A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 55: Ngươi có thể tìm đứa bé trai thử một chút thôi, dù sao thử một chút lại không ít một miếng thịt

Chương 55: Ngươi có thể tìm một cậu con trai thử một chút, dù sao thử một chút cũng không mất miếng thịt nào
“Đến, lên đây đi.” Tô Dương vẫy tay, giọng điệu rất ôn hòa.
Tiểu cô nương này dù sao cũng là bạn gái của tên nhóc Dương Hạ kia, nếu như hai người thật sự thành đôi… Vậy cũng coi như là “con dâu” của hắn.
Bất kể thế nào, hắn cũng không thể nhìn nàng lẻ loi một mình rời đi mà mặc kệ.
Dù sao đêm hôm khuya khoắt, an toàn là trên hết!
“Phanh!” Tu Bình Bình chần chờ một lát, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Ta… Ta muốn về trường học.” Nói rồi, Tu Bình Bình cúi đầu, hai tay che mặt, nức nở.
“Đi, vậy ta đưa ngươi về…” Tô Dương gật gật đầu, sau đó liền lái xe, không nhanh không chậm chạy ra ngoài.
Hai người bọn họ rốt cuộc là sao vậy?
Một cô bé luôn dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, sao lại trở nên nổi giận thế?
Chẳng lẽ… Hắn bỗng nhiên nghĩ đến… Dương Hạ bị lộ thân phận rồi sao?!
Chẳng lẽ trước đó vẫn luôn chưa bị lộ?!
Trời ạ!
Nghĩ lại thì chắc là như vậy rồi…
“Sao vậy Bình Bình, là Dương Hạ bắt nạt ngươi sao? Ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể phê bình nàng.” Nhưng Tô Dương cũng không chắc chắn về suy đoán của mình, nên lại không nhịn được hỏi một câu.
Nếu hai người chỉ là mâu thuẫn một chút, vậy có thể nói chuyện tử tế là được.
“Nàng… Nàng là con gái, hu hu…” Tu Bình Bình kìm nén một hồi, lúc này mới khóc nói ra.
“Nàng lừa người! Ta vẫn tưởng nàng là con trai…”
“Ai…” Tô Dương không khỏi thầm thở dài một tiếng thay cho Dương Hạ.
Sớm nói rõ ràng với người ta một chút, chẳng phải là không có chuyện này rồi sao.
Đêm hôm khuya khoắt thế này còn phải để thúc thúc ta đây đưa nàng về giúp ngươi, thật là!
“À, ta thấy hai người các ngươi quan hệ tốt như vậy, tưởng ngươi đã sớm biết rồi chứ…” Nhìn cô bé không ngừng nức nở, Tô Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuyện này… Dù sao hắn cũng không giúp được gì.
Tu Bình Bình không trả lời, chỉ không ngừng nức nở.
“Thôi được rồi, cứ đưa nàng về trước rồi nói sau. Dương Hạ cũng thật là, “bạn gái” ngươi chạy ra ngoài như vậy, ngươi cũng không mau đuổi theo sao?! Chẳng lẽ không lo lắng cho an toàn của nàng sao?!…”
…Đinh Linh Linh…
Lúc sắp đến trường, Dương Hạ gọi điện thoại tới.
“Sao thế Lão thiết?”
“Cái đó… Ngươi tìm được Bình Bình chưa? Ta vừa ra khỏi cửa, cũng đang định đi tìm nàng…”
“Ngươi về đi, ta tìm được nàng rồi, đang đưa nàng về trường.”
“À, vậy tốt rồi… Nàng bây giờ sao rồi?”
“Nàng bây giờ… Chắc là vẫn ổn.” Tô Dương liếc nhìn Tu Bình Bình đã trở nên yên lặng, nhàn nhạt nói.
Bây giờ mới biết quan tâm Tu Bình Bình à? Sao lúc nãy ngươi không đuổi theo sớm hơn?!
“Ừm… Cảm ơn Lão thiết, thay ta nói với nàng một tiếng… xin lỗi.”
“Cái gì? Ta nói thay ngươi? Thôi đi… Lời này ngươi cứ giữ lại sau này tự mình nói đi.”
“Vâng, cũng được, ta hiểu rồi… Cảm ơn Lão thiết.” Rất nhanh, hai người kết thúc cuộc nói chuyện.
Lúc này xe cũng đến cổng trường… Sau khi giải thích với bảo vệ một hồi, Tu Bình Bình mới có thể vào trường.
Tô Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm.
Trên Wechat còn có tin nhắn Dương Tuyết gửi tới, hắn vẫn chưa kịp trả lời.
“Lão bà, ta vừa rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi một lát, tin nhắn của ngươi giờ ta mới thấy…” Soạn một tin nhắn cho nàng xong, suy nghĩ một chút rồi vẫn gửi đi.
Sau đó liền lái xe, nhanh chóng về nhà…

Tô Dương về đến nhà, nhìn thấy cửa phòng Dương Hạ đang đóng, bên trong không có chút động tĩnh nào.
Tự dưng thấy lo lắng.
Trời ạ! Tên nhóc này không phải là định nghĩ quẩn làm chuyện dại dột gì đấy chứ?!
Tô Dương bực bội lắc đầu, thay dép lê rồi nhanh chân đi tới.
“Cốc cốc cốc… Két!” Tô Dương gõ mấy cái, sau đó vặn tay nắm, cửa mở.
Trong phòng tối om.
“Dương Hạ!” Hét một tiếng xong, hắn đưa tay bật đèn phòng lên.
Chết tiệt! Tên nhóc này đang nằm trên giường, trùm đầu ngủ đây mà.
“Thôi được… Ngủ tiếp đi.” Tô Dương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa ra ngoài.
“Lão thiết…” Vừa mới quay người, Dương Hạ liền gọi một tiếng, sau đó vén cái chăn đang trùm đầu lên.
“Ngươi đưa nàng về trường rồi à?”
“Ừ, đúng vậy, đưa đến trường rồi, nhìn nàng đi vào rồi.” Tô Dương nói, đưa tay bật lại đèn lớn.
Lúc này mới phát hiện Dương Hạ đã ngồi dậy, đang dựa vào đầu giường.
“Lão thiết, các ngươi… Ta nghe tiếng trong phòng các ngươi, còn tưởng ngươi đã sớm nói cho nàng biết lá bài tẩy của ngươi rồi chứ.”
“Ai…” Dương Hạ thở dài một hơi thật sâu, dùng sức gãi đầu.
“Vốn định hôm nay nhân lúc giải quyết chuyện này thì nói cho nàng biết… Ai ngờ sau khi nàng phát hiện sự thật, liền lập tức xù lông. Căn bản không cho ta cơ hội giải thích… Ai, xong rồi! Ta thật sự rất thích nàng, một cô bé ngoan như vậy…”
“Ta đã sớm nói với ngươi rồi mà? Ngươi nên nói cho nàng biết sớm hơn… Ngươi xem bây giờ, làm cả hai người các ngươi đều không vui.” Tô Dương thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống cạnh giường Dương Hạ.
Người anh em này… Nếu để tóc dài, mặc đồ con gái, thật ra trông cũng rất xinh đẹp.
Tại sao nội tâm của nàng lại cứ nhất định phải là linh hồn của một “nam nhân” chứ?!
“Đúng vậy, ta thấy nàng ngoan như vậy… Chắc là sẽ đồng ý.”
“Nàng ngoan, có lẽ là vì đối tượng nàng thích là con trai… Nhưng bản chất của ngươi dù sao cũng không giống lắm.” Tô Dương gãi đầu, thật sự có chút bất đắc dĩ.
“Nhưng ta biết làm sao được chứ… Ai!”
“Dương Hạ, vậy ngươi thử tìm một cậu con trai xem sao? Biết đâu… Cảm giác lại thú vị hơn một chút thì sao.”
“Đừng giỡn nữa Lão thiết, nếu ta mà hứng thú với con trai… e là ngươi đã sớm bị ta cầm xuống rồi.”
“Khụ khụ khụ… Đừng giỡn nữa!” Tô Dương không khỏi một trận xấu hổ.
Tên nhóc này, sao có thể nói năng lung tung như vậy?!
Cầm cái gì mà cầm?! Ta sau này chính là cha ngươi đó!
“Ngươi có thể tìm một cậu con trai thử xem sao… Dù sao thử một chút cũng không mất miếng thịt nào.” Tô Dương gãi gãi đầu, kiên trì khuyên thêm một câu.
Một cô gái tốt như vậy, lại không thích con trai, chuyện này cũng thật là khó xử.
Muốn tìm được đối tượng thích hợp kiểu này, chắc là vất vả lắm nhỉ?!
“Ta căn bản không có hứng thú với con trai, thử cái gì mà thử… Cũng như bảo ngươi tìm con trai làm đối tượng, ngươi có vui lòng không?”
“Chết tiệt! Oẹ…” Nghe lời Dương Hạ nói, Tô Dương không khỏi thấy lòng dạ khó chịu, hơi buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận