Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 237: Một cái tên tại không người hỏi thăm nơi hẻo lánh quanh quẩn (2)

Atlan khẽ nhíu mày, một lần nữa trở nên nghiêm túc.
"Ngài cảm thấy hắn có thể chịu đựng được? Chỉ dựa vào lực lượng?"
"Ta không biết rõ," Colin khe khẽ lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia ý cười thâm sâu khó lường: "Không ai có thể dự đoán tương lai, ta cũng không ngoại lệ. Ta chỉ tò mò... Hắn dự định ứng đối như thế nào với âm mưu nhắm vào mình."
Ngoài cửa sổ, màn đêm Thượng Hải lặng yên buông xuống, không khí tĩnh mịch trong phòng im ắng lan tràn.
Đêm nay đặc biệt âm u.
Một cơn phong bạo, đang lặng yên không một tiếng động nổi lên...
. . .
Thượng Hải, quán rượu khu dân nghèo.
Đèn đuốc âm u trên trần nhà chập chờn, trong quán rượu tối tăm tràn ngập mùi hỗn tạp -- rượu mạnh cay nồng, mùi lưu huỳnh còn sót lại, mùi máu thịt cùng khói thuốc lá đan dệt thành khí tức ngột ngạt.
Nơi này là địa điểm tụ tập yêu thích nhất của lão binh Thượng Hải.
Giống như đám ác ma cao cấp ở Thượng Hải, đám ác ma sinh sống ở tầng lớp dưới đáy nhất cũng có phương pháp giải quyết nỗi cô tịch của riêng mình, chỉ là không giống những bữa tiệc xa hoa và ưu nhã của đám kia.
Vết bẩn trên những lá chiến kỳ phai màu và chiến giáp hư hại treo trên tường, phảng phất kể lại dư vị của vô số trận ác chiến, mà những tiếng ăn uống ồn ào cùng cười nói giận mắng, cũng phảng phất như tiếng g·iết chóc quanh quẩn trên chiến trường.
Giờ phút này, trong quán rượu ngồi đầy Ác Ma hoặc các sinh vật Địa Ngục đến từ tứ phía tám hướng.
Trong đó có Địa Ngục Ải Nhân trên vai vẫn còn lưu sẹo cũ, có Ma Nhân mình khoác áo giáp rách rưới, hai mắt đã sớm bị khói lửa chiến tranh hun đến mờ đục, cũng có vong linh quân quan trầm mặc ít nói, ngón tay quấn đầy băng vải.
Bọn hắn hoặc là lão binh may mắn sống sót trên chiến trường, hoặc là thương binh bị chiến tranh vứt bỏ, lại hoặc chỉ là lính đ·á·n·h thuê không tìm được việc làm.
Nhưng có một điểm chung.
Bọn hắn đều từng cống hiến máu thịt của mình cho cỗ máy chiến tranh Địa Ngục, và cũng bị nó nuốt chửng tương lai.
Bởi vì màn đêm vừa mới buông xuống, hiện tại còn lâu mới đến thời điểm quán rượu náo nhiệt nhất, do đó không khí trong đại sảnh vẫn còn có chút cứng nhắc.
Giờ phút này, tại một góc khuất của quán rượu, một Goblin phục vụ đang thuần thục lau chén rượu, còn người hầu rượu Ma Nhân bên cạnh thì vừa lau bàn, vừa ngẩng đầu nhìn tờ báo được đính trên tường.
-- Đó là « Thượng Hải nhật báo » và « Thâm Uyên thời báo » vừa được giao tới hôm nay.
Hắn nhìn lướt qua đầu đề của « Thượng Hải nhật báo »:
【 Chiến báo chiến dịch cảng Sardo -- Bộ Hậu Cần, bộ Chiến Tranh mở phiên điều trần về vấn đề tính cơ động của Pháo Ma Tinh 】 Hắn bĩu môi.
Hoàn toàn là giọng điệu quan liêu như trước, một đống tranh luận, trốn tránh trách nhiệm, không tìm thấy một từ ngữ nào có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, cứ như thể việc đám quan lại kia cãi cọ trong sảnh nghị hội là có thể khiến binh sĩ Địa Ngục giẫm đạp lên lục địa cũ vậy.
"Thật hết thuốc chữa."
Hắn lắc đầu, dời ánh mắt đi, đang định chuyên tâm làm việc, nhưng rất nhanh ánh mắt lại bị đầu đề của « Thâm Uyên thời báo » bên cạnh hấp dẫn.
【 Ma Vương đại nhân tại phiên điều trần đã giận dữ mắng mỏ quan lại nhu nhược vô năng, tuyên bố muốn đòi lại công đạo cho tám vạn tướng sĩ tiền tuyến đã bỏ mình! 】 Câu nói này đơn giản như một ngọn lửa đang cháy, nổ tung trong quán rượu băng lãnh, mang đến cho cái ổ nhỏ tối tăm này một tia ấm áp vốn không nên thuộc về Địa Ngục.
"Công đạo?"
Người hầu rượu không khỏi lẩm bẩm một tiếng.
Từ ngữ này ở Địa Ngục thật sự quá hiếm thấy, đến nỗi khi hắn nhìn thấy từ này, đại não đã đứng hình trong giây lát.
Ở nơi này, chỉ có ý chí của kẻ mạnh, chỉ có quyền lực của kẻ thắng, cái gì đúng, cái gì sai, căn bản không ai thèm bàn tới.
Chẳng cần đến lão binh tiền tuyến, bất kỳ sinh vật sống hay vật chết nào sinh trưởng ở Địa Ngục đều biết rõ, bỏ mạng trên chiến trường chẳng qua là chuyện đương nhiên, không ai sẽ đi tranh luận thay ngươi, lại càng không có ai đi truy cứu nguyên nhân đằng sau.
Dù sao thì bọn họ cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến đánh thức hắn khỏi cơn ngẩn ngơ.
"Đây là thật sao?"
Người nói chuyện là một Địa Ngục Ải Nhân tên Bourg, cái mũi rượu đỏ bừng của gã trông như một Viêm Tinh quá tải.
Gã này là một tên nghiện rượu nổi danh quanh đây, bất kể có tiền hay không, ngày nào cũng sẽ có mặt tại quán rượu này.
Người hầu rượu Ma Nhân trấn tĩnh lại, tiếp tục lau bàn, che đi vẻ bối rối thoáng qua trên mặt, không ngẩng đầu lên mà lẩm bẩm trả lời.
"... Nghe nói là một nhân viên công tác Mộng Ma không muốn tiết lộ danh tính, chắc là nghe được nội tình gì đó trong phiên điều trần. Là thật hay giả, ngươi tự phán đoán đi."
Bourg không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, đọc hết dòng đầu đề đính trên tường, sau đó nhìn về phía người hầu rượu Ma Nhân kia nói.
"Cho ta một tờ... tờ Thâm Uyên thời báo kia."
Người hầu rượu Ma Nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gã, nhưng rất nhanh vẫn trấn tĩnh lại, vội vàng lấy một tờ báo vừa được giao tới không lâu đưa cho Bourg.
Mấy gã này rất ít khi trả tiền cho thứ gì khác ngoài rượu, hôm nay lại có thể chịu bỏ tiền mua một tờ báo sao?
Thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây!
Mang theo đồ nhắm mua bằng 5 Keira, Bourg không nói gì mà quay về bàn gỗ của mình.
Gã vừa rót thứ bia rẻ tiền vào miệng, vừa xem nội dung trên báo, cái mũi ẩn trong bộ râu thỉnh thoảng lại co rúm một cái, như thể đang xua đuổi con ruồi vo ve bên cạnh sợi râu.
Mấy khách uống rượu ngồi bàn bên cạnh nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Một lão binh Goblin chế nhạo nói.
"Hiếm thấy thật, Bourg, gã nhà ngươi thích xem báo từ khi nào thế?"
Bourg khinh thường liếc nhìn Goblin kia, cười nhạo một tiếng.
"Lão tử vẫn luôn xem."
Một Ma Nhân độc nhãn ợ rượu, chế giễu nói.
"Xem đám chính khách đó nói nhảm làm gì? Ta dùng cái bình rượu này cũng đoán được trên đó khẳng định lại là mấy lời nhảm nhí."
Bourg bỗng nhiên bật cười lớn.
"Ha ha! Vậy ta dám chắc, lần này ngươi đoán sai bét rồi!"
Hai gò má hằn đầy vẻ gian khổ của gã ửng hồng, gã lớn tiếng nói, như thể đã say, dù gã chỉ vừa mới bắt đầu uống.
Nghe thấy giọng Bourg, đám lão binh Goblin xung quanh nhìn nhau, nhao nhao nhảy xuống khỏi bàn rượu, sán lại gần gã Địa Ngục Ải Nhân hôi hám này.
Trong bọn họ không phải ai cũng biết chữ, nhưng người một câu, kẻ một câu góp vào, cuối cùng cũng ghép lại được nội dung trên dòng đầu đề.
Mà khi bọn họ đọc được câu tiêu đề mấu chốt kia, một gã Goblin không nhịn được cười lạnh một tiếng.
"'Công đạo'? Vị Ma Vương đại nhân này sợ là uống say rồi?"
"Đòi lại công đạo cho 8 vạn tướng sĩ tử trận ở cảng Sardo? Ha, đừng đùa, lão tử sống hơn ba mươi năm, vẫn là lần đầu nghe chuyện hoang đường thế này... Nói chứ 8 vạn huynh đệ thì nhằm nhò gì."
"Đúng thế đúng thế!"
Bourg lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng.
"Một lũ không có ước mơ."
Đám Goblin kia cũng không nghe gã nói gì, chỉ nhao nhao bàn tán.
Nhưng bọn họ bàn tán, bàn tán... chiều gió lại dần dần đổi hướng một trăm tám mươi độ.
"Nhưng đó dù sao cũng là tại phiên điều trần của nghị hội... Chẳng có tờ báo nào lại đi bịa đặt lời đồn ở đó đâu."
"Vậy thì sao? Có ồn ào thế nào, cuối cùng chẳng phải vẫn do đám đại nhân vật kia quyết định sao? Ngươi tin bộ này à?"
"Ta không biết nữa, nhưng trước kia chưa từng có ai nhắc đến từ 'công đạo' này, biết đâu lần này... lại khác?"
Có người thấp giọng lẩm bẩm một câu, trong quán rượu im lặng ngắn ngủi vài giây.
Mấy lão binh nhìn nhau, vẻ mặt vốn đang hài hước dần trở nên có chút vi diệu.
Bọn họ không phải là đám Goblin trẻ người non dạ, biết rõ nhiều lời nói chẳng qua chỉ là màn kịch chính trị, nhưng lần này... dường như không giống như trước đây lắm.
Bọn họ đã thấy qua vô số lãnh chúa, tướng quân, nghị viên, mỗi lần chiến tranh thất bại, bọn họ hoặc là im lặng, hoặc vội vàng sửa chữa số liệu trong chiến báo, hoặc tranh giành đổ lỗi trách nhiệm, nhưng chưa từng có ai đứng ra tại nghị hội nói rằng -- muốn đòi công đạo thay bọn họ.
Điều này rất hoang đường, hoang đường đến mức khiến người ta muốn cười, nhưng lại khiến người ta chẳng hiểu sao không cười nổi.
Trong quán rượu, một Goblin đầu quấn băng vải, thiếu một bên tai liếm môi, ánh mắt có chút phức tạp nói:
"... Nếu là thật, vậy vị Ma Vương này quả thật rất phi thường."
"Có thể là thật." Một Ma Nhân thấp giọng nói, nhớ lại lời đồn nghe được gần đây, "Goblin bên pháo đài Hắc Phong dường như thật sự rất tín nhiệm hắn. Trước khi hắn đến, toàn bộ cộng đồng Goblin đều ngập trong nước, chỉ có hắn mới thực sự giải quyết vấn đề của bọn họ."
Bất kể cộng đồng Goblin vì sao lại ngập trong nước, tóm lại vấn đề này đúng là Ma Vương đại nhân đã giải quyết.
Hắn còn nghe qua Truyền Thuyết xa xôi hơn.
Nghe nói tại mê cung ở Lôi Minh quận xa xôi, có một đám sinh vật vừa nhút nhát lại vừa sức mạnh vô cùng. Bọn họ bơi bướm trong kho thóc, ngâm mình trong thùng bia... Coi như đây là lời đồn, chẳng lẽ không có một nửa là thật sao?
Địa Ngục Ải Nhân Bourg chậm rãi buông tờ báo xuống, gã ngẩng đầu, nhìn nửa bình rượu mạnh chưa uống hết, im lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên nâng chén lên, ừng ực uống cạn sạch.
Sau đó, gã dùng sức nện mạnh chiếc cốc rỗng xuống mặt bàn, trầm giọng nói:
"... Kính Ma Vương một chén!"
Trong nháy mắt, toàn bộ quán rượu rơi vào tĩnh lặng, từng cặp mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào gã kỳ quặc này.
Ước chừng nửa phút trôi qua.
Một Vong Linh vốn đang im lặng ngồi ở góc khuất bỗng nhiên lên tiếng.
"Chén này tính của ta... Kính Ma Vương một chén! Bourg uống thay ta!"
Trong quán rượu vang lên một tràng xôn xao, ngay cả Bourg cũng kinh ngạc nhìn Vong Linh kia.
Gã cũng không biết tên của kẻ kia, chỉ nhớ rằng ngày đầu tiên gã đến quán rượu, Vong Linh đó đã ngồi yên ở góc khuất, chưa từng ai thấy Vong Linh đó mở miệng nói chuyện, đến nỗi gã còn nghi ngờ liệu Vong Linh đó có phải đã quên cả tên mình và đường về nhà không... Lại không ngờ nó còn nhớ cả tên của Bourg.
Người hầu rượu Ma Nhân bưng một chai bia đi tới bên cạnh Bourg, đặt vững vàng lên bàn của gã.
Lại khoảng nửa phút nữa trôi qua, một lão binh Goblin đứng dậy, cũng giơ ly trong tay lên.
"Mẹ kiếp, lão tử... kính Ma Vương Lôi Minh quận một chén! Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn là đồ thứ thiệt, dám chửi thẳng vào mặt đám lão gia cao cao tại thượng kia!"
Gã dường như quên mất Ma Vương đại nhân cũng là một thành viên trong đám lão gia đó, nhưng rõ ràng bọn họ là khác biệt.
Bọn họ thế nhưng là cãi nhau trên báo chí!
Giọng nói the thé kia như một que diêm ném vào thùng thuốc súng, *oanh* một tiếng đốt cháy cả địa hỏa.
Không khí trong quán rượu lập tức trở nên khô nóng.
Có người đầu tiên thì có người thứ hai, cuối cùng từng chiếc cốc đều được giơ lên.
"Kính Ma Vương!"
"Kính cái 'công đạo' mẹ nó!"
"Ta cạn trước!"
Ly thủy tinh và cốc kim loại va chạm, bọt bia tràn xuống mặt bàn, dưới ánh nến mờ ảo trông như mủ chảy ra từ vết sẹo thối rữa.
Trong quán rượu, những lão binh từng trải tang thương đó nhếch miệng cười, cười rồi lại chảy nước mắt.
Thứ bọn họ uống vào không chỉ là rượu, mà còn là những vong hồn được những lời lẽ đanh thép kia bao bọc.
Những kẻ cao cao tại thượng kia cuối cùng cũng không còn chỉ ca tụng cái chết của họ.
Mà là truy vấn xem cái chết của họ có đáng giá hay không.
Goblin phục vụ đứng sau quầy bar kinh ngạc nhìn đám người trong quán rượu, bất giác cũng bị thứ cảm xúc lan tỏa từ trong bọt bia kia lây nhiễm.
Đêm đó, cộng đồng tầng lớp thấp nhất ở Thượng Hải bắt đầu truyền tụng một câu chuyện.
Nhân vật chính của câu chuyện không phải thần tuyển giả của Ma Thần bệ hạ, cũng không phải thống soái vĩ đại...
Mà là một Ma Vương chưa từng gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận