Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 128: Quyết đấu cùng lợi dụng (2)
Chương 128: Quyết đấu cùng lợi dụng (2)
"Ngươi có phải bị bệnh không?! Vì sao cứ phải là hôm nay?"
Shino cười ha hả, tự hào nói.
"Cái gì gọi là ta bị bệnh, ta đã ở đây ngồi chồm hổm gần một tuần rồi!"
Mia: "..."
Shino tiếp tục nói.
"Mà lại chính ngươi cũng nói, chỉ cần ngươi ở phụ cận, ta tìm hắn liền không có vấn đề, sao ngược lại ngươi còn gấp?"
Mặc dù Shino căn bản không có ý định thực hiện lời hứa này, thậm chí còn không hứa hẹn, nhưng hắn còn nhớ rõ lúc ở Nội Vụ Bộ, con Mị Ma này đã nói như vậy.
Mia nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu như hắn có chút sơ suất... Ta thề ta sẽ chơi chết ngươi."
Shino trợn mắt không khách khí trừng lại.
"Ngươi coi lão tử là dễ dọa?"
Lời nói thì như vậy, nhưng hắn cũng không thực sự muốn chơi chết con Ma Vương kia.
Dù sao Ma Vương vừa chết, hạch tâm sẽ nát, bắt đầu lại từ đầu cũng không sao, chủ yếu là hạch tâm của Ma Vương thật sự rất trân quý.
Huống hồ tên kia lại là một nhân tài, có thể khiến Mị Ma mê muội đến đầu óc choáng váng.
Shino thậm chí nghĩ đến, chỉ cần hắn ngoan ngoãn giao ra hạch tâm Ma Vương, phong hắn làm nanh vuốt của mình cũng không phải là không thể.
Mia hừ lạnh một tiếng, quay người trở về xe ngựa.
Cỗ xe ngựa được ngựa có cánh kéo đi, bay lên không trung, biến mất trong bóng tối trên đường phố vắng vẻ.
Lúc nãy chậm rãi đi là do nàng cố ý.
Nếu nàng dùng toàn lực, thì khoảng cách năm phút kia chẳng là gì.
…
Thấy không còn náo nhiệt gì để xem, đám Ma nhân xung quanh nhao nhao tản đi, chỉ còn lại một mình Shino cao lớn đứng ngây ra tại chỗ.
Hắn liếc mắt nhìn hướng thần điện, ngẩng cao đầu đầy ngạo nghễ, sau đó quay người đi về phía một bên đường.
Một con chiến mã to lớn như voi con đang dừng ở ven đường, duyên dáng dùng chân trước cào cào lên cột đèn đường.
Đi đến bên cạnh ngựa, Shino đang định nhảy lên thì thấy ở một con hẻm nhỏ cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Shino nhíu mày, vỗ nhẹ vào lưng ngựa, lẩm bẩm một câu "Chờ ta một chút", sau đó liền ngẩng đầu bước vào con hẻm nhỏ hẹp.
Kiến trúc nơi này cũng không cao, những mái hiên thấp bé còn không thể che lấp được vóc dáng của hắn.
Shino tìm kiếm xung quanh người đã lén nhìn mình trước đó, nhưng không thấy bóng dáng đâu cả, thế là hắn đè thấp giọng gầm nhẹ.
"Ai? Lén lút, có chuyện gì thì ra đây nói!"
Lúc này, một miếng táo cắn dở rơi trên mặt đất, từ dưới bóng tối từ từ lăn đến chân hắn. Shino ngẩng đầu, thấy trên bức tường thấp phía trước, không biết từ lúc nào đã có một bóng người mặc váy đang ngồi, đôi chân đung đưa trên tường.
Da nàng trắng nhợt như ánh trăng, mái tóc dài đen như đêm tối xõa xuống bên hông, đôi mắt màu đỏ sẫm lộ vẻ lười biếng và trêu tức, tựa như một bóng ma đang lảng vảng trong nghĩa địa.
Nhất là đám dơi đang bao quanh lấy nàng như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, càng khiến bức tường nàng đang ngồi giống như một tấm bia mộ.
Mà nàng thì giống như chủ nhân của nghĩa địa đó.
"Sao vậy, tên to con, bị đám tiểu khả ái của ta dọa sợ à?"
Nàng đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve con dơi đang đậu bên cạnh, nó nhe răng nanh, trong cổ họng phát ra tiếng kêu giống như mèo.
Ma cà rồng?
Đứng dưới ánh đèn mờ ảo hắt ra từ mái vòm pha lê, Shino không thấy rõ mặt nàng, nhất là khi nàng còn sử dụng ma pháp làm cho dung mạo trở nên mơ hồ.
Hắn nheo mắt, thấp giọng quát hỏi.
"Ngươi tên gì!"
Thiếu nữ ngáp một cái, chậm rãi nói.
"Ngươi không cần biết."
"Ngươi cũng đến giúp hắn cầu xin?" Shino gầm nhẹ, sự phẫn nộ trong lồng ngực dâng trào như sóng lớn.
Tên tiểu bạch kiểm này rốt cuộc câu dẫn bao nhiêu phụ nữ vậy!
Quá đáng!
Nhưng điều ngoài dự kiến của Shino là, thiếu nữ đang ngồi trên tường, sau khi nghe hắn nói lại cười, nhếch đôi môi đỏ mọng nói.
"Hoàn toàn ngược lại, ta hy vọng ngươi ra tay dứt khoát một chút."
Shino nheo mắt.
"Có ý gì?"
"Rất đơn giản." Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve con dơi, chậm rãi nói. "Ta muốn hắn chết."
Hô hấp của Shino khẽ chậm lại, chợt nổi giận nói.
"Liên quan đếch gì đến ta!"
Hắn chỉ muốn đoạt lại di sản cha để lại, bảo vệ tâm huyết cả đời của cha thôi, sao đám người này hết người này đến người kia dạy hắn làm việc vậy!
Hắn là Khủng Ma, không phải Ngưu đầu nhân!
Thấy Ngưu đầu nhân đột nhiên nổi giận, lông mày thiếu nữ hơi nhướng lên.
"Ồ? Ngươi không muốn hắn chết sao?"
Shino ngạo nghễ ngẩng cao cổ.
"Ta muốn đánh bại hắn, đánh tan hắn trên chiến trường, chứ không phải giống như lũ nịnh bợ chỉ dám nấp trong bóng tối giở trò quỷ, hoặc là mưu sát vô sỉ!"
Trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia tức giận.
"Vô sỉ? Ai mới là vô sỉ –"
Nói đến đây, nàng đột nhiên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
"Được rồi, ta không rảnh nói mấy chuyện này với một người ngoài như ngươi, tóm lại... ngươi nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng phải không?"
Shino không chút do dự nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ngu xuẩn," thiếu nữ mỉa mai, "Ngươi không thấy người phụ nữ bên cạnh hắn sao? Đó là Đại tiểu thư của gia tộc Padrich, người thừa kế hợp pháp đời tiếp theo, ngươi cho rằng nàng giống ngươi, nghèo rớt mồng tơi đến nỗi không có nổi một chiếc xe ngựa sao."
"Ai nói ta không có!" Shino cáu gắt, "Chỉ là xe ngựa bình thường không ngồi vừa... Lão tử còn thích cưỡi ngựa hơn!"
"Đây là trọng điểm sao?! Đồ đần!"
Thấy tên này cứ liên tục ngắt lời, thiếu nữ cũng không thèm giữ hình tượng lười biếng nữa, nhịn không được mà quát lớn.
"Ngươi chỉ là một thứ tử không có quyền thừa kế, ngươi cho rằng gia tộc Dragon sẽ đầu tư bao nhiêu tài nguyên vào ngươi? Ta... Phi! Tóm lại, chỉ cần người phụ nữ kia động tay một cái, là có thể dìm chết lũ hầu hạ đáng thương của ngươi dưới chân thành. Hơn nữa chỉ cần hắn không chết, thì gia tộc Padrich mãi mãi là một mối họa ngầm đối với ngươi!"
"Nói nhiều vậy, ngươi muốn biểu đạt cái gì?" Shino nheo mắt hỏi.
"Ta muốn biểu đạt là, cứ tiếp tục phát triển như thế ngươi thua chắc rồi, gã kia so với những gì ngươi nghĩ còn có tâm cơ hơn nhiều, hơn nữa hắn giỏi che giấu và nhẫn nại..."
Nói đến đây, thiếu nữ đột nhiên đổi giọng, chậm rãi nói, "Nhưng ta có thể giúp ngươi thắng."
Shino kiêu ngạo ngẩng đầu.
"Ta không cần hạng người vô danh hỗ trợ."
Có vẻ như chán ghét cái sự giao tiếp không có tiến triển này, thiếu nữ cuối cùng vẫn quyết định kết thúc buổi nói chuyện bí ẩn này.
"Vivian."
"Cái gì?" Shino hơi ngẩn người, có vẻ như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.
Tình huống này rất phổ biến.
Cho dù từng gặp mặt trong bữa tiệc, cũng không có nghĩa là có thể nhớ được tên của đối phương.
Thiếu nữ ngồi trên tường không giải thích, chỉ hơi ngả người ra phía sau.
Trong khoảnh khắc ngả ra sau tường, thân hình nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc hóa thành vô số con dơi, tan vào trong đêm tối.
Phảng phất như chưa từng đến đây.
"Đây là cành ô liu do người kế vị gia tộc Colin ném tới."
"Nghĩ kỹ đi, đồ lừa ngốc."
…
Thần điện Elm.
Sau khi những khách đến cầu nguyện lần lượt rời đi, toàn bộ thần điện đã biến thành một vườn trẻ của các cô nhi.
Thấy đại ca từ Ma Vương lĩnh trở về, đám tiểu Ma nhân đáng yêu hoạt bát lập tức xúm lại vây quanh La Viêm, hưng phấn ồn ào cả lên.
"Ma Vương đại nhân trở về rồi!"
"Ồ ô ô!"
"Bắt được mạo hiểm giả chưa?"
"Công chúa loài người trông như thế nào? Có xinh hơn tỷ hầu tăng không?"
"Nữ kỵ sĩ cầu xin tha thứ chưa!"
Nghe những câu nói không đứng đắn hơn cả các người chơi, La Viêm cười ra tiếng, đưa tay xoa đầu con Slime vàng óng, vẻ mặt hiền hòa nói.
"Chưa thấy nữ kỵ sĩ và công chúa, nhưng lại bắt không ít mạo hiểm giả."
Một Ma nhân giống bạch tuộc kích động giơ lên tám cái xúc tu.
"Dạy, dạy dỗ!"
La Viêm vừa cười vừa nói.
"Ừ! Dạy dỗ, đã dạy dỗ thành bộ dáng của ta rồi."
Qua mùa đông, hắn sẽ thả người ra.
Nghe La Viêm trả lời, xung quanh vang lên những tiếng reo kinh ngạc, từng đôi mắt đều trở thành vẻ sùng bái.
"Không, không hổ là Ma Vương đại nhân!"
"Lớn lên ta cũng muốn làm Ma Vương!"
"Ta muốn làm nanh vuốt của Ma Vương!"
"Ta sẽ làm phu nhân của Ma Vương!"
"Vậy ta sẽ đóng vai nữ kỵ sĩ bị bắt làm tù binh!"
"A...~!"
Bọn trẻ ma nhân này càng ngày càng đáng lo.
Nhìn Slime và người bạch tuộc đang đùa giỡn thành một đoàn, La Viêm không khỏi thay mặt cho Geoffrey và hầu tăng những người bình thường hay chăm sóc chúng.
Lúc này, một ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt to tròn như bóng đèn.
"Ngài làm thế nào vậy?"
La Viêm mỉm cười.
"Thì chuyện này rất dài dòng…"
Vừa hay trước khi đến giờ ăn cơm vẫn còn chút thời gian, La Viêm kể lại cho bọn trẻ ma những câu chuyện ma mà hắn đã nghe được từ các người chơi.
Thực tế đã chứng minh, những câu chuyện kỳ quái đó không chỉ có tác dụng với con người, mà còn có tác dụng chữa lành kỳ diệu đối với lũ ác ma.
Mấy đứa tiểu ma nhân còn đang la hét đòi dạy dỗ mạo hiểm giả, lúc này đã sợ đến mức trốn trong chăn không dám ra ngoài.
"Mê cung... đáng sợ quá."
"Đáng sợ!"
Nhìn những ma nhân sợ hãi, La Viêm ho nhẹ một tiếng nói.
"Không có đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu… Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi."
Giờ ăn cơm đến.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng chuông báo cơm.
Bọn Ma nhân nhỏ này tựa như đã hình thành thói quen, cứ thế lao vào phòng ăn sát vách, chạy đến ghế rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng bát lên là say sưa ăn. Sau một hồi ồn ào cùng lũ trẻ, La Viêm cũng thấy hơi đói bụng, nhìn một bàn đồ ăn ngon liền không khỏi thèm thuồng, ăn như hổ đói vậy, chẳng mấy chốc đã vét sạch. Dù không thể sánh được với món cá bánh ngọt trứ danh của ngự trù, nhưng với tiêu chuẩn ẩm thực ở Địa Ngục thì bữa tối này quả là quá mỹ vị! Sau bữa tối, La Viêm không có việc gì làm, liền đi theo giáo sĩ Geoffrey đến đại sảnh thần điện, ngồi trên chiếc ghế dài dưới ánh nến bắt đầu tán gẫu. "Nói mới nhớ, cái Mị Ma kia là ai?" "Bạn học." Thấy La Viêm căng thẳng, giáo sĩ Geoffrey cười rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Chỉ là bạn học thôi sao?" "À... Ừm." Thật ra không chỉ là bạn học, mà còn là nửa cấp trên. La Viêm ngượng ngùng gãi đầu, vừa cười vừa nói: "Ban đầu ta định giới thiệu nàng với ngài, nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên quên mất..." Thật xin lỗi cô Mia. Có thể thấy, nàng rất mong mình sẽ giới thiệu nàng với cha nuôi kiêm cha xứ. La Viêm cứ tưởng giáo sĩ Geoffrey sẽ nhắc nhở mình giữ khoảng cách với Mị Ma, nhưng lại bất ngờ nhận thấy ông không hề cổ hủ như mình nghĩ. "Chuyện bên ngoài vừa nãy ta đã thấy... và cả cô bé kia nữa. Có thể thấy nàng rất quan tâm ngươi, hơn nữa không hề giả vờ." "Thật sao?" La Viêm cười cười: "Thực ra nàng rất tốt, chỉ là đôi khi hơi... cố chấp chút thôi." Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng đâu có gì đáng để cô Mia phải lo lắng đâu. Ma Vương, nghe thì oai phong đấy, nhưng ở Địa Ngục đâu phải thứ hiếm hoi gì. Ít nhất với một gia tộc lớn như Padrich thì cũng chẳng có gì đáng tự hào. "Cố chấp cũng không phải là chuyện xấu, so với việc không quyết đoán hay sợ gánh trách nhiệm thì còn tốt chán... Có vài vấn đề vốn không phải là vấn đề, nhưng cứ để kéo dài thì sẽ thành sai lầm lớn." La Viêm thấm thía. "Ngài nói đúng, nhưng ta nghĩ nàng không phải người như vậy." "Ta không nói về nàng." Giáo sĩ Geoffrey nhìn La Viêm đầy ẩn ý, sau đó dời mắt sang cửa sổ kính màu trên tường thần điện. Đúng lúc này, một đàn dơi từ con hẻm nhỏ gần đó bay lên, hòa vào mái vòm đang dần tối bên ngoài cửa sổ. Nhìn những con dơi vội vã đập cánh, giáo sĩ Geoffrey dường như nhớ ra điều gì, khẽ thở dài. "Ta không có quá nhiều yêu cầu đối với ngươi và nửa kia của ngươi. Nếu ngươi không có ý định đi con đường giống mẹ ngươi, thì tự nhiên cũng không cần cân nhắc đến giới luật, cứ làm chuyện mình muốn làm, trở thành người mình muốn là được rồi... Chỉ cần không trái với lương tâm là được." La Viêm cười nói: "Bây giờ nói những lời này còn quá sớm." "Không còn sớm đâu." Giáo sĩ Geoffrey lắc đầu: "Mẹ ngươi cũng cỡ tuổi này rồi đấy... Thật xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến." Quả thật, giáo sĩ Geoffrey thường rất ít khi nhắc đến cha mẹ mình, không biết sao hôm nay lại nhắc đến nhiều lần như vậy. Nhưng La Viêm cũng không để ý lắm, chỉ chuyển chủ đề. "Nói mới nhớ, ta cứ tưởng ngài sẽ ghét Mị Ma." Giáo sĩ Geoffrey nhìn hắn một cái, cười hỏi ngược lại: "Sao ta phải ghét người hầu của Ma Thần bệ hạ?" "Ta nghe nói..." "Đó chỉ là tin đồn thôi, không thể tin được." Giáo sĩ Geoffrey lắc đầu, nhìn ngọn nến bên cạnh, lẩm bẩm: "So ra thì, ta ghét Quỷ hút m·á·u hơn." La Viêm hơi nhíu mày. "Quỷ hút m·á·u?" Giáo sĩ Geoffrey như lỡ lời liền vội vàng dừng lại, đứng dậy từ trên ghế, dập tắt ngọn nến bên cạnh. "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi." Mấy hôm nay luôn ngủ muộn, hôm nay cuối cùng cũng sớm được một hôm.
"Ngươi có phải bị bệnh không?! Vì sao cứ phải là hôm nay?"
Shino cười ha hả, tự hào nói.
"Cái gì gọi là ta bị bệnh, ta đã ở đây ngồi chồm hổm gần một tuần rồi!"
Mia: "..."
Shino tiếp tục nói.
"Mà lại chính ngươi cũng nói, chỉ cần ngươi ở phụ cận, ta tìm hắn liền không có vấn đề, sao ngược lại ngươi còn gấp?"
Mặc dù Shino căn bản không có ý định thực hiện lời hứa này, thậm chí còn không hứa hẹn, nhưng hắn còn nhớ rõ lúc ở Nội Vụ Bộ, con Mị Ma này đã nói như vậy.
Mia nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu như hắn có chút sơ suất... Ta thề ta sẽ chơi chết ngươi."
Shino trợn mắt không khách khí trừng lại.
"Ngươi coi lão tử là dễ dọa?"
Lời nói thì như vậy, nhưng hắn cũng không thực sự muốn chơi chết con Ma Vương kia.
Dù sao Ma Vương vừa chết, hạch tâm sẽ nát, bắt đầu lại từ đầu cũng không sao, chủ yếu là hạch tâm của Ma Vương thật sự rất trân quý.
Huống hồ tên kia lại là một nhân tài, có thể khiến Mị Ma mê muội đến đầu óc choáng váng.
Shino thậm chí nghĩ đến, chỉ cần hắn ngoan ngoãn giao ra hạch tâm Ma Vương, phong hắn làm nanh vuốt của mình cũng không phải là không thể.
Mia hừ lạnh một tiếng, quay người trở về xe ngựa.
Cỗ xe ngựa được ngựa có cánh kéo đi, bay lên không trung, biến mất trong bóng tối trên đường phố vắng vẻ.
Lúc nãy chậm rãi đi là do nàng cố ý.
Nếu nàng dùng toàn lực, thì khoảng cách năm phút kia chẳng là gì.
…
Thấy không còn náo nhiệt gì để xem, đám Ma nhân xung quanh nhao nhao tản đi, chỉ còn lại một mình Shino cao lớn đứng ngây ra tại chỗ.
Hắn liếc mắt nhìn hướng thần điện, ngẩng cao đầu đầy ngạo nghễ, sau đó quay người đi về phía một bên đường.
Một con chiến mã to lớn như voi con đang dừng ở ven đường, duyên dáng dùng chân trước cào cào lên cột đèn đường.
Đi đến bên cạnh ngựa, Shino đang định nhảy lên thì thấy ở một con hẻm nhỏ cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Shino nhíu mày, vỗ nhẹ vào lưng ngựa, lẩm bẩm một câu "Chờ ta một chút", sau đó liền ngẩng đầu bước vào con hẻm nhỏ hẹp.
Kiến trúc nơi này cũng không cao, những mái hiên thấp bé còn không thể che lấp được vóc dáng của hắn.
Shino tìm kiếm xung quanh người đã lén nhìn mình trước đó, nhưng không thấy bóng dáng đâu cả, thế là hắn đè thấp giọng gầm nhẹ.
"Ai? Lén lút, có chuyện gì thì ra đây nói!"
Lúc này, một miếng táo cắn dở rơi trên mặt đất, từ dưới bóng tối từ từ lăn đến chân hắn. Shino ngẩng đầu, thấy trên bức tường thấp phía trước, không biết từ lúc nào đã có một bóng người mặc váy đang ngồi, đôi chân đung đưa trên tường.
Da nàng trắng nhợt như ánh trăng, mái tóc dài đen như đêm tối xõa xuống bên hông, đôi mắt màu đỏ sẫm lộ vẻ lười biếng và trêu tức, tựa như một bóng ma đang lảng vảng trong nghĩa địa.
Nhất là đám dơi đang bao quanh lấy nàng như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, càng khiến bức tường nàng đang ngồi giống như một tấm bia mộ.
Mà nàng thì giống như chủ nhân của nghĩa địa đó.
"Sao vậy, tên to con, bị đám tiểu khả ái của ta dọa sợ à?"
Nàng đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve con dơi đang đậu bên cạnh, nó nhe răng nanh, trong cổ họng phát ra tiếng kêu giống như mèo.
Ma cà rồng?
Đứng dưới ánh đèn mờ ảo hắt ra từ mái vòm pha lê, Shino không thấy rõ mặt nàng, nhất là khi nàng còn sử dụng ma pháp làm cho dung mạo trở nên mơ hồ.
Hắn nheo mắt, thấp giọng quát hỏi.
"Ngươi tên gì!"
Thiếu nữ ngáp một cái, chậm rãi nói.
"Ngươi không cần biết."
"Ngươi cũng đến giúp hắn cầu xin?" Shino gầm nhẹ, sự phẫn nộ trong lồng ngực dâng trào như sóng lớn.
Tên tiểu bạch kiểm này rốt cuộc câu dẫn bao nhiêu phụ nữ vậy!
Quá đáng!
Nhưng điều ngoài dự kiến của Shino là, thiếu nữ đang ngồi trên tường, sau khi nghe hắn nói lại cười, nhếch đôi môi đỏ mọng nói.
"Hoàn toàn ngược lại, ta hy vọng ngươi ra tay dứt khoát một chút."
Shino nheo mắt.
"Có ý gì?"
"Rất đơn giản." Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve con dơi, chậm rãi nói. "Ta muốn hắn chết."
Hô hấp của Shino khẽ chậm lại, chợt nổi giận nói.
"Liên quan đếch gì đến ta!"
Hắn chỉ muốn đoạt lại di sản cha để lại, bảo vệ tâm huyết cả đời của cha thôi, sao đám người này hết người này đến người kia dạy hắn làm việc vậy!
Hắn là Khủng Ma, không phải Ngưu đầu nhân!
Thấy Ngưu đầu nhân đột nhiên nổi giận, lông mày thiếu nữ hơi nhướng lên.
"Ồ? Ngươi không muốn hắn chết sao?"
Shino ngạo nghễ ngẩng cao cổ.
"Ta muốn đánh bại hắn, đánh tan hắn trên chiến trường, chứ không phải giống như lũ nịnh bợ chỉ dám nấp trong bóng tối giở trò quỷ, hoặc là mưu sát vô sỉ!"
Trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia tức giận.
"Vô sỉ? Ai mới là vô sỉ –"
Nói đến đây, nàng đột nhiên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
"Được rồi, ta không rảnh nói mấy chuyện này với một người ngoài như ngươi, tóm lại... ngươi nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng phải không?"
Shino không chút do dự nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ngu xuẩn," thiếu nữ mỉa mai, "Ngươi không thấy người phụ nữ bên cạnh hắn sao? Đó là Đại tiểu thư của gia tộc Padrich, người thừa kế hợp pháp đời tiếp theo, ngươi cho rằng nàng giống ngươi, nghèo rớt mồng tơi đến nỗi không có nổi một chiếc xe ngựa sao."
"Ai nói ta không có!" Shino cáu gắt, "Chỉ là xe ngựa bình thường không ngồi vừa... Lão tử còn thích cưỡi ngựa hơn!"
"Đây là trọng điểm sao?! Đồ đần!"
Thấy tên này cứ liên tục ngắt lời, thiếu nữ cũng không thèm giữ hình tượng lười biếng nữa, nhịn không được mà quát lớn.
"Ngươi chỉ là một thứ tử không có quyền thừa kế, ngươi cho rằng gia tộc Dragon sẽ đầu tư bao nhiêu tài nguyên vào ngươi? Ta... Phi! Tóm lại, chỉ cần người phụ nữ kia động tay một cái, là có thể dìm chết lũ hầu hạ đáng thương của ngươi dưới chân thành. Hơn nữa chỉ cần hắn không chết, thì gia tộc Padrich mãi mãi là một mối họa ngầm đối với ngươi!"
"Nói nhiều vậy, ngươi muốn biểu đạt cái gì?" Shino nheo mắt hỏi.
"Ta muốn biểu đạt là, cứ tiếp tục phát triển như thế ngươi thua chắc rồi, gã kia so với những gì ngươi nghĩ còn có tâm cơ hơn nhiều, hơn nữa hắn giỏi che giấu và nhẫn nại..."
Nói đến đây, thiếu nữ đột nhiên đổi giọng, chậm rãi nói, "Nhưng ta có thể giúp ngươi thắng."
Shino kiêu ngạo ngẩng đầu.
"Ta không cần hạng người vô danh hỗ trợ."
Có vẻ như chán ghét cái sự giao tiếp không có tiến triển này, thiếu nữ cuối cùng vẫn quyết định kết thúc buổi nói chuyện bí ẩn này.
"Vivian."
"Cái gì?" Shino hơi ngẩn người, có vẻ như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.
Tình huống này rất phổ biến.
Cho dù từng gặp mặt trong bữa tiệc, cũng không có nghĩa là có thể nhớ được tên của đối phương.
Thiếu nữ ngồi trên tường không giải thích, chỉ hơi ngả người ra phía sau.
Trong khoảnh khắc ngả ra sau tường, thân hình nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc hóa thành vô số con dơi, tan vào trong đêm tối.
Phảng phất như chưa từng đến đây.
"Đây là cành ô liu do người kế vị gia tộc Colin ném tới."
"Nghĩ kỹ đi, đồ lừa ngốc."
…
Thần điện Elm.
Sau khi những khách đến cầu nguyện lần lượt rời đi, toàn bộ thần điện đã biến thành một vườn trẻ của các cô nhi.
Thấy đại ca từ Ma Vương lĩnh trở về, đám tiểu Ma nhân đáng yêu hoạt bát lập tức xúm lại vây quanh La Viêm, hưng phấn ồn ào cả lên.
"Ma Vương đại nhân trở về rồi!"
"Ồ ô ô!"
"Bắt được mạo hiểm giả chưa?"
"Công chúa loài người trông như thế nào? Có xinh hơn tỷ hầu tăng không?"
"Nữ kỵ sĩ cầu xin tha thứ chưa!"
Nghe những câu nói không đứng đắn hơn cả các người chơi, La Viêm cười ra tiếng, đưa tay xoa đầu con Slime vàng óng, vẻ mặt hiền hòa nói.
"Chưa thấy nữ kỵ sĩ và công chúa, nhưng lại bắt không ít mạo hiểm giả."
Một Ma nhân giống bạch tuộc kích động giơ lên tám cái xúc tu.
"Dạy, dạy dỗ!"
La Viêm vừa cười vừa nói.
"Ừ! Dạy dỗ, đã dạy dỗ thành bộ dáng của ta rồi."
Qua mùa đông, hắn sẽ thả người ra.
Nghe La Viêm trả lời, xung quanh vang lên những tiếng reo kinh ngạc, từng đôi mắt đều trở thành vẻ sùng bái.
"Không, không hổ là Ma Vương đại nhân!"
"Lớn lên ta cũng muốn làm Ma Vương!"
"Ta muốn làm nanh vuốt của Ma Vương!"
"Ta sẽ làm phu nhân của Ma Vương!"
"Vậy ta sẽ đóng vai nữ kỵ sĩ bị bắt làm tù binh!"
"A...~!"
Bọn trẻ ma nhân này càng ngày càng đáng lo.
Nhìn Slime và người bạch tuộc đang đùa giỡn thành một đoàn, La Viêm không khỏi thay mặt cho Geoffrey và hầu tăng những người bình thường hay chăm sóc chúng.
Lúc này, một ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt to tròn như bóng đèn.
"Ngài làm thế nào vậy?"
La Viêm mỉm cười.
"Thì chuyện này rất dài dòng…"
Vừa hay trước khi đến giờ ăn cơm vẫn còn chút thời gian, La Viêm kể lại cho bọn trẻ ma những câu chuyện ma mà hắn đã nghe được từ các người chơi.
Thực tế đã chứng minh, những câu chuyện kỳ quái đó không chỉ có tác dụng với con người, mà còn có tác dụng chữa lành kỳ diệu đối với lũ ác ma.
Mấy đứa tiểu ma nhân còn đang la hét đòi dạy dỗ mạo hiểm giả, lúc này đã sợ đến mức trốn trong chăn không dám ra ngoài.
"Mê cung... đáng sợ quá."
"Đáng sợ!"
Nhìn những ma nhân sợ hãi, La Viêm ho nhẹ một tiếng nói.
"Không có đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu… Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi."
Giờ ăn cơm đến.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng chuông báo cơm.
Bọn Ma nhân nhỏ này tựa như đã hình thành thói quen, cứ thế lao vào phòng ăn sát vách, chạy đến ghế rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng bát lên là say sưa ăn. Sau một hồi ồn ào cùng lũ trẻ, La Viêm cũng thấy hơi đói bụng, nhìn một bàn đồ ăn ngon liền không khỏi thèm thuồng, ăn như hổ đói vậy, chẳng mấy chốc đã vét sạch. Dù không thể sánh được với món cá bánh ngọt trứ danh của ngự trù, nhưng với tiêu chuẩn ẩm thực ở Địa Ngục thì bữa tối này quả là quá mỹ vị! Sau bữa tối, La Viêm không có việc gì làm, liền đi theo giáo sĩ Geoffrey đến đại sảnh thần điện, ngồi trên chiếc ghế dài dưới ánh nến bắt đầu tán gẫu. "Nói mới nhớ, cái Mị Ma kia là ai?" "Bạn học." Thấy La Viêm căng thẳng, giáo sĩ Geoffrey cười rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Chỉ là bạn học thôi sao?" "À... Ừm." Thật ra không chỉ là bạn học, mà còn là nửa cấp trên. La Viêm ngượng ngùng gãi đầu, vừa cười vừa nói: "Ban đầu ta định giới thiệu nàng với ngài, nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên quên mất..." Thật xin lỗi cô Mia. Có thể thấy, nàng rất mong mình sẽ giới thiệu nàng với cha nuôi kiêm cha xứ. La Viêm cứ tưởng giáo sĩ Geoffrey sẽ nhắc nhở mình giữ khoảng cách với Mị Ma, nhưng lại bất ngờ nhận thấy ông không hề cổ hủ như mình nghĩ. "Chuyện bên ngoài vừa nãy ta đã thấy... và cả cô bé kia nữa. Có thể thấy nàng rất quan tâm ngươi, hơn nữa không hề giả vờ." "Thật sao?" La Viêm cười cười: "Thực ra nàng rất tốt, chỉ là đôi khi hơi... cố chấp chút thôi." Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng đâu có gì đáng để cô Mia phải lo lắng đâu. Ma Vương, nghe thì oai phong đấy, nhưng ở Địa Ngục đâu phải thứ hiếm hoi gì. Ít nhất với một gia tộc lớn như Padrich thì cũng chẳng có gì đáng tự hào. "Cố chấp cũng không phải là chuyện xấu, so với việc không quyết đoán hay sợ gánh trách nhiệm thì còn tốt chán... Có vài vấn đề vốn không phải là vấn đề, nhưng cứ để kéo dài thì sẽ thành sai lầm lớn." La Viêm thấm thía. "Ngài nói đúng, nhưng ta nghĩ nàng không phải người như vậy." "Ta không nói về nàng." Giáo sĩ Geoffrey nhìn La Viêm đầy ẩn ý, sau đó dời mắt sang cửa sổ kính màu trên tường thần điện. Đúng lúc này, một đàn dơi từ con hẻm nhỏ gần đó bay lên, hòa vào mái vòm đang dần tối bên ngoài cửa sổ. Nhìn những con dơi vội vã đập cánh, giáo sĩ Geoffrey dường như nhớ ra điều gì, khẽ thở dài. "Ta không có quá nhiều yêu cầu đối với ngươi và nửa kia của ngươi. Nếu ngươi không có ý định đi con đường giống mẹ ngươi, thì tự nhiên cũng không cần cân nhắc đến giới luật, cứ làm chuyện mình muốn làm, trở thành người mình muốn là được rồi... Chỉ cần không trái với lương tâm là được." La Viêm cười nói: "Bây giờ nói những lời này còn quá sớm." "Không còn sớm đâu." Giáo sĩ Geoffrey lắc đầu: "Mẹ ngươi cũng cỡ tuổi này rồi đấy... Thật xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến." Quả thật, giáo sĩ Geoffrey thường rất ít khi nhắc đến cha mẹ mình, không biết sao hôm nay lại nhắc đến nhiều lần như vậy. Nhưng La Viêm cũng không để ý lắm, chỉ chuyển chủ đề. "Nói mới nhớ, ta cứ tưởng ngài sẽ ghét Mị Ma." Giáo sĩ Geoffrey nhìn hắn một cái, cười hỏi ngược lại: "Sao ta phải ghét người hầu của Ma Thần bệ hạ?" "Ta nghe nói..." "Đó chỉ là tin đồn thôi, không thể tin được." Giáo sĩ Geoffrey lắc đầu, nhìn ngọn nến bên cạnh, lẩm bẩm: "So ra thì, ta ghét Quỷ hút m·á·u hơn." La Viêm hơi nhíu mày. "Quỷ hút m·á·u?" Giáo sĩ Geoffrey như lỡ lời liền vội vàng dừng lại, đứng dậy từ trên ghế, dập tắt ngọn nến bên cạnh. "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi." Mấy hôm nay luôn ngủ muộn, hôm nay cuối cùng cũng sớm được một hôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận