Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 2: Ác ma đều đi thi công, chỉ có thể ta cái này con người làm Ma vương (2)

"Còn cái này nữa?"
"Nhà ăn tháp Tây... Ách, ý ta là Ma Đô!"
"Mở tầm mắt ra xa một chút đi! Ngươi không thấy sao? Cái mái vòm tối tăm mờ mịt này, cái thứ ánh trăng mô phỏng thấp kém này, còn cả nham tương ngày nào cũng phun trào không ngớt. . . Ma Thần ở trên, đây chính là Địa Ngục! Nơi chúng ta đã lụi tàn suốt một ngàn năm!" Lão Vu yêu tiếc nuối nói, giọng như rèn sắt không thành thép.
La Viêm không nhịn được trong lòng lẩm bẩm, ai mà ngờ được, nhưng ngoài miệng vẫn không thể cãi cọ với lão già này, ngoan ngoãn trả lời:
"Ta đương nhiên thấy rồi... Chỉ là, cái kiểu sống ngồi mát ăn bát vàng, hiện tại ta không có tư cách nói."
Bình tĩnh mà xem xét, cuộc sống ở nơi này cũng tàm tạm.
Dù nham tương ngày đêm phun trào không dứt, nhưng nó có làm hắn bỏng chết đâu?
Có điều, những lão quái vật thời cổ này có lẽ có cái nhìn khác.
Hiệu trưởng Ewen lộ vẻ mặt hài lòng vì trẻ con dễ dạy, khen ngợi gật đầu, rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Nhìn chằm chằm vào thành phố cằn cỗi mà phì nhiêu ngoài cửa sổ, lão Vu yêu cất giọng lẩm bẩm:
"Chúng ta đã chờ quá lâu dưới lòng đất, đến mức con cái của chúng ta còn nghĩ... chúng ta sinh ra đã ở chỗ này."
Chẳng lẽ không đúng sao? La Viêm thầm nghĩ, lão Vu yêu tiếp tục nói:
"Rất lâu trước kia, mọi chuyện không hề như thế. Tại kỷ nguyên thứ nhất xa xưa, chúng ta không khác gì người ở trên mặt đất. Chúng ta cũng sống trên mảnh đất rộng lớn, có vương quốc riêng, có thần linh để tôn thờ... Tất nhiên, vì Vong Linh không tiện xuất hiện, Ác ma lại thích hoạt động về đêm, nên chúng ta cũng sẽ tìm những thung lũng hay hang động không có ánh sáng để trú ngụ."
La Viêm: "... "
Thế thì khác gì hiện tại chứ?!
Ánh mắt lão Vu yêu chìm vào hồi ức, giọng điệu mang vẻ hoài niệm tiếp tục:
" ...Giờ nghĩ lại, đó đã là chuyện một ngàn năm trước."
Một ngàn năm trước, Minh Thần Hagen ngã xuống, đế quốc Thánh Sith Aus theo tín ngưỡng Minh Thần đã thống nhất thế giới loài người.
Từ đó về sau, thuộc hạ cũ của Minh Thần liền dời xuống nơi sâu nhất dưới lòng đất để sống tàn... tức là cái gọi là Địa Ngục.
Kỷ nguyên thứ nhất kết thúc, kỷ nguyên thứ hai mở ra từ đó.
Vào đầu kỷ nguyên thứ hai, Ma Thần Udis đời đầu đã thay thế Minh Thần đã ngã xuống, giương cao ngọn cờ Địa Ngục, trở thành lãnh tụ của Vong Linh và đám ác ma, đồng thời thống nhất thế giới ngầm.
Nhưng Udis năng lực có hạn, thế giới ngầm sau đó cứ chia chia hợp hợp, còn bản thân gã đã bất hạnh c·hết trong một cuộc n·ội c·hiến.
Đến nay đã ba đời Ma Thần... bây giờ là thời đại của Bael.
Hơn nữa trong ba vị Ma Thần, Bael có thời gian trị vì bền bỉ nhất, kéo dài hơn năm trăm năm và vẫn tiếp tục.
Dưới sự cai trị của Bael, dân sinh thế giới ngầm tuy được cải thiện rất lớn, đến cả Tiểu Ác ma cũng được ăn no, nhưng sức chiến đấu ngày càng suy giảm.
Ewen ngày qua ngày nhìn đám hậu bối suy đồi.
Phải biết 500 năm trước, muốn làm Ma Vương là phải có ô dù quan hệ mới được!
Vào thời đó, chỉ có đám phế vật gần hai mươi tuổi mà vẫn chỉ là cấp Thanh Đồng mới phải ra Nội Vụ Bộ kiếm sống qua ngày, đâu có như bây giờ ai ai cũng đổ xô vào Nội Vụ?
Thế hệ trẻ đã quên họ từng sống ở một thế giới phồn vinh như thế nào, chỉ ham mê hưởng lạc trước mắt.
Phải biết, so với thế giới trên mặt đất phồn hoa, những tài nguyên ở thế giới dưới lòng đất này chẳng khác gì ghẻ lở trên lông chân!
Nhưng cũng may là ông cuối cùng cũng thấy được ở một sinh viên trẻ tuổi khát vọng không thua kém gì ông năm xưa.
Ông quyết định giúp đỡ thanh niên này một tay.
Đối với một lão Vu yêu đã sống ngàn năm mà nói thì đó không phải chuyện gì khó, ông có một học trò đang làm ở nội các, còn là đại thần nội các nắm quyền cao chức trọng.
Khác với Nội Vụ Bộ, Chân Lý Bộ, những bộ môn quan liêu khác, nội các mới là trung tâm quyền lực thực sự của Địa Ngục, và là nơi gần gũi với bệ hạ Ma Thần hơn cả thần điện... có muốn tấu trình thì cũng phải thông qua đó.
"Ta đã viết một lá thư giới thiệu lên nội các Ma Thần, có nhắc đến tên của ngươi."
La Viêm giật mình.
Ghê gớm, thư này trực tiếp nhảy qua Nội Vụ Bộ, chạy thẳng đến nội các Ma Thần!
Nhưng hắn cũng không vội cao hứng, ngược lại thận trọng hỏi:
"Cảm ơn ngài đã tin tưởng... Để có sự chuẩn bị tâm lý, ngài có thể cho ta biết nội dung thư được không?"
Ewen nở nụ cười hiền từ, rất hài lòng vì La Viêm không tranh hơn thua mà lại điềm tĩnh:
"Gần đây có một lãnh địa Ma Vương vừa thất thủ, Ma Vương tiền nhiệm tên là Reggie · Dragon, không chỉ là Ác ma Sợ hãi cấp Kim Cương mà còn là một công tước... Nếu ngươi có chút hiểu biết về giới quý tộc Địa Ngục thì hẳn đã nghe danh dòng họ Dragon."
"Dù chỉ xét về cấp bậc, ngươi chưa đủ tiêu chuẩn để tiếp nhận công việc của ngài Dragon, nhưng lỗ hổng mà tên kia gây ra lần này quá lớn, nghe nói cả hạch tâm lãnh địa Ma Vương đã bị p·h·á h·ủy, bản thân cũng tan thành mây khói, khiến gia tộc Dragon vốn nổi tiếng về khả năng gây kinh hoàng trên mặt đất cũng không dám nhận lấy cục than nóng này... Nhưng ta muốn nói, đây có thể là cục than nóng với họ, nhưng với một tay mơ mới ra đời như ngươi lại là một cơ hội."
Tim La Viêm đột ngột thắt lại, suýt đứng không vững.
Ác ma Sợ hãi cấp Kim Cương?!
Hắn không biết Reggie · Dragon là ai, nhưng hắn biết rõ cái tên Enos giáo sư, một ánh mắt thôi đã đủ dọa người ta đái ra quần.
Hắn không nghi ngờ gì, một ác ma Sợ hãi cấp bậc đó chỉ cần dùng một ngón tay út thôi cũng đủ đè hắn xuống đất, có khi còn không nhổ lên được ấy chứ!
La Viêm thực sự không tưởng tượng được phải có dũng giả loài người mạnh cỡ nào mới có thể đánh cái thứ đồ chơi ấy tới mức hồn phi p·h·ách tán.
"Lãnh địa có... cấp bậc như thế giao cho một tân binh như ta, có phải không hợp lắm không?" La Viêm cẩn trọng lựa lời, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Nhưng hiệu trưởng Ewen lại xua tay với vẻ mặt nhân hậu, thái độ như thể đang bảo sau này thăng tiến vù vù cũng không cần phải cám ơn ta:
"Những người phục vụ Ma Thần đều bình đẳng, nào có cái gọi là hợp hay không chứ? Mà gần đây tiền tuyến báo động, ai cũng né tránh, bên Nội vụ thì thực sự không rút ra nổi người. Với lá thư giới thiệu bổ nhiệm của ta thì mười phần chắc chắn rồi, ngươi cứ yên tâm."
Mẹ nó, ai mà lo cái này cơ chứ!
Ewen nhìn vẻ "cẩn trọng" của La Viêm như thể hiểu rõ hết, cười vỗ vỗ vai chàng trai trẻ:
"Ta biết ngươi đang lo gì, nhưng cũng không cần lo lắng quá. Đời trước hắn thất bại là do tự cho mình là thông minh, muốn thể hiện trước bệ hạ Ma Thần, nên mới chủ động tấn công, kết quả chuốc lấy thất bại. Nhưng ngươi không giống vậy, ta tin rằng ngươi là người thông minh, sẽ biết làm điều nên làm đúng lúc, chứ không bị sự kiêu ngạo nhất thời che mờ đôi mắt."
"Ngài... nói rất đúng." La Viêm gắng gượng nở nụ cười gượng gạo, nhưng tạm thời coi như là tươi tắn.
Thư đã gửi rồi, hắn biết có giãy giụa cũng vô ích, mà có khi còn bị "không biết điều", làm mất hảo cảm của đại lão trước mặt.
Đây là cọng dây cứu mạng duy nhất mà hắn có thể bám vào lúc này.
"Tiện thể hỏi một chút, lãnh địa Ma Vương đó ở đâu vậy? Nếu có thể ta muốn tìm hiểu thêm chút thông tin, trước khi đi cũng đỡ bị động."
"Ha ha, không hổ là học sinh lý thuyết có thể thi được điểm tối đa! Ta đã đoán ngươi sẽ cần những thứ này rồi, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi."
Ewen hướng La Viêm quăng ánh mắt tán thưởng, rồi quay người, ngón trỏ chỉ hờ vào chồng sách trên bàn:
"Lãnh địa Ma Vương ngươi sắp tiếp quản nằm ở vùng biên giới vương quốc Ryan của nhân loại, thuộc đất phong của đại công tước Campbell, gần đó có một thành phố tự do có dân số nghe đâu cả triệu người... Nhưng ngươi không cần lo lắng về bọn họ quá đâu. Mấy dân thị kia đều chỉ là lũ tép riu, không hề đồng lòng với lãnh chúa, giáo sĩ của bọn họ, thậm chí vào một lúc nào đó, họ còn bán cả linh hồn cho chúng ta."
"Mỗi lãnh địa Ma Vương có mục tiêu chiến lược khác nhau, lãnh địa của ngươi nằm phía sau thế giới loài người, khá xa chiến tuyến. Vậy nên nhiệm vụ của ngươi không phải là xâm lược thế giới trên mặt đất mà là phải hết sức phát triển lãnh địa Ma Vương cho lớn mạnh."
Nếu quả đúng vậy thì đây xem như là tin tốt, ít nhất hắn không phải thường xuyên mang đám khô lâu ra ngoài kiếm chuyện.
Cùng lắm thì hắn có thể trốn vào trong thành, trực tiếp trà trộn vào đám đông ẩn thân.
Tâm tình bất ổn của La Viêm cuối cùng cũng có chút khởi sắc.
Và cũng đúng lúc này, giáo sư Ewen thân yêu lại đưa cho hắn một món quà lớn.
"... À phải rồi, nhắc đến lãnh địa của đại công tước Campbell, ta chợt nhớ ngày xưa từ bên chỗ nhân loại đã c·ướ·p được một chiến lợi phẩm, ngươi đợi ta chút."
Như sực nhớ ra điều gì, giáo sư Ewen vỗ trán, quay người bay vào căn phòng tĩnh tâm bên cạnh, năm sáu phút sau mới nhẹ nhàng quay trở lại.
Nhìn lão Vu yêu hiền lành đưa sợi dây chuyền vào tay mình, La Viêm hướng ông ta một ánh mắt đầy bối rối.
"Đây là?"
"Đây là di vật của Isaac đệ tứ, vị quốc vương cuối cùng của triều đại Isaac đời đầu của vương quốc Ryan, được gọi là 'Vua Bất Tài'."
La Viêm: "... "
Nghe tên có vẻ không được hữu ích cho lắm.
Nhưng, hiệu trưởng Ewen hình như lại không nghĩ như vậy.
Hắn rất giống ngươi, lúc trẻ cũng không có tài năng phép thuật, nhưng theo thời gian trôi qua, về sau lại nắm giữ sức mạnh sánh ngang thần linh. Ta có được di vật của hắn từ một kỵ sĩ vương quốc Ryan, chính là cái mặt dây chuyền này trong tay ngươi. Nhìn luồng năng lượng phát ra từ mặt dây chuyền này, người chế tác ra nó ít nhất phải có thực lực Bán Thần.”
"Bán Thần ư?!" La Viêm kinh ngạc.
“Không sai,” Ewen khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý nói, “Có lẽ không chỉ Bán Thần, nhưng ta chỉ có thể cảm nhận được bấy nhiêu. . . Sức mạnh còn sót lại rất yếu, nhưng trực giác của ta không sai được. Dù sao mùi giống nhau, ta chỉ thấy qua ở ba vị người lớn kia.”
Ba vị người lớn kia. . . Chắc là Ma Thần đời thứ ba.
La Viêm siết chặt dây chuyền trong tay, tim đập mạnh, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, hiệu trưởng Ewen sao lại đưa vật này cho mình. Cho dù vị Vu yêu tôn quý này có coi trọng mình, thì món quà này cũng quá quý giá!
“Ngươi đang nghĩ vì sao ta lại muốn đưa nó cho ngươi, đúng không?”
Nhìn vào mắt La Viêm, Ewen cười hòa ái, tiếp tục nói.
“Mặc dù dây chuyền này là do cường giả cấp Bán Thần chế tạo, nhưng xét theo sức mạnh nó biểu hiện ra thì nó có thể không có ma lực cấp Bán Thần. Nó giống đồ cổ hơn, mà hứng thú của ta với nó chủ yếu xuất phát từ bản thân Isaac đời thứ tư. . . Nghe đồn, hắn là người duy nhất trong các quốc gia của loài người không dựa vào sức mạnh của thánh Sith mà đột phá đến cấp Bán Thần, hơn nữa còn đạt được khi còn sống.”
So với loài trường sinh và Vong Linh, tuổi thọ của loài người chỉ có vài trăm năm ngắn ngủi. Sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà nắm giữ sức mạnh khiến thần linh phải kiêng kỵ. . . Ewen đặc biệt tò mò về điều này.
Nghe đồn, trận chiến đế quốc Aus chinh phạt vương triều Isaac hơn 900 năm trước, chính là thánh Sith tự mình sắp đặt bằng cách hạ thần dụ. Bề ngoài thì là do Isaac đời thứ tư báng bổ thần linh, nhưng thực tế không chỉ có nguyên nhân nông cạn này. Dù sao toàn bộ gia tộc Isaac đều bị đế quốc Aus nghiền xương thành tro, dòng máu đoạn tuyệt. . . Cách làm diệt tộc như thế, nhìn khắp lịch sử các quốc gia đại lục Aus cũng vô cùng hiếm thấy.
". . . Với hứng thú về bí mật đằng sau đó, trong ngàn năm qua, ta từng dành ra hai mươi năm nghiên cứu di vật của Isaac đời thứ tư, thậm chí còn tìm cách lấy được nhật ký của hắn từ các quốc gia của loài người.”
“Nhưng đáng tiếc, phần lớn nội dung trong nhật ký kia đều viết bằng mật mã khó hiểu, chỉ giải mã những mật mã này thôi cũng đã tốn của ta rất nhiều thời gian. Về sau lại có nhiều chuyện xảy ra, chuyện này bị ta ném vào một góc trong phòng minh tưởng.”
Nói đến đây, hiệu trưởng Ewen nở nụ cười rạng rỡ, lấy từ trong ngực ra hai quyển sách đưa cho La Viêm.
“Ta nghĩ, bây giờ là lúc giao công việc dang dở này cho người trẻ tuổi. . . Năng khiếu học thuật của ngươi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ta, có lẽ nghiên cứu học thuật thích hợp với ngươi hơn nghiên cứu ma thuật.”
“Tóm lại khi rảnh ngươi có thể xem xét, cho dù không có tiến triển gì thì cũng có thể giúp ngươi hiểu rõ về xã hội loài người ở thế giới này, và chuyến đi đến vương quốc Ryan sắp tới của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận