Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 113: "Khu vực an toàn" cùng VIP phục vụ (4)
Chương 113: "Khu vực an toàn" cùng dịch vụ VIP (4)
Cũng chính vì vậy, trên mặt hắn hoàn toàn là một bộ dạng nhìn quái vật.
"Ngài nghiêm túc đấy à?!"
"Đương nhiên," La Viêm khẽ cười nói, "Quân không đùa giỡn, chỉ cần các ngươi không có ý kiến gì, ta nói những quy tắc này hiện tại có thể bắt đầu áp dụng ngay. Đồng thời ta cam đoan với các ngươi, chỉ cần ta còn là Ma Vương ở đây, ta nói ra hết thảy lời hứa đều chắc chắn."
Charles nhìn sang Alex bên cạnh, giọng điệu nghiêm túc nói:
"Ngươi là mạo hiểm giả. Đứng trên lập trường của ngươi, ngươi cảm thấy điều kiện hắn đưa ra như thế nào?"
Đối mặt câu hỏi của Charles, Alex cân nhắc một lát, lựa lời, cẩn thận mở miệng nói:
"Nếu để ta chọn, tôi không nghĩ ra lý do gì để từ chối, dù sao điều kiện này quá có lợi cho chúng ta, thậm chí còn có lợi hơn so với Mê Vụ Trấn khi còn thuộc về Hội Mạo Hiểm Giả… Nhưng tôi không rõ vì sao? Điều này có lợi gì cho ngài?"
La Viêm khẽ cười nói:
"Cái lợi là, chúng ta sẽ chiến đấu theo quy tắc, giống như kỵ sĩ đấu với kỵ sĩ. Nói thẳng ra, các ngươi có thể có cái cớ với đế quốc và giáo đình, còn ta bên này cũng có thể báo cáo với Địa Ngục Ma Đô."
Đây không phải tất cả.
La Viêm không nói rõ hết, việc thật sự hắn muốn làm là cung cấp cho người chơi một căn cứ NPC, để họ có tiếp xúc với dân bản địa thế giới này.
Đây là điều mà rất nhiều người chơi từ lâu mong muốn làm, đáng tiếc là không có nơi nào dung thân cho họ.
Tiếp theo, làm vậy có thể chuyển phần lớn đám mạo hiểm giả tầng trung và hạ từ bốn tầng đầu tiên của mê cung xuống những tầng dưới bốn không chịu sự kiểm soát của hắn.
Tóm lại, ngày xưa Mê Vụ Trấn chỉ thuộc về mạo hiểm giả.
Mà bây giờ nó không chỉ thuộc về loài người mặt đất, mà còn thuộc về Ác Ma và Vong Linh dưới lòng đất.
Hắn rất chờ mong đám người chơi của hắn sẽ va chạm tạo ra tia lửa thế nào với những người ở thế giới này.
Nếu trong quá trình này, họ có thể thu được lực tín ngưỡng cho hắn thì càng tốt.
Lần nào cũng tự mình "Truyền giáo" thật quá mệt.
Charles cân nhắc lợi hại hồi lâu, cuối cùng nói:
"Tôi không có quyền quyết định... Nhưng tôi thấy điều kiện ngài đưa ra không tệ. Tôi sẽ báo cáo sự kiện Hỗn Độn đồng thời, báo cáo cả điều kiện ngài đưa ra cho Đại Công Tước Campbell ——"
"Ngươi quên ta đã nói gì sao, đây không phải giao dịch, cũng không phải điều ước, mà là sự hiểu ý."
Khi nói điều này, trong lòng La Viêm có chút tiếc nuối vì không thể dạy dỗ, nhưng không hề để lộ cảm xúc đó ra ngoài.
"Nếu ta là Đại Công Tước Campbell hoặc là quốc vương của vương quốc Ryan, ta nhất định không muốn thấy ngươi đưa loại chuyện này lên bàn làm việc cho ta ký tên, ta sẽ nhìn ngươi với ánh mắt như nhìn một tên ngốc. Ngươi là người hầu của Đại Công Tước Campbell, ngươi nên lo toan giải quyết nỗi ưu phiền cho ông ấy, chứ không phải ném tất cả phiền phức cho ông ấy xem xét. Các ngươi bắt người có hỏi ý kiến ông ấy chưa? Sao lúc này lại nghĩ tới ông ấy rồi? Là vì cái nồi này quá lớn các ngươi không đỡ được sao?"
Charles khó hiểu nhìn La Viêm, lại cảm thấy hắn nói hình như cũng có đạo lý.
"Nhưng mà..."
La Viêm lại một lần nữa ngắt lời hắn.
"Ngài Charles, ngài trung thành với lãnh chúa của mình chứ?"
Vẻ mặt Charles lập tức nghiêm túc.
"Đương nhiên!"
La Viêm tán thưởng gật đầu, tiếp tục nói.
"Vậy ngài nên suy nghĩ cho ông ấy nhiều hơn, hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ mà ông ấy giao cho, sau đó nắm quyền chỉ huy tiền tuyến trong tay, giải quyết những việc lớn hơn. Ghi nhớ, không có điều ước nào cho ngươi ký, tất cả những gì ta nói đều dựa trên sự ăn ý giữa chúng ta, nếu ngươi vẫn chưa hiểu ý ta thì hỏi cái tên nhóc kia đi, ta thấy hắn hợp làm kỵ sĩ trưởng hơn."
Charles lúng túng nói:
"Tôi không phải kỵ sĩ trưởng..."
"Không sai, nhưng ngài rất nhanh sẽ trở thành chỉ huy điểm, thậm chí là phó đoàn trưởng."
Alex đón lời La Viêm, một mặt khẳng định nhìn Charles, có lý có cứ nói.
"Ngươi không chỉ giải quyết cái đống rắc rối do kỵ sĩ trưởng Mel gây ra, mà còn đại diện cho chúng ta chiến thắng Hỗn Độn, dù là để xoa dịu nỗi hoảng sợ của người dân, Đại Công Tước Campbell chắc chắn sẽ đề bạt đặc biệt cho ngươi, và sẽ coi ngươi như anh hùng để tuyên truyền. Cho dù ông ấy không tự làm thì người hầu của ông ấy nhất định sẽ thay ông ấy làm."
Đây là thủ đoạn quen thuộc của các lãnh chúa, hắn quả thực quá quen thuộc.
Dù sao cha của hắn cũng đã làm vậy, có thể nói hắn lớn lên cùng với điều này.
Khi người hầu của bá tước Spinol làm hỏng việc, bá tước Spinol tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm với đám dân làng, mà sẽ dựng người hầu đã ra tay xử lý như một điển hình vinh quang.
Cứ như vậy chẳng những không có lỗi lầm, mọi người còn ca ngợi cha hắn anh minh.
Nhìn Charles trợn mắt há mồm, Alex tiếp tục bày mưu tính kế cho hắn.
"Mà ngươi chỉ cần đưa ra một yêu cầu cũng không quá phận, ví như biểu thị rằng khe hở Hỗn Độn của Mê Vụ Trấn vẫn cần người giám sát... Ta dám đánh cược, ngày hôm sau ngươi sẽ là người thống soái số một của kỵ sĩ đoàn Tam Xoa Kích tại Lôi Minh Quận, ngay cả tổng đốc Lôi Minh Quận gặp ngươi cũng phải khách khí, dù sao không ai hiểu rõ hơn ngươi cách đối phó với sự xâm thực của Hỗn Độn, ở đây ai cũng cần ngươi cả."
"Mà vị Ma Vương đại nhân này… khụ, tiên sinh nói đã đủ rõ ràng, ông ấy muốn những thỏa thuận ngày hôm nay trở thành ăn ý riêng giữa hai người. Giống như hai lãnh chúa của vương quốc Ryan khi giao tranh tuyệt đối sẽ không đi đốt phá đồng ruộng của đối phương, phá nhà vịt, giết nông dân của đối phương, dù bắt buộc phải làm như thế tuyệt đối là giao cho lính đánh thuê đi làm... Nhưng không ai sẽ vì thế mà viết ra một khế ước cả."
"Có một số việc viết ra là đại nghịch bất đạo, nhưng khi làm lại là việc nghĩa cử cao cả, ngài hiểu chứ?"
Dù sao cũng là con của bá tước.
Vì từ nhỏ đã được ngấm ngầm nên khứu giác chính trị của Alex vượt xa Charles tốt nghiệp từ học viện Thần học.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn là hắn từng là mạo hiểm giả, hiểu rõ xã hội tầng dưới của Công Quốc Campbell.
Và những đặc chất này, người của kỵ sĩ đoàn cùng với đại đa số quý tộc không có được.
Nghe Alex giải thích, nội tâm của Charles trải qua một loạt biến đổi khá phức tạp, có lúc kiên định, có lúc giãy giụa.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, hắn rốt cục mở miệng hứa hẹn.
"Tôi hiểu... Nhưng tôi không thể đảm bảo Đại Công Tước Campbell nhất định sẽ phân công tôi."
"Trí tuệ chính trị của ngươi còn cần phải nâng cao, anh hùng... Chỉ có công lao thì đi không xa."
La Viêm không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lời khuyên nhủ Mia đã từng dành cho mình, bây giờ dùng để tặng cho vị kỵ sĩ trung thành của loài người này.
Hắn cảm thấy anh ta cần nó hơn mình.
Charles trịnh trọng gật đầu, mắt kiên định nhìn La Viêm nói.
"Tôi không nghĩ tới sẽ đi bao xa, nhưng tôi thấy ngài nói đúng... Một số việc tôi thật sự chưa suy tính kỹ. Nhất là với cư dân Lôi Minh Quận, tôi thậm chí còn hổ thẹn khi phát hiện, những gì tôi cân nhắc cho họ còn không bằng cho đối thủ của chúng ta."
Nói tới đây, hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục.
"Nếu như giống như lời ngài nói, điều này có ý nghĩa cho cả công quốc Campbell thậm chí cả vương quốc Ryan, và cũng không vi phạm những gì Thánh Sith đã dạy bảo, tôi nguyện ý biến cuộc chiến kéo dài hàng ngàn năm này thành một cuộc chiến vẻ vang... Chí ít là trên phần đất mà mắt tôi còn có thể thấy."
Nhìn Charles đã học được cách biến thông, Alex lộ vẻ vui mừng thật lòng.
"Người dân Công quốc Campbell sẽ cảm ơn sự rộng lượng của ngươi, mảnh đất này chưa bao giờ được hòa bình như hôm nay."
Cũng mỉm cười từ tận đáy lòng, La Viêm cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót rượu ngon trong đó vào ba chiếc chén bạc, rồi nâng một chén lên.
Với hắn mà nói.
Điều này còn đáng chúc mừng hơn chiến thắng Hỗn Độn!
Từ nay về sau, bất kể là Đại Mộ Địa hay là Công quốc Campbell, đều sẽ bước vào một kỷ nguyên mới!
Trong đêm trước khi giông bão kéo tới——
"Hãy cạn ly vì chiến thắng không dễ dàng này!"
Nhớ thời gian chưa đọc sách, mỗi ngày chơi game quá sung sướng T.
Cũng chính vì vậy, trên mặt hắn hoàn toàn là một bộ dạng nhìn quái vật.
"Ngài nghiêm túc đấy à?!"
"Đương nhiên," La Viêm khẽ cười nói, "Quân không đùa giỡn, chỉ cần các ngươi không có ý kiến gì, ta nói những quy tắc này hiện tại có thể bắt đầu áp dụng ngay. Đồng thời ta cam đoan với các ngươi, chỉ cần ta còn là Ma Vương ở đây, ta nói ra hết thảy lời hứa đều chắc chắn."
Charles nhìn sang Alex bên cạnh, giọng điệu nghiêm túc nói:
"Ngươi là mạo hiểm giả. Đứng trên lập trường của ngươi, ngươi cảm thấy điều kiện hắn đưa ra như thế nào?"
Đối mặt câu hỏi của Charles, Alex cân nhắc một lát, lựa lời, cẩn thận mở miệng nói:
"Nếu để ta chọn, tôi không nghĩ ra lý do gì để từ chối, dù sao điều kiện này quá có lợi cho chúng ta, thậm chí còn có lợi hơn so với Mê Vụ Trấn khi còn thuộc về Hội Mạo Hiểm Giả… Nhưng tôi không rõ vì sao? Điều này có lợi gì cho ngài?"
La Viêm khẽ cười nói:
"Cái lợi là, chúng ta sẽ chiến đấu theo quy tắc, giống như kỵ sĩ đấu với kỵ sĩ. Nói thẳng ra, các ngươi có thể có cái cớ với đế quốc và giáo đình, còn ta bên này cũng có thể báo cáo với Địa Ngục Ma Đô."
Đây không phải tất cả.
La Viêm không nói rõ hết, việc thật sự hắn muốn làm là cung cấp cho người chơi một căn cứ NPC, để họ có tiếp xúc với dân bản địa thế giới này.
Đây là điều mà rất nhiều người chơi từ lâu mong muốn làm, đáng tiếc là không có nơi nào dung thân cho họ.
Tiếp theo, làm vậy có thể chuyển phần lớn đám mạo hiểm giả tầng trung và hạ từ bốn tầng đầu tiên của mê cung xuống những tầng dưới bốn không chịu sự kiểm soát của hắn.
Tóm lại, ngày xưa Mê Vụ Trấn chỉ thuộc về mạo hiểm giả.
Mà bây giờ nó không chỉ thuộc về loài người mặt đất, mà còn thuộc về Ác Ma và Vong Linh dưới lòng đất.
Hắn rất chờ mong đám người chơi của hắn sẽ va chạm tạo ra tia lửa thế nào với những người ở thế giới này.
Nếu trong quá trình này, họ có thể thu được lực tín ngưỡng cho hắn thì càng tốt.
Lần nào cũng tự mình "Truyền giáo" thật quá mệt.
Charles cân nhắc lợi hại hồi lâu, cuối cùng nói:
"Tôi không có quyền quyết định... Nhưng tôi thấy điều kiện ngài đưa ra không tệ. Tôi sẽ báo cáo sự kiện Hỗn Độn đồng thời, báo cáo cả điều kiện ngài đưa ra cho Đại Công Tước Campbell ——"
"Ngươi quên ta đã nói gì sao, đây không phải giao dịch, cũng không phải điều ước, mà là sự hiểu ý."
Khi nói điều này, trong lòng La Viêm có chút tiếc nuối vì không thể dạy dỗ, nhưng không hề để lộ cảm xúc đó ra ngoài.
"Nếu ta là Đại Công Tước Campbell hoặc là quốc vương của vương quốc Ryan, ta nhất định không muốn thấy ngươi đưa loại chuyện này lên bàn làm việc cho ta ký tên, ta sẽ nhìn ngươi với ánh mắt như nhìn một tên ngốc. Ngươi là người hầu của Đại Công Tước Campbell, ngươi nên lo toan giải quyết nỗi ưu phiền cho ông ấy, chứ không phải ném tất cả phiền phức cho ông ấy xem xét. Các ngươi bắt người có hỏi ý kiến ông ấy chưa? Sao lúc này lại nghĩ tới ông ấy rồi? Là vì cái nồi này quá lớn các ngươi không đỡ được sao?"
Charles khó hiểu nhìn La Viêm, lại cảm thấy hắn nói hình như cũng có đạo lý.
"Nhưng mà..."
La Viêm lại một lần nữa ngắt lời hắn.
"Ngài Charles, ngài trung thành với lãnh chúa của mình chứ?"
Vẻ mặt Charles lập tức nghiêm túc.
"Đương nhiên!"
La Viêm tán thưởng gật đầu, tiếp tục nói.
"Vậy ngài nên suy nghĩ cho ông ấy nhiều hơn, hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ mà ông ấy giao cho, sau đó nắm quyền chỉ huy tiền tuyến trong tay, giải quyết những việc lớn hơn. Ghi nhớ, không có điều ước nào cho ngươi ký, tất cả những gì ta nói đều dựa trên sự ăn ý giữa chúng ta, nếu ngươi vẫn chưa hiểu ý ta thì hỏi cái tên nhóc kia đi, ta thấy hắn hợp làm kỵ sĩ trưởng hơn."
Charles lúng túng nói:
"Tôi không phải kỵ sĩ trưởng..."
"Không sai, nhưng ngài rất nhanh sẽ trở thành chỉ huy điểm, thậm chí là phó đoàn trưởng."
Alex đón lời La Viêm, một mặt khẳng định nhìn Charles, có lý có cứ nói.
"Ngươi không chỉ giải quyết cái đống rắc rối do kỵ sĩ trưởng Mel gây ra, mà còn đại diện cho chúng ta chiến thắng Hỗn Độn, dù là để xoa dịu nỗi hoảng sợ của người dân, Đại Công Tước Campbell chắc chắn sẽ đề bạt đặc biệt cho ngươi, và sẽ coi ngươi như anh hùng để tuyên truyền. Cho dù ông ấy không tự làm thì người hầu của ông ấy nhất định sẽ thay ông ấy làm."
Đây là thủ đoạn quen thuộc của các lãnh chúa, hắn quả thực quá quen thuộc.
Dù sao cha của hắn cũng đã làm vậy, có thể nói hắn lớn lên cùng với điều này.
Khi người hầu của bá tước Spinol làm hỏng việc, bá tước Spinol tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm với đám dân làng, mà sẽ dựng người hầu đã ra tay xử lý như một điển hình vinh quang.
Cứ như vậy chẳng những không có lỗi lầm, mọi người còn ca ngợi cha hắn anh minh.
Nhìn Charles trợn mắt há mồm, Alex tiếp tục bày mưu tính kế cho hắn.
"Mà ngươi chỉ cần đưa ra một yêu cầu cũng không quá phận, ví như biểu thị rằng khe hở Hỗn Độn của Mê Vụ Trấn vẫn cần người giám sát... Ta dám đánh cược, ngày hôm sau ngươi sẽ là người thống soái số một của kỵ sĩ đoàn Tam Xoa Kích tại Lôi Minh Quận, ngay cả tổng đốc Lôi Minh Quận gặp ngươi cũng phải khách khí, dù sao không ai hiểu rõ hơn ngươi cách đối phó với sự xâm thực của Hỗn Độn, ở đây ai cũng cần ngươi cả."
"Mà vị Ma Vương đại nhân này… khụ, tiên sinh nói đã đủ rõ ràng, ông ấy muốn những thỏa thuận ngày hôm nay trở thành ăn ý riêng giữa hai người. Giống như hai lãnh chúa của vương quốc Ryan khi giao tranh tuyệt đối sẽ không đi đốt phá đồng ruộng của đối phương, phá nhà vịt, giết nông dân của đối phương, dù bắt buộc phải làm như thế tuyệt đối là giao cho lính đánh thuê đi làm... Nhưng không ai sẽ vì thế mà viết ra một khế ước cả."
"Có một số việc viết ra là đại nghịch bất đạo, nhưng khi làm lại là việc nghĩa cử cao cả, ngài hiểu chứ?"
Dù sao cũng là con của bá tước.
Vì từ nhỏ đã được ngấm ngầm nên khứu giác chính trị của Alex vượt xa Charles tốt nghiệp từ học viện Thần học.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn là hắn từng là mạo hiểm giả, hiểu rõ xã hội tầng dưới của Công Quốc Campbell.
Và những đặc chất này, người của kỵ sĩ đoàn cùng với đại đa số quý tộc không có được.
Nghe Alex giải thích, nội tâm của Charles trải qua một loạt biến đổi khá phức tạp, có lúc kiên định, có lúc giãy giụa.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, hắn rốt cục mở miệng hứa hẹn.
"Tôi hiểu... Nhưng tôi không thể đảm bảo Đại Công Tước Campbell nhất định sẽ phân công tôi."
"Trí tuệ chính trị của ngươi còn cần phải nâng cao, anh hùng... Chỉ có công lao thì đi không xa."
La Viêm không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lời khuyên nhủ Mia đã từng dành cho mình, bây giờ dùng để tặng cho vị kỵ sĩ trung thành của loài người này.
Hắn cảm thấy anh ta cần nó hơn mình.
Charles trịnh trọng gật đầu, mắt kiên định nhìn La Viêm nói.
"Tôi không nghĩ tới sẽ đi bao xa, nhưng tôi thấy ngài nói đúng... Một số việc tôi thật sự chưa suy tính kỹ. Nhất là với cư dân Lôi Minh Quận, tôi thậm chí còn hổ thẹn khi phát hiện, những gì tôi cân nhắc cho họ còn không bằng cho đối thủ của chúng ta."
Nói tới đây, hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục.
"Nếu như giống như lời ngài nói, điều này có ý nghĩa cho cả công quốc Campbell thậm chí cả vương quốc Ryan, và cũng không vi phạm những gì Thánh Sith đã dạy bảo, tôi nguyện ý biến cuộc chiến kéo dài hàng ngàn năm này thành một cuộc chiến vẻ vang... Chí ít là trên phần đất mà mắt tôi còn có thể thấy."
Nhìn Charles đã học được cách biến thông, Alex lộ vẻ vui mừng thật lòng.
"Người dân Công quốc Campbell sẽ cảm ơn sự rộng lượng của ngươi, mảnh đất này chưa bao giờ được hòa bình như hôm nay."
Cũng mỉm cười từ tận đáy lòng, La Viêm cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót rượu ngon trong đó vào ba chiếc chén bạc, rồi nâng một chén lên.
Với hắn mà nói.
Điều này còn đáng chúc mừng hơn chiến thắng Hỗn Độn!
Từ nay về sau, bất kể là Đại Mộ Địa hay là Công quốc Campbell, đều sẽ bước vào một kỷ nguyên mới!
Trong đêm trước khi giông bão kéo tới——
"Hãy cạn ly vì chiến thắng không dễ dàng này!"
Nhớ thời gian chưa đọc sách, mỗi ngày chơi game quá sung sướng T.
Bạn cần đăng nhập để bình luận