A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 9: Thiếp thân thư ký, đến cùng có bao nhiêu dán đâu?

Chương 9: Thư ký thân thiết, rốt cuộc là thân thiết đến mức nào?
Bất quá, Dương Tuyết lại lo lắng vô ích rồi, Tô Dương đương nhiên sẽ không đi thật.
Đợi Tô Dương từ nhà vệ sinh trở về, lại lần nữa dựa vào nằm trên giường.
"Tỷ tỷ, vì sao người không cho ta mở cửa thế (nhe răng)?"
"A? Ngươi không phải thật sự ở ngoài cửa phòng tỷ chờ đấy chứ (sợ sệt)?"
Dương Tuyết không khỏi giật nảy mình, lẽ nào Tô Dương thật sự định đến đây?
Bất quá nàng hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn hẳn là thật sự rất muốn tới. Kỳ thực trong lòng nàng cũng rất muốn để hắn tới. Chỉ là lúc này, cũng không phải thời cơ tốt...
Lỡ như bị Dương Hạ bắt gặp, vậy thì thật sự gay go rồi.
Sau khi nhắn tin lại cho Tô Dương, nàng liền lặng lẽ xuống giường. Đầu tiên là ghé tai vào cửa phòng mình lắng nghe một lát, sau đó nhẹ nhàng hé mở một khe cửa, người đâu rồi?
Tốt... Lại bị hắn lừa rồi.
Dương Tuyết không nhịn được che miệng khẽ cười.
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao a...
Mười tám năm trước, có một ngày, hai người từng nhắn tin trò chuyện với nhau, cũng từng xảy ra chuyện tương tự. Khi đó Tô Dương cũng cố ý dọa Dương Tuyết khiến nàng lo lắng đề phòng.
Hiện tại... lịch sử lặp lại, nàng lại một lần nữa bị hắn lừa.
Một lát sau...
Dương Tuyết cười cười, hai mắt không kìm được rưng rưng lệ.
"Tô Dương ngươi có biết không? Mười tám năm trước, ta đến nhà ngươi chơi... Đêm đó chính là như vậy đó."
Dương Tuyết mỉm cười mà khóc, mặc cho nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.
"Tỷ tỷ, thật ra ta rất muốn đến..."
"Ừm, tỷ tỷ biết... Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai cùng ta đến công ty, sau này ngươi làm thư ký thân thiết kiêm chức cho ta đi (mỉm cười)."
Cái này...
Tô Dương không khỏi ngẩn người.
Đối với cái gọi là thư ký thân thiết, hắn thật sự là không hiểu gì cả.
Rốt cuộc là thân thiết đến mức nào?
Phải theo sát nàng mọi lúc mọi nơi sao? Ăn cơm, đi ngủ... đều phải dính lấy nhau sao?
Nghĩ lại quả thực cũng thật thú vị đấy.
"Được rồi tỷ tỷ (ôm)."
***
Sáng sớm hôm sau.
Tô Dương vừa mới ngồi dậy khỏi giường, liền nghe thấy bên ngoài có người vội vã rời khỏi cửa chính.
Là tỷ tỷ ra cửa sao? Không phải đâu... Bước chân vội vã này, hẳn là Dương Hạ, nàng đi đứng trước nay đều vội vàng hấp tấp.
Tô Dương mặc đồ ngủ, ngáp một cái, sau đó đi ra khỏi phòng. Tối qua kích động đến nửa đêm không ngủ được, cho nên dậy cũng muộn một chút.
"Tô Dương, chào buổi sáng..."
Dương Tuyết từ phòng bếp đi ra, bưng hai ly sữa bò, đặt lên bàn ăn.
"Dì, chào buổi sáng, Dương Hạ ra ngoài rồi à?"
Nhìn Dương Tuyết rạng rỡ chói mắt, Tô Dương cảm giác trước mắt như bừng sáng lên. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn kia, vóc dáng xinh đẹp ấy, bộ đồ ngủ rộng rãi mỏng manh đó, mái tóc dài xõa sau gáy kia... Thật sự rất mê người!
"Ừm, Dương Hạ ra ngoài rồi, ngươi mau đi rửa mặt đi, nhà vệ sinh bên ngoài, bàn chải, cốc đánh răng ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi..."
Dương Tuyết nhìn bộ dạng hơi ngẩn ngơ của Tô Dương, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi ửng hồng. Trong thoáng chốc, mối tình lưu luyến bị cắt đứt mười tám năm trước của nàng, dường như cứ thế được nối lại.
"Được rồi tỷ tỷ."
Quả nhiên là Dương Hạ ra ngoài rồi.
Vì theo đuổi ai đó, cô nàng này cũng thật sự là rất cố gắng. Trước kia vào cuối tuần, hình như nàng chưa từng đến trường bao giờ đâu.
Nếu cô nàng này đã ra ngoài, vậy cũng không cần gọi Dương Tuyết là dì nữa...
Sau khi Tô Dương sửa soạn xong, liền đi tới phòng ăn. Dương Tuyết đang lẳng lặng ngồi đó chờ hắn.
"Tỷ tỷ..."
"Ừm, đến đây Tô Dương, ăn đi."
Dương Tuyết dịu dàng nhìn Tô Dương, trong ánh mắt lộ ra một nét ngọt ngào không nói nên lời. Tô Dương là mặt trời trong thế giới của nàng, bây giờ, mùa xuân của nàng cuối cùng cũng trở về...
Nói rồi, nàng cầm đũa đưa cho Tô Dương. Hơn nữa còn nhân cơ hội vuốt ve tay hắn một chút.
Nàng rất rõ ràng Tô Dương chỉ mới 18 tuổi, nhưng trong lòng nàng lại thật sự xem hắn là người yêu của mình.
18 tuổi thì 18 tuổi đi... Chỉ cần hắn không chê, nàng, Dương Tuyết, nhất định sẽ không rời không bỏ, cả đời này! Cho dù hắn có ghét bỏ, thì nàng cũng sẽ đối tốt với hắn cả đời!
"Cảm ơn tỷ tỷ, người đối xử với ta thật tốt..."
Tô Dương từ lúc rời giường đến giờ, trong lòng vẫn rất kích động. Mặc dù không mãnh liệt như tối qua, nhưng cũng luôn bồn chồn không yên.
"Vậy đệ đệ có thích không?"
Nhìn gương mặt đẹp trai không gì sánh bằng nhưng quen thuộc của Tô Dương, sự kích động trong lòng Dương Tuyết thực ra còn vượt xa Tô Dương. Chỉ là năng lực tự chủ rèn luyện được trong những năm gần đây khiến nàng trông có vẻ khá bình tĩnh mà thôi.
"Đương nhiên là thích rồi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy..."
"Không chê tỷ tỷ lớn tuổi sao?"
"Không chê ạ."
Tô Dương suy nghĩ một chút, dường như suốt cả tuổi dậy thì cho đến giờ, hắn chưa từng động lòng với cô gái nào khác. Quan trọng nhất, là vì Dương Tuyết trong mơ đã chiếm trọn cả tuổi dậy thì của hắn. Cũng có thể nói nàng chính là hình mẫu bạn gái lý tưởng của Tô Dương.
Bây giờ đột nhiên gặp được nàng, hắn sao có thể không thích cơ chứ?!
Mặc dù Dương Tuyết trong mơ chỉ mới 18 tuổi, nhưng hắn dường như càng thích dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp của nàng hơn.
"Thế... vì sao vậy?"
Dương Tuyết vừa ăn sáng, vừa hứng thú nhìn Tô Dương.
"Người đã ở trong giấc mơ của ta nhiều năm như vậy, thực ra người ta thích chính là ngươi... Bất kể người lớn tuổi hay nhỏ tuổi, ta đều thích."
"Ừm..."
Dương Tuyết đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại. Một cảm xúc không nói nên lời tự nhiên trào dâng.
Ta khổ sở đợi Tô Dương 18 năm, nhưng hắn lại từ khi biết nhớ, vẫn thích bản thân mình trong giấc mơ của hắn. Hắn tuy không có ký ức quá khứ, nhưng linh hồn chưa bao giờ quên Dương Tuyết ta!
Hắn luân hồi trở lại... vẫn giữ dáng vẻ kiếp trước, thậm chí nốt ruồi nhỏ trên cánh tay cũng giống hệt. Hắn nhất định là muốn cho ta manh mối để nhận ra hắn đúng không?!
Hắn không dưng lại kết nghĩa anh em với con gái Tiểu Hạ của ta, đây nhất định cũng là lão thiên gia đang giúp chúng ta gặp lại nhau đúng không?!
"Tỷ tỷ..."
Nhìn vành mắt hoe đỏ, nước mắt lăn dài của Dương Tuyết, Tô Dương không kìm được cầm khăn giấy lau cho nàng một chút.
""
Sau khi để mặc hắn lau nước mắt cho mình xong, Dương Tuyết nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô Dương, từ từ đặt lên mặt mình. Nhẹ nhàng vuốt ve.
Người yêu thật sự trở về rồi... Thật sự rất muốn ôm hắn khóc một trận thật to.
"Tô Dương, ôm ta một cái..."
Theo giọng nói dịu dàng mà run rẩy của Dương Tuyết, Tô Dương đứng dậy vòng qua bàn, một tay ôm nàng vào lòng.
Ai... Chờ hắn nhiều năm như vậy, thật sự là khổ cho nàng rồi.
"Ô ô ô..."
Dương Tuyết cuối cùng không kìm nén được nữa, nàng ôm chặt eo Tô Dương, không nhịn được nghẹn ngào khóc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận