Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 100: Chó ngáp phải ruồi (2)

Chương 100: Chó ngáp phải ruồi (2)
Hắn vốn cho rằng mình đã quá quen với quy tắc trò chơi, đến mức không ai hơn được, lại không ngờ vẫn có người hiểu rõ trò chơi này hơn mình?! Hai con người máy chiến đấu lâm vào thế giằng co. Cuối cùng, hai cái đùi làm trụ thăng bằng vẫn không thể bằng bốn chân, cái sau bị đè ngã xuống đất.
Nhìn Waga số một đang điên cuồng quay mòng mòng dưới đất, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ hậm hực, chỉ muốn nhảy ngay xuống khán đài để giành quyền điều khiển.
Nhưng đáng tiếc thay, điều đó là không thể. Toàn bộ người máy được thiết kế vừa vặn theo kích cỡ cơ thể của người chuột chũi, trừ khi đầu thai thành Vong Linh chuột, còn không thì khó mà lọt vào cái khoang điều khiển chật hẹp đó.
Nhưng đúng lúc này, sự cố bất ngờ xảy ra! Waga số một ngã xuống không thể đứng dậy, sau khi chống đỡ được đòn tấn công của Kẻ Hủy Diệt, hai nắm đấm đột nhiên lóe lên ánh sáng lục u ám.
Thấy vậy, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ bỗng đứng phắt dậy, phấn khích hét lớn: "Giỏi lắm Waga! Chính là lúc này! Đập nát đầu nó cho ta!"
Vừa dứt lời, hai nắm đấm to như cái đấu bỗng như gắn thêm tên lửa, tăng tốc lao thẳng về phía trước, nện mạnh vào hai bên đầu Kẻ Hủy Diệt, khiến hộp sọ bằng thép của nó móp méo! May mà khoang điều khiển của người lái nằm ở ngực chứ không phải trên đầu, nếu không một đòn vừa rồi có thể lấy mạng con chuột điều khiển rồi.
Rõ ràng, con chuột chũi điều khiển Kẻ Hủy Diệt đã bị dọa sợ, luống cuống tay chân, vội vàng giãn khoảng cách với gã khổng lồ nguy hiểm kia.
"Cmn, ngươi không có đạo đức võ sĩ!" Trịnh Phương Hình trên khán đài thấy thế liền tức giận, đứng phắt dậy quát Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ: "Đã bảo không dùng tuyệt chiêu! Mẹ nó sao ngươi lại dùng trước hả?!"
Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ đang hò reo cổ vũ cười ha hả, nhìn gã quê mùa không biết gì kia nói: "Tuyệt chiêu? Cái này mẹ nó không phải tuyệt chiêu, chỉ là trọng kích bình thường thôi!" Nếu thật sự dùng đến vũ khí bí mật của hắn thì đâu cần đánh lâu thế, một giây đã cho Kẻ Hủy Diệt này hôi phi yên diệt rồi!
Trịnh Phương Hình nghiến răng nhìn vẻ mặt dày mày dạn của Một Ngụm huynh, nắm chặt nắm đấm: "Được, được lắm, chơi kiểu đó đúng không!"
Vì cái trò đánh lén vô sỉ của công xưởng ma pháp "Ta Nghĩ Ta Có Thể", lũ chuột công trình của công xưởng ma pháp Trịnh Phương Hình đều nổi giận, đồng loạt cầm khoai nướng ăn dở lao về phía đối diện.
Lũ chuột của công xưởng ma pháp "Ta Nghĩ Ta Có Thể" cũng không vừa, dưới sự chỉ huy của lão đại, vừa gặm thêm đồ ăn, vừa ném vỏ khoai lang về phía đối thủ.
Dưới sàn đấu chưa phân thắng bại, trên khán đài đã loạn cào cào. Trọng tài Tráng Tráng ra sức hét "Trật tự!" mà chẳng con chuột nào thèm nghe. Vốn muốn mở ra cuộc chiến công ty để giải quyết xung đột, giờ lại thành ngòi nổ cho một cuộc chiến mới.
Cùng lúc đó, thấy phần thắng sắp rơi vào tay công xưởng ma pháp "Ta Nghĩ Ta Có Thể", người điều khiển Kẻ Hủy Diệt quyết đoán mở khóa vũ khí, sử dụng “tuyệt chiêu” mà lão đại đã dạy!
"Chết! Chết hết cho ta!" Theo tiếng gầm thét của Người chuột chũi, ánh sáng lục u ám dần tích tụ trên ống pháo sau lưng Kẻ Hủy Diệt.
Hai hàng minh văn đối nhau hỗ trợ lẫn nhau, năng lượng mãnh liệt được nén lại đến cực hạn trong ống pháo. Năng lượng kinh khủng kia dường như xé toạc không gian, ngay cả không khí xung quanh cũng rung chuyển dưới uy áp của nó.
Thấy cảnh này, lũ chuột nhỏ trên núi rác lập tức kinh hãi, nhao nhao chạy khỏi khán đài, ba chân bốn cẳng chạy về hướng Thiết Nha Thành.
Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ cũng kinh hãi, quát Trịnh Phương Hình cũng đang mắt tròn mắt dẹt: "Cmn?! Ngươi điên rồi à?!"
Nhìn tình hình mất kiểm soát, giọng của Trịnh Phương Hình run rẩy: "Cái này...cái này NPC tự làm, không phải lỗi của ta!"
Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ: "Mau kêu thằng ngu kia dừng lại!"
Trịnh Phương Hình: "Dừng lại cho ta!! !"
Hai cái đầu lâu thi nhau gào lên về phía sàn đấu, nhưng những tiếng kêu ken két ken két đó chẳng ai hiểu được, ngoài bọn hắn ra. Bọn họ có thiết bị dịch thuật không giả, tiếc rằng cái đồ đó chỉ hợp với đối thoại chứ không thích hợp với việc gào hét.
Cảm thấy nguy hiểm tử vong, người điều khiển Waga số một vội vàng mở dây an toàn, chui ra khỏi cửa sập dưới mông bỏ chạy. Cùng lúc đó, Kẻ Hủy Diệt hình như đã hoàn thành công đoạn tụ lực cuối cùng, ma năng nén lại đến cực hạn làm quá tải "điện dung kim loại" trong ống pháo, theo đường ra duy nhất mà bắn ra ngoài!
"Chết! Chết! !" Người điều khiển mắt đỏ ngầu hét lên chói tai, một luồng sáng bắn thẳng vào ngực Waga số một, phá tan khoang điều khiển! Năng lượng ma pháp không thể giải tỏa, với đà tiến không giảm đâm vào vách tường phía sau Waga số một, cuối cùng bùng nổ dưới dạng loạn lưu nguyên tố!
Sóng xung kích cuốn theo bụi bặm lan rộng ra trăm mét, tiếng nổ lớn vang vọng khắp đại điện, suýt nữa làm sập cả tòa kiến trúc!
Giây phút này, con chuột điều khiển bóp cò đã hoảng loạn thật sự. Nhận ra mình đã gây họa, hắn lúng túng mở cửa thoát hiểm, cũng từ dưới khoang khách mà chạy đi như người điều khiển Waga số một.
Quá đáng sợ! Khoa học kỹ thuật của Đại Mộ Địa thật đáng sợ! Lũ chuột công trình của Thiết Nha Thành vừa mừng vừa sợ, mừng vì đã đi theo đúng người, sợ vì không kiểm soát được sức mạnh này.
Nhưng những con chuột này đâu biết rằng, ngay cả các người chơi cũng đang tròn mắt kinh ngạc. Ngay cả Trịnh Phương Hình, người đã thiết kế ra nó, cũng không ngờ một sự kết hợp đơn giản giữa "Tua bin tăng áp" và "Quá tải ma lực" lại có thể tạo ra uy lực khủng khiếp như vậy! Nếu đổi họng pháo thành nòng súng thì sao... Trịnh Phương Hình lẩm bẩm một mình: "Cmn...Thật là bá đạo!"
Không chỉ các ông chủ của các công xưởng ma pháp và game thủ chuyên nghiệp đang theo dõi trận đấu bị chấn kinh. Mà người sốc nhất phải kể đến Oak.
Trên gương mặt xanh xao của lão tràn đầy vẻ phấn khích, hai con mắt to đùng long lanh những giọt nước mắt kích động: "Chẳng lẽ đó chính là... bản chất của ma năng?!"
Ma năng quá tải dâng trào dưới hình thức chùm sáng! Rồi cuối cùng biến thành loạn lưu nguyên tố! Theo quan điểm của Học Bang, ma năng và ma năng, nguyên tố chi lực và nguyên tố chi lực, cả hai không tự chuyển hóa cho nhau trong điều kiện tự nhiên...trừ phi có sự giúp sức của ma pháp sư hoặc trận pháp ma pháp! Vì vậy mà có kết luận, bản chất của việc thi pháp là dùng tinh thần lực khống chế ma năng làm vật tế cho những nguyên tố tinh phách đang rời rạc giữa thiên địa, để cầu xin sức mạnh của chúng.
Vậy mà giờ khắc này, trước mắt Oak lại là một tình huống hoàn toàn khác. Hắn tận mắt chứng kiến, ma năng quá tải sau khi mất đi tất cả sự kiềm chế, đã tự mình chuyển thành loạn lưu nguyên tố, và gây ra vụ nổ, mà không hề có bất kỳ sự can thiệp nào từ bên ngoài! Điều này như thể chứng minh rằng cả hai vốn dĩ là cùng một thứ— Thật là quá khó tin!
Trực giác mách bảo Oak, nếu tiếp tục nghiên cứu theo con đường này, có lẽ sẽ có những khám phá không tưởng tượng được. Và ngay lúc này, Oak chợt nhớ lại lời dặn của Ma Vương đại nhân—— "Ta để ngươi dạy bọn chúng minh văn, cũng là để ngươi có thể học được điều gì đó từ chúng, đừng chỉ đâm đầu vào những nghiên cứu trước kia mà không thể thoát ra được.” “Mặc dù giờ có thể ngươi chưa hiểu hết ý ta, nhưng ta tin rằng sẽ có ngày ngươi hiểu ra.”
Không còn nghi ngờ gì nữa. Ngày đó chính là giây phút này!
Oak thoáng ngộ ra, lòng kính nể càng thêm mạnh mẽ. Nếu trước đó trong lòng lão vẫn còn chút do dự với lời hứa của Ma Vương đại nhân rằng lão sẽ trở thành Goblin vĩ đại nhất thế giới, thì giờ lão đã hoàn toàn phục sát đất: “Không hổ là Ma Vương đại nhân...” Thực lực thật là khó lường!
Cùng lúc đó, ở một phía khác của mê cung tầng ba, La Viêm và Sarah đang tiến về tầng thứ tư thì bất ngờ cảm nhận được một đợt rung chấn mạnh mẽ từ dưới chân truyền lên.
Sarah cảnh giác nhìn quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Tay cầm ma trượng, La Viêm nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ngoài những con quái “Nguyên Tố Golem” và “Tinh Linh Nguyên Tố” đang tỏ ra bất an, thì hình như không có gì khác lạ.
“Là động đất à?” La Viêm thầm nghĩ, cũng không để tâm nhiều, tạm gác lại khúc nhạc dạo ngắn này trên hành trình.
Ngay phía trước hắn, không xa, chính là cầu thang lên mê cung tầng thứ tư.
Và đúng như mong đợi, với thân phận là chủ nhân trên danh nghĩa của mê cung, lần này hắn đã gặp được những nhà mạo hiểm “bình thường” trong mê cung…
Bạn cần đăng nhập để bình luận