A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 162: cái này cái gì cùng cái gì a, ta tại sao muốn ưa thích Trương Bí Thư?!

Chương 162: Cái này là cái gì với cái gì vậy, ta tại sao phải t·h·í·c·h Trương Bí Thư?! Tốt thôi tốt thôi...... Nếu lão bà muốn ăn cơm trước, vậy thì ăn cơm trước đã.
"Ơ? Sao lại nhiều cơm thế này?"
Đợi Dương Tuyết ngồi xuống, nàng mới p·h·át hiện Trương Bí Thư đã gọi quá nhiều đồ ăn cho cả hai. Nhìn lượng thức ăn này cứ như phần ba người ấy... Hai người ăn chắc không hết.
Lẽ nào con bé này nghĩ Tô Dương còn trẻ nên ăn khỏe, vì thế cố ý gọi nhiều đồ ăn? Cũng được đấy chứ... Con bé này chưa yêu ai bao giờ, nhưng hiểu chuyện ra phết!
"Anh cũng không biết nữa lão bà, hay là Trương Bí Thư gọi luôn cả phần của mình?"
"Chắc không đâu...... con bé đó luôn cẩn thận, chắc chắn không phạm phải sai lầm này."
"À......"
Tô Dương khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Tuyết.......
"Keng!"
Trong lúc Tô Dương và Dương Tuyết đang ăn, điện thoại di động của hắn rung lên một tiếng. Vì Tô Dương đang ngồi cạnh điện thoại nên tiện tay cầm lên xem.
Thì ra là tin nhắn của Trương Bí Thư.
"Tô Tổng, xin chào, làm phiền ngài...... Em đã mua thêm một ít trái cây, rửa sạch rồi ạ, ngài xem giờ có t·i·ệ·n em mang qua không?"
Ghê! Cô thư ký nhỏ này đúng là hiểu chuyện thật. Ăn xong mà có chút trái cây thì còn gì bằng.
"Tiểu Tuyết bảo bối, Trương Bí Thư mua cho chúng ta ít trái cây, rửa sạch rồi, em có muốn cô ấy mang đến không?"
Tô Dương cúi xuống nhìn Dương Tuyết đang ăn, cười híp mắt hỏi.
"Hả?!"
"Bây giờ á?"
Dương Tuyết nghe vậy thì bật cười rồi vỗ nhẹ vào chân Tô Dương. Ông xã à......
"Đúng vậy đó, ăn trái cây tráng miệng cho dễ chịu......"
Tô Dương cười gật đầu, đưa tay véo má Dương Tuyết.
"Ông xã, thành thật khai báo xem, có phải anh hơi t·h·í·c·h Trương Bí Thư không?"
"Hả?!"
Tô Dương nghe vậy thì đột ngột ngẩn người. Cái này là cái gì với cái gì vậy, tại sao ta phải t·h·í·c·h Trương Bí Thư?! Ta t·h·í·c·h nàng làm gì?! Với lại...... Sao lão bà lại nói thế?!
"Lão bà, lát nữa cô ấy tới, anh hé cửa nhận hoa quả là được rồi...... Sao em lại bảo là anh t·h·í·c·h cô ấy?"
Tô Dương nói, hơi mộng b·ứ·c gãi đầu. Cái vị đại tỷ tỷ này không biết lại nghĩ cái gì nữa.
"Phụt......"
"Thì ra là vậy, ông xã anh hư quá đó, làm em hết cả hồn."
Dương Tuyết nghe Tô Dương nói, ngạc nhiên một lát rồi bật cười. Trời ạ...... Vừa nãy trong đầu mình lại nghĩ cái gì thế này?! Ông xã mình tốt như vậy mà...... Anh ấy cả đời này sẽ chỉ t·h·í·c·h một mình mình thôi!
"Ha ha ha......"
"Tiểu Tuyết lão bà, chẳng lẽ em muốn để Trương Bí Thư thấy cảnh tượng này của hai ta hả?"
Thấy b·iểu t·ình Dương Tuyết thay đổi, Tô Dương hiểu ra ngay lập tức. Nhịn không được cười ha hả.
"Ông xã hư quá...... Cấm anh nói nữa!"
"Được được...... Không nói, không nói."
"Vậy...... Anh bảo Trương Bí Thư mang qua đi, em sẽ chui vào chăn trốn."
Dương Tuyết cười khúc khích, đứng dậy.
"Yên tâm đi lão bà, anh nhất định sẽ mặc áo choàng tắm vào, cô ta có muốn nhìn anh cũng không có cơ hội đâu. Ha ha ha......"
Tô Dương nói rồi bật cười. Khoan đã...... Trong ánh mắt của lão bà vừa nãy dường như có một tia “lo lắng” không thể diễn tả thành lời! Lo lắng cái gì chứ?! Lo lắng người mình yêu nhất...... Bị người khác dòm ngó sao?
"Phụt......"
"Thế còn được, tiểu bảo bối...... Cả đời này anh chỉ thuộc về em biết không?"
"Ừ, biết mà...... Em là duy nhất của lão bà, lão bà cũng là duy nhất của em. Dù là Hạ Vũ Tuyết, dù t·h·i·ê·n địa hợp...... cũng không thay đổi được tình yêu của hai ta!"
Tô Dương thâm tình nói, rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Trương Bí Thư.
"Cảm ơn Trương Bí Thư, vậy cô mang qua đi."
Nếu lão bà đã đồng ý thì ăn chút trái cây cũng tốt. Đồ ăn vừa nãy hơi mặn, ăn chút quả ướp lạnh là hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận