A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 401: Tô Bí Thư, ngươi đây là dự định đến ta chỗ này đi làm sao?

Chương 401: Tô Bí Thư, ngươi đây là định đến chỗ ta làm việc à?
"Ách..."
"Ngoan nào lão bà, ta cũng cảm thấy vậy."
Tô Dương nghe vậy trong lòng không khỏi hoảng hốt, đưa tay nắm chặt tay nhỏ của Dương Tuyết.
Nhanh... vẫn còn buồn ngủ quá!
Rất nhanh, hai người tay trong tay cùng nhau đến phòng nghỉ...
"Lão c·ô·ng, sắp tốt nghiệp đại học rồi, có em gái nào tỏ tình với ngươi không?"
"Ách..."
"Ta là ông chú có vợ có con rồi, ai mà tỏ tình với ta chứ? Không có, làm gì có chuyện đó..."
Tô Dương bình thường cũng không ở trường, đến trường thì vội vã đến rồi lại về ngay.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không có nữ sinh t·h·í·c·h hắn.
Dù sao, con gái bạo dạn lúc nào cũng có.
"Cục cưng, còn dám giấu giếm vợ à? Khai thật đi, rốt cuộc có cô nào theo đuổi ngươi không? Lão c·ô·ng ta đẹp trai thế này... nếu không có cô nào theo đuổi thì quá bất thường rồi. Dám không thành thật khai báo... Mai vợ cho ngươi nằm liệt g·i·ư·ờ·n·g!"
Dương Tuyết ôm đầu Tô Dương vào n·g·ự·c, nhỏ giọng "uy h·iếp".
"Khụ khụ khụ..."
"Vợ tha m·ạ·n·g, em xin thú tội xin đầu hàng... xin vợ nương tay cho em được không?"
Tô Dương nói, ôm chặt eo nhỏ của Dương Tuyết. Tham lam hít hà mùi hương mê người.
"Ừm, còn tạm được, khai thật đi, rốt cuộc có em gái nào tỏ tình với ngươi không?"
"Ách..."
"Em có nhặt được vài lá thư tình trong cặp sách, nhưng mà... em không có đọc, rồi thừa lúc Dương Hạ không để ý nhét hết vào cặp sách của nó."
"Cái gì?!"
"Người ta đưa thư tình cho anh, anh nhét vào cặp Tiểu Hạ làm gì? Phụt..."
Dương Tuyết không khỏi sững sờ, lập tức bật cười.
"Ha ha ha..."
"Dù sao trong cặp con gái em bị nhét thư tình còn nhiều hơn, hôm nay chúng ta đến trường, nó nhận được cả đống. Mấy lá của anh bỏ vào cũng không ai nhận ra đâu."
"Nhưng mà, lúc Tiểu Hạ mở ra xem chẳng phải sẽ p·h·át hiện ra sao? Cách xưng hô đâu có giống nhau."
"Ba!"
Dương Tuyết nói, cúi xuống hôn nhẹ lên má Tô Dương.
Ta đã bảo rồi... Lão c·ô·ng đẹp trai như vậy, sao có thể không có ai theo đuổi chứ?!
"Con gái em căn bản có muốn yêu đương đâu, nó làm gì đọc mấy thứ này? Vừa nãy trên đường về, bọn em đã vứt hết vào sọt rác rồi."
"Ừ đúng, có lý..."
"Hơn nữa, lão c·ô·ng t·h·í·c·h nhất là kiểu chị đại thành thục như lão bà đây này, mấy em học sinh đó sao mà so được với em? Thật tình mà nói, nói chuyện phiếm với mấy bạn nữ cũng thấy như đang nói chuyện với mấy đứa trẻ chưa lớn ấy... Cả tư tưởng lẫn cách nói chuyện đều thấy trẻ con quá. Thật sự quá ngây thơ! Đem so với Tiểu Hạ thì một trời một vực."
Tô Dương nói thật lòng.
Yêu đương với người cùng lứa, cảm giác cứ như trẻ con ấy, quá non nớt!
"Vậy anh thấy Tiểu Hạ ở cấp bậc nào?"
"Tiểu Hạ à..."
Tô Dương nghe vậy, hơi ngừng lại.
Bạn học bình thường, sao mà so được với Dương Hạ.
"Trước kia theo đuổi Tiểu Hạ cũng không nhiều lắm, nhưng càng ngày càng xinh đẹp và trưởng thành hơn. Ai ngờ lại có nhiều người t·h·í·c·h nó hơn... Chắc trong mắt mấy thằng con trai đó, nó là người tình trong mộng."
"Con gái ta lợi h·ạ·i vậy à?!"
"Đương nhiên..."
"Con bé ở trước mặt chúng ta thì nhí nhố suốt ngày, ai ngờ trong mắt mấy thằng nhóc lại là người tình trong mộng."
Dương Tuyết nghe Tô Dương nói, không khỏi có chút cảm khái.
Con bé... Xem ra thật sự đã trưởng thành, thành một đại mỹ nữ rồi.
"Ừ, đương nhiên, bây giờ muốn theo đuổi Tiểu Hạ đầy ra đó, nhưng nó căn bản có muốn yêu đương đâu."
"Ừ..."
"Yên tâm đi lão bà, mặc kệ là con trai hay con gái nó đều không t·h·í·c·h. Bây giờ nó chỉ muốn cố gắng thật tốt, thực hiện giấc mộng tổng giám đốc trước đã."
"Con bé này..."
Dương Tuyết nghe vậy, âm thầm thở dài.
Có người yêu mình thì tốt biết bao, một mình sẽ vất vả lắm... Mong là con gái sớm gặp được bạch mã vương t·ử của nó.
"Thuận theo tự nhiên đi lão bà, con cái trưởng thành, chúng ta làm cha mẹ góp ý vậy là được rồi, còn lại thì xem nó lựa chọn thế nào. Phải biết, Tiểu Hạ giờ là phó tổng giám đốc rồi, cái gì mà không biết?"
Tô Dương nhẹ nhàng vuốt lưng Dương Tuyết, nhẹ nhàng an ủi.
"Ừ, ngoan nào lão c·ô·ng... Anh nói chuyện với nó nhiều hơn, có cơ hội thì khuyên nó sớm tìm bạn trai đi. Em cũng không sốt ruột ôm cháu gì đâu... Chủ yếu em không muốn nó cô đơn một mình, sẽ vất vả lắm."
"Lão bà, thật ra nó với em không giống nhau lắm đâu, nhìn đại gia đình mình xem, từ ông bà nội đến chúng ta làm cha mẹ, cả Đông Đông... ai cũng t·h·í·c·h nó cả. Yên tâm đi, nó có kế hoạch của nó mà."
Tô Dương vỗ nhẹ lưng Dương Tuyết, giọng nói càng thêm dịu dàng.
"Ừm..."
"Thôi được rồi, vợ không nghĩ nhiều nữa, anh làm ba thì quan tâm nó nhiều vào. Lão c·ô·ng... ôm em."
Dương Tuyết nhỏ giọng nói, hơi buồn ngủ.
"" Tô Dương không nhịn được cười, đứng dậy điều chỉnh tư thế, ôm thẳng lão bà vào n·g·ự·c.
Đây là tư thế ngủ mà Dương Tuyết t·h·í·c·h, nàng cảm thấy rất an tâm, có cảm giác an toàn, một lát là chìm vào giấc ngủ ngay...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến hai giờ chiều.
Hai người rời g·i·ư·ờ·n·g, sửa soạn lại rồi về phòng làm việc riêng.
Sau đó, Tô Dương đi dạo một vòng công ty phần mềm, rồi lại đến công ty trang phục trẻ em đi loanh quanh.
Thấy Dương Hạ đang chủ trì cuộc họp với từng bộ phận, hắn lẳng lặng lẻn vào phòng họp, ngồi ở cuối.
Dương Hạ p·h·át hiện ra hắn, chỉ lặng lẽ nháy mắt.
Chờ khoảng nửa tiếng, cuộc họp do Dương Hạ chủ trì kết thúc.
Cuộc họp diễn ra rất ngắn gọn, mà hiệu quả giao tiếp cực cao.
"Tô Bí Thư, ngươi đây là định đến chỗ ta làm việc à?"
Thấy mọi người đã về hết, Dương Hạ cười hì hì ngồi xuống cạnh Tô Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận