Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 254: Thống trị ban đêm quân vương

Chương 254: Quân vương thống trị ban đêm
Người huynh đệ khác đứng bên cạnh hắn cũng kinh ngạc không kém, hồn hỏa kinh ngạc bùng cháy bên trong xương sọ.
Đừng nói là cạo gió --
Thế này thì đến sợi lông cũng không quét trúng nữa là!?
Zakro mặt không đổi sắc nhìn đám khô lâu binh cao thấp không đều trước mắt, trong miệng bỗng nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị.
"Ha ha..."
Tiếng cười đó ban đầu còn có phần kiềm chế, nhưng về sau càng lúc càng lớn, tựa như hồng thủy vỡ đê nhấn chìm con hẻm nhỏ vốn yên tĩnh này.
Hắn đã rất cẩn thận che giấu khí tức của mình.
Hắn không chỉ tránh được lính gác và đội tuần tra của Hắc Phong Bảo, thậm chí còn hạ mình trốn vào khu dân cư Goblin hôi thối, vậy mà kết quả vẫn bị phát hiện.
Quả nhiên --
Gã đó quả nhiên nắm giữ lực lượng Thần Linh!
Thảo nào từ lúc nãy, hắn đã cảm thấy có một con mắt trên đỉnh đầu đang nhìn chằm chằm mình, nhưng lại không biết ánh mắt đó từ đâu tới.
Như vậy thì giải thích được rồi!
"Ha ha ha ha!!!"
Nụ cười của Zakro càng thêm điên cuồng, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, cơ bắp toàn thân trên dưới phình trướng như nham thạch sôi trào.
Nếu đã bị lộ --
Vậy thì cũng không cần phải diễn tiếp nữa!
"Các ngươi -- "
"Đừng hòng đứa nào còn sống!"
Giờ khắc này, hắn không còn kiềm chế lực lượng của mình nữa, sức mạnh khổng lồ tức thời phóng thích, xé toạc chiếc áo choàng đen che đi đôi cánh và sừng Ác Ma của hắn, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Hắc Phong Bảo!
Lũ Goblin và đám người lùn Địa Ngục ở khu dân cư gần đó đều chấn động trong lòng, còn Snick đang nằm trong xe ngựa chờ xem kịch vui thì điếu xì gà trong tay tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Nỗi hoảng sợ lan khắp toàn thân hắn, khiến hắn run rẩy không kìm được, muốn nhìn xung quanh nhưng cổ lại không xoay nổi.
Vừa rồi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Luồng sức mạnh đáng sợ đó như nhựa cao su, dính chặt các khớp nối toàn thân hắn.
Cùng lúc đó, đám người chơi Long Hành Thiên Hạ đang chen chúc trong hẻm nhỏ cũng cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng đó.
"Không ổn! Boss sắp tung chiêu lớn rồi!"
"Chuẩn bị mở -- "
Chữ đó còn chưa kịp nói ra, một quầng lửa màu tím như sấm sét đã quét sạch cả con hẻm nhỏ.
Mười mấy người chơi trong nháy mắt hóa thành tro bụi, không còn sót lại chút tro cốt nào!
Hai bên vách tường thì như bị long tức quét qua, để lại vết nứt lớn xuyên suốt!
Lũ Goblin co ro trong bóng tối ngơ ngác nhìn Khủng Cụ Ác Ma đang đứng giữa biển lửa, cổ họng không thốt ra được tiếng nào, tay chân run rẩy không cử động nổi.
Bọn chúng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết trong nháy mắt bức tường nhà mình biến mất, sau đó liền không cử động được...
Mà đúng lúc này, trên đầu bọn chúng, tòa nhà cao mười mấy mét vì mất đi nửa bức tường chịu lực, bắt đầu nghiêng về phía con hẻm nhỏ.
Trong tiếng hét chói tai của lũ Goblin, hai tòa nhà đồng loạt đổ sập vào giữa, tạo thành một mái vòm giữa cuồn cuộn bụi mù.
Thân hình Zakro nhoáng lên, cơ thể phình to đến hai mét đã đứng cách đó mấy chục mét.
Vệ binh đi ngang qua hoảng sợ giơ súng nhắm vào hắn, còn chưa kịp bóp cò đã mất đi phần thân dưới đầu gối, kêu thảm ngã gục trong vũng máu.
Máu tươi lan đến mắt cá chân, Zakro mặt mày dữ tợn đã hoàn toàn giết đến đỏ mắt.
Một chiếc xe tăng ma tinh lao tới trên đường, còn chưa kịp nâng nòng pháo nhắm vào hắn thì đã bị một vuốt sắc gào thét xé bay tháp pháo.
Thép hợp kim crôm bọc thép, trước mặt gã này cũng như giấy mà thôi!
"Chết hết cho ta!" Zakro gầm lên một tiếng, ánh mắt âm u rơi vào lãnh chúa phủ cách đó không xa, kết giới yếu ớt gần như vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn liền vỡ tan như bông tuyết.
Hắn vốn tưởng người của Chân Lý Bộ đang ở đó ôm cây đợi thỏ, kết quả lại không ngửi thấy mùi tử khí đáng ghét kia, ngược lại lại ngửi thấy một mùi vị quen thuộc...
Zakro đang điên cuồng hơi sững lại, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Thì ra là thế...
"Ha ha ha ha! La Viêm! Ngươi chắc chắn nghĩ mình thắng rồi đúng không?! Ha ha ha ha! Quá ngây thơ!!"
Xem ra vị ân sư tôn kính vẫn còn muốn tận dụng mình.
Người chết không vào được nghị hội --
Dù sao cũng sắp rời khỏi nơi này, bị lão già đó lợi dụng thêm lần nữa cũng chẳng sao!
Nghe thấy tiếng cười chói tai đó, sắc mặt La Viêm hơi thay đổi.
Không hẳn hoàn toàn là vì gã đó mạnh mẽ, cũng không phải vì lời Zakro nói, mà là trên người gã này có một luồng... mùi vị khiến hắn cảm thấy quen thuộc?
"Kẻ Ngữ Điên... làm sao có thể?!"
Đây chính là Ma Đô!
Ngay dưới mí mắt Ma Thần Paya!
Với lại thứ đó không phải có tính lây nhiễm rất mạnh sao?
Tại sao --
Hắn trăm mối không thể lý giải, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, nháy mắt suy diễn vô số khả năng.
Ngay lúc hắn đang kinh ngạc, tại con hẻm nhỏ âm u cách lãnh chúa phủ hai con đường, một chiếc quan tài mục nát nghiêng ngả trong đống rác bỗng nhiên hé ra một khe hở, ngay sau đó một vệt sáng màu lục u tối bay ra từ trong khe hở.
Năng lượng U Minh sâu thẳm đó như một con đom đóm, mang đến một tia sáng cho màn đêm tăm tối ngột ngạt này.
Lũ Goblin xung quanh khó khăn lắm mới xoay được cổ, ném ánh mắt kinh ngạc về phía chiếc quan tài yên tĩnh kia.
Thứ này...
Đặt ở đây từ lúc nào?
Không ai biết rõ.
Trong ấn tượng của bọn chúng, thứ nằm ở đó chẳng qua chỉ là một mảnh gỗ mục mà thôi, chẳng ai thèm để ý.
Ngay lúc lũ Goblin đang mờ mịt hoang mang, chiếc quan tài mục nát kia bỗng “phịch” một tiếng nổ tung, cánh cửa nặng nề như bị đạp bay, quét ra một lối đi bằng phẳng từ trong đống rác.
Tiếng đế giày da mềm chạm đất vang lên, cùng lúc đó xuất hiện dưới bóng quan tài là một bóng người cao ráo, mạnh mẽ rắn rỏi.
Sắc mặt hắn tái nhợt như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ toát ra âm khí lạnh lẽo, mái tóc màu tím sẫm hơi rối trên trán khẽ đung đưa trong đêm không gió, khẽ chạm vào đôi con ngươi màu tím đang chậm rãi mở ra, như áng mây đen lướt qua vầng Tử Nguyệt.
Gió lặng trong nháy mắt.
Màn đêm như nín thở.
Vạn vật xung quanh im phăng phắc, phảng phất cung nghênh vị Quân Vương thống trị Hắc Dạ, không ai dám có một tia bất kính.
Zakro đang cười như điên bỗng thấy sống lưng lạnh toát, tiếp đó một luồng khí lạnh thấu xương thuận theo mắt cá chân leo lên, lặng lẽ bóp nghẹt trái tim đang đập loạn của hắn.
Có thứ gì đó ẩn trong bóng tối kia!
Đang nhìn chằm chằm hắn!
Hắn như một con dã thú hoảng sợ, hung tợn trừng mắt nhìn về phía bức màn đêm.
Chưa kịp để hắn nhìn rõ đó rốt cuộc là gì, một đàn dơi che kín bầu trời đã bay qua đỉnh đầu hắn.
"Hứ hứ hứ -- "
Thanh âm đó tựa như tiếng Tử Thần cười gian.
Zakro hoảng sợ lùi lại một bước, giang rộng đôi cánh sau lưng, không chút do dự quay đầu bỏ chạy!
Thế nhưng đôi cánh hắn vừa giương ra, mấy cây trường mâu màu máu đã từ trên trời giáng xuống, nhanh như tia chớp xuyên thủng hai cánh sau lưng hắn, trong tiếng gào thét thảm thiết đóng đinh hắn xuống mặt đất!
Zakro gầm lên phẫn nộ vì đau đớn, xoay người đập vỡ những cây huyết mâu đang ghim chặt cánh mình, lắc mình vượt qua mấy con phố, cố gắng kéo giãn khoảng cách, nhưng gót chân vừa chạm đất đã thấy một bóng người cao ráo đứng chờ sẵn ở lối vào con hẻm cách đó hơn mười mét.
Nhanh quá!
Thực lực của gã này không chừng đã đạt tới Tông Sư!
Là ai?!
Festing?!
Không --
Khí tức đó không phải Ảnh Ma!
Cũng có chút giống... Huyết Tộc?!
Con ngươi Zakro bỗng co rút lại, ngọn lửa màu tím vận chuyển khắp người, hơi nóng bốc lên từ dưới cặp răng nanh bên mép, toàn thân căng cứng từng dây thần kinh.
Khi tiếng đế giày da mềm ngày càng gần, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt ẩn dưới bóng tối kia.
Mà gần như cùng lúc đó, đôi con ngươi đỏ tươi của hắn cuối cùng cũng ánh lên vẻ tuyệt vọng.
"Ngươi là -- "
"Roxie Colin."
Người đàn ông đứng cuối con hẻm ưu nhã tháo găng tay, ném xuống trước mặt Zakro đang run rẩy toàn thân.
"Ngươi hình như đã lợi dụng con gái ta, khoảng năm ngoái thì phải."
Nhìn đôi găng tay nằm trước mặt, Zakro nuốt nước bọt, giọng khàn khàn nói.
"Đó là hiểu lầm... Là chính nàng cứ nhất quyết lôi kéo con trai ta... Ta thực ra... cũng không muốn mọi chuyện phức tạp..."
Roxie im lặng nhìn hắn, sau đó hất cằm, hướng ánh mắt về phía lãnh chúa phủ cách đó không xa.
"Vậy chuyện này thì sao? Ngươi định giải thích thế nào?"
"Giải thích..."
Cảm nhận được áp lực từ sự im lặng đó, Zakro nghiến chặt răng, gần như muốn nghiền nát chúng.
Không chỉ là sợ hãi.
Trong lòng hắn càng nhiều là sự khuất nhục!
Thân là gia chủ xưa kia của gia tộc Dragon, là trưởng lão đã thống trị sau màn cả thế kỷ, ngay cả Caesar Colin – cha của gã này – cũng chưa từng nói chuyện với mình như vậy, chỉ là một tên tiểu bối mà cũng dám nhảy nhót trước mặt mình!
Nếu không phải vì nghiên cứu pháp môn thành thần mà làm chậm trễ tu luyện, với nội tình linh hồn của hắn thì đã sớm đột phá bình cảnh Tử Tinh cấp rồi!
"Mẹ kiếp ngươi đừng quá ngông cuồng! Một kẻ vừa mới đột phá Tông Sư, ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao?!"
Zakro ngoài mạnh trong yếu gào lên, cơ mặt run rẩy, cố gắng dùng khí thế áp đảo hắn.
"Với lại... lão tử đang giúp ngươi đấy! Một thằng con riêng vừa cường thế lại tham vọng ngút trời, ngươi cho rằng hắn sẽ cảm ơn ngươi vì đã tha hắn một lần ư? Sớm muộn gì có ngày hắn cũng sẽ đòi lại tất cả những gì các ngươi nợ hắn! Còn đứa con gái yêu dấu của ngươi, đứa con trai ruột của ngươi... ngươi nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho bọn chúng sao?!"
"Biết điều thì cút ngay! Hơn nữa... Grigor Soren đã ngầm cho phép rồi, mẹ kiếp một kẻ thừa kế còn chưa chính thức lên ngôi như ngươi thì tính là cái thá gì?!"
Roxie nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Trưởng lão Zakro đang thở hổn hển như thú bị nhốt, trên gương mặt vốn ôn hòa hiện lên một vẻ quyết đoán hiếm thấy, tựa như sương lạnh lặng lẽ phủ lên mặt hồ tĩnh lặng, đem băng giá ẩn giấu dưới mặt băng.
"Ta chẳng là gì cả."
"Ta là cha của hắn, chỉ vậy mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận