Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 155: Mặt trời nhô lên cao! (2)
Kalmandes, quân lính của ta càng giống một đội quân truyền thống, gồm bộ binh hạng nặng, hạng nhẹ, kỵ binh và cung thủ. Gã Hắc kỵ sĩ có dáng vẻ của một BOSS lại hoàn toàn mang hình dạng kỵ sĩ loài người, chẳng đáng sợ như gã có xúc tu mọc ra từ dưới thân. Nhưng quả đúng là câu 'càng quái dị lại càng dễ xơi', gã Hắc kỵ sĩ cầm trường kiếm nhìn xấu xí nhưng lại khó đối phó hơn gã Mel Cuồng Ngôn nhiều. Thế mà gã còn đánh ngang sức với Gracq, kẻ có thực lực đỉnh phong Bạch Kim, thậm chí có phần lấn át!
Gracq rống lên một tiếng giận dữ, song chiến phủ bất thình lình quét ngang chém xuống háng ngựa của Hắc kỵ sĩ. Đối mặt với đòn đánh như sấm sét đó, gã Hắc kỵ sĩ im lìm chẳng tránh né, chỉ hờ hững đỡ một cái là hóa giải đòn chí mạng.
"Keng!"
Âm thanh kim loại vang vọng khắp chiến trường, tia lửa bắn tung tóe ra xa cả mét, cứ như nước thép nóng chảy văng ra từ lò rèn!
Cảm nhận được sự đau đớn từ hổ khẩu, Gracq kinh hãi tột độ. Đòn vừa rồi hắn không những đã dốc toàn lực, mà còn kích hoạt lời chúc phúc của tổ tiên đang chảy trong huyết mạch. Dù là Ác ma cấp Kim Cương mạnh như Reggie Dragon cũng không thể trơ trụi trước đòn toàn lực của hắn! Nhưng gã này chẳng những đỡ được, còn chẳng hề hấn gì!
Kim Cương? Tử Tinh? Tông Sư hay Bán Thần thì không đến mức...
Gracq đổ mồ hôi trán, hoàn toàn không rõ vị này sâu cạn thế nào, thậm chí cảm giác gã đánh càng lúc càng mạnh. Thực ra cũng chẳng trách hắn. Thần Tuyển đến từ cánh cổng Hỗn Độn phía sau vốn chẳng phải sinh linh của thế giới này. Siêu phàm lực của chúng không đến từ thế giới này, nên thực lực của chúng không phù hợp để đánh giá theo tiêu chuẩn thế giới này.
Gã kỵ sĩ mặc giáp đen nhìn xuống hắn, ngọn lửa tĩnh lặng sôi trào trên trường kiếm, thiêu đốt giáp trụ lại bắn ra hung quang nóng rực khát máu. Chẳng nói một lời, hai bên dường như đã đạt một sự ăn ý nào đó, ánh mắt chạm nhau một cái rồi lại lao vào chém giết. Dù đã nhận ra thực lực đối thủ hơn mình, Gracq cũng chẳng hề lui bước, mà ngược lại chiến ý trong lòng càng bùng nổ.
Đúng lúc này, một cái bóng đen u ám chợt bay tới từ nơi xa, giống như cái bóng lặng lẽ lan ra, sờ về phía sau lưng gã Hắc kỵ sĩ. Dường như đã cảm nhận được nguy hiểm phía sau, gã Hắc kỵ sĩ bất ngờ vung ngược trường kiếm về phía sau, vẽ một vòng cung viêm tường phía sau vó ngựa!
"Binh!"
Chủy thủ của gã như đâm vào bức tường thép, chẳng thể xuyên thấu lớp viêm tường đang bùng cháy kia dù chỉ một ly! Cái bóng lơ lửng vừa chạm vào liền lùi ra, như lông vũ bị gió thổi, rơi xuống đất cách đó hơn chục mét, hóa thành một cái bóng người.
Chiến mã dưới hông hí lên một tiếng, gã Hắc kỵ sĩ nắm cương vẻ mặt hơi nghiêm trọng, rõ ràng cảnh giác lên rất nhiều. Tuy rằng từ giao phong cận chiến vừa rồi thấy Ảnh Ma kia rõ ràng yếu hơn Thú Nhân trước mặt, nhưng cảm giác đe dọa gã ta mang lại lại hơn hẳn gã sau.
Nhìn Thanos khoác áo choàng đen, Gracq cầm song chiến phủ cong môi cười, mắt ánh lên vẻ thích thú. Rút ngắn khoảng cách giữa cán búa và lưỡi búa, hắn chuẩn bị tư thế đánh cặp đôi nam nữ.
"Không ngờ lão tử lại có ngày liên thủ với cái tên như ngươi." Thanos vuốt ve dao găm, thờ ơ nói.
"Ta cũng không ngờ, ngươi đổi ý vẫn kịp đấy." Gracq nhướn mày.
"Ngươi sợ?" Thanos cười lạnh nhạt.
"Ý ta là, ngươi có thể đứng sang một bên, nhường tên này cho ta." Gracq cười ha hả chế giễu.
"Nổ vừa thôi!"
Vừa dứt lời, chân hắn đột nhiên bật mạnh, đuổi theo gã Hắc kỵ sĩ đang tìm cách kéo dài khoảng cách. Bị hắn bám dính, gã Hắc kỵ sĩ chỉ còn cách từ bỏ ý định rút lui, vung trường kiếm chém nhau với cặp song lưỡi chiến phủ. Cùng lúc đó, Thanos chạy tới chi viện không khoanh tay đứng nhìn. Hai thanh chủy thủ như rắn độc hôn về phía lưng Hắc kỵ sĩ.
Đơn đấu biến thành vây đánh. Đối mặt với hai kẻ một dài một ngắn đánh đôi nam nữ, dù có được Hỗn Độn chúc phúc, gã Hắc kỵ sĩ đang đắm chìm trong ngọn lửa cũng khó mà chống đỡ.
Nắm được sơ hở của đối phương, chiến phủ của Gracq bất ngờ vung ra, không chút sai lệch chém vào cổ chiến mã! Hơn nửa lớp da thịt ở cổ bị hất bay ra ngoài, chiến mã không kịp hí lên một tiếng, đã cắm đầu xuống đất. Tọa kỵ sụt xuống, gã Hắc kỵ sĩ vội vàng nhảy xuống ngựa. Gót sắt vừa chạm đất, chưa kịp đứng lên đã đón một nhát chủy thủ đâm tới, chỉ có thể vội vàng giơ trường kiếm lên đỡ.
Thoát đòn, Thanos không dừng tay, liên tiếp đâm ra cả chục nhát, trong một trận âm thanh kim loại va chạm leng keng liền nhờ thế mà lùi về sau, thân hình lơ lửng giữa không trung.
Nhìn cái nụ cười bí hiểm lơ lửng giữa không trung kia, Hắc kỵ sĩ mất chiến mã cảm thấy một chút bất an. Nhưng chưa kịp phản ứng, Ảnh Ma lơ lửng trên không đã hóa thành vô số tàn ảnh màu đen, như mưa tên xuyên tim đâm về phía gã.
"Mưa chủy thủ!"
Tàn ảnh lấp lóe liên tục như thoi đưa trên không, giây trước vừa lao thẳng về mặt gã Hắc kỵ sĩ, giây sau đã chui ra từ ngực hắn. Chỉ một thoáng, giáp trụ Hắc kỵ sĩ đã bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, lộ ra máu tươi và chướng khí Hỗn Độn màu đỏ thẫm.
Bị thương nặng, Hắc kỵ sĩ quỳ một chân xuống, chỉ có thể dùng trường kiếm chống đỡ thân mình, im lặng dưới giáp đen rốt cuộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu ấy như tiếng rên rỉ thống khổ, hay như tiếng cầu nguyện thành kính. Ngay cùng lúc tiếng kêu thét vang lên, trên mái vòm mê cung bất ngờ xuất hiện dị tượng.
Một chiếc đầu lâu bốc cháy đang quan sát mặt đất, con ngươi như mặt trời nhìn chăm chú xuống dưới, thiêu đốt toàn bộ chiến trường bằng ánh mắt nóng bỏng. Bị ánh sáng nóng rực chiếu rọi, dù là chiến binh của Tạp Áo hay Thú Nhân đều rên rỉ thống khổ. Da thịt họ bốc khói xanh, cứ như bị đốt cháy. Cùng lúc đó, đắm chìm trong ánh sáng nóng rực, sức mạnh của Hắc kỵ sĩ dường như thăng hoa, vết thương trên người lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Gracq kinh ngạc nhìn Hắc kỵ sĩ đứng dậy, vẻ mặt có chút lay động. "Đây là... Thánh Quang?!"
Thanos khoác áo choàng đen nghiêm nghị, khàn giọng nói. "Thánh Quang không như vậy..."
Thánh Quang không đốt người sống, nó chỉ gây sát thương cho Vong Linh và Ác Ma. Nhưng ánh sáng thiêu đốt mọi thứ kia thì ngược lại, tất cả sinh linh còn sống đều chịu ảnh hưởng của nó, kể cả Ác ma!... Ngược lại, Vong Linh thì chẳng hề hấn gì! Như vậy nó càng giống như ánh mặt trời thuần túy!
Nhìn Hắc kỵ sĩ vừa đứng dậy, Thanos và Gracq lại cầm vũ khí lên, ra vẻ như lâm đại địch. Gã Hắc kỵ sĩ kia cởi mũ giáp, để lộ một khuôn mặt đầy mụn nước, khóe miệng nhếch lên nhe răng cười đáng sợ như vết sẹo.
Đột nhiên, gã dùng giọng nói lắp bắp mở miệng.
"Các ngươi rất mạnh... Được chủ ta để mắt... Nhưng cũng chỉ đến đây thôi."
Nhìn gã Hắc kỵ sĩ dựng trường kiếm, Gracq cầm chiến phủ cười lạnh. "Ta còn tưởng ngươi là câm, không ngờ cũng biết nói chuyện."
Gã Hắc kỵ sĩ không đáp, chỉ đối mặt với trường kiếm, miệng đọc một loại chân ngôn như thần chú.
"Tên ta là Atum, phụng dưỡng ngọn lửa hủy diệt, thiêu đốt mọi thứ... Mang vinh hạnh mà chết đi!"
Trường kiếm trong tay gã như ngọn đuốc bùng cháy, ánh sáng đỏ ngầu đục ngầu càng thêm giống như hoàng hôn lúc chiều tà!
Đúng lúc này, một cái bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng vụt qua trên không trung, con ngươi đỏ thẫm tỏa ra sát khí ngút trời. "Chết đi cho ta!!!" Sissi nghiến răng gầm khẽ, gương mặt non nớt vì tức giận mà vặn vẹo cả lại. Tinh thần lực như sóng biển ngưng tụ lại thành một ngọn thương nơi mi tâm nàng, thẳng tắp đâm vào đầu Hắc kỵ sĩ.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Có lẽ là do người tộc của nàng đang chịu đựng sự giày vò thiêu đốt của liệt nhật, không thể dâng lên năng lực tinh thần mãnh liệt như trước. Ngọn thương cấu thành từ tinh thần lực kia chỉ như cây tăm cắm trên tường, chẳng những không gây tổn thương mảy may, ngược lại còn bị ngọn lửa Hỗn Độn kia phản phệ gây thương tích.
Một cơn đau nhức dữ dội xộc vào giữa trán, Sissi phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, từ trên không trung rơi thẳng xuống chiến trường. Tên Hắc kỵ sĩ Atum chỉ liếc qua hướng nàng rơi, cười lạnh nói: "Ở đâu ra con ruồi." Gracq liếc qua hướng tiểu Ác ma kia ngã xuống. Hắn không quan tâm con Ác ma kia sống chết, điều làm hắn cảnh giác là tên kia đối mặt với công kích tinh thần lực của tiểu Ác ma mà không hề bị tổn hại! "Có chút khó khăn a..." Thanos lắc lư con dao găm trong tay, ánh mắt lóe lên nói, "Brancia mà sợ, chỉ dựa vào hai ta chỉ sợ không phải đối thủ của hắn." Mới đầu hắn định dùng đầu lâu của tên kia làm quà bồi tội cho Ma Vương, nhưng bây giờ hắn lại có chút đâm lao phải theo lao. Gracq im lặng nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm rực cháy, mặt trầm như nước, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì. Mà Ma Vương đâu? Huyết Nhận thị tộc đã phải trả giá bằng máu tươi để chứng minh lòng trung thành của bọn họ, nhưng người kia từ đầu đến cuối cũng không hề xuất hiện. Sissi từ trên không trung rơi xuống, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, ý thức lung lay sắp đổ như một thước phim chiếu chậm lướt qua trước mắt. Nàng cố gắng dùng cánh để ổn định dòng khí lướt qua nhanh bên cạnh, nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của nàng. Sự phản phệ của Hỗn Độn đối với tinh thần lực gần như thiêu đốt thần kinh của nàng, nàng thậm chí không còn cảm giác gì từ cổ trở xuống. Có lẽ nàng không nên vì sự thống khổ của tộc nhân mà để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, có lẽ nàng nên cẩn thận hơn một chút khi ra tay... Nhưng bây giờ nói những điều đó có vẻ không còn ý nghĩa gì nữa. Nàng cảm thấy tốc độ của mình càng lúc càng nhanh, đã vượt qua điểm an toàn để tiếp đất, mà không có cơ hội nào để điều chỉnh lại nữa. Cảm nhận được những luồng khí ngày càng mạnh mẽ xé rách bên tai, Sissi gượng gạo nở một nụ cười khổ sở. Mặc dù Ác Mộng Chi Hương chưa bao giờ có nữ vương nào quá mười năm, nhưng nàng làm không tốt sẽ là vị đoản mệnh nhất... hơn nữa còn là vị duy nhất ngã chết. Khó có thể nói cái này so với việc bị treo trên cột cờ cái nào mất mặt hơn. Hi vọng Ma Vương đại nhân sẽ nghĩ đến lòng trung thành của nàng đối với Đại Mộ Địa đến phút cuối cùng, đối xử với Ác Mộng Chi Hương tốt hơn một chút. Cũng hy vọng Missy có thể gánh vác trách nhiệm trên vai nàng. Trong tất cả thuộc hạ của nàng, chỉ có tên kia đầu óc xem ra là dùng tốt nhất, chỉ là hơi thiếu sự ổn trọng... Bất quá điều đó có thể từ từ bồi dưỡng. Ngay khi Sissi nhắm mắt, gần như nhận mệnh, một cảm giác ấm áp mà vững chắc bỗng nâng lấy gáy nàng. Dòng khí xé gió lướt qua nhanh như thể bị một cánh tay mạnh mẽ kia giữ lại yết hầu, thế rơi nhanh lập tức chậm lại. Cảm nhận được sự ấm áp khiến tim đập thình thịch, Sissi đột ngột mở hai mắt ra, thứ đập vào mắt nàng là một gương mặt nằm ngoài dự liệu. "Ma, Ma Vương đại nhân?!" Trên mặt nàng đầy vẻ kinh ngạc, không rõ vì sao Ma Vương lại ở đây, lại càng không hiểu vì sao hắn với thực lực Thanh Đồng lại có thể bay lên. Thật ra, La Viêm bay đúng là rất vụng về, nhưng việc dùng ma pháp hệ Khí kéo mình lên vẫn không có vấn đề gì. Đừng nói bây giờ hắn là cấp Bạch Ngân. Ngay cả khi còn ở cấp Thanh Đồng, hắn cũng có thể dựa vào sự lý giải về chú ngữ và điều khiển ma lực mà làm được một cách dễ dàng. "Ta đây có tính là trả lại ân tình trước đó không?" Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, La Viêm thuận miệng trêu chọc một câu. Tình huống lúc này dường như giống hệt như lần ở trong Rừng Mê Vụ, khác biệt duy nhất là lúc đó người ở dưới là hắn, ngước mặt lên nhìn nụ cười nhẹ nhõm của người kia. Hiện tại, lập trường của hai người đã hoàn toàn đảo ngược. Mà khác với mình, vị nữ vương Ác Mộng Chi Hương này rõ ràng không có vẻ bình tĩnh như hắn, hoặc nói là không có mặt dày như hắn. Khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ đã đỏ lên như trái táo chín, và cả vành tai trắng nõn đang lan ra xuống cái cổ trắng ngần. Coi như hắn bị phơi nắng đi. Dù sao thứ cần mặt mũi không chỉ có hắn, mà cả chư hầu của hắn cũng cần thứ đó. Sissi đoan trang, nhã nhặn mọi khi lắp bắp mãi, mãi mới gượng gạo thốt ra một câu: "Ma, Ma Vương đại nhân... Ngài, ngài không nên đến đây, tên kia... Ngài không phải đối thủ của hắn..." La Viêm khẽ nhướng mày. "Ai cho phép ngươi nói như vậy?" "Ôm, thật xin lỗi! Xin thứ tội cho sự vô lễ của tại hạ... Ta ta ta... chỉ là lo lắng cho ngài..." Nhận ra mình lỡ lời, Sissi xấu hổ vạn phần cúi gằm mặt xuống, hận không thể thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, đập đầu chết trên mặt đất. Nhìn Sissi đang co rúm trong ngực mình, La Viêm cười nhạt, tuy thấy dáng vẻ tương phản này rất thú vị, nhưng nghĩ đến việc ở chung sau này, hắn cũng không tiếp tục trêu nàng nữa mà chỉ chạm đến là thôi. Thao túng dòng khí bên cạnh hạ xuống từ từ, hai chân La Viêm chạm đất, tiếp đó ngẩng đầu nhìn viên "mặt trời" như bị liệt dương đang rực cháy trên mái vòm. Viên mặt trời kia trông giống như đầu của một người khổng lồ! Một đôi mắt đang cháy rực nhìn xuống mặt đất, nhìn những quân cờ bị Thần điều khiển và thiêu đốt. Dần dần, Thần dường như nhận ra một ánh mắt khác lạ, đôi mắt đầy sát khí và khiêu khích đó đồng thời hướng về phía La Viêm. Lấy thân phận Ma Vương đáp trả ánh mắt rực lửa kia, La Viêm thản nhiên trả lời câu nói lo lắng không đầu không cuối của Sissi trước đó: "Ngươi không cần lo lắng cho ta." "Nơi này là lãnh địa Ma Vương của ta." "Cũng là sân nhà của ta."
Gracq rống lên một tiếng giận dữ, song chiến phủ bất thình lình quét ngang chém xuống háng ngựa của Hắc kỵ sĩ. Đối mặt với đòn đánh như sấm sét đó, gã Hắc kỵ sĩ im lìm chẳng tránh né, chỉ hờ hững đỡ một cái là hóa giải đòn chí mạng.
"Keng!"
Âm thanh kim loại vang vọng khắp chiến trường, tia lửa bắn tung tóe ra xa cả mét, cứ như nước thép nóng chảy văng ra từ lò rèn!
Cảm nhận được sự đau đớn từ hổ khẩu, Gracq kinh hãi tột độ. Đòn vừa rồi hắn không những đã dốc toàn lực, mà còn kích hoạt lời chúc phúc của tổ tiên đang chảy trong huyết mạch. Dù là Ác ma cấp Kim Cương mạnh như Reggie Dragon cũng không thể trơ trụi trước đòn toàn lực của hắn! Nhưng gã này chẳng những đỡ được, còn chẳng hề hấn gì!
Kim Cương? Tử Tinh? Tông Sư hay Bán Thần thì không đến mức...
Gracq đổ mồ hôi trán, hoàn toàn không rõ vị này sâu cạn thế nào, thậm chí cảm giác gã đánh càng lúc càng mạnh. Thực ra cũng chẳng trách hắn. Thần Tuyển đến từ cánh cổng Hỗn Độn phía sau vốn chẳng phải sinh linh của thế giới này. Siêu phàm lực của chúng không đến từ thế giới này, nên thực lực của chúng không phù hợp để đánh giá theo tiêu chuẩn thế giới này.
Gã kỵ sĩ mặc giáp đen nhìn xuống hắn, ngọn lửa tĩnh lặng sôi trào trên trường kiếm, thiêu đốt giáp trụ lại bắn ra hung quang nóng rực khát máu. Chẳng nói một lời, hai bên dường như đã đạt một sự ăn ý nào đó, ánh mắt chạm nhau một cái rồi lại lao vào chém giết. Dù đã nhận ra thực lực đối thủ hơn mình, Gracq cũng chẳng hề lui bước, mà ngược lại chiến ý trong lòng càng bùng nổ.
Đúng lúc này, một cái bóng đen u ám chợt bay tới từ nơi xa, giống như cái bóng lặng lẽ lan ra, sờ về phía sau lưng gã Hắc kỵ sĩ. Dường như đã cảm nhận được nguy hiểm phía sau, gã Hắc kỵ sĩ bất ngờ vung ngược trường kiếm về phía sau, vẽ một vòng cung viêm tường phía sau vó ngựa!
"Binh!"
Chủy thủ của gã như đâm vào bức tường thép, chẳng thể xuyên thấu lớp viêm tường đang bùng cháy kia dù chỉ một ly! Cái bóng lơ lửng vừa chạm vào liền lùi ra, như lông vũ bị gió thổi, rơi xuống đất cách đó hơn chục mét, hóa thành một cái bóng người.
Chiến mã dưới hông hí lên một tiếng, gã Hắc kỵ sĩ nắm cương vẻ mặt hơi nghiêm trọng, rõ ràng cảnh giác lên rất nhiều. Tuy rằng từ giao phong cận chiến vừa rồi thấy Ảnh Ma kia rõ ràng yếu hơn Thú Nhân trước mặt, nhưng cảm giác đe dọa gã ta mang lại lại hơn hẳn gã sau.
Nhìn Thanos khoác áo choàng đen, Gracq cầm song chiến phủ cong môi cười, mắt ánh lên vẻ thích thú. Rút ngắn khoảng cách giữa cán búa và lưỡi búa, hắn chuẩn bị tư thế đánh cặp đôi nam nữ.
"Không ngờ lão tử lại có ngày liên thủ với cái tên như ngươi." Thanos vuốt ve dao găm, thờ ơ nói.
"Ta cũng không ngờ, ngươi đổi ý vẫn kịp đấy." Gracq nhướn mày.
"Ngươi sợ?" Thanos cười lạnh nhạt.
"Ý ta là, ngươi có thể đứng sang một bên, nhường tên này cho ta." Gracq cười ha hả chế giễu.
"Nổ vừa thôi!"
Vừa dứt lời, chân hắn đột nhiên bật mạnh, đuổi theo gã Hắc kỵ sĩ đang tìm cách kéo dài khoảng cách. Bị hắn bám dính, gã Hắc kỵ sĩ chỉ còn cách từ bỏ ý định rút lui, vung trường kiếm chém nhau với cặp song lưỡi chiến phủ. Cùng lúc đó, Thanos chạy tới chi viện không khoanh tay đứng nhìn. Hai thanh chủy thủ như rắn độc hôn về phía lưng Hắc kỵ sĩ.
Đơn đấu biến thành vây đánh. Đối mặt với hai kẻ một dài một ngắn đánh đôi nam nữ, dù có được Hỗn Độn chúc phúc, gã Hắc kỵ sĩ đang đắm chìm trong ngọn lửa cũng khó mà chống đỡ.
Nắm được sơ hở của đối phương, chiến phủ của Gracq bất ngờ vung ra, không chút sai lệch chém vào cổ chiến mã! Hơn nửa lớp da thịt ở cổ bị hất bay ra ngoài, chiến mã không kịp hí lên một tiếng, đã cắm đầu xuống đất. Tọa kỵ sụt xuống, gã Hắc kỵ sĩ vội vàng nhảy xuống ngựa. Gót sắt vừa chạm đất, chưa kịp đứng lên đã đón một nhát chủy thủ đâm tới, chỉ có thể vội vàng giơ trường kiếm lên đỡ.
Thoát đòn, Thanos không dừng tay, liên tiếp đâm ra cả chục nhát, trong một trận âm thanh kim loại va chạm leng keng liền nhờ thế mà lùi về sau, thân hình lơ lửng giữa không trung.
Nhìn cái nụ cười bí hiểm lơ lửng giữa không trung kia, Hắc kỵ sĩ mất chiến mã cảm thấy một chút bất an. Nhưng chưa kịp phản ứng, Ảnh Ma lơ lửng trên không đã hóa thành vô số tàn ảnh màu đen, như mưa tên xuyên tim đâm về phía gã.
"Mưa chủy thủ!"
Tàn ảnh lấp lóe liên tục như thoi đưa trên không, giây trước vừa lao thẳng về mặt gã Hắc kỵ sĩ, giây sau đã chui ra từ ngực hắn. Chỉ một thoáng, giáp trụ Hắc kỵ sĩ đã bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, lộ ra máu tươi và chướng khí Hỗn Độn màu đỏ thẫm.
Bị thương nặng, Hắc kỵ sĩ quỳ một chân xuống, chỉ có thể dùng trường kiếm chống đỡ thân mình, im lặng dưới giáp đen rốt cuộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu ấy như tiếng rên rỉ thống khổ, hay như tiếng cầu nguyện thành kính. Ngay cùng lúc tiếng kêu thét vang lên, trên mái vòm mê cung bất ngờ xuất hiện dị tượng.
Một chiếc đầu lâu bốc cháy đang quan sát mặt đất, con ngươi như mặt trời nhìn chăm chú xuống dưới, thiêu đốt toàn bộ chiến trường bằng ánh mắt nóng bỏng. Bị ánh sáng nóng rực chiếu rọi, dù là chiến binh của Tạp Áo hay Thú Nhân đều rên rỉ thống khổ. Da thịt họ bốc khói xanh, cứ như bị đốt cháy. Cùng lúc đó, đắm chìm trong ánh sáng nóng rực, sức mạnh của Hắc kỵ sĩ dường như thăng hoa, vết thương trên người lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Gracq kinh ngạc nhìn Hắc kỵ sĩ đứng dậy, vẻ mặt có chút lay động. "Đây là... Thánh Quang?!"
Thanos khoác áo choàng đen nghiêm nghị, khàn giọng nói. "Thánh Quang không như vậy..."
Thánh Quang không đốt người sống, nó chỉ gây sát thương cho Vong Linh và Ác Ma. Nhưng ánh sáng thiêu đốt mọi thứ kia thì ngược lại, tất cả sinh linh còn sống đều chịu ảnh hưởng của nó, kể cả Ác ma!... Ngược lại, Vong Linh thì chẳng hề hấn gì! Như vậy nó càng giống như ánh mặt trời thuần túy!
Nhìn Hắc kỵ sĩ vừa đứng dậy, Thanos và Gracq lại cầm vũ khí lên, ra vẻ như lâm đại địch. Gã Hắc kỵ sĩ kia cởi mũ giáp, để lộ một khuôn mặt đầy mụn nước, khóe miệng nhếch lên nhe răng cười đáng sợ như vết sẹo.
Đột nhiên, gã dùng giọng nói lắp bắp mở miệng.
"Các ngươi rất mạnh... Được chủ ta để mắt... Nhưng cũng chỉ đến đây thôi."
Nhìn gã Hắc kỵ sĩ dựng trường kiếm, Gracq cầm chiến phủ cười lạnh. "Ta còn tưởng ngươi là câm, không ngờ cũng biết nói chuyện."
Gã Hắc kỵ sĩ không đáp, chỉ đối mặt với trường kiếm, miệng đọc một loại chân ngôn như thần chú.
"Tên ta là Atum, phụng dưỡng ngọn lửa hủy diệt, thiêu đốt mọi thứ... Mang vinh hạnh mà chết đi!"
Trường kiếm trong tay gã như ngọn đuốc bùng cháy, ánh sáng đỏ ngầu đục ngầu càng thêm giống như hoàng hôn lúc chiều tà!
Đúng lúc này, một cái bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng vụt qua trên không trung, con ngươi đỏ thẫm tỏa ra sát khí ngút trời. "Chết đi cho ta!!!" Sissi nghiến răng gầm khẽ, gương mặt non nớt vì tức giận mà vặn vẹo cả lại. Tinh thần lực như sóng biển ngưng tụ lại thành một ngọn thương nơi mi tâm nàng, thẳng tắp đâm vào đầu Hắc kỵ sĩ.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Có lẽ là do người tộc của nàng đang chịu đựng sự giày vò thiêu đốt của liệt nhật, không thể dâng lên năng lực tinh thần mãnh liệt như trước. Ngọn thương cấu thành từ tinh thần lực kia chỉ như cây tăm cắm trên tường, chẳng những không gây tổn thương mảy may, ngược lại còn bị ngọn lửa Hỗn Độn kia phản phệ gây thương tích.
Một cơn đau nhức dữ dội xộc vào giữa trán, Sissi phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, từ trên không trung rơi thẳng xuống chiến trường. Tên Hắc kỵ sĩ Atum chỉ liếc qua hướng nàng rơi, cười lạnh nói: "Ở đâu ra con ruồi." Gracq liếc qua hướng tiểu Ác ma kia ngã xuống. Hắn không quan tâm con Ác ma kia sống chết, điều làm hắn cảnh giác là tên kia đối mặt với công kích tinh thần lực của tiểu Ác ma mà không hề bị tổn hại! "Có chút khó khăn a..." Thanos lắc lư con dao găm trong tay, ánh mắt lóe lên nói, "Brancia mà sợ, chỉ dựa vào hai ta chỉ sợ không phải đối thủ của hắn." Mới đầu hắn định dùng đầu lâu của tên kia làm quà bồi tội cho Ma Vương, nhưng bây giờ hắn lại có chút đâm lao phải theo lao. Gracq im lặng nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm rực cháy, mặt trầm như nước, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì. Mà Ma Vương đâu? Huyết Nhận thị tộc đã phải trả giá bằng máu tươi để chứng minh lòng trung thành của bọn họ, nhưng người kia từ đầu đến cuối cũng không hề xuất hiện. Sissi từ trên không trung rơi xuống, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, ý thức lung lay sắp đổ như một thước phim chiếu chậm lướt qua trước mắt. Nàng cố gắng dùng cánh để ổn định dòng khí lướt qua nhanh bên cạnh, nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của nàng. Sự phản phệ của Hỗn Độn đối với tinh thần lực gần như thiêu đốt thần kinh của nàng, nàng thậm chí không còn cảm giác gì từ cổ trở xuống. Có lẽ nàng không nên vì sự thống khổ của tộc nhân mà để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, có lẽ nàng nên cẩn thận hơn một chút khi ra tay... Nhưng bây giờ nói những điều đó có vẻ không còn ý nghĩa gì nữa. Nàng cảm thấy tốc độ của mình càng lúc càng nhanh, đã vượt qua điểm an toàn để tiếp đất, mà không có cơ hội nào để điều chỉnh lại nữa. Cảm nhận được những luồng khí ngày càng mạnh mẽ xé rách bên tai, Sissi gượng gạo nở một nụ cười khổ sở. Mặc dù Ác Mộng Chi Hương chưa bao giờ có nữ vương nào quá mười năm, nhưng nàng làm không tốt sẽ là vị đoản mệnh nhất... hơn nữa còn là vị duy nhất ngã chết. Khó có thể nói cái này so với việc bị treo trên cột cờ cái nào mất mặt hơn. Hi vọng Ma Vương đại nhân sẽ nghĩ đến lòng trung thành của nàng đối với Đại Mộ Địa đến phút cuối cùng, đối xử với Ác Mộng Chi Hương tốt hơn một chút. Cũng hy vọng Missy có thể gánh vác trách nhiệm trên vai nàng. Trong tất cả thuộc hạ của nàng, chỉ có tên kia đầu óc xem ra là dùng tốt nhất, chỉ là hơi thiếu sự ổn trọng... Bất quá điều đó có thể từ từ bồi dưỡng. Ngay khi Sissi nhắm mắt, gần như nhận mệnh, một cảm giác ấm áp mà vững chắc bỗng nâng lấy gáy nàng. Dòng khí xé gió lướt qua nhanh như thể bị một cánh tay mạnh mẽ kia giữ lại yết hầu, thế rơi nhanh lập tức chậm lại. Cảm nhận được sự ấm áp khiến tim đập thình thịch, Sissi đột ngột mở hai mắt ra, thứ đập vào mắt nàng là một gương mặt nằm ngoài dự liệu. "Ma, Ma Vương đại nhân?!" Trên mặt nàng đầy vẻ kinh ngạc, không rõ vì sao Ma Vương lại ở đây, lại càng không hiểu vì sao hắn với thực lực Thanh Đồng lại có thể bay lên. Thật ra, La Viêm bay đúng là rất vụng về, nhưng việc dùng ma pháp hệ Khí kéo mình lên vẫn không có vấn đề gì. Đừng nói bây giờ hắn là cấp Bạch Ngân. Ngay cả khi còn ở cấp Thanh Đồng, hắn cũng có thể dựa vào sự lý giải về chú ngữ và điều khiển ma lực mà làm được một cách dễ dàng. "Ta đây có tính là trả lại ân tình trước đó không?" Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, La Viêm thuận miệng trêu chọc một câu. Tình huống lúc này dường như giống hệt như lần ở trong Rừng Mê Vụ, khác biệt duy nhất là lúc đó người ở dưới là hắn, ngước mặt lên nhìn nụ cười nhẹ nhõm của người kia. Hiện tại, lập trường của hai người đã hoàn toàn đảo ngược. Mà khác với mình, vị nữ vương Ác Mộng Chi Hương này rõ ràng không có vẻ bình tĩnh như hắn, hoặc nói là không có mặt dày như hắn. Khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ đã đỏ lên như trái táo chín, và cả vành tai trắng nõn đang lan ra xuống cái cổ trắng ngần. Coi như hắn bị phơi nắng đi. Dù sao thứ cần mặt mũi không chỉ có hắn, mà cả chư hầu của hắn cũng cần thứ đó. Sissi đoan trang, nhã nhặn mọi khi lắp bắp mãi, mãi mới gượng gạo thốt ra một câu: "Ma, Ma Vương đại nhân... Ngài, ngài không nên đến đây, tên kia... Ngài không phải đối thủ của hắn..." La Viêm khẽ nhướng mày. "Ai cho phép ngươi nói như vậy?" "Ôm, thật xin lỗi! Xin thứ tội cho sự vô lễ của tại hạ... Ta ta ta... chỉ là lo lắng cho ngài..." Nhận ra mình lỡ lời, Sissi xấu hổ vạn phần cúi gằm mặt xuống, hận không thể thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, đập đầu chết trên mặt đất. Nhìn Sissi đang co rúm trong ngực mình, La Viêm cười nhạt, tuy thấy dáng vẻ tương phản này rất thú vị, nhưng nghĩ đến việc ở chung sau này, hắn cũng không tiếp tục trêu nàng nữa mà chỉ chạm đến là thôi. Thao túng dòng khí bên cạnh hạ xuống từ từ, hai chân La Viêm chạm đất, tiếp đó ngẩng đầu nhìn viên "mặt trời" như bị liệt dương đang rực cháy trên mái vòm. Viên mặt trời kia trông giống như đầu của một người khổng lồ! Một đôi mắt đang cháy rực nhìn xuống mặt đất, nhìn những quân cờ bị Thần điều khiển và thiêu đốt. Dần dần, Thần dường như nhận ra một ánh mắt khác lạ, đôi mắt đầy sát khí và khiêu khích đó đồng thời hướng về phía La Viêm. Lấy thân phận Ma Vương đáp trả ánh mắt rực lửa kia, La Viêm thản nhiên trả lời câu nói lo lắng không đầu không cuối của Sissi trước đó: "Ngươi không cần lo lắng cho ta." "Nơi này là lãnh địa Ma Vương của ta." "Cũng là sân nhà của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận