Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 115: Giành lấy cuộc sống mới Mê Vụ trấn (3)

Chương 115: Giành lấy cuộc sống mới ở trấn Mê Vụ (3)
Sau khi yến tiệc kết thúc, Alex đầu tiên bàn bạc với hai đồng đội mạo hiểm giả của mình, sau đó tìm đến La Viêm bày tỏ ý định. Để tránh La Viêm hiểu lầm, hắn kể hết những lo lắng của đám lính đánh thuê, bao gồm cả vấn đề tín ngưỡng và lập trường.
"Ta đã hỏi ý kiến đám lính đánh thuê, bọn họ không muốn làm việc cho ngươi, sợ rằng sau khi chết sẽ bị đầu thai xuống Địa Ngục, nhưng họ nói nếu nghe lệnh ta thì coi như không biết đang phục vụ cho ai... Tóm lại, có năm mươi lăm người muốn ở lại, tính cả ta và hai đồng đội của ta, mong ngài đừng để ý vì ta đã tự tiện quyết định."
"Ta sao có thể để ý chứ? Ngươi đã giúp ta một việc lớn," La Viêm cười vỗ vai Alex, "Đại Mộ Địa chào mừng ngươi gia nhập!"
Bị Ma Vương vỗ vai, Alex có vẻ hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
"Khụ... Ta không có ý định gia nhập Đại Mộ Địa, xin ngài thứ lỗi, ta dù sao cũng là người hầu của thánh Sith."
Đến đây, hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục:
"Ta chỉ cảm thấy, biến cuộc chiến giữa chúng ta thành cái 'Cuộc chiến quang vinh' mà ngài nói là một chuyện có ý nghĩa... Cho dù thánh Sith có biết hành động của ta, nhất định sẽ khoan thứ cho lựa chọn hôm nay của ta, thậm chí còn đồng ý."
"Ta rất vui, điều này cho thấy chúng ta có cùng lý tưởng... Được rồi, không cần phải giải thích nhiều, ta hiểu ý ngươi," thấy Alex định giải thích, La Viêm cười ha ha ngắt lời hắn, rồi nói tiếp, "Vậy... ký hợp đồng thuê nửa năm thì sao? Trong sáu tháng tới, ta sẽ trả mỗi tháng cho các ngươi 3300 đồng Áo Ngân."
Đội lính đánh thuê năm mươi lăm người, mỗi người tương đương với sáu mươi đồng Áo Ngân, tổng cộng khoảng hơn sáu ngàn đồng Áo Đồng.
Ở thành Lôi Minh, nơi thu nhập bình quân đầu người chỉ hơn ba ngàn đồng Áo Đồng, con số này đã là lương cao, thậm chí nhiều mạo hiểm giả cũng thèm muốn.
Hơn nữa họ không cần ra trận, chỉ cần duy trì an ninh trấn Mê Vụ, bắt mấy tên trộm cắp... Nếu có tên trộm nào dám trộm đồ trên địa bàn của Ma Vương.
Về phần Alex trả cho đám lính đánh thuê bao nhiêu, La Viêm không quan tâm, đó là việc riêng của họ. Hắn cũng không cần họ mở rộng biên chế.
Dù sao để lính đánh thuê đảm nhiệm cảnh vệ chỉ là tùy cơ ứng biến, đơn giản là để cân bằng tỷ lệ Ác ma trong hệ thống trị an.
Nếu cảnh vệ toàn là Ác ma, e rằng chẳng có mạo hiểm giả nào dám đến đây dừng chân, mà nếu không có mạo hiểm giả, cảnh vệ lại càng khó có người, việc buôn bán càng thêm khó khăn... Thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Vậy nên lính đánh thuê tồn tại là tất yếu, nhưng cũng được định trước sẽ bị đào thải.
Đến khi người dân trấn Mê Vụ dần xóa bỏ được rào cản tâm lý "Làm việc cho Ma Vương", khi họ nhận ra những gì mình làm đều là vì bản thân, và bắt đầu chủ động gánh vác trách nhiệm xã hội... hắn chắc chắn không cần đến đám lính đánh thuê này để làm màu nữa.
Tin tưởng Alex, La Viêm mở kho bạc nhỏ của Hội Mạo hiểm giả trấn Mê Vụ, ứng trước cho hắn một tháng lương để hắn dùng số tiền này thu phục lòng người. Nếu tên này định dùng mức lương 40 đồng Áo Ngân mà Hội Mạo hiểm giả từng trả trước đây để trả cho lính đánh thuê, thì ngoài việc trả lương, hắn còn đủ tiền để làm nhiều chuyện khác.
Sau khi đuổi Alex đi, La Viêm tìm tộc trưởng tộc Thạch Sùng Zerick, bảo hắn cử mấy tên hầu tộc tiến vào văn phòng trấn làm cán bộ lâm thời, vừa đăng ký thông tin bất động sản ở trấn Mê Vụ, vừa tiếp đón những người có hứng thú ở lại trấn.
Chuyện này mà giao hết cho Người Thằn lằn thì không được, chỉ số thông minh của chúng vốn không cao, sao so được với lũ người gian xảo?
Sau khi giao phó nhiệm vụ cho tộc Thạch Sùng, La Viêm liền lệnh cho Du Du phát thông báo tuyển dụng toàn server, chiêu mộ những người chơi chuyên nghiệp về sinh hoạt đến giúp đỡ tộc Thạch Sùng. Đặc biệt, những ai có thực lực còn có thể được giới thiệu “kinh doanh cho vay”.
Tuy việc chế tạo thủy tinh dịch cho đám người chơi này tốn của La Viêm không ít sức mạnh tín ngưỡng, nhưng xét về lâu dài, khoản đầu tư này chắc chắn đáng giá.
Nhìn dòng người xếp hàng trước cửa văn phòng trấn, hắn tràn đầy tin tưởng vào tương lai của trấn Mê Vụ. Cuối cùng sẽ có một ngày, thị trấn nhỏ nằm trong mê cung này sẽ trở thành viên ngọc sáng nhất ở phía bắc Vòng Xoáy Biển! Coi như hắn không làm được thì những người chơi chuyên nghiệp kia cũng sẽ thay hắn làm được.
"Ma Vương đại nhân, sao ngài bỗng nhiên trở nên hào phóng thế? Có chuyện gì xảy ra sao?" Du Du bay lơ lửng bên cạnh La Viêm, tò mò hỏi.
La Viêm cười ha ha.
"Ngươi nói thế, chẳng lẽ trước giờ ta không hào phóng sao?"
Du Du: "A?"
Cái giọng điệu ngạc nhiên đó khiến người ta hơi khó chịu, La Viêm bất mãn liếc nhìn khoảng không bên cạnh.
"Đừng xem thường đồng minh tệ của ta, ngươi tin không, sau này tất cả mọi người trên đại lục này đều sẽ cần đến nó."
"Tin! Du Du nào dám nghi ngờ ngài," giọng nói trong sương mù đầy vẻ ấm ức, Du Du nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vậy ngài trả lương cho đám thủ vệ kia cũng bằng minh tệ sao?"
La Viêm nghe vậy liền vui vẻ, nhưng không trả lời trực tiếp câu hỏi.
"Du Du, ngươi đã từng câu cá chưa?"
Du Du: "Chưa ài... Sao vậy?"
La Viêm cười khẽ.
"Thợ câu kinh nghiệm, thường hay rải thính trước khi hạ cần."
Tuy hắn chưa từng câu cá, nhưng điều đó đâu ảnh hưởng đến việc hắn nói bừa.
Du Du không hiểu hỏi. "Rải thính?"
"Đúng vậy! Nói đơn giản, là trước khi câu, ném xuống một ít mồi nhử không đáng tiền xuống hồ, chờ khi đàn cá bị thu hút thì mới quăng cần một phát dứt điểm... Cách này dễ hơn nhiều so với việc cứ ngồi chờ cá cắn câu."
Vừa nói, Ma Vương đại nhân mặt mày hớn hở làm động tác vung cần – hay đúng hơn là động tác rải thính. Hắn câu không phải cá, mà là loài người trên mặt đất này.
Còn trấn nhỏ trước mắt chính là cái ao của hắn!
Lang thang một hồi, La Viêm từ văn phòng trấn quay về nơi bày biện hỗn loạn của bữa tiệc.
Tinh linh Ám Dạ và lũ tiểu ác ma đã trở về chỗ ở của mình.
Còn Charles cùng các kỵ sĩ trong đoàn kỵ sĩ Campbell cũng đều đã mang theo những mạo hiểm giả và dân cư không muốn ở lại rời đi.
Lúc này chỉ còn chủ quán “U Lâm nghỉ ngơi” cùng một đám nhân viên đang dọn dẹp tàn cuộc.
Thấy Ma Vương đại nhân quay lại, gã chủ quán to cao thô kệch vội vàng buông việc, kinh sợ hành lễ.
"Bái kiến Ma Vương đại nhân..."
Không chỉ chủ quán, những nhân viên mặc tạp dề nam nữ khác cũng đều nhao nhao dừng động tác, hướng về Ma Vương hành lễ.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi."
La Viêm hài lòng gật đầu, ra hiệu mọi người đứng dậy, rồi đi đến trước mặt chủ quán, đưa tay vỗ vai hắn.
Cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình, chủ quán chỉ cảm thấy tim thắt lại, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
May là Ma Vương không móc tim hắn ra, mà lại dùng giọng tán thưởng nói tiếp.
"Hôm nay ta rất hài lòng với bữa tiệc, thức ăn trong yến tiệc cũng rất ngon... Mong ngươi có thể tiếp tục kinh doanh ở đây."
Nghe câu hứa hẹn của Ma Vương đại nhân, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng chủ quán cuối cùng cũng rơi xuống.
Trong mắt gã tràn đầy xúc động, thậm chí muốn lập tức quỳ xuống trước mặt Ma Vương mà dập đầu.
"Tạ, tạ ơn Ma Vương đại nhân!"
"Ha ha ha, không cần khách sáo!" La Viêm vừa cười vừa nói, "Ta chỉ có một yêu cầu với ngươi, hay nói là với tất cả các ngươi, đó là phải đối xử bình đẳng với tất cả khách hàng... Dù là loài người, Ác ma hay người lai. Nếu bọn họ gây rối thì liên hệ cảnh vệ xử lý, ngoài ra ta không muốn nghe chuyện các ngươi từ chối khách hàng."
"Xin ngài cứ yên tâm! U Lâm nghỉ ngơi chưa từng từ chối một vị khách nào cả," chủ quán giơ tay phải lên thề thốt, "Ta xin thề trước thánh Sith... không, Ma Thần... ách..."
"Ngươi cứ thề với lòng là được rồi, hoặc là với ta cũng được."
Ngắt lời chủ quán đang rối loạn, La Viêm không làm khó hắn, nhẹ nhàng nói.
"Mong rằng các ngươi sau này cũng vậy... Cứ bận việc đi."
Quyển sách này bắt đầu ta muốn thử một chút phân quyển, ngày mai bắt đầu quyển tiếp theo, ta đến nghiêm túc cấu tứ một
Bạn cần đăng nhập để bình luận