư để thỏa mãn khẩu vị thích thú mưu mô của Norville. Bây giờ cục diện thế này cũng là do hắn gieo gió gặt bão.
Trong hẻm nhỏ hoàn toàn yên tĩnh. Miranda im lặng chờ đợi vận mệnh phán quyết. Kỵ sĩ trưởng Mel thờ ơ nhìn pháp sư trẻ tuổi này, khuôn mặt đang căng thẳng bỗng nhiên hiện lên một nụ cười ấm áp. Nhưng rất nhanh, nụ cười ấm áp kia ngay trong tầm mắt tuyệt vọng của người nọ, đã biến thành tiếng cười lớn điên cuồng.
"Thật sự là... Một phát ngôn đáng khinh thường biết bao!"
"Kẻ cuồng ngôn? Đồ đệ của Norville? Ta chỉ phụng sự duy nhất thánh Sith, chính là vị đại nhân đó đã dẫn dắt ta đến đây!"
"Trừ phi có một khả năng——"
"Thánh Sith, chính là Norville!"
Hai mắt Miranda trở nên xám xịt, hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Tên này đã điên rồi. Tất cả đều đã quá muộn. Hỗn Độn, cuối cùng vẫn là giáng lâm...
"Đủ," Mel dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng nói, "Lý do lạc lối cũng đủ như thế. Nếu như ngươi thật sự thành kính thì nên biết, việc thánh Sith làm đều có lý do của nó."
"Ta biết... Nhưng ta cũng có lý do riêng."
Nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, Alex dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Mel vô tình, không ngờ người kia lại thật sự chẳng nhớ gì về mình.
Một mục sư vũ trang chuỳ đầu đinh đi tới trước mặt hắn, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, sau lại giật giật tai hắn.
Rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc lộ ra trên mặt vị mục sư đó, quay đầu nhìn Mel kỵ sĩ trưởng.
"Da cứng như đá, đây thật không phải mặt của hắn!"
Ánh mắt Mel trong nháy mắt trở nên sắc bén.
"Tên Lolo kia đâu?"
Alex thành thật trả lời.
"Lúc đó ta uống nhiều quá nên không nhớ rõ... Ngươi cứ hỏi ông chủ quán này xem, chắc chắn ông ta biết người ngồi chung bàn với bọn ta rời đi khi nào."
Thấy kỵ sĩ trưởng nhìn mình, ông chủ quán trọ U Lâm lập tức bị dọa đến hai đầu gối nhũn ra, vội vàng giải thích.
"Tôi, tôi không biết! Thưa ngài, tôi có thể thề với thánh Sith! Người đi cùng bọn họ tuyệt đối không có trong lệnh truy nã!"
Nhìn dáng vẻ này của lão, ai cũng biết chẳng hỏi được gì, Mel không lãng phí thời gian với lão, lập tức ra lệnh.
"Khám xét quán trọ! Không bỏ sót một phòng nào!"
"Rõ!"
Một đám kỵ sĩ nhanh chóng xông về phía cầu thang, tiếng bước chân đông đông đông suýt chút nữa giẫm sập cầu thang gỗ cũ nát!
Nhìn mình rốt cuộc cũng được rửa sạch hiềm nghi, vẻ mặt Alex lộ ra vẻ nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn Mel kỵ sĩ trưởng.
"Ta có thể đi chưa?"
Mel lạnh lùng nhìn hắn, nói một cách vô cảm.
"Ngươi chỉ có thể loại trừ hiềm nghi không phải Miranda, chứ không thể loại trừ hiềm nghi không phải đồng lõa của hắn."
Alex lo lắng phản bác.
"Cái logic này căn bản vô lý! Nếu như ta thật sự là đồng lõa của hắn, thì sao hắn lại bọc mặt hắn lên đầu ta? Đây là giúp ta hay là hại ta."
Nói xong, hắn đã bắt đầu cảm thấy da mình ngứa ngáy.
Rất nhanh— Vết rữa nát bắt đầu xuất hiện từ phía dưới mũi của hắn, tiếp theo từng mảng da rơi xuống đất, lấy mũi làm trung tâm lan ra xung quanh.
"Ai biết được?" Mel thờ ơ nhìn Alex, dùng giọng không chút hứng thú tiếp tục, "Nhưng khi ta tóm được tên kia rồi, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng--"
Lời của hắn chưa dứt, bên ngoài quán trọ bỗng nhiên vang lên tiếng vỡ cửa sổ.
"BA~!"
Ngay sau đó, một bóng đen rơi vào bên hông lữ quán, nhờ chiếc xe có mái che giảm xóc, lộn người rơi xuống đất, sau đó vội vàng chạy vào con hẻm nhỏ gần đó.
Động tác vụng về của hắn tất nhiên không thoát khỏi mắt Mel.
Gần như cùng lúc bóng đen chạm đất, Mel kỵ sĩ trưởng hét lớn "Cẩn thận tên đó!" rồi một mình dẫn đầu đuổi theo.
Miranda chạy bảy tám vòng trong hẻm nhỏ, định vứt bỏ đám truy binh sau lưng.
Nhưng tên mặc trọng giáp kia lại nhanh nhẹn như báo săn, lao vun vút trong con hẻm nhỏ chật hẹp, không hề cảm thấy gò bó.
Mắt thấy khoảng cách giữa người kia và mình ngày càng ngắn lại, Miranda đã tuyệt vọng tận cùng.
"Chết tiệt! Norville?! Ngươi nói pháp sư vong linh là cái thứ này hả?!"
Giọng nói từ nơi xa không trả lời hắn, sự im lặng vô bờ tựa như màn đêm đang dần bao phủ cả con hẻm nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Norville tựa hồ cuối cùng cũng nhớ tới tín đồ của mình, kẻ mà sinh mạng như chỉ mành treo chuông kia, kẻ vì khát vọng chân lý và kiến thức mà đưa Thần tới cái thế giới tốt đẹp này.
Chỉ có điều, sự hứng thú của Thần giờ phút này, đã sớm chuyển từ cái linh hồn nhàm chán này, sang một linh hồn thú vị hơn.
Kẻ đó đang khám phá vận mệnh của mình.
Và không chỉ thú vị, kẻ đó không hề trốn tránh hay khuất phục, mà còn nhảy ra khỏi bàn cờ, ngồi đối diện với Thần và đưa tay về phía bàn cờ.
Nói là có thú vị.
Chi bằng nên nói là khó tin.
"Nhưng cũng không tệ."
"Ha ha ha..."
Vận mệnh quỷ quyệt khó lường ở chỗ, thợ săn lúc nào cũng có thể biến thành con mồi, mà trước thời khắc cuối cùng, ai cũng không biết ai là cừu non bị hiến tế, ai sẽ trở thành con cưng của Thần.
Hắn quyết định.
Không phải Miranda, cũng không phải Mel.
Hắn chọn trúng người kia— Tiếng cười trầm thấp, điên cuồng khiến Miranda chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, kẻ c·h·ó dại truy đuổi phía sau càng làm hắn cảm thấy không chỗ nào để trốn.
Hắn cảm thấy mình lại bị tên kia lừa.
"Mẹ nó--" Miranda mắng, hối hận.
Hắn đáng ra không nên tin vào lời ma quỷ của kẻ này!
Trong lúc Mel kỵ sĩ trưởng và Miranda đang điên cuồng chạy trong hẻm nhỏ, La Viêm đang ngồi trên nóc nhà vừa ngắm hoàng hôn vừa xem kịch.
Miranda dùng ma pháp hệ Phong để tăng tốc độ, nhưng thể chất và sức lực của hắn cuối cùng vẫn không thể so được với kỵ sĩ dưới trướng của đại công tước Campbell.
Nếu hắn cứ chỉ cắm đầu chạy trốn thì bị bắt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Bay lượn bên cạnh La Viêm, Du Du phấn khích xoay quanh hắn.
"Quả là Ma Vương đại nhân! Không ngờ ngài lại có chiêu này!"
La Viêm cười nhạt, không nói gì.
Thật ra phá cục không quá khó.
Chỉ cần xác định nghi thức là gì rồi phá hư là được.
Ví dụ như để "thám tử" bị lạc ý thức được Miranda giỏi thuật luyện kim, vẫn có thể lợi dụng dược dịch dung để trốn khỏi phán xét.
Ví dụ như để hung thủ sắp thoát khỏi phán xét trở thành hung thủ một lần nữa.
Phải nói công lao của Du Du mới là lớn nhất, nó có thể cảm nhận được vị trí đại khái của sứ đồ tà linh Hỗn Độn, giúp ích rất nhiều.
Mà việc La Viêm làm chỉ là ném bao tải Alex ra ngoài để đánh động con rắn trong hang thôi.
Dù sao tên kia là quý tộc, lộ thân phận cũng không chết được.
Một khi náo loạn, lính gác nhất định sẽ khám xét quán trọ thậm chí cả khu phố gần đó, mà Miranda đang ẩn nấp gần đó nhất định sẽ tìm cách bỏ trốn.
Sarah giám thị cả con phố sẽ không để hắn chạy thoát.
Điều duy nhất La Viêm không ngờ là đội Kỵ sĩ Tam Xoa Kích cùng Mel, kẻ thật sự hoặc giả bị cuốn vào nghi thức lại cũng có ở đây.
Nhưng như vậy cũng vừa hay.
Hắn thậm chí đã bớt được cả chuyện phải tự mình ra mặt.
Không bao lâu, Miranda rốt cuộc cũng hết sức chạy, sau khi ngã nhào xuống một đống thùng gỗ vứt bỏ, loạng choạng ngã xuống đất.
Mà Mel kỵ sĩ trưởng đuổi sát phía sau cũng theo đó dừng lại, hô hấp đều đều không thấy chút dấu hiệu rối loạn, cứ như việc vừa rồi truy đuổi đối với hắn chẳng qua chỉ là chạy chậm mà thôi.
Hiển nhiên.
Hắn cố ý tiêu hao thể lực của kẻ này, cho nên mới dây dưa với Miranda lâu như vậy chứ không bắn vọt.
Nhìn người đàn ông nhỏ gầy thở hồng hộc, Mel kỵ sĩ trưởng rút trường kiếm chỉ vào mũi hắn, lạnh lùng nói.
"Ta nghĩ ngươi chắc có rất nhiều lời muốn nói với ta... Tỷ như, tại sao ngươi lại trốn khỏi hiện trường điều tra?"
"Vì sao ư..."
Chống khuỷu tay xuống đất, Miranda đứng dậy từ dưới đất, miệng bỗng phát ra tiếng cười, cười đến đứt hơi.
Mel hơi nhíu mày, cảm thấy một sự bất thường từ bóng hình trước mắt.
Khí tức màu đen quấn quanh người hắn, cái hắc ám thuần túy đó có vẻ như còn tà ác hơn cả vong linh ma pháp.
Lý trí kiềm chế cái xúc động tiến lên chém hắn, Mel kỵ sĩ trưởng thần sắc nghiêm nghị hỏi.
"Ngươi đang cười cái gì?"
"Ta đang cười nhạo ngươi ngu xuẩn!"
Dừng cười, Miranda trừng trừng nhìn kỵ sĩ đang ép hắn vào đường cùng.
Mặc dù hắn biết giờ này nói gì cũng vô nghĩa, nghi thức đã đi đến hồi kết, khác biệt chỉ là thay đổi tế phẩm.
Nhưng vì khát vọng sống sót, hắn vẫn cố hết sức giãy dụa cuối cùng.
"Không sai, ta là Miranda... Nhưng cả tháng nay ta đều ở trấn nhỏ này chứ chưa từng ra ngoài, người ở quán trọ đều có thể làm chứng. Ngươi hỏi tại sao ta lại trốn khỏi hiện trường điều tra? Ta lại muốn hỏi ngươi, tại sao lại cứ đuổi theo ta không tha? Ngươi không hề nhận ra sao? Câu chuyện liên quan đến ta từ đầu đã là giả! Không hề tồn tại! Hoặc phải nói — là do ngươi tự nghĩ ra để đuổi theo ta không tha đấy!"
"Ta lập ra?" Mel cười lạnh, "Ta chưa từng nghe qua trò cười buồn cười như vậy."
"Vậy bây giờ ngươi nghe rồi đấy," Miranda mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt người kia, nói ra tất cả chân tướng, "Ngươi! Chính ngươi là kẻ cuồng ngôn! Chính là kẻ cuồng ngôn! Sứ đồ Quỷ Quyệt Sương Mù Norville, người được hắn chọn trúng, người được Thần lựa chọn!"
"Ngươi khát vọng và tìm tòi chân lý làm vừa lòng Thần, từ khoảnh khắc ngươi suy luận ra được cái tên đó, ngươi đã hoàn thành nghi thức rồi, đồng thời may mắn được Thần yêu ái!"
"Ta từng làm những chuyện tương tự với ngươi, ta biết rõ đó là một cảm giác như thế nào, có điều ta vừa nhận ra thân phận của Thần đã lập tức từ bỏ việc theo đuổi Ngài! Còn ngươi! Không biết có nên không sợ, thậm chí lại còn bị hắn dẫn dụ đuổi theo đến đây!"
"Đây chính là chân tướng! Rõ chưa? ! Rõ rồi thì tỉnh táo lại đi! Tên kia không phải thứ gì tốt đẹp cả!"
"Bây giờ vẫn còn kịp!" Miranda dùng giọng nói điên cuồng hét lên, hắn đã hiểu ra mọi chuyện, sau đó liền giống như một con chó chết thở hổn hển, im lặng chờ đợi câu trả lời của kỵ sĩ trưởng Mel.
Nếu nói hối hận, hắn thật sự có. Hắn đáng lẽ phải tìm kiếm sự giúp đỡ của đạo sư ngay sau khi hoàn thành nghi thức, hoặc là tìm đến các nhân vật cấp cao của Học Bang xin giúp đỡ, chứ không phải một mình mang theo bí mật bỏ trốn đến tận chân trời góc biển, mưu toan dùng thời gian để tiêu hóa lời nguyền của Norville... Để rồi đến khi mọi chuyện đều không thể cứu vãn được, lại ngốc nghếch nghĩ đến việc hy sinh một Vong linh pháp sư để thỏa mãn khẩu vị thích thú mưu mô của Norville. Bây giờ cục diện thế này cũng là do hắn gieo gió gặt bão.
Trong hẻm nhỏ hoàn toàn yên tĩnh. Miranda im lặng chờ đợi vận mệnh phán quyết. Kỵ sĩ trưởng Mel thờ ơ nhìn pháp sư trẻ tuổi này, khuôn mặt đang căng thẳng bỗng nhiên hiện lên một nụ cười ấm áp. Nhưng rất nhanh, nụ cười ấm áp kia ngay trong tầm mắt tuyệt vọng của người nọ, đã biến thành tiếng cười lớn điên cuồng.
"Thật sự là... Một phát ngôn đáng khinh thường biết bao!"
"Kẻ cuồng ngôn? Đồ đệ của Norville? Ta chỉ phụng sự duy nhất thánh Sith, chính là vị đại nhân đó đã dẫn dắt ta đến đây!"
"Trừ phi có một khả năng——"
"Thánh Sith, chính là Norville!"
Hai mắt Miranda trở nên xám xịt, hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Tên này đã điên rồi. Tất cả đều đã quá muộn. Hỗn Độn, cuối cùng vẫn là giáng lâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận