Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 184: Eileen công chúa "Dương mưu " (2)
Chương 184: Eileen công chúa "Dương mưu " (2)
Chỉ thấy ở đó đám người trung ương dừng lại ba chiếc xe kín mui, rèm xe hướng mặt bên mở ra, giống như kệ hàng di động, lộ ra những hàng hóa rực rỡ muôn màu. Hơn hai mươi tên hộ vệ trông rất khỏe mạnh đứng xung quanh, đề phòng kẻ cắp trong đám đông, đồng thời ngăn dòng người mạnh mẽ làm lật xe. Ngay cạnh xe kín mui, một người đàn ông có vẻ hiền lành đang đứng trước sạp hàng, lớn tiếng rao.
Đối với dân thành phố Lôi Minh kiêu ngạo mà nói, đồ chơi mới lạ nào trước mặt họ cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng những lời quảng cáo kiểu vè vẫn thu hút được không ít sự chú ý. Với tâm lý xem náo nhiệt, những người đi ngang chợ phiên tụ tập lại, muốn xem những món đồ chơi mới lạ gì được bày bán, mà đáng để thương nhân từ nơi khác đến phải lớn tiếng khoe khoang như vậy.
Và chỉ một cái nhìn đó, họ thực sự bị những đồ chơi mới lạ trên kệ hàng thu hút, trong thoáng chốc không thể rời mắt. Khá lắm.
Quả thật toàn là những thứ họ chưa từng thấy! Cũng không biết chúng có tác dụng gì...
Thấy đám người chen chúc đông nghẹt cả đường, trên mặt Sokodo ánh lên vẻ phấn khích, lòng bàn tay thậm chí không kìm được toát mồ hôi nóng. Đúng như hắn dự liệu. Khi hắn mang những món đồ chơi nhỏ kỳ quái từ Bắc Phong Thành đến Lôi Minh Thành, quả nhiên thu hút được sự chú ý của người dân ở đó! Mặc dù phần lớn mọi người đến xem chỉ vì tò mò, nhưng với hắn điều đó không quan trọng! Hắn còn có một bước đi tiếp theo!
Thấy thời cơ đã đến, Sokodo ra hiệu bằng cách nhướng mày với một hướng trong đám đông. Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đội mũ nỉ, đeo kính một tròng, được hai người hầu đẩy ra khỏi đám đông, đến trước sạp hàng của hắn, cầm một hộp vuông nhỏ màu bạc có kích thước bằng nửa bàn tay, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Thấy đồ vật trên tay người đàn ông, Sokodo nhiệt tình vừa cười vừa nói: "Cái này à, đây là bật lửa! Khách hàng thật tinh mắt, vừa đến đã chọn trúng món hàng chủ lực của chúng tôi! Chỉ cần ấn vào nút trên là có thể châm lửa, dù ở nhà hay đi du lịch đều cần dùng, cực kỳ tiện lợi! Mua ngay bây giờ còn được giảm 10%!"
Không chỉ bán đồ, ngay cả cách marketing và những chiêu trò, hắn đều sao chép nguyên từ chỗ đám khô lâu ở Bắc Phong Thành. Nói thật, ngay cả hắn là người thường xuyên đi khắp nơi cũng đã rất kinh ngạc khi lần đầu thấy chúng, huống chi là những người dân Lôi Minh Thành kiến thức không được rộng rãi.
"Bật lửa?" Người đàn ông được hắn mời đến làm kẻ mồi vuốt hai sợi râu dưới mũi, thích thú lẩm bẩm: "Có chút thú vị... Có lẽ ta có thể cho mười mấy thủy thủ trên thuyền của ta mỗi người một bộ."
"Ngài là thuyền trưởng?!" Sokodo lộ vẻ "kinh ngạc" trên mặt.
"Ta không phải thuyền trưởng, nhưng ta có một đội tàu thường xuyên qua lại giữa thuộc địa và cảng Lôi Minh Thành, ta đang lo lắng môi trường ẩm ướt trên thuyền khó châm lửa, không ngờ vấn đề này lại được giải quyết." Người đàn ông đội mũ nỉ mỉm cười nói, như thể vừa giải quyết được một phiền phức lớn.
Những người dân xung quanh nghe thân phận của ông ta đều lộ vẻ kính nể và ngưỡng mộ. Tại Lôi Minh Thành, thuyền trưởng đã là một nghề nghiệp rất đáng ngưỡng mộ trong mắt người dân, huống chi đây còn là một đại lão bản sở hữu rất nhiều tàu. Tài sản của họ khiến cả quý tộc chân chính cũng phải ghen tị, người dân thường thì không cần phải nói, khi thấy họ chỉ có xu nịnh. Tuy nhiên phần lớn người dân không có cơ hội xu nịnh, chỉ biết ao ước hoặc đố kị, hoặc cố bắt chước để có vẻ ngoài giống họ. Tình huống này không phổ biến ở bên ngoài Lôi Minh Thành, nhưng ở thành phố Lôi Minh kinh tế phồn vinh thì lại là chuyện bình thường.
"Không ngờ ngài lại là thuyền trưởng của mười mấy con tàu, thật là thất lễ!" Sokodo giả vờ thành khẩn nói, rồi tiếp lời: "Vậy thời gian của ngài chắc hẳn rất quý giá? Để ý đến thân phận của ngài, xin cho phép tôi đặc biệt giới thiệu sản phẩm này!"
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc vòng tay làm bằng da thuộc từ trong ngực. Vòng tay vừa khít với kích cỡ tay người trưởng thành, có khóa cài để điều chỉnh độ rộng, ở giữa là một miếng đá đen bóng.
Người đàn ông đội mũ nỉ nhướn mày, đẩy kính một tròng lên sống mũi, đưa cằm đến gần xem xét: "Đây là?"
Sokodo lập tức đáp: "Đồng hồ Ma Tinh! Khác với đồng hồ bình thường, nó không có kim đồng hồ mà hiển thị trực tiếp bằng con số!" Nói rồi hắn bấm vào nút bên cạnh đồng hồ, biểu diễn cho đám đông xem cách sử dụng của nó.
Thấy ngón tay trỏ của hắn vừa ấn xuống, trên mặt kính phẳng hiện ra một dãy số được ghép bởi các điểm nhấp nháy mờ ảo. Đám đông thấy vậy liền lộ vẻ kinh ngạc, như thể vừa chứng kiến phép màu do Thánh Sith đích thân giáng xuống!
"Cái này, cái này quá phi thường!"
"Là ma pháp sao?!"
Xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc, mọi người trao đổi những ánh mắt kinh ngạc, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
"Ta cảm nhận được một chút dao động ma lực yếu ớt, nhưng không quá mạnh. . . Không khác gì những chiếc đồng hồ kim được lên dây bằng ma lực."
Một mạo hiểm giả học ma pháp nhắm chặt mắt, cố gắng cảm nhận dao động ma lực yếu ớt gần như không đáng kể kia, rồi cố gắng phân tích nguyên lý bên trong. Nhưng đáng tiếc, ngoài việc có thể phán đoán rằng nó là do minh văn phát huy tác dụng, hắn hoàn toàn không hiểu chi tiết sâu hơn. Cách vận hành ma lực bên trong đã vượt quá nhận thức của hắn, thậm chí còn lật đổ sự lý giải của hắn về minh văn, đến mức hắn nhìn thương nhân kia bằng ánh mắt kỳ dị.
"Cái này làm sao được? !"
"Xin lỗi, ta chỉ là một thương nhân, ta cũng mua lại từ tay người khác thôi." Sokodo ngượng ngùng cười với người đàn ông có vẻ là ma pháp sư.
Thật ra hắn cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe đám khô lâu binh ở Đại Mộ Địa nói, dường như nó được tạo ra bằng một loại kỹ thuật dùng minh văn và bột ma tinh. Hiện tại kỹ thuật này vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có thể hiển thị vài dòng số và ký tự nguệch ngoạc, chất lượng cũng không ổn định.
Nhưng cái gã tên 【Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ】 có vẻ rất tham vọng với kỹ thuật này, sau đó còn nói một đống điều hắn không hiểu, nào là phá vỡ ngành truyền thông, thay đổi cả thế giới gì đó... khiến hắn là người không hiểu gì nghe cũng thấy nhiệt huyết dâng trào.
Nghĩ đến đây, Sokodo không khỏi cảm thấy tiếc nuối, tiếc rằng gã đó là vong linh, không thể đứng ở đây chào hàng giúp hắn. Nếu không với tài ăn nói của gã, có lẽ hắn còn chẳng cần phải diễn trò, chỉ cần gã thôi đã đủ để đồ trong đội thương mại của hắn bán hết veo!
Người đàn ông đội mũ nỉ vui vẻ nhận lấy chiếc đồng hồ, không chờ được đeo lên tay, thậm chí còn giơ cao khoe một chút: "Không tệ, không tệ... Thứ này ta rất thích! Bao nhiêu tiền?"
Sokodo tỉnh lại, mặt tràn đầy nụ cười, tha thiết nói: "Cái này đắt hơn bật lửa một chút, giá 500 đồng ngân tệ——"
"Năm trăm?! Chiếc đồng hồ tiện lợi như vậy mà chỉ cần năm trăm đồng ngân tệ?! Quá rẻ!" Người đàn ông đội mũ nỉ lộ vẻ phấn khích, không nói hai lời móc ra năm đồng kim tệ của đế quốc Aus ném lên quầy hàng, sau đó vui mừng đeo nó vào tay.
Phải công nhận rằng, chiếc đồng hồ này rất hợp với trang phục của ông ta, dù sao thì Sokodo khi chọn diễn viên và đạo cụ diễn cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Thấy năm đồng kim tệ vàng rực, những người xung quanh đều bị vị lão gia này vung tay chi mạnh làm cho khiếp sợ, và khi nhìn lại những món hàng đầy màu sắc trên quầy hàng của thương hội Sokodo thì ánh mắt họ đã hoàn toàn khác. Nếu trước đó họ chỉ coi đó là những món đồ chơi kỳ lạ, thì bây giờ trong mắt họ những đồ chơi mới lạ này đã trở thành biểu tượng thời thượng! Ngay cả những người giàu có có cả chục con tàu còn khen không ngớt miệng, thì đồ ở đây có thể nào không tốt chứ?
Dù rằng phần lớn những người vây quanh đây không mua nổi đồng hồ, nhưng bật lửa thì mua được, một cái cũng chỉ 20 đồng ngân tệ. Không chỉ bật lửa, mà cả đèn ma tinh, dao bấm, hộp lưu âm, sữa tắm, thậm chí là bồn cầu tự hoại và dép tông cũng không thoát khỏi cảnh bị tranh giành, không ai để ý là mình có cần đến chúng không, tất cả đều chạy theo hiệu ứng đám đông.
Đáng tiếc người dân ở Lôi Minh Thành vẫn còn quá non nớt, chưa từng tiếp xúc với internet, nên không một ai nghi ngờ vì sao một người có tiền như thế lại xuất hiện ở khu chợ như của bọn họ. Chưa kể, Sokodo vốn cũng không phải là người thông minh kiếm tiền. Hơn nữa, hắn bán cũng không phải là hàng giả. Hắn tin rằng với chất lượng hàng hóa này, việc mở rộng thị trường ở Lôi Minh Thành chỉ là vấn đề thời gian, chẳng qua việc dùng thủ đoạn khác thường sẽ nhanh hơn một chút mà thôi.
Thời gian là vàng bạc. Đã có thể nhanh một chút, hắn tự nhiên không có đạo lý từ từ. Nhìn xem hàng rong bị tranh đoạt không còn, Sokodo vui miệng không khép lại. Có lẽ không bao lâu hắn thật có thể bán đi một chi đội tàu, đem đồ tốt hắn mua từ thành Bắc Phong bán đến chỗ xa hơn đi. Nhất là đế quốc bản thổ! Nơi đó mới thật sự là thị trường rộng lớn! Mà ngay khi Sokodo mặc sức tưởng tượng về tương lai tốt đẹp, hắn bỗng nhiên từ trong đám người thoáng nhìn một gương mặt quen thuộc, lập tức toàn thân giật mình. Khi hắn nhìn kỹ suy nghĩ muốn xác nhận không có nhìn nhầm thì người kia cũng đã biến mất không thấy, tựa hồ bị bao phủ trong dòng người mãnh liệt. "… Là ảo giác sao?" Sokodo buồn bực lẩm bẩm một câu. Thánh Sith ở trên... Vừa rồi hắn thế mà nhìn thấy Ma Vương từ trong đám người! ? Trong lòng yên lặng bổ sung một câu "Ca ngợi Ma Vương đại nhân", Sokodo liền không nghĩ nhiều nữa, đem chuyện này để một bên. Ma Vương xuất hiện ở thành thị của nhân loại… Chuyện này nghĩ thế nào cũng quá vô lý! - (cảm tạ "Trái ủng cầm cầm phải ôm đại hòa cổ nguyệt" minh chủ khen thưởng! ! !)
Chỉ thấy ở đó đám người trung ương dừng lại ba chiếc xe kín mui, rèm xe hướng mặt bên mở ra, giống như kệ hàng di động, lộ ra những hàng hóa rực rỡ muôn màu. Hơn hai mươi tên hộ vệ trông rất khỏe mạnh đứng xung quanh, đề phòng kẻ cắp trong đám đông, đồng thời ngăn dòng người mạnh mẽ làm lật xe. Ngay cạnh xe kín mui, một người đàn ông có vẻ hiền lành đang đứng trước sạp hàng, lớn tiếng rao.
Đối với dân thành phố Lôi Minh kiêu ngạo mà nói, đồ chơi mới lạ nào trước mặt họ cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng những lời quảng cáo kiểu vè vẫn thu hút được không ít sự chú ý. Với tâm lý xem náo nhiệt, những người đi ngang chợ phiên tụ tập lại, muốn xem những món đồ chơi mới lạ gì được bày bán, mà đáng để thương nhân từ nơi khác đến phải lớn tiếng khoe khoang như vậy.
Và chỉ một cái nhìn đó, họ thực sự bị những đồ chơi mới lạ trên kệ hàng thu hút, trong thoáng chốc không thể rời mắt. Khá lắm.
Quả thật toàn là những thứ họ chưa từng thấy! Cũng không biết chúng có tác dụng gì...
Thấy đám người chen chúc đông nghẹt cả đường, trên mặt Sokodo ánh lên vẻ phấn khích, lòng bàn tay thậm chí không kìm được toát mồ hôi nóng. Đúng như hắn dự liệu. Khi hắn mang những món đồ chơi nhỏ kỳ quái từ Bắc Phong Thành đến Lôi Minh Thành, quả nhiên thu hút được sự chú ý của người dân ở đó! Mặc dù phần lớn mọi người đến xem chỉ vì tò mò, nhưng với hắn điều đó không quan trọng! Hắn còn có một bước đi tiếp theo!
Thấy thời cơ đã đến, Sokodo ra hiệu bằng cách nhướng mày với một hướng trong đám đông. Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đội mũ nỉ, đeo kính một tròng, được hai người hầu đẩy ra khỏi đám đông, đến trước sạp hàng của hắn, cầm một hộp vuông nhỏ màu bạc có kích thước bằng nửa bàn tay, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Thấy đồ vật trên tay người đàn ông, Sokodo nhiệt tình vừa cười vừa nói: "Cái này à, đây là bật lửa! Khách hàng thật tinh mắt, vừa đến đã chọn trúng món hàng chủ lực của chúng tôi! Chỉ cần ấn vào nút trên là có thể châm lửa, dù ở nhà hay đi du lịch đều cần dùng, cực kỳ tiện lợi! Mua ngay bây giờ còn được giảm 10%!"
Không chỉ bán đồ, ngay cả cách marketing và những chiêu trò, hắn đều sao chép nguyên từ chỗ đám khô lâu ở Bắc Phong Thành. Nói thật, ngay cả hắn là người thường xuyên đi khắp nơi cũng đã rất kinh ngạc khi lần đầu thấy chúng, huống chi là những người dân Lôi Minh Thành kiến thức không được rộng rãi.
"Bật lửa?" Người đàn ông được hắn mời đến làm kẻ mồi vuốt hai sợi râu dưới mũi, thích thú lẩm bẩm: "Có chút thú vị... Có lẽ ta có thể cho mười mấy thủy thủ trên thuyền của ta mỗi người một bộ."
"Ngài là thuyền trưởng?!" Sokodo lộ vẻ "kinh ngạc" trên mặt.
"Ta không phải thuyền trưởng, nhưng ta có một đội tàu thường xuyên qua lại giữa thuộc địa và cảng Lôi Minh Thành, ta đang lo lắng môi trường ẩm ướt trên thuyền khó châm lửa, không ngờ vấn đề này lại được giải quyết." Người đàn ông đội mũ nỉ mỉm cười nói, như thể vừa giải quyết được một phiền phức lớn.
Những người dân xung quanh nghe thân phận của ông ta đều lộ vẻ kính nể và ngưỡng mộ. Tại Lôi Minh Thành, thuyền trưởng đã là một nghề nghiệp rất đáng ngưỡng mộ trong mắt người dân, huống chi đây còn là một đại lão bản sở hữu rất nhiều tàu. Tài sản của họ khiến cả quý tộc chân chính cũng phải ghen tị, người dân thường thì không cần phải nói, khi thấy họ chỉ có xu nịnh. Tuy nhiên phần lớn người dân không có cơ hội xu nịnh, chỉ biết ao ước hoặc đố kị, hoặc cố bắt chước để có vẻ ngoài giống họ. Tình huống này không phổ biến ở bên ngoài Lôi Minh Thành, nhưng ở thành phố Lôi Minh kinh tế phồn vinh thì lại là chuyện bình thường.
"Không ngờ ngài lại là thuyền trưởng của mười mấy con tàu, thật là thất lễ!" Sokodo giả vờ thành khẩn nói, rồi tiếp lời: "Vậy thời gian của ngài chắc hẳn rất quý giá? Để ý đến thân phận của ngài, xin cho phép tôi đặc biệt giới thiệu sản phẩm này!"
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc vòng tay làm bằng da thuộc từ trong ngực. Vòng tay vừa khít với kích cỡ tay người trưởng thành, có khóa cài để điều chỉnh độ rộng, ở giữa là một miếng đá đen bóng.
Người đàn ông đội mũ nỉ nhướn mày, đẩy kính một tròng lên sống mũi, đưa cằm đến gần xem xét: "Đây là?"
Sokodo lập tức đáp: "Đồng hồ Ma Tinh! Khác với đồng hồ bình thường, nó không có kim đồng hồ mà hiển thị trực tiếp bằng con số!" Nói rồi hắn bấm vào nút bên cạnh đồng hồ, biểu diễn cho đám đông xem cách sử dụng của nó.
Thấy ngón tay trỏ của hắn vừa ấn xuống, trên mặt kính phẳng hiện ra một dãy số được ghép bởi các điểm nhấp nháy mờ ảo. Đám đông thấy vậy liền lộ vẻ kinh ngạc, như thể vừa chứng kiến phép màu do Thánh Sith đích thân giáng xuống!
"Cái này, cái này quá phi thường!"
"Là ma pháp sao?!"
Xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc, mọi người trao đổi những ánh mắt kinh ngạc, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
"Ta cảm nhận được một chút dao động ma lực yếu ớt, nhưng không quá mạnh. . . Không khác gì những chiếc đồng hồ kim được lên dây bằng ma lực."
Một mạo hiểm giả học ma pháp nhắm chặt mắt, cố gắng cảm nhận dao động ma lực yếu ớt gần như không đáng kể kia, rồi cố gắng phân tích nguyên lý bên trong. Nhưng đáng tiếc, ngoài việc có thể phán đoán rằng nó là do minh văn phát huy tác dụng, hắn hoàn toàn không hiểu chi tiết sâu hơn. Cách vận hành ma lực bên trong đã vượt quá nhận thức của hắn, thậm chí còn lật đổ sự lý giải của hắn về minh văn, đến mức hắn nhìn thương nhân kia bằng ánh mắt kỳ dị.
"Cái này làm sao được? !"
"Xin lỗi, ta chỉ là một thương nhân, ta cũng mua lại từ tay người khác thôi." Sokodo ngượng ngùng cười với người đàn ông có vẻ là ma pháp sư.
Thật ra hắn cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe đám khô lâu binh ở Đại Mộ Địa nói, dường như nó được tạo ra bằng một loại kỹ thuật dùng minh văn và bột ma tinh. Hiện tại kỹ thuật này vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có thể hiển thị vài dòng số và ký tự nguệch ngoạc, chất lượng cũng không ổn định.
Nhưng cái gã tên 【Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ】 có vẻ rất tham vọng với kỹ thuật này, sau đó còn nói một đống điều hắn không hiểu, nào là phá vỡ ngành truyền thông, thay đổi cả thế giới gì đó... khiến hắn là người không hiểu gì nghe cũng thấy nhiệt huyết dâng trào.
Nghĩ đến đây, Sokodo không khỏi cảm thấy tiếc nuối, tiếc rằng gã đó là vong linh, không thể đứng ở đây chào hàng giúp hắn. Nếu không với tài ăn nói của gã, có lẽ hắn còn chẳng cần phải diễn trò, chỉ cần gã thôi đã đủ để đồ trong đội thương mại của hắn bán hết veo!
Người đàn ông đội mũ nỉ vui vẻ nhận lấy chiếc đồng hồ, không chờ được đeo lên tay, thậm chí còn giơ cao khoe một chút: "Không tệ, không tệ... Thứ này ta rất thích! Bao nhiêu tiền?"
Sokodo tỉnh lại, mặt tràn đầy nụ cười, tha thiết nói: "Cái này đắt hơn bật lửa một chút, giá 500 đồng ngân tệ——"
"Năm trăm?! Chiếc đồng hồ tiện lợi như vậy mà chỉ cần năm trăm đồng ngân tệ?! Quá rẻ!" Người đàn ông đội mũ nỉ lộ vẻ phấn khích, không nói hai lời móc ra năm đồng kim tệ của đế quốc Aus ném lên quầy hàng, sau đó vui mừng đeo nó vào tay.
Phải công nhận rằng, chiếc đồng hồ này rất hợp với trang phục của ông ta, dù sao thì Sokodo khi chọn diễn viên và đạo cụ diễn cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Thấy năm đồng kim tệ vàng rực, những người xung quanh đều bị vị lão gia này vung tay chi mạnh làm cho khiếp sợ, và khi nhìn lại những món hàng đầy màu sắc trên quầy hàng của thương hội Sokodo thì ánh mắt họ đã hoàn toàn khác. Nếu trước đó họ chỉ coi đó là những món đồ chơi kỳ lạ, thì bây giờ trong mắt họ những đồ chơi mới lạ này đã trở thành biểu tượng thời thượng! Ngay cả những người giàu có có cả chục con tàu còn khen không ngớt miệng, thì đồ ở đây có thể nào không tốt chứ?
Dù rằng phần lớn những người vây quanh đây không mua nổi đồng hồ, nhưng bật lửa thì mua được, một cái cũng chỉ 20 đồng ngân tệ. Không chỉ bật lửa, mà cả đèn ma tinh, dao bấm, hộp lưu âm, sữa tắm, thậm chí là bồn cầu tự hoại và dép tông cũng không thoát khỏi cảnh bị tranh giành, không ai để ý là mình có cần đến chúng không, tất cả đều chạy theo hiệu ứng đám đông.
Đáng tiếc người dân ở Lôi Minh Thành vẫn còn quá non nớt, chưa từng tiếp xúc với internet, nên không một ai nghi ngờ vì sao một người có tiền như thế lại xuất hiện ở khu chợ như của bọn họ. Chưa kể, Sokodo vốn cũng không phải là người thông minh kiếm tiền. Hơn nữa, hắn bán cũng không phải là hàng giả. Hắn tin rằng với chất lượng hàng hóa này, việc mở rộng thị trường ở Lôi Minh Thành chỉ là vấn đề thời gian, chẳng qua việc dùng thủ đoạn khác thường sẽ nhanh hơn một chút mà thôi.
Thời gian là vàng bạc. Đã có thể nhanh một chút, hắn tự nhiên không có đạo lý từ từ. Nhìn xem hàng rong bị tranh đoạt không còn, Sokodo vui miệng không khép lại. Có lẽ không bao lâu hắn thật có thể bán đi một chi đội tàu, đem đồ tốt hắn mua từ thành Bắc Phong bán đến chỗ xa hơn đi. Nhất là đế quốc bản thổ! Nơi đó mới thật sự là thị trường rộng lớn! Mà ngay khi Sokodo mặc sức tưởng tượng về tương lai tốt đẹp, hắn bỗng nhiên từ trong đám người thoáng nhìn một gương mặt quen thuộc, lập tức toàn thân giật mình. Khi hắn nhìn kỹ suy nghĩ muốn xác nhận không có nhìn nhầm thì người kia cũng đã biến mất không thấy, tựa hồ bị bao phủ trong dòng người mãnh liệt. "… Là ảo giác sao?" Sokodo buồn bực lẩm bẩm một câu. Thánh Sith ở trên... Vừa rồi hắn thế mà nhìn thấy Ma Vương từ trong đám người! ? Trong lòng yên lặng bổ sung một câu "Ca ngợi Ma Vương đại nhân", Sokodo liền không nghĩ nhiều nữa, đem chuyện này để một bên. Ma Vương xuất hiện ở thành thị của nhân loại… Chuyện này nghĩ thế nào cũng quá vô lý! - (cảm tạ "Trái ủng cầm cầm phải ôm đại hòa cổ nguyệt" minh chủ khen thưởng! ! !)
Bạn cần đăng nhập để bình luận