Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 136: Dragon nhà tiểu nhi tử bị tất cả mọi người lãng quên (1)

Chương 136: Dragon con nít bị tất cả mọi người lãng quên (1)
Sân đấu Ma Đô, các tân khách hài lòng ra về.
Bên ngoài sân đấu, gia tộc Dragon đã bắt đầu thu dọn tàn cuộc, thậm chí ngay cả các đại lý nhà cái cũng đang dọn bàn tính toán tiền cược, chuẩn bị cho mùa giải mới sắp tới.
Ngoại trừ những "Lượng điện" U linh chim còn lượn lờ dưới mái vòm tầng B5 mê cung, dường như tất cả mọi người đều quên mất rằng trên sàn đấu vẫn còn một trận thắng bại chưa được định đoạt.
Bất quá quên hay không quên cũng không khác gì nhau.
Dù sao, trước một chiến thắng áp đảo như thế, dù Shino Dragon có xoay chuyển tình thế suy tàn lúc trước, cũng không thay đổi được sự thật hắn đã làm mất mặt gia tộc Dragon.
Về phần khán giả...
Thực tế không ai hứng thú nhìn đám người lớn táo bón, cho dù không dùng "ngủ Ác ma" cũng đã về nhà ngủ.
"Mẹ kiếp, đúng là Ma Vương!"
Bên cạnh rừng nấm sợi, Shino kéo quần lên với khuôn mặt đầy vẻ nhục nhã, miệng thì không ngừng chửi rủa.
Cuối cùng cũng ra được.
Vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, hắn cảm giác toàn thân bị móc sạch, hai cái đùi đều run lên.
Không chỉ mình hắn gặp phải tình huống tương tự.
Trong đội không ít Ma nhân tiêu hóa không tốt vì ăn quá nhiều khoai lang, nhẹ thì ợ hơi đánh rắm, nặng thì đầy bụng khó chịu.
Đương nhiên, cũng không loại trừ một số người giả vờ.
Chém giết nơi tiền tuyến là chuyện khác, đó là vì vinh quang của Ma Thần bệ hạ, vì mở mang bờ cõi Địa Ngục, vì báo thù cho thánh Sith và đế quốc... Nói tóm lại, chỉ cần muốn thì sẽ tìm ra cả đống lý do.
Còn loại đấu đá giữa quý tộc Ma Đô này, đơn giản chỉ để giải quyết tranh chấp giữa các quý tộc. Cho dù các binh sĩ chuyên nghiệp có thể cầm đao kiếm chiến đấu, cũng rất ít ai có thể hăng hái, thậm chí tuyệt đại đa số sĩ khí chỉ bằng một nửa so với lúc chiến đấu bình thường.
Sao phải liều mạng như vậy chứ?
Nếu như là đánh thuận gió thì còn đỡ, nhưng hết lần này đến lần khác tình hình chiến sự lâm vào bế tắc, nhìn vào bản thân đầy thương tích cùng đồng đội, các chiến sĩ "Địa Ngục Chi Viêm" khó mà không nghĩ rốt cuộc mình đang đứng đây vì cái gì.
Đặc biệt là bộ dạng liều mạng của đám Thực Nhân Ma càng khiến họ cảm thấy không đáng, đám pháo hôi này tinh thần thế kia không bằng đi tiền tuyến chịu chết còn hơn.
Đương nhiên, ngoài những kẻ đang hoài nghi nhân sinh ra, cũng có những người lý giải theo một góc độ khác.
Ngồi ở rìa đội ngũ, mấy lão binh mặc trọng giáp vừa sưởi ấm vừa nhìn về phía Shino xì xào bàn tán.
"Trận này không dễ đánh a... Thằng chỉ huy kia bị táo bón mà không biết giả bộ, hắn không trang ta cũng muốn bắt đầu trang rồi."
"Quá trẻ người thì thế đó."
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thằng Ma Vương kia cũng có một tay đấy, có thể huấn luyện một đám Thực Nhân Ma đánh nhau tốt như vậy, đám lợn đó bình thường đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi."
"Đây chính là cái gọi là năng lực chỉ huy đi."
"Có lẽ chúng ta đánh giá thấp lũ Goblin rồi... Bây giờ ta có chút lo lắng cho pháo đài Hắc Phong, canh giữ ở đó lại chỉ là đám lính đánh thuê."
Ném một nắm cỏ khô vào đống lửa, một Ma nhân kiếm sĩ lắc đầu nói.
"Nếu là lão gia Camou thì có lẽ còn đánh được một trận, nhưng Shino... quả nhiên vẫn là kém một chút."
"Dù sao cũng là thứ tử, so không bằng trưởng tử cũng là dễ hiểu."
Mấy người như đang tự thuyết phục mình, vô thức hạ thấp tiêu chuẩn đối với Shino, nhưng đồng thời cũng hạ thấp yêu cầu đối với bản thân.
Có lẽ từ đầu bọn họ đã không cần phải liều mạng như vậy.
Lão gia Camou Dragon mới là chủ nhân của bọn họ.
Rõ ràng không chỉ có mấy người ngồi trước đống lửa nghĩ như vậy, "Địa Ngục Chi Viêm" còn lại bốn tên bách phu trưởng châu đầu ghé tai một hồi, cuối cùng vị bách phu trưởng đang tạm giữ chức đoàn trưởng đi tới trước mặt Shino, vẻ mặt sầu não nói.
"Lão gia, chúng ta còn muốn đánh tiếp sao? Ta cảm thấy—"
"Đương nhiên! Thắng bại còn chưa phân!" Shino cố chấp quát lên, rồi nói thêm, "Còn nữa, trên chiến trường gọi ta là trưởng quan!"
Ngậm cục tức trong cổ họng, vị bách phu trưởng cười khổ đáp.
"Vâng."
Hắn biết kỳ thực thắng bại đã rõ, nhưng hẳn là trưởng quan đại nhân có cách nhìn khác.
Trên thực tế, chỉ cần Shino muốn, về lý thuyết hắn có thể đánh mãi đến khi không còn một người lính nào.
Hoặc là đối diện cảm thấy phiền, chủ động xông lên bắt sống hắn.
Vị bách phu trưởng ủ rũ rời đi chưa từng khát khao đối phương có thể chủ động xuất kích kết thúc cuộc chiến không thấy hi vọng này.
Sĩ khí của "Địa Ngục Chi Viêm" đã xuống đáy.
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của các tướng sĩ, Shino cũng hiểu rõ, nếu lúc này hạ lệnh tấn công, kết quả cuối cùng chỉ sợ còn tệ hơn ban ngày.
"Chỉnh đốn một ngày!"
"Ngày mai chúng ta tái chiến!"
Tất cả các tướng sĩ đều nhẹ nhõm thở ra, giơ vũ khí lên hô một tiếng đáp lại.
"Vâng!"
...
Phố Elm, khu Tây Ma Đô, một cỗ xe ngựa do ngựa phi kéo dừng ở ven đường.
Ban đầu Mia định về cùng cha mẹ, nhưng trước khi đi tiên sinh Festing và phu nhân Serena lại không biết đi đâu, thế là La Viêm liền bị Mia mời lên xe ngựa của nhà Padrich.
"...hách hách hách, không ngờ ngươi lại thật sự dựa vào một đám tạp ngư Goblin mà thắng, thật không dễ dàng. Bất quá lần sau thì không còn may mắn vậy đâu, nước ở Ma Đô sâu lắm, ta khuyên ngươi vẫn nên bớt gây chuyện thì hơn, dù sao chúng ta cũng không quan tâm đến ánh nhìn của đám sâu bọ kia. Tuy ngươi quan tâm ta như vậy ta vẫn rất vui, nhưng bị thương thì lại quá phí."
Cảm giác quen thuộc lại trở lại.
Vừa xuống xe La Viêm vừa cười nói.
"Vâng vâng vâng, làm phiền tiểu thư Mia rồi."
Không nhịn được mà cong khóe miệng lên, Mia dùng ngón trỏ xoắn xoắn tóc mái, cười ha ha ha.
"Cũng không đến mức đó, dù sao chúng ta rảnh rỗi cũng chả làm gì."
Nói là nói vậy, nhưng La Viêm đều nhìn thấy rõ ràng, đó không chỉ là mức độ rảnh rỗi nhàm chán.
Từ đăng ký ở sân đấu, đến mua nô lệ ở chợ cùng phối hợp công việc truyền tống của Quản lý ty Ma Vương, cô nàng đều tốn không ít công sức.
Chỉ dựa vào một mình nàng một ngày chắc chắn làm không xuể.
Bao gồm cả chuyện hôm nay không mời mà đến ở lại sân đấu đợi hắn cả ngày, thậm chí còn đem cả cha mẹ tới.
La Viêm cảm nhận được hảo ý của nàng.
Ân tình này hắn sẽ nhớ kỹ.
"Ngủ ngon."
"Muộn, ngủ ngon?!"
Dường như không nghĩ rằng sẽ kết thúc bằng câu này, Mia ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng đóng cửa xe lại.
Nhìn xe ngựa phi mã kéo biến mất trong bóng tối, La Viêm cười vẫy tay, sau đó quay người đi vào cửa gỗ nửa mở của thần điện.
Bên trong thần điện rất yên tĩnh.
Tượng Ma Thần trang nghiêm nhìn xuống nhà thờ và từng hàng ghế dài.
Gần bục giảng đạo, một ông lão ngồi trên ghế dài, cái bóng lưng rộng lớn dưới bóng tượng thần có vẻ hơi còng, như thể sắp hòa làm một thể.
La Viêm đi đến ngồi cạnh ông.
Sau khi cầu nguyện xong, khuôn mặt Geoffrey giáo sĩ nở một nụ cười, giọng ôn hòa nói.
"Kết quả quyết đấu thế nào?"
La Viêm thoải mái đùa.
"Đối thủ yếu quá, làm ta ăn no căng."
Geoffrey giáo sĩ khựng lại một chút, rồi cười nói.
"Chúc mừng, nhưng chúng ta vẫn nên tôn trọng cái chết, không nên đùa cợt kiểu đó."
La Viêm nhún vai.
Về điểm này, hắn và Geoffrey giáo sĩ lại có quan điểm khác nhau.
Hắn cho rằng sinh mệnh đáng được tôn trọng, cũng khuyên thuộc hạ của mình trân trọng sinh mệnh, còn về vấn đề bình đẳng giữa các sinh mệnh khác nhau, hắn lại bảo lưu quan điểm.
Ít nhất, với những kẻ có thể mua chuộc bằng một câu nói hay một thỏi vàng để chịu chết, hắn cho rằng tạo điều kiện cho họ mới là tôn trọng họ nhất.
Đây mới là việc vận dụng sống động giáo luật rừng của Ma Thần, và cũng là nhận thức chung của tuyệt đại đa số Ác ma cùng sinh vật Địa Ngục.
Bất quá Geoffrey giáo sĩ dù sao cũng là người nghiên cứu kinh văn, thuần túy duy chỉ luận, có lẽ sẽ hiểu Ma Thần Bael sâu sắc hơn.
Ông giống người hát mặt trắng hơn.
Cho nên La Viêm dù không đồng ý, vẫn có thể hiểu được ông, càng sẽ không tranh luận với ông chỉ vì sự khác biệt trong quan điểm.
Hai người ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ một lát.
Khi nói đến kết quả trận đấu cuối cùng, La Viêm chợt dừng lại một chút, rồi chuyển hướng câu chuyện.
"Cha ta là Roxay Colin đúng không?"
Một quả bóng thẳng quá bất ngờ khiến Geoffrey giáo sĩ sững sờ tại chỗ.
Nhìn vào đôi mắt thấu hiểu mọi sự của La Viêm, lão nhân biết sự ngập ngừng vừa rồi đã để lộ sơ hở, liền cười khổ rồi buông lỏng.
"Xem ra ngươi đã biết."
La Viêm khẽ gật đầu, nhìn tượng Ma thần thở dài nói.
"Trước kia ta đã nghĩ cha mình có lẽ là một con Quỷ hút máu, chỉ không ngờ lại là một người danh tiếng lừng lẫy như thế."
Geoffrey giáo sĩ trầm mặc một lúc rồi thở dài nói.
"Thực ra ta không muốn để ngươi biết... Dính vào chuyện của nhà Colin không phải là chuyện tốt, ngươi thấy được mãi mãi chỉ là một góc nổi trên tảng băng, mà những gì ẩn dưới nước thì ngươi không bao giờ biết được. Thậm chí đừng nói là người ngoài cuộc như chúng ta, ngay cả chính cha ngươi cũng chưa chắc thấy được nhiều. Ông ấy đưa ngươi cho ta, chưa chắc không phải là một sự bảo hộ."
"Ta hiểu," La Viêm thuận miệng nói, "Cho nên ta cho tới giờ chưa đi tìm hắn không phải sao?" Không nghĩ nhiệt tình mà bị hờ hững chỉ là một phương diện, hắn đương nhiên có thể hiểu được phụ thân của mình có thể là từ bảo hộ hoặc là thân bất do kỷ chờ một chút cái khác nỗi khổ tâm trong lòng. Hắn cùng Vivian cũng không đồng dạng. Vô luận là tuổi sinh lý hay là tâm lý, đều không ở cùng một chiều không gian. Geoffrey ngoài ý muốn nhìn La Viêm một chút, đối với sự thành thục của hắn vừa thấy ngoài ý muốn lại thấy một tia đau lòng. Kia dù sao cũng là cô con gái mà hắn nuôi dưỡng. Mà hắn cũng luôn coi nàng như cháu của mình. Trầm mặc hồi lâu, hắn thở dài nói. "Có đôi khi ta luôn cảm thấy có lỗi với ngươi quá nhiều, rõ ràng đáng lẽ ta phải gánh vác trách nhiệm của một trưởng bối để giải đáp những hoang mang trong cuộc đời ngươi, nhưng mà đợi khi ta ý thức được, hạ quyết tâm nên làm những gì thì ngươi đã cùng mọi chuyện đều đạt thành hòa giải." La Viêm cười mở đầu một câu trò đùa, tiện thể cũng trêu chọc một chút chính mình. "Cảm thấy nuôi con nhỏ không có cảm giác tham gia?" Hoàn toàn như trước đây không hiểu sự hài hước của hắn, giáo sĩ Geoffrey lắc đầu, nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận