Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 202: Dũng giả cùng Ma Vương cùng đi thăm
Chương 202: Dũng sĩ cùng Ma Vương cùng đi dạo chơi
Ánh nắng sớm mùa đông vượt qua tấm màn dày, xuyên qua những viền ren sóng và tua cờ trang trí, chiếu sáng một khuôn mặt trong sáng như ánh trăng. Các đường nét xinh xắn như được điêu khắc, chiếc mũi ngọc xinh đẹp và tinh xảo vừa vặn chia cắt bức tranh trước gương thành hai thế giới sáng tối giao nhau.
Đứng sau chiếc ghế băng chân cao bằng gỗ sồi trắng, cô thị nữ trẻ cẩn thận cầm một lọn tóc vàng, tỉ mỉ đưa nó tập kết lại để nhẹ nhàng tết bím. Dáng vẻ nín thở ngưng thần của cô tựa như đang đối đãi một tác phẩm nghệ thuật, sợ làm rơi một vết đen không đáng có lên một bức tranh hoàn mỹ.
Mặc dù hiểu được tâm tình thuộc hạ vì mình mà lo lắng, nhưng tết tóc này thật sự quá lâu, khiến Eileen Campbell bình thường vẫn giữ được bình tĩnh cũng dần mất kiên nhẫn.
"Công chúa điện hạ, xin ngài kiên trì thêm một chút nữa, sắp xong rồi." Nhìn thấu vẻ bồn chồn của công chúa điện hạ, cô thị nữ đứng sau ghế dịu dàng an ủi.
"Ta cảm thấy có thể được rồi..." Không nhịn được liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trên bàn, Eileen giận dỗi nhỏ giọng kháng nghị.
Thế nhưng cô thị nữ đứng sau lưng nàng không vì thế mà thay đổi, nghiêm túc nói: "Sao có thể nói gần xong được! Ngài chính là người đã dặn dò chúng ta, nhất định phải nghiêm túc đối đãi chuyến đi lần này, mà lại còn là cuộc hẹn quan trọng như vậy, chẳng lẽ ngài không muốn để lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng Colin tiên sinh sao?"
"Đúng vậy ạ, công chúa điện hạ, xin hãy kiên trì thêm một chút nữa, sắp xong rồi ạ." Cô thị nữ đứng bên cạnh cũng phụ họa.
"Hẹn hò? Không, ta không có nói vậy..." Gương mặt trắng nõn ửng hồng, giọng Eileen nhẹ như tiếng muỗi kêu, muốn giải thích nhưng lại đối diện với nụ cười trong gương, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ từ bỏ lời giải thích càng nói càng sai.
Không biết là ai bắt đầu đồn, mà giờ cả trang viên đều cảm thấy giữa nàng và Colin tiên sinh đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Eileen cũng không trách những người hầu này. Thật ra trong lòng nàng cũng rõ, nếu là người mình hoàn toàn vô cảm hoặc chán ghét, thì những người hầu giỏi nhìn mặt đoán ý đó tuyệt đối sẽ không nhắc đến tên người kia trước mặt nàng.
Có lẽ sâu trong lòng mình kỳ thật cũng không kháng cự như vậy, thậm chí còn có chút mừng thầm, còn chờ mong đối phương cũng phát giác ra những tin đồn kia. Nếu hắn cũng giống mình, kỳ thật trong lòng không hề chán ghét, thậm chí cũng có chút mừng thầm... Eileen cảm thấy sau lưng có chút nóng lên, giống như sau lưng không phải dựa vào lưng ghế mà là một ngọn lửa trong lò sưởi.
Khi tâm trí miên man suy nghĩ, thời gian luôn trôi qua thật nhanh. Đến lúc nàng hoàn hồn thì bím tóc vàng đã được uốn thành một vòng tròn duyên dáng sau gáy, dưới sự tô điểm của trang sức bạc trông như một chiếc vương miện thuần khiết.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Eileen Campbell cũng không ngoại lệ. Nhìn bản thân mình lấp lánh trong gương, khóe miệng nàng không tự chủ mà cong lên, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc này cũng đáng.
Trước sảnh chính của trang viên, Teresa mặc giáp nhẹ ngồi ngay ngắn chờ đợi, cho đến khi một loạt bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ hành lang phía xa. Nghe tiếng bước chân, nàng lập tức đứng dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy Eileen Campbell điện hạ lộng lẫy trang phục đang được các thị nữ vây quanh tiến đến.
Cho dù đã thấy nhiều dáng vẻ lộng lẫy của Eileen Campbell điện hạ, Teresa vẫn bị nhan sắc mỹ lệ của công chúa điện hạ làm kinh diễm trong giây lát. Nàng mặc một bộ kỵ trang màu xanh lá cây đậm ôm sát người, kết hợp với đường thêu kim tuyến tinh xảo, bên hông đeo một chiếc thắt lưng da hẹp, chiếc quần ống màu xám tro được nhét trong đôi bốt da ngựa màu nâu, vừa thể hiện sự mạnh mẽ lại không mất vẻ duyên dáng.
Teresa còn chú ý thấy nàng cố ý đeo chiếc đồng hồ bỏ túi mà Colin tiên sinh đã tặng, đồng thời còn cố ý treo ở nơi dễ thấy để khoe ra.
Thấy Teresa nhìn mình chằm chằm, Eileen không khỏi có chút xấu hổ, bối rối nhìn xuống dưới và nói: "Có phải trông không đủ trang trọng không?"
"Chúng ta đi tuần tra nông thôn chứ không phải đi dự tiệc, điện hạ à," nhìn công chúa điện hạ đang xấu hổ, Teresa cười một tiếng, ngừng một lát rồi nói: "Mà lại bộ quần áo này rất hợp với ngài, ta tin Colin tiên sinh nhìn thấy ngài chắc chắn sẽ ngây người không rời mắt."
"Thật không? Cám ơn lời khen của ngài, dù ta không phải vì hắn mới chọn bộ đồ này, chỉ là vì mọi người đều thấy cái này là hợp nhất thôi." Khóe miệng Eileen nhẹ nhàng cong lên, không giấu được niềm vui trong lòng.
Thật ra bộ quần áo này của nàng cũng rất hợp với kiểu trang phục lụa trắng đang thịnh hành trong cung đình Campbell gần đây, nói không chừng có thể khiến Colin tiên sinh nhớ tới chuyện quê nhà. Chỉ tiếc rằng, nàng lại nghe nói kiểu trang phục đó ở đế quốc xa xôi kia là dành cho nam giới quý tộc, nên do dự một chút rồi từ bỏ.
"Colin tiên sinh đâu rồi? Hắn đã đến chưa?"
Teresa khẽ gật đầu. Hắn đang đợi ở biệt viện, hiện tại là Andes tiên sinh đang tiếp đón hắn."
"Hắn đến rồi sao?!" Eileen vội vàng liếc đồng hồ bỏ túi, lẩm bẩm: "Hy vọng ta không để hắn đợi quá lâu." Nhìn công chúa điện hạ đang lo được lo mất, Teresa cười nói: "Ta tin nếu là vì ngài, hắn chắc chắn sẽ không để ý."
Hơn nữa, hắn và Andes tiên sinh có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ. Mặc dù nàng không biết họ đang thảo luận chuyện gì.
Đúng như Teresa nói, khi Eileen Campbell xuất hiện trong phòng khách của biệt viện, ánh mắt của Colin tiên sinh kia quả nhiên không thể rời đi. Eileen rất hài lòng với biểu hiện trên mặt hắn, không uổng công nàng phải ngồi bất động trên ghế suốt thời gian dài để đám hầu gái tùy ý tô vẽ. Nhất là một giờ đầu, thật sự còn khó chịu hơn cả luyện tập kiếm thuật xong.
"Chúng ta lại gặp mặt rồi, Colin tiên sinh, hy vọng không làm ngài đợi lâu." Nàng nháy mắt tinh nghịch, nhắc nhở hắn về sự thất thố một cách duyên dáng.
Thu lại vẻ "thất thố" chợt lóe rồi biến mất, La Viêm đứng dậy khỏi ghế salon, nở một nụ cười vừa vặn: "Được chờ đợi ngài là vinh hạnh của ta. Nhất là bây giờ... Ta càng cảm thấy như vậy." Dù cho đối mặt với giáo sư Lilith hắn cũng có thể bình tĩnh, nên đương nhiên không có khả năng bị loại "mị hoặc" này bắt làm tù binh, vẻ kinh diễm và tán thưởng chỉ là phép lịch sự.
Mặc dù hắn thừa nhận Eileen Campbell thật sự rất xinh đẹp, nhưng hắn vốn là Ma Vương.
"Xem ra ta phải rời cuộc vui rồi," Andes từ chiếc ghế sofa đối diện đứng lên, hơi cúi đầu chào hai người, trên mặt nở nụ cười lịch thiệp: "Chúc hai vị có một chuyến đi vui vẻ và cẩn thận trên đường. Ta nghe nói gần đây rừng Ngân Tùng có dấu vết ma vật hoạt động."
"Giải quyết nỗi lo của dân làng là một trong những mục đích chuyến đi này của ta," Eileen nở một nụ cười thong thả, giọng điệu ôn hòa: "Nếu thật sự gặp ma vật, ta nhất định sẽ không làm ô danh sứ mệnh mà tiên vương ban cho."
"Ta tin điều đó, nhưng xin ngài hãy cân nhắc cẩn thận." Andes khẽ gật đầu, sau đó đi theo đám thị vệ của công chúa điện hạ, đưa hai người lên xe ngựa.
Theo lời mời của Eileen, La Viêm ngồi chung xe ngựa với nàng, còn Punk thì lái xe đi theo đoàn.
Nhìn vào nghi trượng hoàng gia, Punk dù mặt ngoài không chút rung động nào, nhưng trong lòng thì tim đập thình thịch, lòng bàn tay cầm cương đổ mồ hôi, vừa khẩn trương lại kích động. Nhưng so với một tháng trước, biểu hiện của hắn vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất không còn thấy huy chương gia tộc Campbell là chân đã nhũn ra.
Đoàn xe chậm rãi rời khỏi trang viên, men theo con đường sạch sẽ một đường đi về hướng cổng thành. Trên đường đi, mọi người đều hướng bọn họ hành lễ, đáp lại những ánh mắt sùng kính, thậm chí dừng chân ngả mũ chào. Ở Thunder City, uy danh của gia tộc Campbell gần như chỉ đứng sau thánh Sith, điểm này dù Colin hay Andes gia tộc cũng không thể so sánh.
Lính gác cửa thành nhường đường cho xe ngựa, đoàn xe nhanh chóng tiến vào ngoại ô Bắc Môn của Thunder City. Nhìn những khu trại tị nạn được tu sửa khang trang, nụ cười trên mặt Eileen càng thêm rạng rỡ, giọng nói dịu dàng: "Ta vẫn nhớ khi mới đi qua đây, mọi người ngay cả một cái lều tươm tất cũng không có, bây giờ cuối cùng bọn họ đã có chỗ che mưa che nắng."
La Viêm: "Đây là một khởi đầu tốt."
"Đúng vậy," Eileen nháy mắt, nhìn Colin tiên sinh đang ngồi đối diện, tiếp tục nói: "Công việc của chúng ta vẫn chưa kết thúc, tiếp theo ta dự định triệu tập những thương nhân có thực lực trong thành tổ chức họp thảo luận, xây dựng một khu công nghiệp gần trại tị nạn."
"Nhờ có sự giúp đỡ của Andes tiên sinh, vấn đề quyền sở hữu đất đai cuối cùng đã được giải quyết. Nếu có thể đưa vào các ngành như dệt may, sản xuất gạch, gia công kim loại cơ bản thì không những có thể thúc đẩy kinh tế của Thunder City mà còn có thể cung cấp việc làm ổn định cho những người mất nhà cửa, đồng thời tham gia vào công cuộc tái thiết tỉnh Hoàng Hôn của vương quốc Ryan, nơi đang cần những thứ này... Thật xin lỗi, ta nói nhiều như vậy, ngài có thấy nhàm chán không?"
"Sao có thể?" Nhìn Eileen có chút thấp thỏm, La Viêm ôn hòa cười nói: "Việc ngài có thể nghĩ được đến những điều này rất đáng khâm phục, ta vẫn luôn nghĩ rằng đó là những chuyện mà thương nhân mới quan tâm đến."
Eileen ngượng ngùng cười cười, khóe miệng hơi nhếch lên vẻ đắc ý.
Ý nghĩ của ta và anh trai ta thực ra có rất nhiều điểm tương đồng, chúng ta không thể cứ mãi đắm chìm trong vinh quang quá khứ. Dù chúng ta không biết làm thế nào để mở xưởng, nhưng may mắn là Công quốc Campbell có rất nhiều người tài giỏi, thân là chủ nhân của mảnh đất này, chúng ta ít nhất nên tạo cho họ một môi trường để làm được vài việc. Và đúng lúc, những công việc này lại là thứ mà những lưu dân kia cần... Ta nghĩ đây chính là nghĩa vụ mà thánh Sith giao cho gia tộc Campbell chúng ta.” Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Cho đến bây giờ, chúng ta mới chỉ tốn chưa đến một vạn kim tệ, số tiền còn lại chúng ta còn có thể làm được rất nhiều việc.” Trong giọng nói của nàng có chút vui mừng, cứ như một đứa trẻ đạt thành tích tốt nhưng lại vờ như bình tĩnh, muốn nhận được lời khen từ người mình để ý nhưng lại ra vẻ không quan tâm. Thẳng thắn mà nói, những thứ nàng muốn so với mồ hôi nàng đã bỏ ra thì không tính là nhiều, nàng thực sự xứng đáng với một lời khen. Có lẽ, điểm duy nhất chưa hoàn hảo là nàng không đủ "xấu bụng". Mà mọi người đều biết, con người là một loại động vật "khẩu thị tâm phi", dù tuyệt đại đa số người ngoài miệng đều khát khao kết bạn với những người thuần túy và lương thiện, nhưng thân thể và linh hồn của họ lại luôn trung thực hơn với những người "xấu bụng", và sẽ chọn kẻ "xấu bụng" làm chủ nhân của họ. “Đây là một việc làm phi thường, điện hạ.” La Viêm thuận theo mà đưa ra câu khen mà nàng chờ đợi, sau đó lại thiện ý nhắc nhở: “Tuy nhiên, những chuyện quan trọng thế này không nên sớm tiết lộ cho người khác.” Eileen khẽ cười nói: “Ngài sẽ bán ta sao?” “Đương nhiên là không rồi, nhưng... Ta cứ nghĩ rằng ngài sẽ nói ta không phải người khác.” La Viêm lộ ra vẻ mặt buồn bã. Không phải người khác? Lời này là có ý gì? Mặt của Eileen nhanh chóng ửng lên một tầng hồng hào, nhưng thấy Colin có vẻ "đau khổ" lại bỗng hốt hoảng, trong chốc lát không để ý đến câu hỏi. “Ta không có ý đó, ta...” La Viêm nhìn chăm chú vào mắt nàng: “Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?” Bạn bè... Viên tim vừa mới nhảy lên cổ họng lại trở về ngực. Nghĩ đến tất cả đều là hiểu lầm của mình, mà còn là hiểu lầm quá xa, nàng xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, nhưng chợt lại đối diện với ánh mắt giảo hoạt kia. Tên này là cố ý! Khoan đã. Vậy là hắn thực ra đã biết? Nhịp tim bồn chồn bất an cứ thế lên xuống trong lòng, khiến những rặng mây ửng đỏ lan xuống tận cổ nàng. Nhưng dù sao nàng cũng là Công chúa Campbell đáng kính, người đã được tiếp nhận những nghi lễ giáo dục tốt đẹp ở cung đình, dù cho có tốt nghiệp Ma Vương ở học viện Ma Vương đi nữa, cũng không thể để mặc tâm tình mình bị "đùa giỡn" trong tay kẻ khác mãi. Eileen khẽ ho một tiếng, gương mặt khôi phục vẻ đoan trang ưu nhã. “Thưa ngài Colin, trêu chọc một thục nữ thú vị lắm sao?” Đó là dấu hiệu của sự tức giận. “Thật xin lỗi, chỉ là dáng vẻ của điện hạ thực sự rất đáng yêu, tại hạ nhất thời không kiềm chế được... Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tại hạ.” Thấy có cơ hội là chộp lấy, La Viêm thành khẩn bày tỏ sự áy náy, hắn thực sự không có bất kỳ ác ý nào, chỉ là muốn tạo một chút gợn sóng trên mặt biển tĩnh lặng, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Thấy Colin có vẻ đã tỉnh táo lại, Eileen từ từ giãn đôi lông mày đang nhíu chặt ra, bộ mặt lại trở nên nhu hòa. Tất nhiên là nàng không thực sự tức giận. Thậm chí có thể nói, nàng chỉ dùng sự tức giận để che giấu sự bối rối trong lòng. “Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngài, thực ra nói thẳng ra, việc ta nói với ngài những chuyện đó không phải tất cả đều để nhận được lời khen của ngài, ta cũng hy vọng nhận được đề xuất và sự giúp đỡ của ngài.” “Hân hạnh được cống hiến sức lực vì ngài, điện hạ,” La Viêm cung kính nói, “Ta không có bất kỳ dị nghị nào về kế hoạch của ngài, bất cứ khi nào việc lấy công trả cho người lao động thay vì cứu tế đều là một ý tưởng hay, đặc biệt là khi Thành Phố Thunder lại có nền tảng như vậy. Nếu như vương thất bằng lòng động viên các chủ doanh nghiệp và thương nghiệp của Thành Phố Thunder, ta tin rằng điều này sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn cho cả kinh tế lẫn uy danh của Công quốc Campbell. Ta nguyện ý dốc hết khả năng để giúp đỡ ngài, cho dù là phải dốc hết toàn bộ gia tài của ta. Tuy nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở ngài rằng những việc quan trọng thế này tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ với Đại Công tước Edward thì hơn, nếu không thì có thể thành ra "xôi hỏng bỏng không".” Có lẽ là do chính mình cũng có em gái, hắn vẫn là không kìm được mà sờ soạng một chút lương tâm. Eileen thoáng do dự, nhưng vẫn nở nụ cười, ôn nhu nói: “Ta sẽ bàn bạc với anh trai ta, thật ra thì ta vẫn luôn làm vậy. Ngoài ra, cảm ơn ngài đã ra tay vào lúc ta cần giúp đỡ nhất. Ta tin rằng không chỉ riêng ta, mọi người ở đây cũng sẽ biết ơn ngài. Đợi đến khi tất cả kết thúc, ta dự định sẽ để cư dân ở đây xây dựng một công viên để kỷ niệm những chuyện đã xảy ra ở đây, bên trong sẽ có một bức tượng thuộc về ngài.” La Viêm kinh ngạc nhìn Eileen, vui vẻ mỉm cười gật đầu. “Cảm ơn.” Hắn tất nhiên sẽ không từ chối loại chuyện này, tượng có thể giúp hắn dễ dàng ngưng tụ tín ngưỡng, mà không cần phải tự mình ra mặt. Hơn nữa, đây lại là tượng do người được Thánh Sith chọn để xây dựng cho mình. Nếu để Thánh Sith bản tôn biết chuyện, không biết Thần có nổi điên lên hay không. Đương nhiên. La Viêm cũng không cho rằng chỉ dựa vào chuyện này là có thể lay động được căn cơ của Thánh Sith. Tên đó chắc hẳn sẽ ổn trọng hơn Du Du một chút, muốn thu hút sự chú ý của nó chỉ sợ cũng phải tạo ra động tĩnh lớn hơn Lint · Isaac... Ngay khi chiếc xe ngựa của Eileen · Campbell rời khỏi Thành Phố Thunder không lâu, một đoàn xe ngựa đã đến vùng ngoại ô của Thành Phố Thunder dưới sự hộ tống của đội vệ binh hoàng gia. Huy hiệu màu vàng lấp lánh và đội nghi trượng chỉnh tề thu hút sự chú ý của vô số người, những lưu dân đang làm việc ở công trường cũng đồng loạt dừng tay, tụ tập hai bên đường. Trên khuôn mặt của họ lộ rõ vẻ kính sợ và sự cảm kích xuất phát từ đáy lòng, vì chính gia tộc Campbell như ánh mặt trời ấm áp đã xua tan đi sự giá lạnh trong cuộc đời của họ. "Nguyện Thánh Quang che chở gia tộc Campbell!" “Đại công tước bệ hạ vạn tuế!” “Ca ngợi đức vua của chúng ta!” Nhìn đám đông nhốn nháo, Edward ngồi trong xe ngựa với vẻ mặt lạnh nhạt chấp nhận lời tán tụng của mọi người, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười. Mặc dù hắn không cho rằng việc được một đám cừu non yêu quý là quan trọng bao nhiêu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tận hưởng tiếng vỗ tay và sự chen chúc của mọi người. Đó là những giá trị ít ỏi của chúng, ngoài việc cúi đầu làm việc. Vương miện của hắn cần những thứ tô điểm này. Không xa cửa thành mở ra, Tổng đốc Wilson và Thị trưởng Lucius của Thành Phố Thunder bước nhanh ra đón, bao gồm cả Jan Andes và những người khác. Mặc dù Andes đã biết trước rằng Edward dự định sẽ gặp mặt một vị quý tộc thần bí nào đó của đế quốc, nhưng không ngờ vị bệ hạ đáng kính lại đích thân đến Thành Phố Thunder một chuyến. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn rời khỏi Thành Bảo Campbell kể từ khi lên ngôi. Vội vàng đến bên cạnh xe ngựa, Tổng đốc Wilson cúi người, giống như một người hầu, cung kính nói: “Bệ hạ? Sao ngài lại đến đây?” “Đương nhiên là vì muốn đến thăm những con dân yêu quý của ta, mùa đông này các ngươi đã chịu khổ rồi.” Ngồi trong xe ngựa, Edward nở nụ cười khiêm tốn, hướng về phía đám đông để lộ ra bộ mặt thân dân của mình, vào thời điểm mùa đông sắp qua. Tổng đốc Wilson và những người khác trên mặt lộ ra vẻ cảm động, nhao nhao cảm tạ Đại Công tước Edward đã thương xót. Mà những người đi đường tự cho rằng mình là con dân của Edward cũng lộ rõ vẻ cảm động, hướng về phía vị đại công tước nhân từ đáp lại bằng tiếng hò reo và tràng pháo tay đầy cảm kích. “Tất cả mọi người đều rất kích động, không ngờ rằng ngài lại đến đây.” Nhìn thấy đám đông hoan nghênh dọc đường, Tổng đốc Wilson tươi cười nói, hướng về phía Edward đang ngồi trong xe ngựa mà ra vẻ lập công. Edward cười ấm áp, không hề bỏ lỡ sự nhiệt tình của người dân, mà còn vẫy tay với đám đông, đồng thời ra hiệu cho một tín đồ thành tín của Thánh Sith đến bên cạnh xe ngựa của mình. Người đàn ông trung niên nọ vô cùng thụ sủng, cẩn thận từng chút một len qua đám đông đến bên xe ngựa, quỳ một chân xuống hành lễ. “Thưa Đại Công tước bệ hạ đáng kính, cảm tạ ngài đã làm tất cả vì chúng con!” “Xin hãy đứng lên đi,” Edward nhìn ông ta, giọng điệu ôn hòa nói: “Rồi hãy kể cho ta nghe xem cuộc sống của các ngươi gần đây như thế nào? Đã có chút cải thiện nào chưa?” “Tất nhiên là có ạ, so với Tỉnh Hoàng Hôn, nơi này thực sự như thiên đường...” Người đàn ông trung niên kia lộ vẻ mặt kích động, kể vanh vách về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Nghe những trải nghiệm chân thật của ông, không ít những người vừa kết thúc cuộc sống lang thang không lâu đều cảm động sâu sắc, một số người còn rơi nước mắt vì xúc động. Lúc đầu Edward cũng rất thích nghe, cho đến khi cái tên Eileen · Campbell ngày càng được nhắc đến nhiều hơn trong miệng đám dân quê này. “… Nếu không có muội muội của ngài, con trai của con có lẽ đã chết đói giữa trời gió rét rồi. Cảm tạ Thánh Sith đáng kính, nhất định là Thần đã tự mình hạ thánh dụ, phái vị thiên sứ này đến bên cạnh chúng con.” Câu nói này đại khái là "giọt nước làm tràn ly", mà kẻ vừa nói ra câu này dường như còn chưa ý thức được cái miệng của mình. Mới vừa trở thành con dân của Công quốc Campbell, ông ta thậm chí còn chưa chắc biết về sự kiện Light of Praise, mà cách giải thích "thánh dụ" chắc chắn là một cách tự sát.
Nhìn cái tên không biết nhìn mặt mà bắt chuyện này còn ở đó lải nhải không ngừng, thị trưởng Lucius mắt nhanh tay lẹ vội vàng chủ động đóng vai kẻ ác, kéo gã kia sang một bên. "Đủ rồi, ngươi cái tên này chẳng lẽ muốn để bệ hạ tôn kính phải đứng trong gió rét cùng ngươi đợi đến tối mịt sao? Đúng là kẻ không biết điều! Mau tránh đường ra!" Nhìn thị trưởng Lucius thô lỗ kéo tên gia nhân kia đi, Edward trong lòng mỉm cười, bất quá vẫn ra vẻ mặt lạnh nói, "Xin đừng trách cứ hắn, ngài Lucius, hắn không có ác ý, ta cũng không ngại hắn nói thêm chút chuyện về muội muội ta." Người bị kéo ra mặt mày không tình nguyện, bất quá lại không dám đắc tội thị trưởng đại nhân, mãi đến khi nghe bệ hạ bênh vực mình mới gắng gượng hơn chút, trừng mắt lườm vị thị trưởng đang kéo mình. "Đúng đó, ta không có ác ý! Ta chỉ muốn biểu thị lòng tôn kính của chúng ta đối với bệ hạ thôi. . Sao ngài lại ngăn cản ta làm vậy?" Xung quanh cũng một mảnh xì xào, mũi dùi đều hướng về phía thị trưởng Lucius, như đang nhìn một thằng hề. Thằng ngu này! Thế mà lại ngây ngô hỏi vì sao! Nghe những lời xì xào và chế nhạo của mọi người xung quanh, Lucius thầm chửi trong lòng, trên mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười. Chí ít thì hảo ý của hắn bệ hạ đã lĩnh hội, nếu không đã không gọi đến họ của hắn. Tổng đốc Wilson lau mồ hôi trên đầu, ra hiệu cho đám vệ binh xung quanh, bảo bọn họ đừng đứng ngây ra nữa, nhanh chóng dẹp đường cho xe ngựa đi. Nụ cười trên mặt bệ hạ càng rạng rỡ, hắn càng sợ hãi, may mà tên chó chết Lucius cho bệ hạ một cơ hội bày vẻ mặt lạnh. Tuy phủ tổng đốc đại diện cho vương quyền và tòa thị chính đại diện cho dân chúng vốn không ưa nhau, nhưng hắn vẫn phải nói tên kia làm một việc chính xác. Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Edward nhìn người hầu mà hắn vừa ý nhất, Jan Andes nãy giờ vẫn im lặng. "Tiên sinh Roxay · Colin đâu? Ta đã sớm muốn tâm sự với hắn, hắn hiện tại đang ở đâu?" Chuyện về gia tộc Colin đã truyền đến cả công quốc bên cạnh rồi, lần này hắn đến Thunder City ít nhất một nửa mục đích là muốn gặp mặt vị quý tộc thần bí của đế quốc kia. Nghe bệ hạ hỏi, Andes trong lòng do dự mấy giây, cuối cùng vẫn trả lời chi tiết, "Hắn nhận lời mời của muội muội ngài đến một vùng ở rừng Ngân Tùng rồi." Mặc dù biết bệ hạ giờ phút này không muốn nghe đến tên người kia nữa, nhưng hắn lại càng không muốn bị hiểu lầm là mình đang che chở cho Eileen · Campbell, điều đó đối với ai cũng không tốt. Một người cũng không có mặt. Trong lòng Edward tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì. Hắn cũng không thể hạ mình, vứt bỏ uy nghiêm của đại công tước để đi theo. Cố làm ra vẻ không thèm để ý, Edward dời ánh mắt đi. "Vậy sao, vậy thì đợi bọn họ về rồi nói vậy."
Ánh nắng sớm mùa đông vượt qua tấm màn dày, xuyên qua những viền ren sóng và tua cờ trang trí, chiếu sáng một khuôn mặt trong sáng như ánh trăng. Các đường nét xinh xắn như được điêu khắc, chiếc mũi ngọc xinh đẹp và tinh xảo vừa vặn chia cắt bức tranh trước gương thành hai thế giới sáng tối giao nhau.
Đứng sau chiếc ghế băng chân cao bằng gỗ sồi trắng, cô thị nữ trẻ cẩn thận cầm một lọn tóc vàng, tỉ mỉ đưa nó tập kết lại để nhẹ nhàng tết bím. Dáng vẻ nín thở ngưng thần của cô tựa như đang đối đãi một tác phẩm nghệ thuật, sợ làm rơi một vết đen không đáng có lên một bức tranh hoàn mỹ.
Mặc dù hiểu được tâm tình thuộc hạ vì mình mà lo lắng, nhưng tết tóc này thật sự quá lâu, khiến Eileen Campbell bình thường vẫn giữ được bình tĩnh cũng dần mất kiên nhẫn.
"Công chúa điện hạ, xin ngài kiên trì thêm một chút nữa, sắp xong rồi." Nhìn thấu vẻ bồn chồn của công chúa điện hạ, cô thị nữ đứng sau ghế dịu dàng an ủi.
"Ta cảm thấy có thể được rồi..." Không nhịn được liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trên bàn, Eileen giận dỗi nhỏ giọng kháng nghị.
Thế nhưng cô thị nữ đứng sau lưng nàng không vì thế mà thay đổi, nghiêm túc nói: "Sao có thể nói gần xong được! Ngài chính là người đã dặn dò chúng ta, nhất định phải nghiêm túc đối đãi chuyến đi lần này, mà lại còn là cuộc hẹn quan trọng như vậy, chẳng lẽ ngài không muốn để lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng Colin tiên sinh sao?"
"Đúng vậy ạ, công chúa điện hạ, xin hãy kiên trì thêm một chút nữa, sắp xong rồi ạ." Cô thị nữ đứng bên cạnh cũng phụ họa.
"Hẹn hò? Không, ta không có nói vậy..." Gương mặt trắng nõn ửng hồng, giọng Eileen nhẹ như tiếng muỗi kêu, muốn giải thích nhưng lại đối diện với nụ cười trong gương, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ từ bỏ lời giải thích càng nói càng sai.
Không biết là ai bắt đầu đồn, mà giờ cả trang viên đều cảm thấy giữa nàng và Colin tiên sinh đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Eileen cũng không trách những người hầu này. Thật ra trong lòng nàng cũng rõ, nếu là người mình hoàn toàn vô cảm hoặc chán ghét, thì những người hầu giỏi nhìn mặt đoán ý đó tuyệt đối sẽ không nhắc đến tên người kia trước mặt nàng.
Có lẽ sâu trong lòng mình kỳ thật cũng không kháng cự như vậy, thậm chí còn có chút mừng thầm, còn chờ mong đối phương cũng phát giác ra những tin đồn kia. Nếu hắn cũng giống mình, kỳ thật trong lòng không hề chán ghét, thậm chí cũng có chút mừng thầm... Eileen cảm thấy sau lưng có chút nóng lên, giống như sau lưng không phải dựa vào lưng ghế mà là một ngọn lửa trong lò sưởi.
Khi tâm trí miên man suy nghĩ, thời gian luôn trôi qua thật nhanh. Đến lúc nàng hoàn hồn thì bím tóc vàng đã được uốn thành một vòng tròn duyên dáng sau gáy, dưới sự tô điểm của trang sức bạc trông như một chiếc vương miện thuần khiết.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Eileen Campbell cũng không ngoại lệ. Nhìn bản thân mình lấp lánh trong gương, khóe miệng nàng không tự chủ mà cong lên, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc này cũng đáng.
Trước sảnh chính của trang viên, Teresa mặc giáp nhẹ ngồi ngay ngắn chờ đợi, cho đến khi một loạt bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ hành lang phía xa. Nghe tiếng bước chân, nàng lập tức đứng dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy Eileen Campbell điện hạ lộng lẫy trang phục đang được các thị nữ vây quanh tiến đến.
Cho dù đã thấy nhiều dáng vẻ lộng lẫy của Eileen Campbell điện hạ, Teresa vẫn bị nhan sắc mỹ lệ của công chúa điện hạ làm kinh diễm trong giây lát. Nàng mặc một bộ kỵ trang màu xanh lá cây đậm ôm sát người, kết hợp với đường thêu kim tuyến tinh xảo, bên hông đeo một chiếc thắt lưng da hẹp, chiếc quần ống màu xám tro được nhét trong đôi bốt da ngựa màu nâu, vừa thể hiện sự mạnh mẽ lại không mất vẻ duyên dáng.
Teresa còn chú ý thấy nàng cố ý đeo chiếc đồng hồ bỏ túi mà Colin tiên sinh đã tặng, đồng thời còn cố ý treo ở nơi dễ thấy để khoe ra.
Thấy Teresa nhìn mình chằm chằm, Eileen không khỏi có chút xấu hổ, bối rối nhìn xuống dưới và nói: "Có phải trông không đủ trang trọng không?"
"Chúng ta đi tuần tra nông thôn chứ không phải đi dự tiệc, điện hạ à," nhìn công chúa điện hạ đang xấu hổ, Teresa cười một tiếng, ngừng một lát rồi nói: "Mà lại bộ quần áo này rất hợp với ngài, ta tin Colin tiên sinh nhìn thấy ngài chắc chắn sẽ ngây người không rời mắt."
"Thật không? Cám ơn lời khen của ngài, dù ta không phải vì hắn mới chọn bộ đồ này, chỉ là vì mọi người đều thấy cái này là hợp nhất thôi." Khóe miệng Eileen nhẹ nhàng cong lên, không giấu được niềm vui trong lòng.
Thật ra bộ quần áo này của nàng cũng rất hợp với kiểu trang phục lụa trắng đang thịnh hành trong cung đình Campbell gần đây, nói không chừng có thể khiến Colin tiên sinh nhớ tới chuyện quê nhà. Chỉ tiếc rằng, nàng lại nghe nói kiểu trang phục đó ở đế quốc xa xôi kia là dành cho nam giới quý tộc, nên do dự một chút rồi từ bỏ.
"Colin tiên sinh đâu rồi? Hắn đã đến chưa?"
Teresa khẽ gật đầu. Hắn đang đợi ở biệt viện, hiện tại là Andes tiên sinh đang tiếp đón hắn."
"Hắn đến rồi sao?!" Eileen vội vàng liếc đồng hồ bỏ túi, lẩm bẩm: "Hy vọng ta không để hắn đợi quá lâu." Nhìn công chúa điện hạ đang lo được lo mất, Teresa cười nói: "Ta tin nếu là vì ngài, hắn chắc chắn sẽ không để ý."
Hơn nữa, hắn và Andes tiên sinh có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ. Mặc dù nàng không biết họ đang thảo luận chuyện gì.
Đúng như Teresa nói, khi Eileen Campbell xuất hiện trong phòng khách của biệt viện, ánh mắt của Colin tiên sinh kia quả nhiên không thể rời đi. Eileen rất hài lòng với biểu hiện trên mặt hắn, không uổng công nàng phải ngồi bất động trên ghế suốt thời gian dài để đám hầu gái tùy ý tô vẽ. Nhất là một giờ đầu, thật sự còn khó chịu hơn cả luyện tập kiếm thuật xong.
"Chúng ta lại gặp mặt rồi, Colin tiên sinh, hy vọng không làm ngài đợi lâu." Nàng nháy mắt tinh nghịch, nhắc nhở hắn về sự thất thố một cách duyên dáng.
Thu lại vẻ "thất thố" chợt lóe rồi biến mất, La Viêm đứng dậy khỏi ghế salon, nở một nụ cười vừa vặn: "Được chờ đợi ngài là vinh hạnh của ta. Nhất là bây giờ... Ta càng cảm thấy như vậy." Dù cho đối mặt với giáo sư Lilith hắn cũng có thể bình tĩnh, nên đương nhiên không có khả năng bị loại "mị hoặc" này bắt làm tù binh, vẻ kinh diễm và tán thưởng chỉ là phép lịch sự.
Mặc dù hắn thừa nhận Eileen Campbell thật sự rất xinh đẹp, nhưng hắn vốn là Ma Vương.
"Xem ra ta phải rời cuộc vui rồi," Andes từ chiếc ghế sofa đối diện đứng lên, hơi cúi đầu chào hai người, trên mặt nở nụ cười lịch thiệp: "Chúc hai vị có một chuyến đi vui vẻ và cẩn thận trên đường. Ta nghe nói gần đây rừng Ngân Tùng có dấu vết ma vật hoạt động."
"Giải quyết nỗi lo của dân làng là một trong những mục đích chuyến đi này của ta," Eileen nở một nụ cười thong thả, giọng điệu ôn hòa: "Nếu thật sự gặp ma vật, ta nhất định sẽ không làm ô danh sứ mệnh mà tiên vương ban cho."
"Ta tin điều đó, nhưng xin ngài hãy cân nhắc cẩn thận." Andes khẽ gật đầu, sau đó đi theo đám thị vệ của công chúa điện hạ, đưa hai người lên xe ngựa.
Theo lời mời của Eileen, La Viêm ngồi chung xe ngựa với nàng, còn Punk thì lái xe đi theo đoàn.
Nhìn vào nghi trượng hoàng gia, Punk dù mặt ngoài không chút rung động nào, nhưng trong lòng thì tim đập thình thịch, lòng bàn tay cầm cương đổ mồ hôi, vừa khẩn trương lại kích động. Nhưng so với một tháng trước, biểu hiện của hắn vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất không còn thấy huy chương gia tộc Campbell là chân đã nhũn ra.
Đoàn xe chậm rãi rời khỏi trang viên, men theo con đường sạch sẽ một đường đi về hướng cổng thành. Trên đường đi, mọi người đều hướng bọn họ hành lễ, đáp lại những ánh mắt sùng kính, thậm chí dừng chân ngả mũ chào. Ở Thunder City, uy danh của gia tộc Campbell gần như chỉ đứng sau thánh Sith, điểm này dù Colin hay Andes gia tộc cũng không thể so sánh.
Lính gác cửa thành nhường đường cho xe ngựa, đoàn xe nhanh chóng tiến vào ngoại ô Bắc Môn của Thunder City. Nhìn những khu trại tị nạn được tu sửa khang trang, nụ cười trên mặt Eileen càng thêm rạng rỡ, giọng nói dịu dàng: "Ta vẫn nhớ khi mới đi qua đây, mọi người ngay cả một cái lều tươm tất cũng không có, bây giờ cuối cùng bọn họ đã có chỗ che mưa che nắng."
La Viêm: "Đây là một khởi đầu tốt."
"Đúng vậy," Eileen nháy mắt, nhìn Colin tiên sinh đang ngồi đối diện, tiếp tục nói: "Công việc của chúng ta vẫn chưa kết thúc, tiếp theo ta dự định triệu tập những thương nhân có thực lực trong thành tổ chức họp thảo luận, xây dựng một khu công nghiệp gần trại tị nạn."
"Nhờ có sự giúp đỡ của Andes tiên sinh, vấn đề quyền sở hữu đất đai cuối cùng đã được giải quyết. Nếu có thể đưa vào các ngành như dệt may, sản xuất gạch, gia công kim loại cơ bản thì không những có thể thúc đẩy kinh tế của Thunder City mà còn có thể cung cấp việc làm ổn định cho những người mất nhà cửa, đồng thời tham gia vào công cuộc tái thiết tỉnh Hoàng Hôn của vương quốc Ryan, nơi đang cần những thứ này... Thật xin lỗi, ta nói nhiều như vậy, ngài có thấy nhàm chán không?"
"Sao có thể?" Nhìn Eileen có chút thấp thỏm, La Viêm ôn hòa cười nói: "Việc ngài có thể nghĩ được đến những điều này rất đáng khâm phục, ta vẫn luôn nghĩ rằng đó là những chuyện mà thương nhân mới quan tâm đến."
Eileen ngượng ngùng cười cười, khóe miệng hơi nhếch lên vẻ đắc ý.
Ý nghĩ của ta và anh trai ta thực ra có rất nhiều điểm tương đồng, chúng ta không thể cứ mãi đắm chìm trong vinh quang quá khứ. Dù chúng ta không biết làm thế nào để mở xưởng, nhưng may mắn là Công quốc Campbell có rất nhiều người tài giỏi, thân là chủ nhân của mảnh đất này, chúng ta ít nhất nên tạo cho họ một môi trường để làm được vài việc. Và đúng lúc, những công việc này lại là thứ mà những lưu dân kia cần... Ta nghĩ đây chính là nghĩa vụ mà thánh Sith giao cho gia tộc Campbell chúng ta.” Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Cho đến bây giờ, chúng ta mới chỉ tốn chưa đến một vạn kim tệ, số tiền còn lại chúng ta còn có thể làm được rất nhiều việc.” Trong giọng nói của nàng có chút vui mừng, cứ như một đứa trẻ đạt thành tích tốt nhưng lại vờ như bình tĩnh, muốn nhận được lời khen từ người mình để ý nhưng lại ra vẻ không quan tâm. Thẳng thắn mà nói, những thứ nàng muốn so với mồ hôi nàng đã bỏ ra thì không tính là nhiều, nàng thực sự xứng đáng với một lời khen. Có lẽ, điểm duy nhất chưa hoàn hảo là nàng không đủ "xấu bụng". Mà mọi người đều biết, con người là một loại động vật "khẩu thị tâm phi", dù tuyệt đại đa số người ngoài miệng đều khát khao kết bạn với những người thuần túy và lương thiện, nhưng thân thể và linh hồn của họ lại luôn trung thực hơn với những người "xấu bụng", và sẽ chọn kẻ "xấu bụng" làm chủ nhân của họ. “Đây là một việc làm phi thường, điện hạ.” La Viêm thuận theo mà đưa ra câu khen mà nàng chờ đợi, sau đó lại thiện ý nhắc nhở: “Tuy nhiên, những chuyện quan trọng thế này không nên sớm tiết lộ cho người khác.” Eileen khẽ cười nói: “Ngài sẽ bán ta sao?” “Đương nhiên là không rồi, nhưng... Ta cứ nghĩ rằng ngài sẽ nói ta không phải người khác.” La Viêm lộ ra vẻ mặt buồn bã. Không phải người khác? Lời này là có ý gì? Mặt của Eileen nhanh chóng ửng lên một tầng hồng hào, nhưng thấy Colin có vẻ "đau khổ" lại bỗng hốt hoảng, trong chốc lát không để ý đến câu hỏi. “Ta không có ý đó, ta...” La Viêm nhìn chăm chú vào mắt nàng: “Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?” Bạn bè... Viên tim vừa mới nhảy lên cổ họng lại trở về ngực. Nghĩ đến tất cả đều là hiểu lầm của mình, mà còn là hiểu lầm quá xa, nàng xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, nhưng chợt lại đối diện với ánh mắt giảo hoạt kia. Tên này là cố ý! Khoan đã. Vậy là hắn thực ra đã biết? Nhịp tim bồn chồn bất an cứ thế lên xuống trong lòng, khiến những rặng mây ửng đỏ lan xuống tận cổ nàng. Nhưng dù sao nàng cũng là Công chúa Campbell đáng kính, người đã được tiếp nhận những nghi lễ giáo dục tốt đẹp ở cung đình, dù cho có tốt nghiệp Ma Vương ở học viện Ma Vương đi nữa, cũng không thể để mặc tâm tình mình bị "đùa giỡn" trong tay kẻ khác mãi. Eileen khẽ ho một tiếng, gương mặt khôi phục vẻ đoan trang ưu nhã. “Thưa ngài Colin, trêu chọc một thục nữ thú vị lắm sao?” Đó là dấu hiệu của sự tức giận. “Thật xin lỗi, chỉ là dáng vẻ của điện hạ thực sự rất đáng yêu, tại hạ nhất thời không kiềm chế được... Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tại hạ.” Thấy có cơ hội là chộp lấy, La Viêm thành khẩn bày tỏ sự áy náy, hắn thực sự không có bất kỳ ác ý nào, chỉ là muốn tạo một chút gợn sóng trên mặt biển tĩnh lặng, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Thấy Colin có vẻ đã tỉnh táo lại, Eileen từ từ giãn đôi lông mày đang nhíu chặt ra, bộ mặt lại trở nên nhu hòa. Tất nhiên là nàng không thực sự tức giận. Thậm chí có thể nói, nàng chỉ dùng sự tức giận để che giấu sự bối rối trong lòng. “Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngài, thực ra nói thẳng ra, việc ta nói với ngài những chuyện đó không phải tất cả đều để nhận được lời khen của ngài, ta cũng hy vọng nhận được đề xuất và sự giúp đỡ của ngài.” “Hân hạnh được cống hiến sức lực vì ngài, điện hạ,” La Viêm cung kính nói, “Ta không có bất kỳ dị nghị nào về kế hoạch của ngài, bất cứ khi nào việc lấy công trả cho người lao động thay vì cứu tế đều là một ý tưởng hay, đặc biệt là khi Thành Phố Thunder lại có nền tảng như vậy. Nếu như vương thất bằng lòng động viên các chủ doanh nghiệp và thương nghiệp của Thành Phố Thunder, ta tin rằng điều này sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn cho cả kinh tế lẫn uy danh của Công quốc Campbell. Ta nguyện ý dốc hết khả năng để giúp đỡ ngài, cho dù là phải dốc hết toàn bộ gia tài của ta. Tuy nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở ngài rằng những việc quan trọng thế này tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ với Đại Công tước Edward thì hơn, nếu không thì có thể thành ra "xôi hỏng bỏng không".” Có lẽ là do chính mình cũng có em gái, hắn vẫn là không kìm được mà sờ soạng một chút lương tâm. Eileen thoáng do dự, nhưng vẫn nở nụ cười, ôn nhu nói: “Ta sẽ bàn bạc với anh trai ta, thật ra thì ta vẫn luôn làm vậy. Ngoài ra, cảm ơn ngài đã ra tay vào lúc ta cần giúp đỡ nhất. Ta tin rằng không chỉ riêng ta, mọi người ở đây cũng sẽ biết ơn ngài. Đợi đến khi tất cả kết thúc, ta dự định sẽ để cư dân ở đây xây dựng một công viên để kỷ niệm những chuyện đã xảy ra ở đây, bên trong sẽ có một bức tượng thuộc về ngài.” La Viêm kinh ngạc nhìn Eileen, vui vẻ mỉm cười gật đầu. “Cảm ơn.” Hắn tất nhiên sẽ không từ chối loại chuyện này, tượng có thể giúp hắn dễ dàng ngưng tụ tín ngưỡng, mà không cần phải tự mình ra mặt. Hơn nữa, đây lại là tượng do người được Thánh Sith chọn để xây dựng cho mình. Nếu để Thánh Sith bản tôn biết chuyện, không biết Thần có nổi điên lên hay không. Đương nhiên. La Viêm cũng không cho rằng chỉ dựa vào chuyện này là có thể lay động được căn cơ của Thánh Sith. Tên đó chắc hẳn sẽ ổn trọng hơn Du Du một chút, muốn thu hút sự chú ý của nó chỉ sợ cũng phải tạo ra động tĩnh lớn hơn Lint · Isaac... Ngay khi chiếc xe ngựa của Eileen · Campbell rời khỏi Thành Phố Thunder không lâu, một đoàn xe ngựa đã đến vùng ngoại ô của Thành Phố Thunder dưới sự hộ tống của đội vệ binh hoàng gia. Huy hiệu màu vàng lấp lánh và đội nghi trượng chỉnh tề thu hút sự chú ý của vô số người, những lưu dân đang làm việc ở công trường cũng đồng loạt dừng tay, tụ tập hai bên đường. Trên khuôn mặt của họ lộ rõ vẻ kính sợ và sự cảm kích xuất phát từ đáy lòng, vì chính gia tộc Campbell như ánh mặt trời ấm áp đã xua tan đi sự giá lạnh trong cuộc đời của họ. "Nguyện Thánh Quang che chở gia tộc Campbell!" “Đại công tước bệ hạ vạn tuế!” “Ca ngợi đức vua của chúng ta!” Nhìn đám đông nhốn nháo, Edward ngồi trong xe ngựa với vẻ mặt lạnh nhạt chấp nhận lời tán tụng của mọi người, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười. Mặc dù hắn không cho rằng việc được một đám cừu non yêu quý là quan trọng bao nhiêu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tận hưởng tiếng vỗ tay và sự chen chúc của mọi người. Đó là những giá trị ít ỏi của chúng, ngoài việc cúi đầu làm việc. Vương miện của hắn cần những thứ tô điểm này. Không xa cửa thành mở ra, Tổng đốc Wilson và Thị trưởng Lucius của Thành Phố Thunder bước nhanh ra đón, bao gồm cả Jan Andes và những người khác. Mặc dù Andes đã biết trước rằng Edward dự định sẽ gặp mặt một vị quý tộc thần bí nào đó của đế quốc, nhưng không ngờ vị bệ hạ đáng kính lại đích thân đến Thành Phố Thunder một chuyến. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn rời khỏi Thành Bảo Campbell kể từ khi lên ngôi. Vội vàng đến bên cạnh xe ngựa, Tổng đốc Wilson cúi người, giống như một người hầu, cung kính nói: “Bệ hạ? Sao ngài lại đến đây?” “Đương nhiên là vì muốn đến thăm những con dân yêu quý của ta, mùa đông này các ngươi đã chịu khổ rồi.” Ngồi trong xe ngựa, Edward nở nụ cười khiêm tốn, hướng về phía đám đông để lộ ra bộ mặt thân dân của mình, vào thời điểm mùa đông sắp qua. Tổng đốc Wilson và những người khác trên mặt lộ ra vẻ cảm động, nhao nhao cảm tạ Đại Công tước Edward đã thương xót. Mà những người đi đường tự cho rằng mình là con dân của Edward cũng lộ rõ vẻ cảm động, hướng về phía vị đại công tước nhân từ đáp lại bằng tiếng hò reo và tràng pháo tay đầy cảm kích. “Tất cả mọi người đều rất kích động, không ngờ rằng ngài lại đến đây.” Nhìn thấy đám đông hoan nghênh dọc đường, Tổng đốc Wilson tươi cười nói, hướng về phía Edward đang ngồi trong xe ngựa mà ra vẻ lập công. Edward cười ấm áp, không hề bỏ lỡ sự nhiệt tình của người dân, mà còn vẫy tay với đám đông, đồng thời ra hiệu cho một tín đồ thành tín của Thánh Sith đến bên cạnh xe ngựa của mình. Người đàn ông trung niên nọ vô cùng thụ sủng, cẩn thận từng chút một len qua đám đông đến bên xe ngựa, quỳ một chân xuống hành lễ. “Thưa Đại Công tước bệ hạ đáng kính, cảm tạ ngài đã làm tất cả vì chúng con!” “Xin hãy đứng lên đi,” Edward nhìn ông ta, giọng điệu ôn hòa nói: “Rồi hãy kể cho ta nghe xem cuộc sống của các ngươi gần đây như thế nào? Đã có chút cải thiện nào chưa?” “Tất nhiên là có ạ, so với Tỉnh Hoàng Hôn, nơi này thực sự như thiên đường...” Người đàn ông trung niên kia lộ vẻ mặt kích động, kể vanh vách về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Nghe những trải nghiệm chân thật của ông, không ít những người vừa kết thúc cuộc sống lang thang không lâu đều cảm động sâu sắc, một số người còn rơi nước mắt vì xúc động. Lúc đầu Edward cũng rất thích nghe, cho đến khi cái tên Eileen · Campbell ngày càng được nhắc đến nhiều hơn trong miệng đám dân quê này. “… Nếu không có muội muội của ngài, con trai của con có lẽ đã chết đói giữa trời gió rét rồi. Cảm tạ Thánh Sith đáng kính, nhất định là Thần đã tự mình hạ thánh dụ, phái vị thiên sứ này đến bên cạnh chúng con.” Câu nói này đại khái là "giọt nước làm tràn ly", mà kẻ vừa nói ra câu này dường như còn chưa ý thức được cái miệng của mình. Mới vừa trở thành con dân của Công quốc Campbell, ông ta thậm chí còn chưa chắc biết về sự kiện Light of Praise, mà cách giải thích "thánh dụ" chắc chắn là một cách tự sát.
Nhìn cái tên không biết nhìn mặt mà bắt chuyện này còn ở đó lải nhải không ngừng, thị trưởng Lucius mắt nhanh tay lẹ vội vàng chủ động đóng vai kẻ ác, kéo gã kia sang một bên. "Đủ rồi, ngươi cái tên này chẳng lẽ muốn để bệ hạ tôn kính phải đứng trong gió rét cùng ngươi đợi đến tối mịt sao? Đúng là kẻ không biết điều! Mau tránh đường ra!" Nhìn thị trưởng Lucius thô lỗ kéo tên gia nhân kia đi, Edward trong lòng mỉm cười, bất quá vẫn ra vẻ mặt lạnh nói, "Xin đừng trách cứ hắn, ngài Lucius, hắn không có ác ý, ta cũng không ngại hắn nói thêm chút chuyện về muội muội ta." Người bị kéo ra mặt mày không tình nguyện, bất quá lại không dám đắc tội thị trưởng đại nhân, mãi đến khi nghe bệ hạ bênh vực mình mới gắng gượng hơn chút, trừng mắt lườm vị thị trưởng đang kéo mình. "Đúng đó, ta không có ác ý! Ta chỉ muốn biểu thị lòng tôn kính của chúng ta đối với bệ hạ thôi. . Sao ngài lại ngăn cản ta làm vậy?" Xung quanh cũng một mảnh xì xào, mũi dùi đều hướng về phía thị trưởng Lucius, như đang nhìn một thằng hề. Thằng ngu này! Thế mà lại ngây ngô hỏi vì sao! Nghe những lời xì xào và chế nhạo của mọi người xung quanh, Lucius thầm chửi trong lòng, trên mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười. Chí ít thì hảo ý của hắn bệ hạ đã lĩnh hội, nếu không đã không gọi đến họ của hắn. Tổng đốc Wilson lau mồ hôi trên đầu, ra hiệu cho đám vệ binh xung quanh, bảo bọn họ đừng đứng ngây ra nữa, nhanh chóng dẹp đường cho xe ngựa đi. Nụ cười trên mặt bệ hạ càng rạng rỡ, hắn càng sợ hãi, may mà tên chó chết Lucius cho bệ hạ một cơ hội bày vẻ mặt lạnh. Tuy phủ tổng đốc đại diện cho vương quyền và tòa thị chính đại diện cho dân chúng vốn không ưa nhau, nhưng hắn vẫn phải nói tên kia làm một việc chính xác. Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Edward nhìn người hầu mà hắn vừa ý nhất, Jan Andes nãy giờ vẫn im lặng. "Tiên sinh Roxay · Colin đâu? Ta đã sớm muốn tâm sự với hắn, hắn hiện tại đang ở đâu?" Chuyện về gia tộc Colin đã truyền đến cả công quốc bên cạnh rồi, lần này hắn đến Thunder City ít nhất một nửa mục đích là muốn gặp mặt vị quý tộc thần bí của đế quốc kia. Nghe bệ hạ hỏi, Andes trong lòng do dự mấy giây, cuối cùng vẫn trả lời chi tiết, "Hắn nhận lời mời của muội muội ngài đến một vùng ở rừng Ngân Tùng rồi." Mặc dù biết bệ hạ giờ phút này không muốn nghe đến tên người kia nữa, nhưng hắn lại càng không muốn bị hiểu lầm là mình đang che chở cho Eileen · Campbell, điều đó đối với ai cũng không tốt. Một người cũng không có mặt. Trong lòng Edward tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì. Hắn cũng không thể hạ mình, vứt bỏ uy nghiêm của đại công tước để đi theo. Cố làm ra vẻ không thèm để ý, Edward dời ánh mắt đi. "Vậy sao, vậy thì đợi bọn họ về rồi nói vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận