Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 117: Địa Ngục ăn mòn ngay tại lặng yên không một tiếng động lan tràn (2)
"Ta sao biết được, có vấn đề thì hỏi Ma Vương ấy. . . Mà nói chuyển sinh thành quý tộc thì có ý gì, cảm giác còn không bằng chuyển sinh thành con quỷ trâu điểm ác ma."
"Má nó!"
Mấy trò chơi khác đều là người chơi hỏi NPC, sao trò này NPC lắm lời vậy? Chắc là sợ hắn bán khoai lang buồn chán hả? Thực ra không cần lo lắng đâu, đút bọn nhóc này ăn rất xả stress, cứ như đang đút một đám chuột chũi siêu to khổng lồ ấy.
Thấy gã lính Khô Lâu này không muốn tiết lộ thêm thông tin về người chết nữa, hai gã lính đánh thuê nhìn nhau một hồi rồi cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ghi lại chuyện bát quái kinh người này.
Không ngờ người chết rồi cũng cần tiền, mà còn dùng một loại tiền gọi là minh tệ.
Không biết chỉ có người xuống Địa Ngục mới thế, hay là tất cả mọi người sau khi chết đều vậy. . .
Nói thật, hai người họ thấy chuẩn mực đạo đức và tín ngưỡng của mình chẳng có gì đảm bảo có thể lên được Thiên Đường.
Nếu tích góp một chút minh tệ có thể đầu thai tốt hơn, hoặc ít ra để thời gian ở Địa Ngục dễ chịu hơn một chút, thì bọn họ cũng cân nhắc chuẩn bị chút "lộ phí" trên người.
Dù sao thì làm cái nghề liếm m·á·u tr·ê·n lưỡi đ·a·o này, biết đâu có ngày xui xẻo, bọn họ cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Thậm chí để lúc chết đỡ phải bị trừng phạt nhiều, mỗi ngày hắn đều đeo cây thánh giá được Viêm Vương ban phước lên người. . . Dù là khi ở Trấn Mê Vụ trực cho Ma Vương.
Kẻ ngu dốt luôn quen với việc gì cũng tin một ít.
Nhưng cũng không thể trách họ.
Thánh Sith trong "Thánh Ngôn Thư" luôn dùng quá nhiều mực để miêu tả Thiên Đường phồn vinh và tương lai tươi đẹp, mà lại né tránh những điều mọi người quan tâm nhất. . . Ví dụ như đến cuối cùng phải thành kính đến mức nào mới được đầu thai tốt, hay làm thế nào để đến được Thiên Đường.
Những chỗ mơ hồ đó tạo cơ hội cho giáo hội và các giáo sĩ lợi dụng, đồng thời cũng tạo cơ hội cho Hỗn Độn hoặc Địa Ngục xâm thực.
Lúc này tâm trí hai người đã sớm chuyển từ khoai lang sang minh tệ.
Tất nhiên, cái trước họ cũng muốn. . .
"Xin lỗi, chúng ta chỉ có nhiêu đây thôi," lính đánh thuê nhìn đăm đăm vào thùng sắt tỏa mùi thơm, lẩm bẩm nói, "Ngài phá lệ một lần đi, bọn ta chỉ muốn mua ít về ăn thử."
cẩu Thủy vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt chân thành của hai người thì thật sự không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Nhất là hắn chú ý đến thân phận NPC của hai người này, có vẻ như là người bảo vệ nơi này, sớm kết giao quan hệ hình như không lỗ?
Coi như là đầu tư đi."Vậy cũng được, chỉ lần này thôi. . . Năm đồng tệ một củ, nếu các ngươi đồng ý."
Hai gã lính đánh thuê không thấy đắt lắm, dù sao thì bánh bao cũng tầm giá đó.
Tất nhiên, nếu bọn họ biết cái người phát hành minh tệ kia dự tính tỉ giá hối đoái giữa minh tệ và áo đồng là 1:1, không biết bọn họ có hét lên câu lừa đảo không.
Giá này đã tăng lên mấy lần rồi đấy!"Cho ta hai mươi củ."
Một tên lính đánh thuê lấy một đồng bạc ném vào tay hắn, vui vẻ nói, "Một đồng bạc đổi được một trăm đồng tệ. . . Đại khái thế, ngài không có ý kiến gì chứ?"
"Màu bạc?" cẩu Thủy cầm lên tay xoa xoa, nhét vào ví bên hông, "Thôi được, hy vọng lần sau các ngươi có thể mang minh tệ đến."
Màu bạc có lẽ có giá trị sưu tầm.
Cả hai bên đều cảm thấy mình nhặt được món hời.
Cuối cùng một mẻ khoai lang ra lò, cẩu Thủy thu dọn đồ đạc, đám chuột cũng tản đi, hai lính đánh thuê thì ôm một chồng khoai lang lớn về trạm gác.
Nhìn đám đồ chơi đen thui tỏa mùi thơm đó, các anh em lính đánh thuê đều nhìn hai người họ với ánh mắt tò mò.
"John, hai cậu mua cái gì đấy?"
Tên lính đánh thuê vừa bước vào vừa cười hỏi.
"Đồ ăn khuya cho mọi người! Hắc hắc, đừng khách sáo, ai cũng có phần!"
Trực ca có mười sáu người, bao gồm cả sáu người đang chuẩn bị đến.
Tên lính đánh thuê tên John đem số khoai lang vừa mua chia cho những người trực ban, đồng thời kể lại câu chuyện về minh tệ một cách sống động cho mọi người.
Nghe xong, mặt mọi người ai nấy cũng biểu cảm khác nhau, có ngạc nhiên, có mừng rỡ, cũng có nghi ngờ và cảnh giác.
"Tôi thấy cậu chắc chắn là lú rồi, đồ của Ma Vương mà cậu cũng dám tin hả?"
"Đúng đó! Cậu không sợ bị t·h·i·ê·n khiển hả!"
Hai người nói đều là tín đồ thành kính, nhưng theo John thì bọn họ chỉ là làm bộ mà thôi, ngay cả "Thánh Ngôn Thư" chưa chắc đã đọc qua.
Tất nhiên, hắn cũng chưa đọc, nhưng ít ra hắn cũng đi cầu nguyện trong giáo đường. . . Đại khái một tháng một lần.
"Haiz, thôi đi, cái vị đại nhân kia rảnh đâu mà trừng phạt một gã lính đánh thuê? Thần mà rảnh thế thì thà trừng phạt mấy con quỷ ác ma còn hơn." tuy miệng nói vậy, tên lính đánh thuê kia vẫn cẩn thận tránh nhắc đến tục danh của Thánh Sith, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện thêm một câu.
Trong trạm gác, mọi người vừa nhai khoai lang, vừa ồn ào bàn luận, chủ đề nhanh chóng chuyển từ làm sao kiếm minh tệ sang minh tệ có thể làm gì.
Tuy các lính đánh thuê trong đoàn còn tranh cãi về việc "có phải ai cũng cần minh tệ", nhưng lại thống nhất về việc "ít nhất có thể dùng cho Mị Ma".
Chỉ tiếc là,
Những người ở đây không ai thật sự xuống Địa Ngục, hoàn toàn không có khái niệm về thân phận "Ác ma cấp cao", càng không biết rằng cái gọi là "Không có được mới là thứ người ta thèm muốn nhất".
Mọi người nói một câu, ta nói một lời, càng nói càng sai lệch, cuối cùng đi đến kết luận —— Minh tệ vẫn rất hữu dụng đấy chứ!
Ngay cả hai tín đồ có vẻ thành kính nhất cũng không nhịn được nuốt nước miếng, cảm giác xuống Địa Ngục có vẻ cũng không đến nỗi tệ lắm?
Đúng lúc Địa Ngục đang len lỏi vào trong "Dũng Cảm Chi kiếm" lan tràn, Phó đoàn trưởng Finis từ bên ngoài đi vào, hỏi mấy tên lính đánh thuê đang mặt mày hớn hở.
"Các ngươi đang bàn tán gì thế?"
Mọi người đương nhiên không dám nói là mình đang YY Mị Ma, thế là vội vàng nói.
"Chúng tôi đang bàn về chuyện minh tệ!"
"Minh tệ?" Finis ngớ người, hắn cũng là lần đầu nghe đến từ này.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, vị trước mắt này chính là ma pháp sư duy nhất trong đoàn lính đánh thuê, mà ai cũng biết ma pháp sư kiến thức rất rộng.
Thế là nhất thời mọi người ồn ào lên.
"Đúng vậy! Lão gia Finis!"
"Ngài là ma pháp sư, chắc ngài biết về cái này chứ?"
Finis là tùy tùng của Alex.
Tuy không có danh hiệu quý tộc, nhưng các lính đánh thuê vẫn quen dùng giọng trêu đùa gọi chàng trai dễ ngượng ngùng này là "Lão gia".
Đối mặt với tiếng ồn ào của đám lính đánh thuê, Finis lắc đầu bất lực.
"Không. . . Ta chưa từng nghe nói đến, các ngươi nghe ở đâu vậy?"
Một gã lính đánh thuê râu quai nón vừa cười vừa nói.
"Hôm nay lúc John đi trực gặp một con khô lâu, nó bảo người chết cũng phải tiêu tiền, mà còn phải dùng minh tệ. . . Sau đó thằng nhãi này bắt đầu lên kế hoạch cho hậu sự."
"Cái gì mà lên kế hoạch cho hậu sự!" Tên John lính đánh thuê tức giận nói, cãi lại, "Chẳng phải là ta đang nghĩ đến chuyện đề phòng trước hay sao? Cái nghề này của chúng ta có thể chết lúc nào mà chả được."
Finis cắt ngang lời hắn, nghiêm túc nói.
"Ta thấy ngươi không cần lo nhiều thế, người có tín ngưỡng thành tín sẽ không đầu thai vào Địa Ngục đâu."
Gã lính đánh thuê bên cạnh nghe vậy vừa cười vừa nói.
"Lão gia, cho hỏi phải thành kính đến mức nào mới tính là thành kính?"
"Cái này phải hỏi mục sư," Finis nhún vai, bỗng bị mùi thơm hấp dẫn, ánh mắt không khỏi rơi vào hai củ khoai lang còn sót lại kia, "Đây là cái gì?"
Tên lính đánh thuê tên John vừa cười vừa nói.
"Khoai lang nướng đó! Ngài ăn thử đi, ngon lắm đấy!"
"Khoai lang?"
Cái đồ này chẳng phải là cho heo ăn sao?
Mang tâm trạng nửa tin nửa ngờ, Finis cầm củ khoai lang đen thui lên, bóc lớp vỏ vàng giòn ra cắn một miếng.
Trong giây lát, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ngọt thật!"
Cảm giác mềm mại, có chút giống bí đỏ, nhưng không hoàn toàn giống! Vị ngọt ngấm vào tim gan không hề ngán, còn có một mùi thông thoang thoảng!
Vừa hay hơi đói, Finis không khỏi thèm nhỏ dãi, vài miếng là đã gặm hết sạch khoai trong tay, suýt chút nữa là nghẹn.
"Không ngờ đúng không," John cười nói, "Ta cũng không ngờ, đồ mà ở quê ta cho heo ăn lại ngon thế này."
Một tên lính đánh thuê khác cùng đi xen vào nói.
"Má nó!"
Mấy trò chơi khác đều là người chơi hỏi NPC, sao trò này NPC lắm lời vậy? Chắc là sợ hắn bán khoai lang buồn chán hả? Thực ra không cần lo lắng đâu, đút bọn nhóc này ăn rất xả stress, cứ như đang đút một đám chuột chũi siêu to khổng lồ ấy.
Thấy gã lính Khô Lâu này không muốn tiết lộ thêm thông tin về người chết nữa, hai gã lính đánh thuê nhìn nhau một hồi rồi cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ghi lại chuyện bát quái kinh người này.
Không ngờ người chết rồi cũng cần tiền, mà còn dùng một loại tiền gọi là minh tệ.
Không biết chỉ có người xuống Địa Ngục mới thế, hay là tất cả mọi người sau khi chết đều vậy. . .
Nói thật, hai người họ thấy chuẩn mực đạo đức và tín ngưỡng của mình chẳng có gì đảm bảo có thể lên được Thiên Đường.
Nếu tích góp một chút minh tệ có thể đầu thai tốt hơn, hoặc ít ra để thời gian ở Địa Ngục dễ chịu hơn một chút, thì bọn họ cũng cân nhắc chuẩn bị chút "lộ phí" trên người.
Dù sao thì làm cái nghề liếm m·á·u tr·ê·n lưỡi đ·a·o này, biết đâu có ngày xui xẻo, bọn họ cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Thậm chí để lúc chết đỡ phải bị trừng phạt nhiều, mỗi ngày hắn đều đeo cây thánh giá được Viêm Vương ban phước lên người. . . Dù là khi ở Trấn Mê Vụ trực cho Ma Vương.
Kẻ ngu dốt luôn quen với việc gì cũng tin một ít.
Nhưng cũng không thể trách họ.
Thánh Sith trong "Thánh Ngôn Thư" luôn dùng quá nhiều mực để miêu tả Thiên Đường phồn vinh và tương lai tươi đẹp, mà lại né tránh những điều mọi người quan tâm nhất. . . Ví dụ như đến cuối cùng phải thành kính đến mức nào mới được đầu thai tốt, hay làm thế nào để đến được Thiên Đường.
Những chỗ mơ hồ đó tạo cơ hội cho giáo hội và các giáo sĩ lợi dụng, đồng thời cũng tạo cơ hội cho Hỗn Độn hoặc Địa Ngục xâm thực.
Lúc này tâm trí hai người đã sớm chuyển từ khoai lang sang minh tệ.
Tất nhiên, cái trước họ cũng muốn. . .
"Xin lỗi, chúng ta chỉ có nhiêu đây thôi," lính đánh thuê nhìn đăm đăm vào thùng sắt tỏa mùi thơm, lẩm bẩm nói, "Ngài phá lệ một lần đi, bọn ta chỉ muốn mua ít về ăn thử."
cẩu Thủy vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt chân thành của hai người thì thật sự không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Nhất là hắn chú ý đến thân phận NPC của hai người này, có vẻ như là người bảo vệ nơi này, sớm kết giao quan hệ hình như không lỗ?
Coi như là đầu tư đi."Vậy cũng được, chỉ lần này thôi. . . Năm đồng tệ một củ, nếu các ngươi đồng ý."
Hai gã lính đánh thuê không thấy đắt lắm, dù sao thì bánh bao cũng tầm giá đó.
Tất nhiên, nếu bọn họ biết cái người phát hành minh tệ kia dự tính tỉ giá hối đoái giữa minh tệ và áo đồng là 1:1, không biết bọn họ có hét lên câu lừa đảo không.
Giá này đã tăng lên mấy lần rồi đấy!"Cho ta hai mươi củ."
Một tên lính đánh thuê lấy một đồng bạc ném vào tay hắn, vui vẻ nói, "Một đồng bạc đổi được một trăm đồng tệ. . . Đại khái thế, ngài không có ý kiến gì chứ?"
"Màu bạc?" cẩu Thủy cầm lên tay xoa xoa, nhét vào ví bên hông, "Thôi được, hy vọng lần sau các ngươi có thể mang minh tệ đến."
Màu bạc có lẽ có giá trị sưu tầm.
Cả hai bên đều cảm thấy mình nhặt được món hời.
Cuối cùng một mẻ khoai lang ra lò, cẩu Thủy thu dọn đồ đạc, đám chuột cũng tản đi, hai lính đánh thuê thì ôm một chồng khoai lang lớn về trạm gác.
Nhìn đám đồ chơi đen thui tỏa mùi thơm đó, các anh em lính đánh thuê đều nhìn hai người họ với ánh mắt tò mò.
"John, hai cậu mua cái gì đấy?"
Tên lính đánh thuê vừa bước vào vừa cười hỏi.
"Đồ ăn khuya cho mọi người! Hắc hắc, đừng khách sáo, ai cũng có phần!"
Trực ca có mười sáu người, bao gồm cả sáu người đang chuẩn bị đến.
Tên lính đánh thuê tên John đem số khoai lang vừa mua chia cho những người trực ban, đồng thời kể lại câu chuyện về minh tệ một cách sống động cho mọi người.
Nghe xong, mặt mọi người ai nấy cũng biểu cảm khác nhau, có ngạc nhiên, có mừng rỡ, cũng có nghi ngờ và cảnh giác.
"Tôi thấy cậu chắc chắn là lú rồi, đồ của Ma Vương mà cậu cũng dám tin hả?"
"Đúng đó! Cậu không sợ bị t·h·i·ê·n khiển hả!"
Hai người nói đều là tín đồ thành kính, nhưng theo John thì bọn họ chỉ là làm bộ mà thôi, ngay cả "Thánh Ngôn Thư" chưa chắc đã đọc qua.
Tất nhiên, hắn cũng chưa đọc, nhưng ít ra hắn cũng đi cầu nguyện trong giáo đường. . . Đại khái một tháng một lần.
"Haiz, thôi đi, cái vị đại nhân kia rảnh đâu mà trừng phạt một gã lính đánh thuê? Thần mà rảnh thế thì thà trừng phạt mấy con quỷ ác ma còn hơn." tuy miệng nói vậy, tên lính đánh thuê kia vẫn cẩn thận tránh nhắc đến tục danh của Thánh Sith, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện thêm một câu.
Trong trạm gác, mọi người vừa nhai khoai lang, vừa ồn ào bàn luận, chủ đề nhanh chóng chuyển từ làm sao kiếm minh tệ sang minh tệ có thể làm gì.
Tuy các lính đánh thuê trong đoàn còn tranh cãi về việc "có phải ai cũng cần minh tệ", nhưng lại thống nhất về việc "ít nhất có thể dùng cho Mị Ma".
Chỉ tiếc là,
Những người ở đây không ai thật sự xuống Địa Ngục, hoàn toàn không có khái niệm về thân phận "Ác ma cấp cao", càng không biết rằng cái gọi là "Không có được mới là thứ người ta thèm muốn nhất".
Mọi người nói một câu, ta nói một lời, càng nói càng sai lệch, cuối cùng đi đến kết luận —— Minh tệ vẫn rất hữu dụng đấy chứ!
Ngay cả hai tín đồ có vẻ thành kính nhất cũng không nhịn được nuốt nước miếng, cảm giác xuống Địa Ngục có vẻ cũng không đến nỗi tệ lắm?
Đúng lúc Địa Ngục đang len lỏi vào trong "Dũng Cảm Chi kiếm" lan tràn, Phó đoàn trưởng Finis từ bên ngoài đi vào, hỏi mấy tên lính đánh thuê đang mặt mày hớn hở.
"Các ngươi đang bàn tán gì thế?"
Mọi người đương nhiên không dám nói là mình đang YY Mị Ma, thế là vội vàng nói.
"Chúng tôi đang bàn về chuyện minh tệ!"
"Minh tệ?" Finis ngớ người, hắn cũng là lần đầu nghe đến từ này.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, vị trước mắt này chính là ma pháp sư duy nhất trong đoàn lính đánh thuê, mà ai cũng biết ma pháp sư kiến thức rất rộng.
Thế là nhất thời mọi người ồn ào lên.
"Đúng vậy! Lão gia Finis!"
"Ngài là ma pháp sư, chắc ngài biết về cái này chứ?"
Finis là tùy tùng của Alex.
Tuy không có danh hiệu quý tộc, nhưng các lính đánh thuê vẫn quen dùng giọng trêu đùa gọi chàng trai dễ ngượng ngùng này là "Lão gia".
Đối mặt với tiếng ồn ào của đám lính đánh thuê, Finis lắc đầu bất lực.
"Không. . . Ta chưa từng nghe nói đến, các ngươi nghe ở đâu vậy?"
Một gã lính đánh thuê râu quai nón vừa cười vừa nói.
"Hôm nay lúc John đi trực gặp một con khô lâu, nó bảo người chết cũng phải tiêu tiền, mà còn phải dùng minh tệ. . . Sau đó thằng nhãi này bắt đầu lên kế hoạch cho hậu sự."
"Cái gì mà lên kế hoạch cho hậu sự!" Tên John lính đánh thuê tức giận nói, cãi lại, "Chẳng phải là ta đang nghĩ đến chuyện đề phòng trước hay sao? Cái nghề này của chúng ta có thể chết lúc nào mà chả được."
Finis cắt ngang lời hắn, nghiêm túc nói.
"Ta thấy ngươi không cần lo nhiều thế, người có tín ngưỡng thành tín sẽ không đầu thai vào Địa Ngục đâu."
Gã lính đánh thuê bên cạnh nghe vậy vừa cười vừa nói.
"Lão gia, cho hỏi phải thành kính đến mức nào mới tính là thành kính?"
"Cái này phải hỏi mục sư," Finis nhún vai, bỗng bị mùi thơm hấp dẫn, ánh mắt không khỏi rơi vào hai củ khoai lang còn sót lại kia, "Đây là cái gì?"
Tên lính đánh thuê tên John vừa cười vừa nói.
"Khoai lang nướng đó! Ngài ăn thử đi, ngon lắm đấy!"
"Khoai lang?"
Cái đồ này chẳng phải là cho heo ăn sao?
Mang tâm trạng nửa tin nửa ngờ, Finis cầm củ khoai lang đen thui lên, bóc lớp vỏ vàng giòn ra cắn một miếng.
Trong giây lát, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ngọt thật!"
Cảm giác mềm mại, có chút giống bí đỏ, nhưng không hoàn toàn giống! Vị ngọt ngấm vào tim gan không hề ngán, còn có một mùi thông thoang thoảng!
Vừa hay hơi đói, Finis không khỏi thèm nhỏ dãi, vài miếng là đã gặm hết sạch khoai trong tay, suýt chút nữa là nghẹn.
"Không ngờ đúng không," John cười nói, "Ta cũng không ngờ, đồ mà ở quê ta cho heo ăn lại ngon thế này."
Một tên lính đánh thuê khác cùng đi xen vào nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận