Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 212: Có lẽ đã thấy qua
Chương 212: Có lẽ đã thấy qua
Một quả bom vô cùng lớn đã được chôn ở trung tâm tháp quyền lực của công quốc Campbell. Nó sẽ đánh chìm không chỉ sự ăn ý ngầm hiểu nhau giữa tầng lớp xã hội thượng lưu và hạ lưu từ kỷ nguyên thứ nhất, mà còn khơi dậy một ngọn lửa lớn, cuốn tất cả những ai chú ý đến nó hoặc ở trong đó vào vòng xoáy. Sau trận đại kiếp mà cả một thế hệ phải trả giá này, con dân của công quốc Campbell cuối cùng sẽ được cứu rỗi. Tuy nhiên, như La Viêm và những tín đồ của hắn nói, trước hết họ cần phải trải qua tuyệt vọng đã.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, La Viêm không còn cùng Edward thảo luận những thứ hắn thích nghe hay những điều hắn lo lắng nữa, mà thay vào đó dùng "kiến thức" của mình ở Học Bang và đế quốc để chuyển hướng chủ đề, từ đó dẫn dắt Edward nói về cung đình công quốc Campbell và vương quốc Ryan. La Viêm thuần thục kiểm soát khoảng cách xã giao giữa bọn họ, khi đi vào thế giới tinh thần của đối phương, hắn vẫn chừa lại một chút cảm giác thần bí, không hoàn toàn thâm nhập. Việc không thăm dò thế giới tinh thần của đối phương sẽ không có được sự tin tưởng thật sự, nhưng xâm nhập quá sâu sẽ dễ dàng gây ra cảnh giác và nghi ngờ sau này. Hắn sẽ trả lại quyền chủ động cho đối phương vào những thời điểm thích hợp, như khi hắn chung đụng với Eileen. Tại Học viện Ma Vương, môn học này được gọi là "Lễ nghi đế quốc loài người".
Hai người trò chuyện vui vẻ suốt thời gian đó, cho đến khi bữa trưa tới thì Edward mới mất hứng rời đi. Với tư cách là quân chủ của quốc gia, đồng thời cũng là chủ nhân của bữa tiệc, hắn phải chỉnh trang dung mạo trước khi tiệc bắt đầu. La Viêm cũng định làm như vậy, và khi hắn vừa định rời khỏi phòng trà, Nam tước Gus lại nghiêm túc chặn hắn lại. Ngay lúc La Viêm tò mò không biết hắn định nói gì, Nam tước Gus thực hiện một lễ nghi quý tộc, trang trọng nói:
"Cảm ơn ngài, những đề nghị của ngài lần này rất quan trọng đối với chúng tôi, dù là với bệ hạ của chúng tôi hay với những chư hầu phục tùng ngài ấy."
La Viêm mỉm cười gật đầu: "Được giúp các người là vinh hạnh của ta, ta rất thích nơi này."
Nam tước Gus cũng mỉm cười, rồi nói tiếp: "Ta cũng vậy, dù sao đây là quê hương của ta, chỉ là gần đây ta mới phát hiện ra rằng, thật ra ta căn bản không hiểu những con dân mà ta thống trị. Bọn chúng tuyệt đối không lương thiện, càng không thuần phác, ngược lại còn xảo quyệt vượt xa tưởng tượng của ta."
"Từ trước tới giờ ta chưa hề nghĩ về vấn đề này, mãi đến gần đây ta mới đột nhiên nhận ra, bọn chúng không hề xứng đáng để gia tộc Gus che chở, chỉ là từ trước đến nay chúng ta đều bị truyền thống vinh quang và trách nhiệm trói buộc ở vùng đất này."
"Ta mơ hồ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ không đúng ở đâu, may mà có ngài điểm tỉnh... Thật ra chúng ta có thể giàu có hơn nhiều, chỉ cần chúng ta buông bỏ một chút nghĩa vụ của lãnh chúa. Nói cách khác, ta trong vô hình đã vì bọn chúng hy sinh quá nhiều!"
"Vậy mà chúng hồi báo ta thế nào? Ta dẫn chúng đi giải quyết phiền toái lớn ở lãnh địa, nhưng chúng lại không do dự quay đầu bỏ chạy khi ta cần chúng nhất. Ta nghĩ, đã đến lúc chúng cần phải được dạy dỗ một chút, có như vậy những tên ác ôn này mới nhớ ra ai là người đối tốt với chúng nhất!"
La Viêm kinh ngạc nhìn Gus, nhất thời không biết nên kinh ngạc trước cái logic điên rồ của hắn, hay nên kinh ngạc trước sự mặt dày của hắn. Thật vậy.
Trong cái bản thiết kế mà hắn phác thảo cho đại công tước Edward, có một góc hẻo lánh nhỏ bé mang theo một lời thì thầm của Ác ma như vậy. Khi những lãnh chúa này buông bỏ nghĩa vụ phong kiến và bắt tay cấu kết với sức mạnh tư bản, họ sẽ kiếm được một số tài sản khổng lồ, chẳng khác nào ăn một con cá hai lần. Chỉ là La Viêm không ngờ rằng hắn có thể chính xác tìm thấy câu thì thầm này, mà lại bỏ qua những thứ khác. Điều này rất giống với khi hắn cho Edward xem bức "Mona Lisa mỉm cười", tất cả mọi người, kể cả đại công tước đều nhìn thấy nụ cười, chỉ có hắn nhìn xuống bên dưới và thấy câu.
Gã này, có lẽ trời sinh ra đã là một kẻ truyền giáo cho Ác ma. Rung động hồi lâu, La Viêm nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói: "Ngài có thể giải thích theo cách đó khiến ta cảm thấy bất ngờ, ta nghĩ ngài nên cho bọn chúng một chút giáo huấn, nhưng vẫn là đừng quá cực đoan."
Nam tước Gus nhíu mày, ra vẻ hoàn toàn hiểu rõ: "Ta hiểu mà, tuy bọn chúng gian xảo như thế, nhưng dù sao ta cũng là người biết giữ thể diện, ta chỉ lấy phần mà ta đáng được nhận."
Quả thực là như vậy sao? La Viêm tỏ vẻ hoài nghi, nhưng không nói gì thêm.
Lúc này, phu nhân Marina từ bên ngoài bước vào, ánh mắt oán trách nhìn chồng mình: "Đủ rồi đấy, hai người nói chuyện quá lâu rồi, yến hội sắp bắt đầu đến nơi rồi." Nàng đã phải dành cả buổi sáng để chuẩn bị chuyện này.
Sau khi trách cứ chồng mình xong, Marina quay sang Colin tiên sinh, ánh mắt lập tức dịu dàng: "Xin mời đi theo ta, thưa tiên sinh, trước khi bữa tiệc bắt đầu, ngài chắc chắn muốn chuẩn bị một chút." Dù La Viêm cảm thấy không cần thiết, hắn vẫn cúi đầu tỏ vẻ tôn kính rồi gật đầu, sau đó nhìn Nam tước Gus chào tạm biệt: "Vậy ta xin phép đi trước, lát gặp lại."
"Lát gặp, tiên sinh." Nam tước Gus mỉm cười gật đầu, dõi theo Colin tiên sinh rời khỏi phòng trà.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn rơi lên người vợ mình, hắn lại nghi hoặc nhíu mày. Sao gã này lại đổi trang phục rồi? Hai người đã kết hôn lâu như vậy, hắn chưa từng thấy nàng thích đóng vai đến thế...
Bữa trưa được tổ chức tại phòng ăn của trang viên. Bàn ăn được bày biện rất tỉ mỉ và tinh xảo, khăn trải bàn bằng vải lanh bày đầy những món ăn phong phú, trong đó có chim bồ câu non nướng, chân nai mật ong, salad rau tươi và rượu ngọt được ủ từ dâu rừng đặc sản của Rừng Ngân Tùng. Hai bên phòng ăn rộng lớn còn có các nhạc công chơi nhạc đệm.
Đại công tước Edward ngồi ở vị trí chủ tọa bữa tiệc, bên tay trái là muội muội của hắn, Eileen, còn bên phải là vị khách tôn quý nhất của công quốc Campbell, tiên sinh Colin. Còn Gus, chủ nhân của trang viên này, lại bị đẩy xuống vị trí thứ tư.
Tuy nhiên, bản thân Gus không hề phàn nàn về sự sắp xếp này, vì được ngồi ăn cơm chung bàn với đại công tước đã là một vinh hạnh lớn lao rồi. Huống chi còn có con trai cả của một vị thân vương nào đó trong đế quốc đang làm khách nữa. Từ khi bữa tiệc vừa bắt đầu, Gus đã dốc hết sức để lấy lòng bệ hạ đại công tước, khi thì khoe chiến công ở lãnh địa của mình, khi lại ra sức tâng bốc.
Thế nhưng sự thật chứng minh, hắn chỉ đang gãi ngứa bên hông ngựa, chứ không đập vào thân ngựa. Đại công tước Edward kính mến đang suy tư điều gì đó, không hề chú ý đến những công trạng khoác lác của hắn, hứng thú của hắn còn không bằng cả món chân nai mật ong.
Về phần La Viêm, thì nhìn nàng Eileen, người có vẻ bệnh vừa khỏi và hỏi han một câu: "Điện hạ Eileen, cô thấy tốt hơn chút nào không?"
"Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ngài đã quan tâm." Có lẽ là vì có huynh trưởng bên cạnh, Eileen tỏ ra rất câu nệ, như thể trở về lần gặp mặt đầu tiên.
Tuy nhiên, đôi mắt không hề nói dối. La Viêm có thể rõ ràng cảm thấy nàng thỉnh thoảng nhìn trộm hắn, khiến cho con quạ Du Du ở bên cạnh ăn dưa cười khanh khách không thôi.
Edward dường như bị Gus Nam tước làm phiền quá nên cuối cùng lên tiếng ngắt lời hắn: "Tiên sinh Gus, ta không hứng thú với việc ngươi đã làm thế nào để hai con trâu của ngươi không giao phối, chi bằng ngươi kể cho ta nghe những gì ngươi đã trải qua hôm qua, ví dụ như những gì ngươi thấy được ở trại Ma Vương, hay ngươi đã được cứu như thế nào?"
"Không thành vấn đề, bệ hạ!" Thấy đại công tước Edward không hứng thú với chủ đề của mình, Gus lập tức chuyển từ việc mình "quản lý giỏi" sang việc "dũng mãnh thần võ" của mình. Về việc vì sao lại thua, hắn quy kết lỗi cho lũ dân tự trị ở Trấn Ngân Tùng yếu kém, để cho đám ác ma của Bắc Phong Thành làm cho sợ vỡ mật.
Trải nghiệm làm tù binh được hắn bỏ qua, và hắn kể tiếp kinh nghiệm sau khi bị bắt. Nhưng khi hắn nhắc tới trại Ma Vương dưới chân núi Bắc Phong, trên mặt hắn lại thoáng hiện một chút do dự. Đó là một chủ đề mà hắn luôn cố tình né tránh từ khi trở về từ khu vực phía bắc Rừng Ngân Tùng.
Đó là việc đám lưu dân là lãnh chúa mất đi đã sống rất tốt trên lãnh thổ của Ma Vương. Bọn chúng không hề bị chết đói. Thậm chí ngược lại, chúng còn bắt đầu nghi ngờ sự uy nghiêm của thánh Sith, một điều mà chỉ có người no đủ mới dám làm. Hắn chắc chắn rằng, bệ hạ không muốn nghe chuyện đó, vì vậy hắn chỉ có thể đổi góc độ khác: "Đám ác ma đó sử dụng những cỗ máy kỳ quái."
"Máy móc kỳ quái?" Đại công tước Edward nhướng mày, lộ vẻ mặt kỳ quái, thậm chí còn dừng dao nĩa lại. Thấy bệ hạ có vẻ hứng thú, Nam tước Gus lập tức thao thao bất tuyệt: "Đúng vậy, đó là những cỗ máy mà ta chưa từng thấy ở Thành Sấm! Có cỗ máy có thể nhanh chóng cắt khúc gỗ thành hình tròn, lại có cái nâng được đá tảng lên mái nhà, trông hơi giống công nghệ của Người Lùn nhưng hoàn toàn khác biệt, ta không khỏi nghi ngờ liệu chúng có liên quan gì với giáo đồ Máy Móc Chi Thần!"
Nghe Nam tước Gus miêu tả, biểu cảm của đại công tước Edward càng trở nên kinh ngạc hơn, sau đó chân mày của hắn cau lại: "Vậy sao? Đây là một vấn đề nghiêm trọng đây."
"Đúng vậy, nhất là những tên đó còn nô dịch lưu dân của vương quốc, bắt họ giúp chúng chế tạo binh khí," Nam tước Gus vội vàng lên tiếng, "Thưa bệ hạ, thần kiến nghị ngài nhân cơ hội này, dứt khoát một lần diệt trừ chúng, tận dụng lúc chúng vẫn chưa phát triển mạnh!"
Edward trầm tư hồi lâu rồi trả lời một câu nước đôi: "Chuyện này để bàn sau."
Thật ra, đây đích thực là một mối nguy tiềm ẩn, nhưng Dãy núi Vạn Trượng dù sao cũng nằm bên ngoài lãnh thổ của công quốc Campbell. Hơn nữa, so với việc chủ động tấn công, việc chờ đợi đám ác ma đó tấn công tới có vẻ phù hợp với lợi ích của hắn hơn. Cứ đợi thêm chút nữa đi.
Thấy đại công tước Edward không hứng thú với việc xúi giục của mình, Nam tước Gus không dám nhắc lại chuyện này nữa, nhưng trong lòng càng thêm quyết tâm bán đi quyền sử dụng đất của mình. Hắn không muốn đợi tới lúc đám ác ma tới mới bỏ chạy. Đời này hắn không muốn trải qua ngày hôm qua lần nào nữa.
Sau khi bữa trưa kết thúc, đại công tước Edward rời trang viên để đến doanh trại gần đó. Vì hành động quân sự đã bị hủy, lần tập hợp này từ việc gấp rút chi viện lãnh địa nam tước đã chuyển thành một cuộc diễn tập nhằm mục đích răn đe. Hai vạn quân dàn đội hình, thực hiện diễn tập theo phong cách độc đáo của thế giới ma ảo. Bao gồm không giới hạn những màn tụng kinh phép thuật của đội hợp xướng, kỵ sĩ sư tử bay lượn trên bầu trời thấp, cùng kỵ binh hạng nặng cầm thương ánh sáng xông lên dưới sự bảo vệ của ánh sáng thần thánh.
La Viêm ở trong đám người nhìn thấy bóng dáng của Charl·es, nhưng dường như đối phương không chú ý đến hắn mà đang chuyên tâm chỉ huy quân đội.
Không chỉ La Viêm xem náo nhiệt, dân cư ở trang viên gần đó và những người hầu trong trang viên cũng đứng xem từ xa, không ngớt lời khen ngợi các kỵ sĩ dũng mãnh kia. Ngoài ra, những mạo hiểm giả cố tình từ thị trấn chạy đến cũng có vẻ ngưỡng mộ.
Tới lúc này, họ mới hoàn toàn nhận thức được sự khác biệt giữa mình và quân chính quy. Những sự dũng cảm mà họ vẫn khoác lác, cùng với việc công bố rằng đã đánh bại những con ma thú kia, thì e rằng cũng chỉ cỡ con tọa kỵ của đoàn Kỵ sĩ Sư Ưng. Ở trước những dòng thép thần thánh ào ào như lũ cuốn kia, thanh đoản kiếm cùng súng hỏa mai trong tay bọn họ chẳng khác nào đồ chơi, chỉ có thể đi bắt nạt những con quái vật ở tầng ngoài của mê cung hay trong Rừng Ngân Tùng, chứ ra chiến trường thì cùng lắm cũng chỉ là những pháo hôi cấp cao...
Đúng lúc đại công tước Edward đang duyệt đội quân của mình, thì Eileen · Campbell, người đã thay một bộ trang phục thường ngày, mang theo Teresa tìm La Viêm đang đứng xem náo nhiệt, bằng một giọng có chút ngượng ngùng nói: "Tiên sinh Colin, ta muốn mời ngài đến trấn gần đây một chuyến, không biết ngài có rảnh không?"
Vừa hay La Viêm đã chán xem Edward giả bộ rồi, vì vậy vui vẻ nói: "Đương nhiên, được đi cùng với ngài là vinh hạnh của ta."
"Tuyệt quá! Khụ.. Ý của ta là, ngài bằng lòng đi cùng ta, ta rất vui." Eileen tươi cười rạng rỡ, dù rất nhanh đã giấu đi sự vui sướng từ nội tâm sau tiếng ho nhẹ.
Nhìn dáng vẻ bối rối của công chúa điện hạ, Teresa không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Dù nàng hiểu rằng điện hạ Eileen muốn giữ sự thận trọng trước người mình thích, nàng vẫn không thể nhịn được mà muốn nhắc nhở điện hạ, tâm tư của cô gần như đã viết hết lên mặt rồi. Ngay cả một người thô lỗ như mình mà còn nhìn ra được, chắc hẳn tiên sinh Colin cũng đã nhìn ra từ lâu rồi.
Xe ngựa nhanh chóng dừng ở cổng trang viên. Nhìn đôi mắt mong đợi của Eileen, La Viêm ga lăng đỡ cô lên xe, dù rằng sau khi nhìn dáng người dũng mãnh của nàng, trong lòng hắn có chút hoài nghi việc có cần thiết phải làm vậy hay không. Nếu cô dùng toàn lực, chắc chắn lật được cả chiếc xe ngựa này ấy chứ.
"Xuất phát!" Teresa giục ngựa lên trước đoàn người, hô một tiếng với đội vệ sĩ rồi dẫn đội đi về phía Trấn Ngân Tùng. Nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, Eileen khẽ lắc chân rồi đột nhiên mở miệng nói: "Tối qua ta đã có một giấc mơ."
La Viêm tùy tiện nói: "Ta có may mắn được biết không?"
Gương mặt của Eileen hơi nóng lên, cô quay mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng có liên quan đến ngài..."
Có liên quan đến ta? La Viêm không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc cô ấy mơ thấy cái gì. Tuy nhiên khi thấy vẻ mặt khó nói của cô ấy, hắn liền biết tám phần là mình sẽ không hỏi ra được. Thời gian lặng lẽ trôi trong yên tĩnh, Eileen đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngài sẽ không trăng hoa chứ?"
Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhận ra mình hình như không có tư cách hỏi câu đó, vội vàng sửa lời: "Thật xin lỗi, ta hỏi vấn đề này có phải rất kỳ quái không? Ta không có ý định dò hỏi chuyện riêng của ngài, chỉ là... ta... ta không có cảm giác an toàn..." Giọng của cô càng lúc càng nhỏ, cô đưa tay che mặt lại, lúc này mới phát hiện não bộ vốn đã hạ sốt của mình lại nóng như lò lửa. Thấy bộ dạng lời nói không mạch lạc của cô, La Viêm không khỏi mỉm cười, bằng giọng điệu hòa nhã nói: "Sao lại thế? Ta rất sẵn lòng lắng nghe những phiền muộn của ngài, dù... câu hỏi này làm ta có chút bối rối."
"Thật xin lỗi, mời quên nó đi..." Eileen hối hận nhắm mắt lại, phát ra một tiếng rên nhỏ trong cổ họng, giống như một chú chuột hamster bị dồn vào góc tường. Có vẻ như người dũng cảm cũng không phải lúc nào cũng dũng cảm.
Nhìn công chúa điện hạ hầu như sắp 'A' lên rồi, La Viêm khẽ cười, đưa cho cô ấy một bậc thang: "Có lẽ ngài mệt rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."
"Thật xin lỗi." Eileen cúi đầu rất thấp, gập chặt cằm như muốn vùi vào cổ áo. "Xin đừng xin lỗi nữa, chi bằng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thì sao? Lúc nãy đi ngang qua đây, ta còn chưa kịp thưởng thức." La Viêm nhẹ nhàng nói đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhớ lúc hắn cùng Sarah đi ngang qua đây lần trước, trời vẫn còn đang rơi đầy tuyết, bây giờ đúng là thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa đông sắp qua rồi. Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống vùng quê phủ đầy tuyết, một chút ấm áp từ lòng đất đã bắt đầu làm tan băng tuyết. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thêm mấy tháng nữa thôi, nơi đây lại trở thành một cánh đồng bao la bát ngát. Nhưng nếu có bất trắc xảy ra, có lẽ phong cảnh đã từng trải qua sẽ không xuất hiện nữa. Tất cả đều sẽ một đi không trở lại.
La Viêm lặng lẽ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi khói bếp của Trấn Ngân Tùng đập vào mắt. Eileen ngồi đối diện hắn dường như đã bình tĩnh lại, không còn run rẩy ngón chân nắm chặt đế giày nữa, mà giống như hắn, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. "...Mùa đông sắp kết thúc, nhìn tuyết tan ra thế này, ta cảm thấy tâm tình trở nên nhẹ nhàng."
La Viêm nhìn Eileen, nụ cười của cô rất điềm tĩnh, một tia nắng vừa hay rơi xuống chóp mũi cô, giống như một con bướm đang nhẹ nhàng đến đậu. Hắn suy tư một lát, nhẹ giọng nói: "Tâm tình của ta cũng như vậy."
Eileen nhìn sang hắn, hoạt bát nháy mắt: "Giá mà thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt."
La Viêm cười cười, thành thật nói: "Việc đó có lẽ hơi khó."
Theo đội cận vệ của Eileen đến, Quan quản trị an của Trấn Ngân Tùng Adelai và trưởng trấn cuống quýt chạy ra cửa trấn nghênh đón. Cờ hiệu của gia tộc Campbell một ngày hai lần xuất hiện ở trấn nhỏ này. Khi Adelai nhìn thấy La Viêm đang ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt của hắn lập tức như nhìn thấy quỷ, toàn thân ngây ra như phỗng, không thốt lên được một câu hoàn chỉnh.
Eileen không trách hắn, dù sao người thấy vương thất mà cà lăm không nói được cũng không chỉ có hắn. Ngược lại, trưởng trấn kỳ quái nhìn Adelai một cái, rõ ràng buổi sáng gã còn rất bình thường khi gặp bệ hạ, sao vừa gặp công chúa điện hạ lại ngây ra như thế?
Sau khi đối phó xong với các quan chức ở trấn, xe ngựa của Eileen trực tiếp đi tới trước cửa nhà thờ của Trấn Ngân Tùng. Ra nghênh đón cô là cha cố Matt. So với Adelai ngạc nhiên tột độ thì vị cha cố giống Thần Quỷ này ngược lại vẫn rất bình tĩnh không hề lộ chút sơ hở, cho dù phải đối diện với Thần tuyển giả cùng với một đám kỵ sĩ cũng không lộ ra bất cứ sơ hở gì.
"...Xin lỗi công chúa điện hạ, tiên sinh Viêm Vương cuối cùng vẫn không thể trở về, quan Hoàng Đồng đầy rẫy nguy hiểm, mọi người ở đó cần ngài ấy."
Nghe được câu trả lời của cha cố Matt, Eileen lộ vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng cô vẫn trở lại bình thường. "Tuy rất đáng tiếc, nhưng ta hiểu được ngài ấy có chuyện của riêng mình. Xin thay ta gửi lời tới ngài ấy, hi vọng ngài ấy bình an vô sự. Cùng với những người tị nạn đến từ tỉnh Hoàng Hôn, hiện tại họ sống có ổn không, ta sẽ cố hết sức để giúp họ an ổn ở lại Thành Sấm."
"Tôi sẽ thay ngài gửi lời tới vị tiên sinh đó, nếu như tôi có thể liên lạc với ngài ấy. Ngoài ra, thật ra ngài không cần tiếc nuối..." Cha cố Matt khẽ gật đầu, không dấu vết nhìn thoáng qua Ma Vương đại nhân đang đứng bên cạnh công chúa, rồi nhìn Eileen và nở một nụ cười hòa ái. "Ngài có lẽ đã gặp ngài ấy rồi cũng khó nói."
Eileen kinh ngạc nhìn ông: "Lúc nào?"
"Việc này tôi cũng không biết," cha cố Matt nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngài ấy chỉ nói với tôi rằng, ngài là một quý cô thật sự lương thiện."
"Nguyện thánh Sith phù hộ ngài."
Một quả bom vô cùng lớn đã được chôn ở trung tâm tháp quyền lực của công quốc Campbell. Nó sẽ đánh chìm không chỉ sự ăn ý ngầm hiểu nhau giữa tầng lớp xã hội thượng lưu và hạ lưu từ kỷ nguyên thứ nhất, mà còn khơi dậy một ngọn lửa lớn, cuốn tất cả những ai chú ý đến nó hoặc ở trong đó vào vòng xoáy. Sau trận đại kiếp mà cả một thế hệ phải trả giá này, con dân của công quốc Campbell cuối cùng sẽ được cứu rỗi. Tuy nhiên, như La Viêm và những tín đồ của hắn nói, trước hết họ cần phải trải qua tuyệt vọng đã.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, La Viêm không còn cùng Edward thảo luận những thứ hắn thích nghe hay những điều hắn lo lắng nữa, mà thay vào đó dùng "kiến thức" của mình ở Học Bang và đế quốc để chuyển hướng chủ đề, từ đó dẫn dắt Edward nói về cung đình công quốc Campbell và vương quốc Ryan. La Viêm thuần thục kiểm soát khoảng cách xã giao giữa bọn họ, khi đi vào thế giới tinh thần của đối phương, hắn vẫn chừa lại một chút cảm giác thần bí, không hoàn toàn thâm nhập. Việc không thăm dò thế giới tinh thần của đối phương sẽ không có được sự tin tưởng thật sự, nhưng xâm nhập quá sâu sẽ dễ dàng gây ra cảnh giác và nghi ngờ sau này. Hắn sẽ trả lại quyền chủ động cho đối phương vào những thời điểm thích hợp, như khi hắn chung đụng với Eileen. Tại Học viện Ma Vương, môn học này được gọi là "Lễ nghi đế quốc loài người".
Hai người trò chuyện vui vẻ suốt thời gian đó, cho đến khi bữa trưa tới thì Edward mới mất hứng rời đi. Với tư cách là quân chủ của quốc gia, đồng thời cũng là chủ nhân của bữa tiệc, hắn phải chỉnh trang dung mạo trước khi tiệc bắt đầu. La Viêm cũng định làm như vậy, và khi hắn vừa định rời khỏi phòng trà, Nam tước Gus lại nghiêm túc chặn hắn lại. Ngay lúc La Viêm tò mò không biết hắn định nói gì, Nam tước Gus thực hiện một lễ nghi quý tộc, trang trọng nói:
"Cảm ơn ngài, những đề nghị của ngài lần này rất quan trọng đối với chúng tôi, dù là với bệ hạ của chúng tôi hay với những chư hầu phục tùng ngài ấy."
La Viêm mỉm cười gật đầu: "Được giúp các người là vinh hạnh của ta, ta rất thích nơi này."
Nam tước Gus cũng mỉm cười, rồi nói tiếp: "Ta cũng vậy, dù sao đây là quê hương của ta, chỉ là gần đây ta mới phát hiện ra rằng, thật ra ta căn bản không hiểu những con dân mà ta thống trị. Bọn chúng tuyệt đối không lương thiện, càng không thuần phác, ngược lại còn xảo quyệt vượt xa tưởng tượng của ta."
"Từ trước tới giờ ta chưa hề nghĩ về vấn đề này, mãi đến gần đây ta mới đột nhiên nhận ra, bọn chúng không hề xứng đáng để gia tộc Gus che chở, chỉ là từ trước đến nay chúng ta đều bị truyền thống vinh quang và trách nhiệm trói buộc ở vùng đất này."
"Ta mơ hồ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ không đúng ở đâu, may mà có ngài điểm tỉnh... Thật ra chúng ta có thể giàu có hơn nhiều, chỉ cần chúng ta buông bỏ một chút nghĩa vụ của lãnh chúa. Nói cách khác, ta trong vô hình đã vì bọn chúng hy sinh quá nhiều!"
"Vậy mà chúng hồi báo ta thế nào? Ta dẫn chúng đi giải quyết phiền toái lớn ở lãnh địa, nhưng chúng lại không do dự quay đầu bỏ chạy khi ta cần chúng nhất. Ta nghĩ, đã đến lúc chúng cần phải được dạy dỗ một chút, có như vậy những tên ác ôn này mới nhớ ra ai là người đối tốt với chúng nhất!"
La Viêm kinh ngạc nhìn Gus, nhất thời không biết nên kinh ngạc trước cái logic điên rồ của hắn, hay nên kinh ngạc trước sự mặt dày của hắn. Thật vậy.
Trong cái bản thiết kế mà hắn phác thảo cho đại công tước Edward, có một góc hẻo lánh nhỏ bé mang theo một lời thì thầm của Ác ma như vậy. Khi những lãnh chúa này buông bỏ nghĩa vụ phong kiến và bắt tay cấu kết với sức mạnh tư bản, họ sẽ kiếm được một số tài sản khổng lồ, chẳng khác nào ăn một con cá hai lần. Chỉ là La Viêm không ngờ rằng hắn có thể chính xác tìm thấy câu thì thầm này, mà lại bỏ qua những thứ khác. Điều này rất giống với khi hắn cho Edward xem bức "Mona Lisa mỉm cười", tất cả mọi người, kể cả đại công tước đều nhìn thấy nụ cười, chỉ có hắn nhìn xuống bên dưới và thấy câu.
Gã này, có lẽ trời sinh ra đã là một kẻ truyền giáo cho Ác ma. Rung động hồi lâu, La Viêm nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói: "Ngài có thể giải thích theo cách đó khiến ta cảm thấy bất ngờ, ta nghĩ ngài nên cho bọn chúng một chút giáo huấn, nhưng vẫn là đừng quá cực đoan."
Nam tước Gus nhíu mày, ra vẻ hoàn toàn hiểu rõ: "Ta hiểu mà, tuy bọn chúng gian xảo như thế, nhưng dù sao ta cũng là người biết giữ thể diện, ta chỉ lấy phần mà ta đáng được nhận."
Quả thực là như vậy sao? La Viêm tỏ vẻ hoài nghi, nhưng không nói gì thêm.
Lúc này, phu nhân Marina từ bên ngoài bước vào, ánh mắt oán trách nhìn chồng mình: "Đủ rồi đấy, hai người nói chuyện quá lâu rồi, yến hội sắp bắt đầu đến nơi rồi." Nàng đã phải dành cả buổi sáng để chuẩn bị chuyện này.
Sau khi trách cứ chồng mình xong, Marina quay sang Colin tiên sinh, ánh mắt lập tức dịu dàng: "Xin mời đi theo ta, thưa tiên sinh, trước khi bữa tiệc bắt đầu, ngài chắc chắn muốn chuẩn bị một chút." Dù La Viêm cảm thấy không cần thiết, hắn vẫn cúi đầu tỏ vẻ tôn kính rồi gật đầu, sau đó nhìn Nam tước Gus chào tạm biệt: "Vậy ta xin phép đi trước, lát gặp lại."
"Lát gặp, tiên sinh." Nam tước Gus mỉm cười gật đầu, dõi theo Colin tiên sinh rời khỏi phòng trà.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn rơi lên người vợ mình, hắn lại nghi hoặc nhíu mày. Sao gã này lại đổi trang phục rồi? Hai người đã kết hôn lâu như vậy, hắn chưa từng thấy nàng thích đóng vai đến thế...
Bữa trưa được tổ chức tại phòng ăn của trang viên. Bàn ăn được bày biện rất tỉ mỉ và tinh xảo, khăn trải bàn bằng vải lanh bày đầy những món ăn phong phú, trong đó có chim bồ câu non nướng, chân nai mật ong, salad rau tươi và rượu ngọt được ủ từ dâu rừng đặc sản của Rừng Ngân Tùng. Hai bên phòng ăn rộng lớn còn có các nhạc công chơi nhạc đệm.
Đại công tước Edward ngồi ở vị trí chủ tọa bữa tiệc, bên tay trái là muội muội của hắn, Eileen, còn bên phải là vị khách tôn quý nhất của công quốc Campbell, tiên sinh Colin. Còn Gus, chủ nhân của trang viên này, lại bị đẩy xuống vị trí thứ tư.
Tuy nhiên, bản thân Gus không hề phàn nàn về sự sắp xếp này, vì được ngồi ăn cơm chung bàn với đại công tước đã là một vinh hạnh lớn lao rồi. Huống chi còn có con trai cả của một vị thân vương nào đó trong đế quốc đang làm khách nữa. Từ khi bữa tiệc vừa bắt đầu, Gus đã dốc hết sức để lấy lòng bệ hạ đại công tước, khi thì khoe chiến công ở lãnh địa của mình, khi lại ra sức tâng bốc.
Thế nhưng sự thật chứng minh, hắn chỉ đang gãi ngứa bên hông ngựa, chứ không đập vào thân ngựa. Đại công tước Edward kính mến đang suy tư điều gì đó, không hề chú ý đến những công trạng khoác lác của hắn, hứng thú của hắn còn không bằng cả món chân nai mật ong.
Về phần La Viêm, thì nhìn nàng Eileen, người có vẻ bệnh vừa khỏi và hỏi han một câu: "Điện hạ Eileen, cô thấy tốt hơn chút nào không?"
"Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ngài đã quan tâm." Có lẽ là vì có huynh trưởng bên cạnh, Eileen tỏ ra rất câu nệ, như thể trở về lần gặp mặt đầu tiên.
Tuy nhiên, đôi mắt không hề nói dối. La Viêm có thể rõ ràng cảm thấy nàng thỉnh thoảng nhìn trộm hắn, khiến cho con quạ Du Du ở bên cạnh ăn dưa cười khanh khách không thôi.
Edward dường như bị Gus Nam tước làm phiền quá nên cuối cùng lên tiếng ngắt lời hắn: "Tiên sinh Gus, ta không hứng thú với việc ngươi đã làm thế nào để hai con trâu của ngươi không giao phối, chi bằng ngươi kể cho ta nghe những gì ngươi đã trải qua hôm qua, ví dụ như những gì ngươi thấy được ở trại Ma Vương, hay ngươi đã được cứu như thế nào?"
"Không thành vấn đề, bệ hạ!" Thấy đại công tước Edward không hứng thú với chủ đề của mình, Gus lập tức chuyển từ việc mình "quản lý giỏi" sang việc "dũng mãnh thần võ" của mình. Về việc vì sao lại thua, hắn quy kết lỗi cho lũ dân tự trị ở Trấn Ngân Tùng yếu kém, để cho đám ác ma của Bắc Phong Thành làm cho sợ vỡ mật.
Trải nghiệm làm tù binh được hắn bỏ qua, và hắn kể tiếp kinh nghiệm sau khi bị bắt. Nhưng khi hắn nhắc tới trại Ma Vương dưới chân núi Bắc Phong, trên mặt hắn lại thoáng hiện một chút do dự. Đó là một chủ đề mà hắn luôn cố tình né tránh từ khi trở về từ khu vực phía bắc Rừng Ngân Tùng.
Đó là việc đám lưu dân là lãnh chúa mất đi đã sống rất tốt trên lãnh thổ của Ma Vương. Bọn chúng không hề bị chết đói. Thậm chí ngược lại, chúng còn bắt đầu nghi ngờ sự uy nghiêm của thánh Sith, một điều mà chỉ có người no đủ mới dám làm. Hắn chắc chắn rằng, bệ hạ không muốn nghe chuyện đó, vì vậy hắn chỉ có thể đổi góc độ khác: "Đám ác ma đó sử dụng những cỗ máy kỳ quái."
"Máy móc kỳ quái?" Đại công tước Edward nhướng mày, lộ vẻ mặt kỳ quái, thậm chí còn dừng dao nĩa lại. Thấy bệ hạ có vẻ hứng thú, Nam tước Gus lập tức thao thao bất tuyệt: "Đúng vậy, đó là những cỗ máy mà ta chưa từng thấy ở Thành Sấm! Có cỗ máy có thể nhanh chóng cắt khúc gỗ thành hình tròn, lại có cái nâng được đá tảng lên mái nhà, trông hơi giống công nghệ của Người Lùn nhưng hoàn toàn khác biệt, ta không khỏi nghi ngờ liệu chúng có liên quan gì với giáo đồ Máy Móc Chi Thần!"
Nghe Nam tước Gus miêu tả, biểu cảm của đại công tước Edward càng trở nên kinh ngạc hơn, sau đó chân mày của hắn cau lại: "Vậy sao? Đây là một vấn đề nghiêm trọng đây."
"Đúng vậy, nhất là những tên đó còn nô dịch lưu dân của vương quốc, bắt họ giúp chúng chế tạo binh khí," Nam tước Gus vội vàng lên tiếng, "Thưa bệ hạ, thần kiến nghị ngài nhân cơ hội này, dứt khoát một lần diệt trừ chúng, tận dụng lúc chúng vẫn chưa phát triển mạnh!"
Edward trầm tư hồi lâu rồi trả lời một câu nước đôi: "Chuyện này để bàn sau."
Thật ra, đây đích thực là một mối nguy tiềm ẩn, nhưng Dãy núi Vạn Trượng dù sao cũng nằm bên ngoài lãnh thổ của công quốc Campbell. Hơn nữa, so với việc chủ động tấn công, việc chờ đợi đám ác ma đó tấn công tới có vẻ phù hợp với lợi ích của hắn hơn. Cứ đợi thêm chút nữa đi.
Thấy đại công tước Edward không hứng thú với việc xúi giục của mình, Nam tước Gus không dám nhắc lại chuyện này nữa, nhưng trong lòng càng thêm quyết tâm bán đi quyền sử dụng đất của mình. Hắn không muốn đợi tới lúc đám ác ma tới mới bỏ chạy. Đời này hắn không muốn trải qua ngày hôm qua lần nào nữa.
Sau khi bữa trưa kết thúc, đại công tước Edward rời trang viên để đến doanh trại gần đó. Vì hành động quân sự đã bị hủy, lần tập hợp này từ việc gấp rút chi viện lãnh địa nam tước đã chuyển thành một cuộc diễn tập nhằm mục đích răn đe. Hai vạn quân dàn đội hình, thực hiện diễn tập theo phong cách độc đáo của thế giới ma ảo. Bao gồm không giới hạn những màn tụng kinh phép thuật của đội hợp xướng, kỵ sĩ sư tử bay lượn trên bầu trời thấp, cùng kỵ binh hạng nặng cầm thương ánh sáng xông lên dưới sự bảo vệ của ánh sáng thần thánh.
La Viêm ở trong đám người nhìn thấy bóng dáng của Charl·es, nhưng dường như đối phương không chú ý đến hắn mà đang chuyên tâm chỉ huy quân đội.
Không chỉ La Viêm xem náo nhiệt, dân cư ở trang viên gần đó và những người hầu trong trang viên cũng đứng xem từ xa, không ngớt lời khen ngợi các kỵ sĩ dũng mãnh kia. Ngoài ra, những mạo hiểm giả cố tình từ thị trấn chạy đến cũng có vẻ ngưỡng mộ.
Tới lúc này, họ mới hoàn toàn nhận thức được sự khác biệt giữa mình và quân chính quy. Những sự dũng cảm mà họ vẫn khoác lác, cùng với việc công bố rằng đã đánh bại những con ma thú kia, thì e rằng cũng chỉ cỡ con tọa kỵ của đoàn Kỵ sĩ Sư Ưng. Ở trước những dòng thép thần thánh ào ào như lũ cuốn kia, thanh đoản kiếm cùng súng hỏa mai trong tay bọn họ chẳng khác nào đồ chơi, chỉ có thể đi bắt nạt những con quái vật ở tầng ngoài của mê cung hay trong Rừng Ngân Tùng, chứ ra chiến trường thì cùng lắm cũng chỉ là những pháo hôi cấp cao...
Đúng lúc đại công tước Edward đang duyệt đội quân của mình, thì Eileen · Campbell, người đã thay một bộ trang phục thường ngày, mang theo Teresa tìm La Viêm đang đứng xem náo nhiệt, bằng một giọng có chút ngượng ngùng nói: "Tiên sinh Colin, ta muốn mời ngài đến trấn gần đây một chuyến, không biết ngài có rảnh không?"
Vừa hay La Viêm đã chán xem Edward giả bộ rồi, vì vậy vui vẻ nói: "Đương nhiên, được đi cùng với ngài là vinh hạnh của ta."
"Tuyệt quá! Khụ.. Ý của ta là, ngài bằng lòng đi cùng ta, ta rất vui." Eileen tươi cười rạng rỡ, dù rất nhanh đã giấu đi sự vui sướng từ nội tâm sau tiếng ho nhẹ.
Nhìn dáng vẻ bối rối của công chúa điện hạ, Teresa không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Dù nàng hiểu rằng điện hạ Eileen muốn giữ sự thận trọng trước người mình thích, nàng vẫn không thể nhịn được mà muốn nhắc nhở điện hạ, tâm tư của cô gần như đã viết hết lên mặt rồi. Ngay cả một người thô lỗ như mình mà còn nhìn ra được, chắc hẳn tiên sinh Colin cũng đã nhìn ra từ lâu rồi.
Xe ngựa nhanh chóng dừng ở cổng trang viên. Nhìn đôi mắt mong đợi của Eileen, La Viêm ga lăng đỡ cô lên xe, dù rằng sau khi nhìn dáng người dũng mãnh của nàng, trong lòng hắn có chút hoài nghi việc có cần thiết phải làm vậy hay không. Nếu cô dùng toàn lực, chắc chắn lật được cả chiếc xe ngựa này ấy chứ.
"Xuất phát!" Teresa giục ngựa lên trước đoàn người, hô một tiếng với đội vệ sĩ rồi dẫn đội đi về phía Trấn Ngân Tùng. Nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, Eileen khẽ lắc chân rồi đột nhiên mở miệng nói: "Tối qua ta đã có một giấc mơ."
La Viêm tùy tiện nói: "Ta có may mắn được biết không?"
Gương mặt của Eileen hơi nóng lên, cô quay mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng có liên quan đến ngài..."
Có liên quan đến ta? La Viêm không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc cô ấy mơ thấy cái gì. Tuy nhiên khi thấy vẻ mặt khó nói của cô ấy, hắn liền biết tám phần là mình sẽ không hỏi ra được. Thời gian lặng lẽ trôi trong yên tĩnh, Eileen đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngài sẽ không trăng hoa chứ?"
Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhận ra mình hình như không có tư cách hỏi câu đó, vội vàng sửa lời: "Thật xin lỗi, ta hỏi vấn đề này có phải rất kỳ quái không? Ta không có ý định dò hỏi chuyện riêng của ngài, chỉ là... ta... ta không có cảm giác an toàn..." Giọng của cô càng lúc càng nhỏ, cô đưa tay che mặt lại, lúc này mới phát hiện não bộ vốn đã hạ sốt của mình lại nóng như lò lửa. Thấy bộ dạng lời nói không mạch lạc của cô, La Viêm không khỏi mỉm cười, bằng giọng điệu hòa nhã nói: "Sao lại thế? Ta rất sẵn lòng lắng nghe những phiền muộn của ngài, dù... câu hỏi này làm ta có chút bối rối."
"Thật xin lỗi, mời quên nó đi..." Eileen hối hận nhắm mắt lại, phát ra một tiếng rên nhỏ trong cổ họng, giống như một chú chuột hamster bị dồn vào góc tường. Có vẻ như người dũng cảm cũng không phải lúc nào cũng dũng cảm.
Nhìn công chúa điện hạ hầu như sắp 'A' lên rồi, La Viêm khẽ cười, đưa cho cô ấy một bậc thang: "Có lẽ ngài mệt rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."
"Thật xin lỗi." Eileen cúi đầu rất thấp, gập chặt cằm như muốn vùi vào cổ áo. "Xin đừng xin lỗi nữa, chi bằng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thì sao? Lúc nãy đi ngang qua đây, ta còn chưa kịp thưởng thức." La Viêm nhẹ nhàng nói đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhớ lúc hắn cùng Sarah đi ngang qua đây lần trước, trời vẫn còn đang rơi đầy tuyết, bây giờ đúng là thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa đông sắp qua rồi. Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống vùng quê phủ đầy tuyết, một chút ấm áp từ lòng đất đã bắt đầu làm tan băng tuyết. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thêm mấy tháng nữa thôi, nơi đây lại trở thành một cánh đồng bao la bát ngát. Nhưng nếu có bất trắc xảy ra, có lẽ phong cảnh đã từng trải qua sẽ không xuất hiện nữa. Tất cả đều sẽ một đi không trở lại.
La Viêm lặng lẽ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi khói bếp của Trấn Ngân Tùng đập vào mắt. Eileen ngồi đối diện hắn dường như đã bình tĩnh lại, không còn run rẩy ngón chân nắm chặt đế giày nữa, mà giống như hắn, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. "...Mùa đông sắp kết thúc, nhìn tuyết tan ra thế này, ta cảm thấy tâm tình trở nên nhẹ nhàng."
La Viêm nhìn Eileen, nụ cười của cô rất điềm tĩnh, một tia nắng vừa hay rơi xuống chóp mũi cô, giống như một con bướm đang nhẹ nhàng đến đậu. Hắn suy tư một lát, nhẹ giọng nói: "Tâm tình của ta cũng như vậy."
Eileen nhìn sang hắn, hoạt bát nháy mắt: "Giá mà thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt."
La Viêm cười cười, thành thật nói: "Việc đó có lẽ hơi khó."
Theo đội cận vệ của Eileen đến, Quan quản trị an của Trấn Ngân Tùng Adelai và trưởng trấn cuống quýt chạy ra cửa trấn nghênh đón. Cờ hiệu của gia tộc Campbell một ngày hai lần xuất hiện ở trấn nhỏ này. Khi Adelai nhìn thấy La Viêm đang ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt của hắn lập tức như nhìn thấy quỷ, toàn thân ngây ra như phỗng, không thốt lên được một câu hoàn chỉnh.
Eileen không trách hắn, dù sao người thấy vương thất mà cà lăm không nói được cũng không chỉ có hắn. Ngược lại, trưởng trấn kỳ quái nhìn Adelai một cái, rõ ràng buổi sáng gã còn rất bình thường khi gặp bệ hạ, sao vừa gặp công chúa điện hạ lại ngây ra như thế?
Sau khi đối phó xong với các quan chức ở trấn, xe ngựa của Eileen trực tiếp đi tới trước cửa nhà thờ của Trấn Ngân Tùng. Ra nghênh đón cô là cha cố Matt. So với Adelai ngạc nhiên tột độ thì vị cha cố giống Thần Quỷ này ngược lại vẫn rất bình tĩnh không hề lộ chút sơ hở, cho dù phải đối diện với Thần tuyển giả cùng với một đám kỵ sĩ cũng không lộ ra bất cứ sơ hở gì.
"...Xin lỗi công chúa điện hạ, tiên sinh Viêm Vương cuối cùng vẫn không thể trở về, quan Hoàng Đồng đầy rẫy nguy hiểm, mọi người ở đó cần ngài ấy."
Nghe được câu trả lời của cha cố Matt, Eileen lộ vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng cô vẫn trở lại bình thường. "Tuy rất đáng tiếc, nhưng ta hiểu được ngài ấy có chuyện của riêng mình. Xin thay ta gửi lời tới ngài ấy, hi vọng ngài ấy bình an vô sự. Cùng với những người tị nạn đến từ tỉnh Hoàng Hôn, hiện tại họ sống có ổn không, ta sẽ cố hết sức để giúp họ an ổn ở lại Thành Sấm."
"Tôi sẽ thay ngài gửi lời tới vị tiên sinh đó, nếu như tôi có thể liên lạc với ngài ấy. Ngoài ra, thật ra ngài không cần tiếc nuối..." Cha cố Matt khẽ gật đầu, không dấu vết nhìn thoáng qua Ma Vương đại nhân đang đứng bên cạnh công chúa, rồi nhìn Eileen và nở một nụ cười hòa ái. "Ngài có lẽ đã gặp ngài ấy rồi cũng khó nói."
Eileen kinh ngạc nhìn ông: "Lúc nào?"
"Việc này tôi cũng không biết," cha cố Matt nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngài ấy chỉ nói với tôi rằng, ngài là một quý cô thật sự lương thiện."
"Nguyện thánh Sith phù hộ ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận