Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 235: Phương xa chiến dịch (1)

Chương 235: Chiến dịch phương xa (1)
Ngay cùng thời điểm yến tiệc của gia tộc Padrich tiến vào cao trào, cảng Sardo xa xôi cũng đón chào một ngày mới dưới tia nắng ban mai.
Cảng khẩu phồn hoa sừng sững tại bờ đông đại lục mới này, từng là tiền đồn của đế quốc Aus mở ra đường thủy hoàng kim. Mặc dù năm tháng đổi thay, nó đã không còn huy hoàng như năm đó, nhưng vẫn là cứ điểm trọng yếu của đế quốc tại đại lục mới, đồng thời cũng là con đường tiếp tế mấu chốt trong khu vực đại lục mới của hải quân đế quốc.
Cảng khẩu xây dựa lưng vào núi này trải rộng ra dọc theo đường ven biển uốn lượn quanh co, những kiến trúc bằng gạch đá dày đặc hiện ra ánh sáng lấp lánh như vảy cá dưới ánh mặt trời. Trên bến tàu rộng lớn, thương thuyền và chiến hạm neo đậu xen kẽ, những cánh tay cẩu lớn chậm rãi lên xuống, từng thùng vật tư được vận chuyển ổn thỏa đến nhà kho.
Công nhân bến tàu và sĩ binh đi lại không ngừng, mỗi người quản lý chức vụ của mình, duy trì sự vận hành phồn vinh của cảng khẩu này.
Mọi thứ vốn nên diễn ra như vậy --
Nhưng hôm nay lại có điểm khác biệt. Khi một tiếng nổ vang phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm, chờ mọi người tỉnh táo lại từ trong cơn mơ yên tĩnh, cảng Sardo đã bị máu và lửa nhuộm đỏ!
"Núi lửa! Núi lửa phun trào!"
"Đáng chết... Cái thứ kia đã ngủ yên bao nhiêu năm rồi, sao lại đúng vào hôm nay cơ chứ?!"
Nhìn khói đặc cuồn cuộn bốc lên nơi xa, trên mặt những cư dân đứng tại cảng khẩu đều viết đầy vẻ hoảng sợ.
Bến tàu từng bận rộn nay đã bị những con thuyền hốt hoảng rút lui lấp kín, trên đường phố tràn ngập mùi cháy khét, sĩ binh chạy ngược chạy xuôi la hét trên tường thành. Phía tây mặt biển sóng lớn cuồn cuộn, còn phương bắc, ngọn núi lửa yên lặng ngàn năm kia cuối cùng đã thức tỉnh, khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên trời, nham thạch nóng bỏng như rắn độc màu đỏ thẫm uốn lượn chảy xuôi dọc theo sườn núi, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Những ngọn lửa lẻ tẻ bay xuống trong thành, trong nháy mắt đã nhóm lên những đám cháy hừng hực.
Nhưng điều thực sự khiến người ta tuyệt vọng, chưa hẳn là tiếng gào thét của núi lửa, mà là cái luồng tử khí lặng lẽ giáng xuống nhờ vào sự phun trào của núi lửa.
Khoảnh khắc núi lửa bùng nổ, khói đặc và dung nham cuồn cuộn tàn phá tứ phía, chiếu sáng cả dãy núi phía bắc cảng Sardo!
Mà trong cảnh hỗn loạn này, một bóng ma tỏa ra khí tức u minh đã lặng lẽ không một tiếng động tiến đến.
Khủng Cụ Ác Ma tướng quân Sybase đứng lặng tại miệng núi lửa, lạnh lùng quan sát chiến trường này.
Hắn không trực tiếp điều đại quân tiến công, mà lợi dụng sự che chắn của vụ phun trào núi lửa, lặng lẽ điều động bộ đội Vong Linh triển khai tập kích bất ngờ.
Từng đàn quỷ hồn và khô lâu ẩn nấp di chuyển qua lại giữa khói lửa mịt mù, lợi dụng sương đen và nham thạch che chắn để lặng lẽ tiếp cận.
Bọn chúng như những U Linh đến từ 'thâm uyên', lặng lẽ không tiếng động trèo lên cao điểm phía bắc, vào lúc quân đồn trú của đế quốc chưa kịp phát giác, đã nhanh chóng tiêu diệt lính gác đóng tại đó, trong một lần hành động đã cướp đoạt được điểm cao cực kỳ trọng yếu.
Đó là một cuộc đồ sát đẫm máu.
Sĩ binh đế quốc căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, lúc này sự chú ý của bọn hắn hoàn toàn đổ dồn vào ngọn núi lửa đột nhiên phun trào kia, thậm chí còn chưa chuẩn bị kỹ càng trang bị.
Sau khi cao điểm được củng cố vững chắc, những chiến thú kinh khủng của Địa Ngục lập tức tràn ra. Những cự thú đến từ 'thâm uyên' kia dường như sinh ra để chiến đấu, bộ vuốt nặng nề đạp nát nham thạch cháy đen, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng khát máu trong biển lửa.
Sự xuất hiện của bọn chúng khiến cán cân thắng lợi nhanh chóng nghiêng về phía Địa Ngục!
Thế nhưng, Sybase không vì ưu thế đó mà nóng lòng đẩy nhanh tiến độ.
Hắn biết rõ loài người không hề nhỏ bé và yếu đuối như bọn Ác Ma của hắn vẫn tưởng, sự xảo quyệt của bọn hắn vượt xa sức tưởng tượng của đám ác ma thông thường.
Vì vậy, hắn lựa chọn bám chặt lấy cao điểm, xây dựng phòng tuyến kiên cố, 'dĩ dật đãi lao'.
Biết rõ tầm quan trọng của cao điểm phía bắc đối với cảng Sardo, quân đồn trú nơi đó nhanh chóng tổ chức phản kích. Các Hỏa Xạ Thủ của đế quốc thay nhau ra trận, các Thi Pháp Giả liên hợp thi triển chú thuật, thậm chí tổ chức một cuộc tấn công xung phong bằng lưỡi lê quy mô nhỏ, nhằm đoạt lại trận địa từ tay Ác Ma.
Thế nhưng, trước sự phòng thủ tường đồng vách sắt của quân đoàn Địa Ngục, những cuộc phản công này tỏ ra vô nghĩa.
Sự tàn nhẫn và kiên nhẫn của Sybase đã quyết định hướng đi của chiến dịch này.
Đối mặt với sự chống cự của quân đồn trú, hắn không hề tỏ ra khinh địch, mà vững bước mở rộng chiến quả, nhanh chóng xây dựng cứ điểm Ác Ma trên cao điểm. Đá tảng và Hắc Diệu thạch vận chuyển từ Địa Ngục tới được đúc thành tường thành vững chắc, các Vong Linh thuật sĩ lợi dụng hài cốt người chết để gia cố công sự phòng ngự, những ma văn đỏ như máu lưu chuyển bên trong pháo đài, tựa như vật sống đang chuyển động.
Hai mươi khẩu Ma Tinh Đại pháo lập tức được bố trí phía trên sườn núi, họng pháo to dài nhắm thẳng vào khu vực trung tâm cảng Sardo.
Khóe miệng Sybase khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ miệt thị băng giá --
Hắn đã nhìn thấy kết cục của hải cảng này.
Nó sẽ đón nhận hồi kết trong bóng ma của sự sợ hãi.
Ít nhất là trong một khoảng thời gian...
. . . .
Đại quân Địa Ngục cuối cùng đã hoàn thành việc bố trí trận địa, quân đồn trú của đế quốc không còn sức cứu vãn.
Khi khẩu Ma Tinh pháo hội tụ luồng ma năng đầu tiên, ngày tận thế của cảng Sardo liền đã giáng xuống.
Màn đêm buông xuống, mùi lưu huỳnh cháy khét nồng nặc trong không khí, tựa như một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu của cả thành phố. Quân đồn trú đế quốc vừa mới triển khai tuần tra ban đêm, cố gắng cảnh giác khả năng bị tập kích, thế nhưng, bước chân của bọn họ còn chưa đứng vững, một vầng sáng đỏ quỷ dị đã lặng lẽ bừng lên giữa dãy núi phương bắc.
Một giây sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc xé toạc bầu trời đêm --
Một chùm sáng to dài xé rách chân trời, gào thét lao xuống, đâm vào khu chợ trung tâm của cảng.
Ầm!
Vụ nổ dữ dội trong nháy mắt nuốt chửng tất cả, ngọn lửa phóng lên tận trời, khu chợ phiên vốn phồn hoa trong khoảnh khắc hóa thành 'nhân gian luyện ngục'!
Đá vụn cháy bỏng và kim loại méo mó văng ra tứ tung như mưa, sóng xung kích dữ dội xé toạc các kiến trúc xung quanh, hất tung hàng hóa của người bán rong và thân thể của các thương nhân lên không trung.
Mùi máu tanh hòa lẫn khói đặc lan tỏa ra!
Quân đồn trú còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, phát đạn pháo thứ hai đã theo đó bắn tới, đánh trúng chính xác vào tường thành.
Công sự phòng ngự kiên cố dưới đòn đánh này đã sụp đổ thành tường vỡ, những khối nham thạch nặng nề rơi xuống như mảnh sứ vỡ vụn, mang theo tuyệt vọng và cái chết.
Tiếng la hét thảm thiết, tiếng bước chân chạy trốn hòa lẫn thành một mớ âm thanh gào thét hỗn loạn. Những sĩ binh hoảng sợ loạng choạng tìm kiếm công sự che chắn, nhưng hỏa lực liên tiếp không ngừng lại không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để thở.
Ma Tinh pháo không giống với Hỏa pháo của người thường, mỗi một lần bắn phá đều kèm theo lời nguyền của 'thâm uyên'.
Những sĩ binh bị hỏa lực đó ảnh hưởng, dù may mắn sống sót, cũng biến thành than cốc trong tiếng kêu rên, xương cốt vỡ vụn trong ngọn lửa, da thịt bị thiêu đốt không còn gì.
Điều đáng sợ hơn nữa là, có người thậm chí còn chưa kịp chết, linh hồn đã bị ma năng xé nát, gào thét thảm thương hóa thành bóng ma, lảng vảng trong đống đổ nát, vật vã tìm kiếm máu thịt vẫn còn hơi ấm.
Điều này không hoàn toàn là công lao của Ma Tinh pháo, mà phần lớn là do các binh đoàn tiểu ác ma ở gần đó đã thừa dịp hỗn loạn phát động tập kích bất ngờ. Thông qua vong linh ma pháp, bọn chúng khuếch đại hiệu quả sát thương do Ma Tinh pháo gây ra, đồng thời cũng khuếch đại nỗi sợ hãi của các sĩ binh loài người --
Người chết sống lại đang thức tỉnh!
Lửa lớn nuốt chửng kho thóc, tiếng nổ dây chuyền vang lên ầm ầm trong kho đạn, toàn bộ cảng khẩu dưới ánh lửa chiếu rọi trông như luyện ngục.
Trên mặt biển, các thủy thủ kinh hoàng liều mạng điều khiển chiến hạm rút lui, nhưng nỗ lực của họ đều vô ích -- hỏa lực không ngừng trút xuống, chiến hạm lật úp trong biển lửa, xác tàu và thi thể nổi lềnh bềnh trên những con sóng đỏ máu.
Giữa đống phế tích tuyệt vọng này, sắc mặt Tổng đốc cảng Sardo trắng bệch như tờ giấy.
Những ngón tay hắn run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng cũng viết xong bức thư cầu viện cuối cùng, rồi thả con bồ câu đưa tin ma pháp do Pháp Sư tùy quân triệu hồi cho hắn, để nó bay ra biển dưới sự che chở của lửa và khói, gửi lời cầu cứu sau cùng đến đế quốc.
Thế nhưng, viện quân... liệu có thể đến kịp không?
Hắn không dám nghĩ đến hậu quả nếu viện quân không đến kịp.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận