Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 176: Vui vẻ phồn vinh Bắc Phong thành (2)

Chương 176: Vui vẻ phồn vinh của thành Bắc Phong (2)
Ví như khi hắn cần bọn họ làm việc gì đó, chỉ cần đó là công việc thuộc trách nhiệm, bọn họ dù không tình nguyện cũng sẽ đi làm.
Cho ăn xong mấy con bò cái thân thể suy yếu, Shep xoa đầu chúng, sau đó mang thùng sắt từ trong kho ra. Theo kinh nghiệm của hắn, loại bò cái vùng cao sau khi sinh sẽ bước vào thời kỳ ra sữa kéo dài chín đến mười hai tháng, trong thời gian đó nếu không vắt sữa hai ngày sẽ có nguy cơ bị hỏng bầu vú. Dù dáng vẻ chúng nhìn yếu ớt, nhưng thực tế bầu vú đã căng cứng sắp sưng lên rồi.
Nhờ mối quan hệ tin tưởng mới được thiết lập không tệ, Shep thuần thục vắt sữa cho chúng, rồi đặt thùng sắt đựng đầy sữa tươi lên bếp than còn chưa tắt lửa. Bây giờ là mùa đông, sữa đun sôi không nhanh hỏng, để hai ba ngày không thành vấn đề. Hắn đựng một phần sữa đun sôi vào bình để trên tuyết, phần lớn còn lại để làm phô mai, bơ, mỡ bò và các sản phẩm từ sữa tươi khác.
Bận rộn gần nửa buổi, đến giữa trưa, Shep cuối cùng làm xong tất cả, rồi lại nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa cho mình và đám tiểu ác ma giúp việc. Bữa trưa tuy đơn giản, chỉ là bánh mì đen cắt lát phết chút mứt quả đặc sản của tộc Ám Dạ tinh linh, nhưng đám nhóc chưa từng trải này lại ăn như hổ đói, hận không thể nhét cả ngón tay vào miệng.
"Ô ô ô! Cái gì đây? ! Ngon quá!"
"Thật đáng ghét! Đây chính là thế giới trên mặt đất sao? ! Thật giàu có!"
"Ô ô ô... Ta mà theo chân Ma Vương đại nhân sớm mười năm thì tốt rồi!"
"Ngươi cái tên này mười năm trước còn chưa sinh ra đó hả?"
Mới không đến mười năm đã học nói nhảm được nhiều vậy sao?
Nhìn đám tiểu ác ma ríu rít, Shep đang ngồi ăn cơm cùng chúng mang vẻ kinh ngạc, cắn một miếng bánh bao khô. Có lẽ do lao động đến trưa, có lẽ do dáng vẻ ăn như hổ đói của đám tiểu ác ma quá ngon miệng, hắn cảm thấy bữa trưa hôm nay đặc biệt ngon, chỉ dùng chưa đến một nửa thời gian so với bình thường là đã xong.
Thời gian nghỉ trưa vẫn còn chút ít, hắn không vội trở lại làm việc, mà đi dạo quanh khu đồng cỏ, muốn xem xét địa hình, tìm một mảnh đất có thể quây lại. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
"Này! Shep! Đang bận gì thế?"
Dừng bước, Shep quay đầu lại, thấy một người đàn ông râu quai nón đang cười vẫy tay với hắn. Người đó tên Jimmy, giống như hắn là một dân lưu vong từ thôn Thánh Tượng Thụ đến đây, đồng thời cũng là cư dân "người sống" đầu tiên của thành Bắc Phong, hiện đang làm công nhân xây dựng tại đội kiến trúc thành Bắc Phong.
Nếu nhớ không nhầm, Shep nhớ máng đội kiến trúc gần đây đang xây cái gì đó gọi là "chung cư thanh niên". Đó là một loại nhà lầu sáu tầng có nhiều phòng, chỉ tính diện tích đã lớn hơn cả lầu chính trang viên của vị lãnh chúa kia mà hắn từng làm việc, nhưng mỗi phòng cũng chỉ khoảng hai ba mươi mét vuông.
Nghe nói một tòa nhà như vậy có thể giải quyết vấn đề chỗ ở cho hai ba trăm hộ gia đình, đồng thời mỗi tầng của tòa nhà đều có nhà vệ sinh và phòng tắm công cộng tại các vị trí cố định. Ban đầu tất cả mọi người nghĩ đó là chỗ ở cho đám trẻ tuổi, về sau mới phát hiện thực tế không liên quan gì đến tuổi tác.
Thứ đó chủ yếu để tiếp nhận những người như bọn họ không có nhà để về, hoặc chưa có phòng trống để sắp xếp, tương tự như cái quán trọ bị bỏ hoang trước đây. Ca ngợi Ma Vương đại nhân! Vị lãnh chúa nhân từ kia ngay cả vấn đề "thể diện" của những người đáng thương như bọn họ cũng cân nhắc tới. Shep càng cảm thấy toàn bộ thế giới hình như đã đảo ngược, Địa Ngục lại càng giống Thiên Đường hơn?
Thật ra theo ý hắn thì nhà vệ sinh và phòng tắm đều dư thừa, dù sao trước đây có khi cả hai tháng hắn không tắm lần nào, còn việc đại tiểu tiện thì cứ tiện đâu giải quyết đó.
"Việc của ngươi làm xong rồi à?"
"À, xong rồi!" Jimmy cười toe toét, đi tới trước mặt hắn, nói chuyện phiếm: "Nhờ mấy tên Người Đá kia, một tên to con mà khiêng đồ nặng gấp năm sáu lần người thường. Vốn tháng sau mới xong việc, mà chưa đến hai tuần chúng ta đã làm xong. Trước khi quyết định xây cái gì tiếp, người hầu của Ma Vương cho chúng ta nghỉ. Ta định lát nữa ra chợ trên trấn xem, nghe nói ở đó có nhiều đồ tốt, ngươi muốn đi cùng không?"
Cái gọi là "trên trấn" chính là Mê Vụ Trấn. Khác với thành Bắc Phong còn đang xây dựng, nơi đó không chỉ có nhiều người sinh sống hơn mà còn có thị trường với các loại hàng hóa phong phú. Nghe nói nơi đó là khu vực an toàn được hình thành dưới sự đồng thuận của Ma Vương và những người thống trị loài người gần đó, không chỉ có loài người mà còn có Vong Linh và Ác ma sống trong một số mê cung.
Dù hắn không rõ tại sao Ma Vương lại mở một nơi cung cấp tiếp tế và trang bị cho những nhà mạo hiểm ở lãnh địa của mình, nhưng nghe nói nơi đó có vẻ phát triển khá tốt. Hắn định đến đó xem sao, tiện thể mua sắm vật tư sinh hoạt và thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút.
Nhân tiện nói thêm, từ tháng trước công nhân đội xây dựng đã bắt đầu nhận lương. Chỉ tính tiền lương theo mệnh giá, thu nhập một tháng của họ đã bằng một năm thu nhập trước kia!
Nghe Jimmy đề nghị, Shep có chút động lòng. Hắn đã lâu chưa được uống rượu, không chừng ở đó có thể mua được bia. Không những vậy, hắn còn muốn mua chút quần áo mới cho vợ và các con. Nghe nói ở Mê Vụ Trấn, một đồng tiền vàng có thể dùng như một đồng tiền đồng, tính như vậy thì lương trong túi hắn kiểu gì cũng đủ.
Nhưng nghĩ đến vẫn còn nhiều việc ở khu chăn nuôi chờ hắn, cuối cùng hắn vẫn phải lắc đầu tiếc nuối từ chối.
"Ta không đi được, bên ta vừa bận xong, chắc phải tháng sau mới rảnh... Hôm nào lại đi nhé."
Jimmy có chút tiếc nuối nhưng không ép, cười ha hả vỗ vai hắn.
"Haha, vậy ta không đợi ngươi nữa, nhưng ngươi cũng đừng liều mạng quá, thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi chút... Theo mấy ông lớn chơi game kia nói thì là làm việc kết hợp nghỉ ngơi đó."
Đến đây, hắn chợt ngửi thấy mùi gì đó, hít hít mũi rồi nhìn về hướng khu chăn nuôi.
"Vừa nãy ta chỉ muốn hỏi, cái mùi gì vậy? Các ngươi đang làm gì ngon thế?"
Shep nhìn theo ánh mắt hắn, thấy đám tiểu ác ma đã về phòng làm việc, liền cười nói:
"Chỉ là đang nấu sữa bò thôi, không làm gì ngon cả. Nhưng ta có làm chút phô mai, lát nữa có lẽ mang qua Mê Vụ Trấn bán."
Jimmy nghe vậy liền nuốt nước miếng, kích động hỏi:
"Các ngươi định bán bao nhiêu tiền?"
Shep đếm đầu ngón tay tính toán nói:
"Tùy theo giá thị trường, một cân khoảng hai ba mươi đồng vàng, bọn ta cũng không định bán đắt."
Một cân bánh bao không sai biệt lắm năm đồng vàng, giá một cân phô mai tương đương năm lần bánh bao. Nhưng đây là giá ở tỉnh Hoàng Hôn, còn tình hình ở đây hắn không dám chắc.
Jimmy ngượng ngùng xoa tay, cười hề hề nói:
"Thật không đắt, nhớ để lại cho ta một ít."
Tuy đội xây dựng được ăn mì gói no bụng, nhưng hắn cũng không thể bữa nào cũng ăn món đó được. Hơn nữa hắn còn gia đình. Vừa hay được phát lương, hắn định mua chút đồ cho vợ con cải thiện bữa ăn.
Nhìn tên này cười toe toét một cách vô vọng, Shep cười vỗ vai hắn.
"Yên tâm, ta không chỉ để lại cho ngươi, còn tính giá ưu đãi cho ngươi."
Jimmy nghe vậy liền lộ vẻ mừng rỡ, hai tay nắm lấy vai hắn.
"Thật là cảm ơn! Ta không biết phải cảm ơn ngươi thế nào... Nếu ngươi có việc gì cần ta giúp thì cứ bảo ta, dạo này ta đang khá rảnh!"
Trong lòng Shep hơi động, nghĩ đến lũ tiểu ác ma vẫn chưa có chỗ ở, vậy là hắn cũng không khách sáo nữa mà mở miệng.
"Ta định xây ký túc xá cho công nhân ở trong khu chăn nuôi, loại đơn giản thôi, nhà gỗ bình thường là được, nếu ngày mai ngươi rảnh thì giúp ta một tay được không?"
"Yên tâm, ngươi cứ chuẩn bị vật liệu đi, còn lại cứ giao cho ta." Jimmy cười vỗ ngực.
Từ khi quen thuộc với các loại công cụ kiểu mới ở Đại Mộ Địa, loại nhà gỗ này với hắn quá dễ. Nói không ngoa thì hắn nhắm mắt cũng có thể làm được.
Sau khi hẹn giờ gặp mặt cẩn thận vào ngày mai, Jimmy không nán lại lâu mà cáo từ, quay đầu đi nhập bọn với mấy người tạp vụ định cùng đến Mê Vụ Trấn. Nhìn theo bóng lưng người đồng hương khuất dần, khóe miệng Shep không khỏi cong lên nụ cười.
Còn nhớ mấy tháng trước, khi bọn họ vẫn chưa dời đi khỏi thôn Thánh Tượng Thụ, lãnh chúa vì chạy nạn còn bán tống bán tháo cả số lương thực chưa thu hoạch cho thương nhân ở thành Hoàng Hôn gần đó. Từ đó, họ sống trong cảnh bữa đói bữa no, vì để sống sót mà phải rời xa quê hương.
Những tháng ngày đó quả thực như một giấc mộng.
Về phần hiện tại, bọn hắn chẳng những có thể ăn bánh bao quết mứt hoa quả, làm việc còn có thể nhận được thù lao, thậm chí còn có thể tự mình đi chợ trấn lựa chọn đồ vật yêu thích, mà không phải trông chờ trông cậy vào những kẻ cùng lãnh chúa cùng một giuộc là bọn gian thương bố thí, cũng không phải chịu sự bóc lột từ cái chợ bị độc quyền. . .Cuộc sống như vậy, hắn trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Thời gian thật sự là mỗi ngày một tốt lên. . . Ngay tại Shep nghĩ như vậy thì, từ trong sơn động cách mục trường không xa truyền đến một trận tiếng reo hò. Chỉ thấy ở đó, dưới ánh sáng của từng chiếc đèn ma tinh, một vòng chồi non xanh biếc nhô lên từ trong những bồn nuôi cấy đầy đất màu đen. Nghe tiếng hoan hô hưng phấn của từng Khô Lâu binh xung quanh, Ám Dạ tinh linh phụ trách thi pháp trên mặt cũng không kìm được mà lộ vẻ kinh ngạc. Nàng vốn cho rằng trồng trọt cây trồng vào mùa đông là một trò cười, lại không ngờ hạt giống ngủ đông lại thật sự nảy mầm. Những lũ khô lâu xấu xí này thế mà lại thành công! Điều càng khiến nàng không ngờ là, những Vong Linh này vậy mà lại hiểu biết về tự nhiên hơn cả nàng, một Ám Dạ tinh linh. . .Thật đúng là mặt trời mọc từ phía tây sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận