A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 9: Thiếp thân thư ký, đến cùng có bao nhiêu dán đâu?

Chương 9: Thân thiết thư ký, đến cùng có bao nhiêu thân thiết?
Bất quá, Dương Tuyết ngược lại lo lắng vô ích một hồi, Tô Dương đương nhiên sẽ không thật sự đi.
Đợi Tô Dương từ toilet trở về, lại lần nữa dựa vào nằm ở trên giường.
“Tỷ tỷ, ngươi vì cái gì không cho ta mở cửa đâu (nhe răng)?”
“A? Ngươi sẽ không thật ở ngoài cửa tỷ tỷ chờ đấy chứ (sợ sệt)?”
Dương Tuyết không khỏi giật nảy mình, Tô Dương không phải là thật muốn đến đây chứ? Bất quá nàng hơi trầm tư một chút, cảm giác hắn hẳn là thật sự rất muốn tới. Kỳ thật trong lòng của nàng cũng thật muốn để hắn tới. Chỉ là trước mắt, cũng không phải là thời cơ tốt...
Vạn nhất bị Dương Hạ gặp được, vậy liền thật không xong. Nàng nhắn tin cho Tô Dương, rồi lặng lẽ xuống giường.
Đầu tiên là ở ngoài cửa lắng nghe một lát, sau đó nhẹ nhàng mở một chút khe cửa, người đâu? Tốt...Lại bị hắn lừa dối. Dương Tuyết nhịn không được che miệng khẽ cười. Cỡ nào quen thuộc một màn...
Mười tám năm trước một ngày, hai người từng cùng nhau ở nhà Tô Dương chơi, hai người nhắn tin trò chuyện, rồi phát sinh chuyện cực kỳ tương tự. Khi đó Tô Dương cố ý "dọa" Dương lo lắng đề phòng.
Hiện tại...Lịch sử tái diễn, nàng lại một lần nữa bị hắn lừa dối.
Một lát sau...
Dương Tuyết cười cười, hai mắt không kìm được ngấn nước.
“Tô Dương ngươi biết không? Mười tám năm trước, ta đi nhà ngươi chơi...Đêm đó chính là như vậy đấy.”
Dương Tuyết mỉm cười khóc, mặc nước mắt làm nhòe mắt.
“Tỷ tỷ, kỳ thật ta thật rất muốn đến...”
“Ừ, tỷ tỷ biết...Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai cùng ta đi công ty, về sau ngươi làm kiêm chức th·i·ế·p thân thư ký cho ta đi (mỉm cười).”
Cái này...Tô Dương không khỏi ngẩn người. Đối với cái gì th·i·ế·p thân thư ký, hắn thật sự không hiểu gì cả. Đến cùng có bao nhiêu "thân thiết" đây? Tùy thời tùy chỗ đi theo nàng sao? Ăn cơm đi ngủ...Đều phải dính lấy sao? Ngẫm lại xác thực cũng thật có ý tứ.
“Tốt tỷ tỷ (ôm).”
Sáng sớm hôm sau.
Tô Dương vừa ngồi trên giường đứng lên, liền nghe thấy phía ngoài có người vội vã rời khỏi cửa chính. Là tỷ tỷ ra cửa? Không phải...Bước chân vội vã này, hẳn là Dương Hạ, nàng đi đường từ trước đến nay đều hấp tấp.
Tô Dương mặc đồ ngủ, ngáp một cái, rồi đi ra khỏi phòng. Tối hôm qua k·í·c·h độn nửa đêm không ngủ, nên giờ tỉnh cũng muộn một chút.
“Tô Dương sớm nha...”
Dương Tuyết từ phòng bếp đi ra, bưng hai cốc sữa bò, đặt ở trên bàn ăn.
“A di sớm, Dương Hạ ra cửa?”
Nhìn Dương Tuyết rạng rỡ, Tô Dương cảm giác trước mắt bỗng nhiên sáng lên. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, dáng người quyến rũ, áo ngủ mỏng manh rộng rãi, mái tóc dài rối tung sau gáy...Thật mê người!
“Ừ, Dương Hạ ra cửa rồi, ngươi nhanh đi rửa mặt đi, toilet bên ngoài, bàn chải đ·á·n·h răng, cốc súc miệng ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi...”
Dương Tuyết thấy Tô Dương ngẩn người, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi ửng hồng. Trong thoáng chốc, tình cảm lưu luyến bị c·ắ·t đ·ứ·t mười tám năm trước của nàng, lại dâng trào.
"Được rồi tỷ tỷ."
Quả nhiên là Dương Hạ ra cửa. Vì tán gái, cậu em này thật sự rất liều. Trước kia cuối tuần, dường như nàng chưa từng đến trường. Nếu cậu em ra cửa, vậy cũng không cần gọi Dương Tuyết là a di...
Tô Dương thu dọn một hồi, đi tới phòng ăn. Dương Tuyết đang lẳng lặng ngồi đó chờ hắn.
"Tỷ tỷ..."
"Ừ, đến đây Tô Dương, ăn đi."
Dương Tuyết dịu dàng nhìn Tô Dương, trong mắt lộ ra một tia ngọt ngào khó tả. Tô Dương là mặt trời trong thế giới của nàng, giờ mùa xuân của nàng rốt cục đã trở lại...Nói rồi, nàng cầm lấy đũa đưa cho Tô Dương, còn thừa cơ vuốt ve tay hắn. Nàng rất rõ ràng Tô Dương chỉ có 18 tuổi, nhưng trong lòng nàng thật sự coi hắn là người yêu. 18 tuổi thì 18 tuổi...Chỉ cần hắn không chê, nàng Dương Tuyết nhất định sẽ không rời bỏ, cả một đời! Dù hắn ghét bỏ, nàng cũng sẽ cả đời đối tốt với hắn!
"Đa tạ tỷ tỷ, tỷ đối với ta thật tốt..."
Từ khi rời giường đến giờ, Tô Dương vẫn rất k·í·c·h động. Dù không m·ã·nh l·iệt như tối qua, nhưng vẫn luôn tâm thần hoảng hốt.
"Vậy đệ đệ có t·h·í·c·h không?"
Nhìn khuôn mặt quen thuộc tuấn tú vô song của Tô Dương, trong lòng Dương Tuyết k·í·c·h động hơn Tô Dương nhiều. Chỉ là những năm gần đây nàng luyện được khả năng tự kiềm chế, khiến nàng có vẻ tương đối bình tĩnh.
"Đương nhiên t·h·í·c·h chứ, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy..."
"Không chê tỷ tỷ lớn tuổi sao?"
"Không chê."
Tô Dương nghĩ nghĩ, giống như toàn bộ tuổi dậy thì của hắn từ trước đến giờ, hắn chưa từng rung động trước cô gái nào khác. Quan trọng nhất là, Dương Tuyết trong mộng chiếm cứ cả tuổi dậy thì của hắn. Cũng có thể nói nàng là hình mẫu bạn gái lý tưởng của Tô Dương. Bây giờ bỗng nhiên gặp nàng, sao hắn có thể không t·h·í·c·h chứ?! Dù Dương Tuyết trong mộng chỉ có 18 tuổi, nhưng hắn càng t·h·í·c·h dáng vẻ xinh đẹp trưởng thành của nàng hơn.
"Vậy...Vì sao vậy?"
Dương Tuyết vừa ăn sáng, vừa hứng thú nhìn Tô Dương.
"Ngươi ở trong mộng ta nhiều năm như vậy, kỳ thật ta t·h·í·c·h chính là ngươi...Mặc kệ ngươi lớn hay nhỏ tuổi, ta đều t·h·í·c·h."
"Ừ..."
Dương Tuyết đột nhiên cảm giác yết hầu nghẹn lại. Một cảm xúc khó tả tự nhiên sinh ra. Ta đau khổ đợi Tô Dương 18 năm, nhưng từ khi còn bé, hắn đã t·h·í·c·h ta trong mộng rồi. Hắn tuy không có ký ức quá khứ, nhưng linh hồn chưa từng quên ta Dương Tuyết! Hắn luân hồi trở lại...Vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiếp trước, thậm chí nốt ruồi nhỏ trên cánh tay cũng giống hệt. Hắn nhất định muốn cho ta nh·ậ·n ra hắn mà?! Hắn vô cớ trở thành anh em với Tiểu Hạ, con gái ta, nhất định là ông t·h·i·ê·n gia giúp chúng ta gặp lại?!
"Tỷ tỷ..."
Nhìn vành mắt Dương Tuyết ửng đỏ, nước mắt lăn xuống, Tô Dương không khỏi cầm khăn tay giúp nàng lau.
Tùy ý hắn giúp mình lau nước mắt, Dương Tuyết nhẹ nhàng nắm tay Tô Dương, từ từ đặt lên mặt mình. Nhẹ nhàng vuốt ve. Người yêu đã trở về...Thật muốn ôm hắn khóc lớn một trận.
"Tô Dương, ôm ta một cái..."
Nghe giọng Dương Tuyết run rẩy, Tô Dương đứng dậy vòng qua bàn, ôm chặt nàng vào lòng. Haizz...Để nàng đợi nhiều năm như vậy, thật khổ nàng.
"Ô ô ô..."
Dương Tuyết rốt cuộc không kìm được ôm chặt eo Tô Dương, nghẹn ngào khóc rống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận