Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 12: Gọi ta Ma vương (2)
Chương 12: Gọi ta Ma vương (2)
Lẽ nào đám người này thực sự đến tìm kho báu của Ma Vương? Không thể nào…
Có Chris với sức mạnh siêu phàm dẫn đầu, hai trinh sát bám sát phía sau. La Viêm đi theo sau A.M và Rickson, giơ đuốc bước vào hầm mỏ âm u. Có lẽ do quanh năm sống dưới lòng đất, khi bước vào hầm mỏ này, hắn có một khoảnh khắc cảm giác như về nhà. Quá quen thuộc. Hắn cảm thấy cả thế giới bừng sáng, như thể mỗi lỗ chân lông đều mọc thêm mắt.
Trong khi Chris và đồng bọn hết sức cảnh giác xung quanh, hắn chỉ cần chú ý cẩn thận vài người loài. Cả nhóm đi dọc hầm mỏ một quãng, phía xa nhanh chóng vang lên những tiếng sột soạt run rẩy. Là Thử nhân! Hơn nữa còn là chuột nô lệ! La Viêm đã đoán ra thân phận của bọn chúng. Nhưng Chris đi đầu lại cau mày suy tư rất lâu, mãi một hồi mới đưa ra kết luận mơ hồ: "Có biến... không phải vong linh thì là chuột! Chuẩn bị chiến đấu!"
Ngay khi giọng Chris vừa dứt, đám Thử nhân nấp trong bóng tối đã kêu chi chít xông tới. Đôi mắt đỏ như hạt đậu của chúng ánh lên vẻ hung tợn đáng sợ, vẻ hấp tấp như thể đã đói khát rất lâu. "Ha ha ha! Tới tốt lắm!" A.M cơ bắp cuồn cuộn nhếch miệng cười, vứt bó đuốc trong tay, rút hai chiến phủ treo bên hông ra, vừa dậm chân rầm rầm vừa xông tới, vung lưỡi dao sắc bén đánh phủ đầu, chỉ một thoáng đã chém gục hơn chục con Thử nhân mang đao thương côn bổng.
Rickson tay cầm đại kiếm cũng không chịu kém, hít sâu một hơi, hai chân tụ lực, rồi vung cao đại kiếm to gần nửa người như đạn pháo đánh vào đám Thử nhân đang la hét inh ỏi. Dù chỉ có sức mạnh Hắc Thiết, lưỡi kiếm hung bạo của hắn không hề thua kém hai búa trong tay A.M, chỉ vài động tác kéo đẩy quét ngang như gió cuốn mây tàn, chém tan xác một vùng.
Hầm mỏ không rộng bị hai búa một kiếm chắn kín như nêm, hai trinh sát và đạo tặc đứng bên cạnh liền lùi xuống. Chris đắc ý liếc nhìn “Tần Thủy Hoàng” đứng sau, định khoe khoang vài câu, nhưng thấy người kia thờ ơ. Trong lòng có chút gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được. Ngay lúc đó, trận chiến phía trước đã kết thúc, Rickson chống đại kiếm xuống đất thở dốc nói: "Xong rồi, không nên chậm trễ... Chúng ta tranh thủ thời gian đi tiếp." "Ừm, vất vả rồi." Cẩu Xám vỗ vai Rickson, điềm nhiên bước tiếp, nhưng Rickson lại cau mày. Luôn cảm thấy mệt hơn bình thường? Lẽ nào sức mình bị thụt lùi? Hắn lắc đầu, xua đi một chút bối rối mất tự nhiên, tự nhủ là ảo giác. Có lẽ hôm nay trạng thái không tốt.
May mà không chỉ hắn có trạng thái không tốt, mà lũ chuột nhỏ cũng vậy. Sau khi bỏ lại mấy chục xác chết, chúng đã kêu la thất thanh bỏ chạy. Thử nhân phần lớn đều vậy, lúc thì cùng nhau xông lên, lúc lại tan tác, làm pháo hôi thậm chí còn không đáng gờm như Goblin. Trải qua một hồi chiến đấu ác liệt, cả nhóm liên tiếp phá tan bốn năm đợt Thử nhân tập kích, cuối cùng cũng tới được nơi sâu nhất của hầm mỏ - lối vào phía bắc của mê cung dưới lòng đất Lôi Minh thành.
Từ khi bước vào đoạn hầm cuối cùng này, La Viêm đã cảm nhận được xung quanh dần lan tỏa một luồng khí tức quỷ dị. Những khúc ngoặt âm u của hầm mỏ có thể thấy đầy xương trắng và xác chết chưa phân hủy hết. Hắn quá quen với khí tức này, đến nỗi trên gương mặt soái khí bất giác lộ ra một nụ cười kinh hỉ. Vốn tưởng rằng đám người này có thể giúp mình tìm tới lối vào mê cung đã là quá tốt rồi. Không ngờ bọn họ không chỉ đưa hắn đến đích, mà còn dẫn hắn tới một nơi tốt như vậy. "Không tệ." Đang lo lắng không quen với cuộc sống nơi này, không tìm được chỗ để đào mộ, không ngờ ngay dưới chân đã có sẵn. La Viêm khẽ cười, đưa tay vào ngực, lấy ra Ma Vương lĩnh hạch tâm. Đó là một khối lập phương tinh thể màu xanh sẫm.
Nhìn vẻ ngoài, thứ này không khác gì pha lê tín ngưỡng bình thường, có chăng là màu xanh đậm hơn. Nhưng bên trong nó lại chứa đựng công thức ma pháp là kết tinh của trí tuệ và tâm huyết của giới ma pháp Địa Ngục suốt hàng nghìn năm qua. Chỉ có nó mới có thể mở ra một lãnh địa Địa Ngục trên mảnh đất được Thánh Quang bao phủ!
Phần lớn con người trên mặt đất chỉ biết Ma Vương lĩnh hạch tâm là một pho tượng Ma thần, chứ không hề hay biết hình dáng của nó trước khi triển khai. Lúc này, Chris và đồng bọn hoàn toàn không để ý đến vẻ khác lạ trên mặt La Viêm, ngược lại nhẹ nhõm vì "đại công cáo thành". "Đến đây là được rồi phải không, nơi này đã không còn là địa bàn của thánh Sith... Chẳng lẽ chúng ta còn muốn vào sâu trong mê cung?" Người phá tan sự im lặng trước tiên là Cẩu Xám. La Viêm có thể thấy, người đàn ông âm trầm này từ lâu đã không vừa mắt hắn, chỉ vì một vài nguyên do mới chịu đựng mà không động tay.
"Cái đó... Tần... Ách..." Chris đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt soái khí kia, nhất thời không nhớ nổi hắn tên gì. "Optimus Prime." "Optimus Prime? Ha ha... Em trai, tên của ngươi thật khó đọc." Chris có chút ngượng ngùng cười. Lại nói có phải tên đó không nhỉ? Nàng không nhớ ra. Nhưng cũng không sao cả, dù sao tên người chết cũng không quan trọng. "Cũng được." La Viêm muốn nói hắn thật ra còn có tên khó đọc hơn nữa, ba âm tiết này coi như là nể mặt rồi.
Chris hít sâu một hơi, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười thâm thúy: "Ngươi có nghe nói không? Nghe nói... người không thành tín sau khi chết sẽ biến thành vong linh không có chỗ nương tựa." La Viêm: "Hình như có nghe qua, thì sao?" Thật ra không chỉ trên mặt đất, trong Địa ngục cũng như vậy. Ngoại trừ nhân viên thần chức phụng sự Ma Thần, phần lớn nhân loại, ma nhân hoặc Ác ma cấp thấp sau khi chết sẽ mất đi phần lớn ký ức rồi biến thành vong linh. Chuyện này không phải hoàn toàn do các vong linh pháp sư làm phép, mà là do từ sau kỷ nguyên thứ hai Minh giới thất thủ, đây là số mệnh của phần lớn sinh linh trên thế giới này. Hiểu nôm na một chút thì giống như nhà vệ sinh công cộng bị đánh sập, mấy kẻ được gọi là thần cường đạo cướp bồn cầu về nhà dùng. Vì bọn họ đều không chuyên kinh doanh nhà vệ sinh nên bồn cầu trở thành tài nguyên khan hiếm, có người có chỗ ngồi, người thì chỉ đành đi bậy ra quần.
Trở thành vong linh là thuộc về vế sau. Trong đó có kiểu chết oan như phu nhân Suzanne, có những người nghèo không được chôn cất trong giáo đường, và cả những kẻ xui xẻo chết trong Địa ngục hay mê cung nơi thánh quang không chiếu tới. Còn những quý tộc thì chắc là có đường đi đặc biệt? Tình hình trên mặt đất ra sao hắn không rõ, nhưng Địa ngục thì đúng là vậy, Ác ma cao cấp cũng không chết được, lỡ bất cẩn chết đi kiếp sau cũng có thể đầu thai thành Ác ma cao cấp.
La Viêm chợt hiểu ra đám người này đang mưu đồ gì, suýt chút nữa đã bật cười. Hóa ra bọn chúng lo lắng hắn là quý tộc đã suy tàn, sau khi chết linh hồn sẽ trực tiếp chạy tới thánh Sith tố cáo, nên định ném hắn vào trong mê cung. Lại nói thánh Sith có rảnh rỗi vậy không? Lại còn quản chuyện này? Hay là Hội Mạo Hiểm giả có cơ chế kiểu "Chữ đỏ". "Thì ra là thế... Ta mới biết, bọn họ thật ra chỉ là nghèo thôi, không mua nổi thánh thủy thôi ha ha." Chris tự biên tự diễn, chợt bật cười thành tiếng: "Cho nên á, không có tiền đáng sợ thật đó." "Đúng vậy." La Viêm gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta cảm nhận rất sâu sắc... Trong túi không có một đồng." "Thật á? Ta thấy không giống, cái nhẫn kia của ngươi nhìn thôi đã biết giá trị không nhỏ rồi, còn cả màu da của ngươi nữa... Ta đoán ngươi chắc là quý tộc của đế quốc Aus?" Chris cười khanh khách, dịu dàng nói: "Nhưng mà, Tần... gì gì đó em trai, ngươi không cần lo, ngươi không giống bọn ta, chắc chắn sẽ đầu thai vào người thanh khiết, kiếp sau chú ý là được... À đúng, suýt nữa quên mất đây là mê cung, có khi sẽ không có lần sau đó."
"Ra vậy... Các ngươi nhắm tới không phải kho báu của Ma Vương, mà là ta?" La Viêm nở một nụ cười quỷ dị trên mặt, "Đáng tiếc, vốn dĩ ta còn nghĩ sẽ phong cho các ngươi làm Trấn Quốc đại tướng quân, vì đã đưa ta trở về vương vị." "Chris, ngươi nhiều lời quá, chúng ta mau đưa tiểu huynh đệ này lên đường thôi." Rickson bĩu môi, múa kiếm một vòng, không ngờ một cái trượt tay, thanh đại kiếm bay thẳng ra ngoài, sượt qua người Cẩu Xám. Cẩu Xám giật mình một phen suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, trừng mắt nhìn Rickson: "Ngươi làm cái gì thế?!" Rickson cũng ngơ ngác. Cho dù hôm nay hắn có chút không ổn, cũng không đến nỗi không cầm nổi cả kiếm chứ?! "Ta không biết--" Hắn vừa nói được nửa câu thì đột nhiên thân thể trùng xuống, cả người như bị rút ruột rồi ngã xuống đất. Mọi người đều giật mình. Người phản ứng nhanh nhất là Bond.
Không nói một lời nào từ đầu đến cuối, hắn rút ra một khẩu súng kíp cầm trong tay, không chút do dự hướng phía La Viêm bóp cò."Phanh ——!" Những viên đạn nhỏ như mưa trút xuống! Nhưng La Viêm trúng một phát súng lại giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ mỉm cười nhìn hắn. "Thạch Da Hộ Giáp!" Cảm giác rợn cả tóc gáy trong nháy mắt bò khắp người Chris, nàng cuối cùng cũng hiểu ra cái dự cảm chẳng lành kia rốt cuộc là gì. Nàng thét chói tai vang lên: "Gã này tuyệt đối không phải Hắc Thiết! Mau ra tay!" "A ——!" Dựng hai chiếc búa lên, A.M đã xông tới, gào thét, lưỡi búa như cuồng phong bão táp cuốn về phía La Viêm! Nhưng không có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra, gã này cũng đi theo vết xe đổ của Đại kiếm sĩ, nặng nề ngã xuống đất, bị chiếc nhẫn của giáo thụ Lilith hút không còn một mống. Từ lúc tiến vào hang động, La Viêm đã lén lút từng chút từng chút đâm sau lưng bọn họ, chỉ là không cho bọn họ bị hút sạch một lần mà thôi."Chậm." Tụng xong nghi thức cầu khấn, hắn buông tay phải ra, khối tinh thể lập phương màu xanh kêu leng keng một tiếng rơi xuống ma pháp trận mà hắn dùng gót giày vẽ trên mặt đất. Kẽo kẹt —— Một pho tượng màu xám đậm đột ngột mọc lên từ mặt đất, cùng với nó còn có những bộ xương khô xiêu vẹo đổ rạp vào góc quặng mỏ đứng lên. Chúng tay cầm cuốc chim, những lỗ hổng trong mắt tản ra ánh hàn ý yếu ớt. Có lẽ là đã nhìn ra điều gì đó, Bond vốn có vẻ khá bình tĩnh đột nhiên hét lên một tiếng, ném khẩu súng kíp chưa lắp đạn xong, xoay người bỏ chạy. Nhưng hắn còn chưa chạy được hai bước đã bị Khô Lâu binh hơi tiến lên chém thành thịt nát bằng cuốc chim. Chó Xám còn muốn chống cự, nhưng vừa mới dựng chủy thủ lên, liền mất hết sức lực ngã khụy xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn khô lâu bao vây xung quanh mình, sợ đến mức tè cả ra quần."Ngươi đã làm cái gì? !" A.M vẫn đang giãy dụa, cố gắng đứng lên. Hắn là người duy nhất thuộc Thanh Đồng của Màu Bạc Loan Đao, vậy mà giờ phút này lại bị tên pháp sư tự xưng là Hắc Thiết này áp chế đến mức không có chút sức hoàn thủ nào. Ý thức được thực lực của đối phương vượt xa bọn người mình, Chris trợn to đôi mắt kinh hãi, trên mặt tái nhợt viết đầy vẻ tuyệt vọng: "Ngươi, ngươi là Vong Linh pháp sư? !" Đứng ở trung tâm ngôi sao năm cánh tản ra tia sáng màu xanh lục, La Viêm hài lòng nhìn điểm tín ngưỡng chậm rãi tăng lên. 【Điểm tín ngưỡng +1】【Điểm tín ngưỡng +2】【...】 Vị kinh hãi –– Xem ra cũng không tệ a. Tuy tốc độ tăng trưởng này không bằng lễ tốt nghiệp của Học viện Ma Vương, nhưng mấy chục điểm tăng lên coi như là có còn hơn không. Đúng rồi. Vui một mình không bằng vui chung."Vong linh pháp sư?" Hắn lấy ra một quả cầu thủy tinh đục ngầu từ trong ngực, nâng nó trong tay, an tĩnh thưởng thức sự tuyệt vọng khắc lên mấy gương mặt kia, tiện thể lại thu hoạch thêm một đợt tín ngưỡng."Gọi ta là Ma Vương." Ta làm việc và nghỉ ngơi lại loạn rồi, tranh thủ up chương trước, bắt lỗi để sau.
Lẽ nào đám người này thực sự đến tìm kho báu của Ma Vương? Không thể nào…
Có Chris với sức mạnh siêu phàm dẫn đầu, hai trinh sát bám sát phía sau. La Viêm đi theo sau A.M và Rickson, giơ đuốc bước vào hầm mỏ âm u. Có lẽ do quanh năm sống dưới lòng đất, khi bước vào hầm mỏ này, hắn có một khoảnh khắc cảm giác như về nhà. Quá quen thuộc. Hắn cảm thấy cả thế giới bừng sáng, như thể mỗi lỗ chân lông đều mọc thêm mắt.
Trong khi Chris và đồng bọn hết sức cảnh giác xung quanh, hắn chỉ cần chú ý cẩn thận vài người loài. Cả nhóm đi dọc hầm mỏ một quãng, phía xa nhanh chóng vang lên những tiếng sột soạt run rẩy. Là Thử nhân! Hơn nữa còn là chuột nô lệ! La Viêm đã đoán ra thân phận của bọn chúng. Nhưng Chris đi đầu lại cau mày suy tư rất lâu, mãi một hồi mới đưa ra kết luận mơ hồ: "Có biến... không phải vong linh thì là chuột! Chuẩn bị chiến đấu!"
Ngay khi giọng Chris vừa dứt, đám Thử nhân nấp trong bóng tối đã kêu chi chít xông tới. Đôi mắt đỏ như hạt đậu của chúng ánh lên vẻ hung tợn đáng sợ, vẻ hấp tấp như thể đã đói khát rất lâu. "Ha ha ha! Tới tốt lắm!" A.M cơ bắp cuồn cuộn nhếch miệng cười, vứt bó đuốc trong tay, rút hai chiến phủ treo bên hông ra, vừa dậm chân rầm rầm vừa xông tới, vung lưỡi dao sắc bén đánh phủ đầu, chỉ một thoáng đã chém gục hơn chục con Thử nhân mang đao thương côn bổng.
Rickson tay cầm đại kiếm cũng không chịu kém, hít sâu một hơi, hai chân tụ lực, rồi vung cao đại kiếm to gần nửa người như đạn pháo đánh vào đám Thử nhân đang la hét inh ỏi. Dù chỉ có sức mạnh Hắc Thiết, lưỡi kiếm hung bạo của hắn không hề thua kém hai búa trong tay A.M, chỉ vài động tác kéo đẩy quét ngang như gió cuốn mây tàn, chém tan xác một vùng.
Hầm mỏ không rộng bị hai búa một kiếm chắn kín như nêm, hai trinh sát và đạo tặc đứng bên cạnh liền lùi xuống. Chris đắc ý liếc nhìn “Tần Thủy Hoàng” đứng sau, định khoe khoang vài câu, nhưng thấy người kia thờ ơ. Trong lòng có chút gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được. Ngay lúc đó, trận chiến phía trước đã kết thúc, Rickson chống đại kiếm xuống đất thở dốc nói: "Xong rồi, không nên chậm trễ... Chúng ta tranh thủ thời gian đi tiếp." "Ừm, vất vả rồi." Cẩu Xám vỗ vai Rickson, điềm nhiên bước tiếp, nhưng Rickson lại cau mày. Luôn cảm thấy mệt hơn bình thường? Lẽ nào sức mình bị thụt lùi? Hắn lắc đầu, xua đi một chút bối rối mất tự nhiên, tự nhủ là ảo giác. Có lẽ hôm nay trạng thái không tốt.
May mà không chỉ hắn có trạng thái không tốt, mà lũ chuột nhỏ cũng vậy. Sau khi bỏ lại mấy chục xác chết, chúng đã kêu la thất thanh bỏ chạy. Thử nhân phần lớn đều vậy, lúc thì cùng nhau xông lên, lúc lại tan tác, làm pháo hôi thậm chí còn không đáng gờm như Goblin. Trải qua một hồi chiến đấu ác liệt, cả nhóm liên tiếp phá tan bốn năm đợt Thử nhân tập kích, cuối cùng cũng tới được nơi sâu nhất của hầm mỏ - lối vào phía bắc của mê cung dưới lòng đất Lôi Minh thành.
Từ khi bước vào đoạn hầm cuối cùng này, La Viêm đã cảm nhận được xung quanh dần lan tỏa một luồng khí tức quỷ dị. Những khúc ngoặt âm u của hầm mỏ có thể thấy đầy xương trắng và xác chết chưa phân hủy hết. Hắn quá quen với khí tức này, đến nỗi trên gương mặt soái khí bất giác lộ ra một nụ cười kinh hỉ. Vốn tưởng rằng đám người này có thể giúp mình tìm tới lối vào mê cung đã là quá tốt rồi. Không ngờ bọn họ không chỉ đưa hắn đến đích, mà còn dẫn hắn tới một nơi tốt như vậy. "Không tệ." Đang lo lắng không quen với cuộc sống nơi này, không tìm được chỗ để đào mộ, không ngờ ngay dưới chân đã có sẵn. La Viêm khẽ cười, đưa tay vào ngực, lấy ra Ma Vương lĩnh hạch tâm. Đó là một khối lập phương tinh thể màu xanh sẫm.
Nhìn vẻ ngoài, thứ này không khác gì pha lê tín ngưỡng bình thường, có chăng là màu xanh đậm hơn. Nhưng bên trong nó lại chứa đựng công thức ma pháp là kết tinh của trí tuệ và tâm huyết của giới ma pháp Địa Ngục suốt hàng nghìn năm qua. Chỉ có nó mới có thể mở ra một lãnh địa Địa Ngục trên mảnh đất được Thánh Quang bao phủ!
Phần lớn con người trên mặt đất chỉ biết Ma Vương lĩnh hạch tâm là một pho tượng Ma thần, chứ không hề hay biết hình dáng của nó trước khi triển khai. Lúc này, Chris và đồng bọn hoàn toàn không để ý đến vẻ khác lạ trên mặt La Viêm, ngược lại nhẹ nhõm vì "đại công cáo thành". "Đến đây là được rồi phải không, nơi này đã không còn là địa bàn của thánh Sith... Chẳng lẽ chúng ta còn muốn vào sâu trong mê cung?" Người phá tan sự im lặng trước tiên là Cẩu Xám. La Viêm có thể thấy, người đàn ông âm trầm này từ lâu đã không vừa mắt hắn, chỉ vì một vài nguyên do mới chịu đựng mà không động tay.
"Cái đó... Tần... Ách..." Chris đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt soái khí kia, nhất thời không nhớ nổi hắn tên gì. "Optimus Prime." "Optimus Prime? Ha ha... Em trai, tên của ngươi thật khó đọc." Chris có chút ngượng ngùng cười. Lại nói có phải tên đó không nhỉ? Nàng không nhớ ra. Nhưng cũng không sao cả, dù sao tên người chết cũng không quan trọng. "Cũng được." La Viêm muốn nói hắn thật ra còn có tên khó đọc hơn nữa, ba âm tiết này coi như là nể mặt rồi.
Chris hít sâu một hơi, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười thâm thúy: "Ngươi có nghe nói không? Nghe nói... người không thành tín sau khi chết sẽ biến thành vong linh không có chỗ nương tựa." La Viêm: "Hình như có nghe qua, thì sao?" Thật ra không chỉ trên mặt đất, trong Địa ngục cũng như vậy. Ngoại trừ nhân viên thần chức phụng sự Ma Thần, phần lớn nhân loại, ma nhân hoặc Ác ma cấp thấp sau khi chết sẽ mất đi phần lớn ký ức rồi biến thành vong linh. Chuyện này không phải hoàn toàn do các vong linh pháp sư làm phép, mà là do từ sau kỷ nguyên thứ hai Minh giới thất thủ, đây là số mệnh của phần lớn sinh linh trên thế giới này. Hiểu nôm na một chút thì giống như nhà vệ sinh công cộng bị đánh sập, mấy kẻ được gọi là thần cường đạo cướp bồn cầu về nhà dùng. Vì bọn họ đều không chuyên kinh doanh nhà vệ sinh nên bồn cầu trở thành tài nguyên khan hiếm, có người có chỗ ngồi, người thì chỉ đành đi bậy ra quần.
Trở thành vong linh là thuộc về vế sau. Trong đó có kiểu chết oan như phu nhân Suzanne, có những người nghèo không được chôn cất trong giáo đường, và cả những kẻ xui xẻo chết trong Địa ngục hay mê cung nơi thánh quang không chiếu tới. Còn những quý tộc thì chắc là có đường đi đặc biệt? Tình hình trên mặt đất ra sao hắn không rõ, nhưng Địa ngục thì đúng là vậy, Ác ma cao cấp cũng không chết được, lỡ bất cẩn chết đi kiếp sau cũng có thể đầu thai thành Ác ma cao cấp.
La Viêm chợt hiểu ra đám người này đang mưu đồ gì, suýt chút nữa đã bật cười. Hóa ra bọn chúng lo lắng hắn là quý tộc đã suy tàn, sau khi chết linh hồn sẽ trực tiếp chạy tới thánh Sith tố cáo, nên định ném hắn vào trong mê cung. Lại nói thánh Sith có rảnh rỗi vậy không? Lại còn quản chuyện này? Hay là Hội Mạo Hiểm giả có cơ chế kiểu "Chữ đỏ". "Thì ra là thế... Ta mới biết, bọn họ thật ra chỉ là nghèo thôi, không mua nổi thánh thủy thôi ha ha." Chris tự biên tự diễn, chợt bật cười thành tiếng: "Cho nên á, không có tiền đáng sợ thật đó." "Đúng vậy." La Viêm gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta cảm nhận rất sâu sắc... Trong túi không có một đồng." "Thật á? Ta thấy không giống, cái nhẫn kia của ngươi nhìn thôi đã biết giá trị không nhỏ rồi, còn cả màu da của ngươi nữa... Ta đoán ngươi chắc là quý tộc của đế quốc Aus?" Chris cười khanh khách, dịu dàng nói: "Nhưng mà, Tần... gì gì đó em trai, ngươi không cần lo, ngươi không giống bọn ta, chắc chắn sẽ đầu thai vào người thanh khiết, kiếp sau chú ý là được... À đúng, suýt nữa quên mất đây là mê cung, có khi sẽ không có lần sau đó."
"Ra vậy... Các ngươi nhắm tới không phải kho báu của Ma Vương, mà là ta?" La Viêm nở một nụ cười quỷ dị trên mặt, "Đáng tiếc, vốn dĩ ta còn nghĩ sẽ phong cho các ngươi làm Trấn Quốc đại tướng quân, vì đã đưa ta trở về vương vị." "Chris, ngươi nhiều lời quá, chúng ta mau đưa tiểu huynh đệ này lên đường thôi." Rickson bĩu môi, múa kiếm một vòng, không ngờ một cái trượt tay, thanh đại kiếm bay thẳng ra ngoài, sượt qua người Cẩu Xám. Cẩu Xám giật mình một phen suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, trừng mắt nhìn Rickson: "Ngươi làm cái gì thế?!" Rickson cũng ngơ ngác. Cho dù hôm nay hắn có chút không ổn, cũng không đến nỗi không cầm nổi cả kiếm chứ?! "Ta không biết--" Hắn vừa nói được nửa câu thì đột nhiên thân thể trùng xuống, cả người như bị rút ruột rồi ngã xuống đất. Mọi người đều giật mình. Người phản ứng nhanh nhất là Bond.
Không nói một lời nào từ đầu đến cuối, hắn rút ra một khẩu súng kíp cầm trong tay, không chút do dự hướng phía La Viêm bóp cò."Phanh ——!" Những viên đạn nhỏ như mưa trút xuống! Nhưng La Viêm trúng một phát súng lại giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ mỉm cười nhìn hắn. "Thạch Da Hộ Giáp!" Cảm giác rợn cả tóc gáy trong nháy mắt bò khắp người Chris, nàng cuối cùng cũng hiểu ra cái dự cảm chẳng lành kia rốt cuộc là gì. Nàng thét chói tai vang lên: "Gã này tuyệt đối không phải Hắc Thiết! Mau ra tay!" "A ——!" Dựng hai chiếc búa lên, A.M đã xông tới, gào thét, lưỡi búa như cuồng phong bão táp cuốn về phía La Viêm! Nhưng không có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra, gã này cũng đi theo vết xe đổ của Đại kiếm sĩ, nặng nề ngã xuống đất, bị chiếc nhẫn của giáo thụ Lilith hút không còn một mống. Từ lúc tiến vào hang động, La Viêm đã lén lút từng chút từng chút đâm sau lưng bọn họ, chỉ là không cho bọn họ bị hút sạch một lần mà thôi."Chậm." Tụng xong nghi thức cầu khấn, hắn buông tay phải ra, khối tinh thể lập phương màu xanh kêu leng keng một tiếng rơi xuống ma pháp trận mà hắn dùng gót giày vẽ trên mặt đất. Kẽo kẹt —— Một pho tượng màu xám đậm đột ngột mọc lên từ mặt đất, cùng với nó còn có những bộ xương khô xiêu vẹo đổ rạp vào góc quặng mỏ đứng lên. Chúng tay cầm cuốc chim, những lỗ hổng trong mắt tản ra ánh hàn ý yếu ớt. Có lẽ là đã nhìn ra điều gì đó, Bond vốn có vẻ khá bình tĩnh đột nhiên hét lên một tiếng, ném khẩu súng kíp chưa lắp đạn xong, xoay người bỏ chạy. Nhưng hắn còn chưa chạy được hai bước đã bị Khô Lâu binh hơi tiến lên chém thành thịt nát bằng cuốc chim. Chó Xám còn muốn chống cự, nhưng vừa mới dựng chủy thủ lên, liền mất hết sức lực ngã khụy xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn khô lâu bao vây xung quanh mình, sợ đến mức tè cả ra quần."Ngươi đã làm cái gì? !" A.M vẫn đang giãy dụa, cố gắng đứng lên. Hắn là người duy nhất thuộc Thanh Đồng của Màu Bạc Loan Đao, vậy mà giờ phút này lại bị tên pháp sư tự xưng là Hắc Thiết này áp chế đến mức không có chút sức hoàn thủ nào. Ý thức được thực lực của đối phương vượt xa bọn người mình, Chris trợn to đôi mắt kinh hãi, trên mặt tái nhợt viết đầy vẻ tuyệt vọng: "Ngươi, ngươi là Vong Linh pháp sư? !" Đứng ở trung tâm ngôi sao năm cánh tản ra tia sáng màu xanh lục, La Viêm hài lòng nhìn điểm tín ngưỡng chậm rãi tăng lên. 【Điểm tín ngưỡng +1】【Điểm tín ngưỡng +2】【...】 Vị kinh hãi –– Xem ra cũng không tệ a. Tuy tốc độ tăng trưởng này không bằng lễ tốt nghiệp của Học viện Ma Vương, nhưng mấy chục điểm tăng lên coi như là có còn hơn không. Đúng rồi. Vui một mình không bằng vui chung."Vong linh pháp sư?" Hắn lấy ra một quả cầu thủy tinh đục ngầu từ trong ngực, nâng nó trong tay, an tĩnh thưởng thức sự tuyệt vọng khắc lên mấy gương mặt kia, tiện thể lại thu hoạch thêm một đợt tín ngưỡng."Gọi ta là Ma Vương." Ta làm việc và nghỉ ngơi lại loạn rồi, tranh thủ up chương trước, bắt lỗi để sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận