A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 265: có thể đàm luận liền đàm luận, không có khả năng đàm luận vậy liền phân đi

Chương 265: Có thể nói chuyện thì nói chuyện, không thể nói chuyện thì chia tay đi
Dương Tuyết đi làm muộn hơn một chút, lái xe mỗi ngày đều sẽ đúng giờ đến đón nàng.
Như vậy Tô Dương cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Hiện tại vừa mới mang thai, nhưng cũng chưa ảnh hưởng đến công việc bình thường.
Có điều, chuyện đi công tác thì không sắp xếp nữa.
“Ba ba, trưa nay tan học, chúng ta cùng đến công ty đi? Con đã nói với bà nội rồi, bà sẽ làm thêm cơm, dù sao lái xe của mẹ cũng sẽ đến lấy.” “Ha ha ha......” “Con bé này, con không muốn ăn cơm ở nhà ăn trường học cùng Bình Bình à?” Tô Dương quay đầu nhìn lướt qua Dương Hạ đang mặc một chiếc váy dài màu sáng, không nhịn được bật cười.
Cách ăn mặc của con gái thật sự là ngày càng ra dáng con gái.
Hơn nữa, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều toát lên vẻ con gái thực thụ!
Cảm giác con trai trước kia, về cơ bản đã sắp không còn lại bao nhiêu.
“Nàng hôm qua đến trường từ sáng, mãi đến tối mới nhắn tin cho ta, nói nàng đi xe mệt quá, ngủ hơn nửa ngày.” “Haizz...” “Nàng nói vậy rồi, ta còn có thể nói gì nữa? Vốn tối qua ta định mời nàng ăn cơm cùng, nhưng nàng lại nói muốn ăn cùng chị gái.” Vừa nhắc tới Tu Bình Bình, tâm trạng Dương Hạ liền hơi chùng xuống một chút.
Nhưng cũng đỡ rồi.
“Không vui hả con?” “Không sao đâu ba ba, thật ra con cơ bản đã nghĩ thông suốt rồi. Có điều... con sẽ nói chuyện thẳng thắn với nàng. Nếu nàng còn muốn ở bên ta, vậy chúng ta sẽ tiếp tục... Nếu không muốn, vậy thì chia tay thôi. Dù sao sau này... Có ba ba ở bên con đây, con dù cả đời không kết hôn... ba ba chắc chắn cũng sẽ không đuổi con ra khỏi nhà đâu nhỉ?” “Ha ha ha......” “Nữ nhi của ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, ba ba làm sao lại đuổi ngươi đi đâu? Chỉ là......ta cũng không thể một mực độc thân đi? Nếu không......chúng ta chiêu một người con rể tới nhà cũng được.” Tô Dương cười, nói đùa luôn với Dương Hạ.
“Con biết ngay ba ba là tốt nhất mà... nếu con thật sự muốn tìm bạn trai, con sẽ tìm người giống như ba ba vậy.” “Ha ha ha... được, ba ba cũng giúp ngươi tìm thử xem. Có điều, ba ba đẹp trai thế này, trong thời gian ngắn không dễ tìm đâu.” Thấy con gái có vẻ đã nghĩ thông suốt chuyện của Bình Bình, Tô Dương cũng không khỏi thấy nhẹ nhõm.
Hơn nữa xem biểu hiện của Bình Bình, con bé này có lẽ thật sự muốn chia tay với Dương Hạ.
Haizz!
Chia tay thì chia tay thôi, hai đứa con gái ở bên nhau... hắn Tô Dương tuy có thể nghĩ rất thoáng, nhưng trong lòng lão bà Dương Tuyết cuối cùng sẽ có chút khúc mắc.
Nếu thật sự chia tay, ngược lại cũng giải quyết được nỗi lòng này của lão bà.
“Phụt...” “Con đâu có vội tìm, đợi sau khi tốt nghiệp đại học cũng được mà. Biết đâu... kiếp trước con cũng có người yêu, có lẽ một ngày nào đó hắn bỗng nhiên đến tìm con cũng không chừng.” “Ha ha ha, ba ba, ngươi nói có khả năng này không?” “Có lý đó con gái, có khả năng!” Dù sao cũng chỉ là nói đùa, nói thế nào cũng được...
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến trường.
Cùng nhau xuống xe, cùng nhau đi vào phòng học.
Dương Hạ thậm chí còn không đi tìm Tu Bình Bình.
Chỉ nhắn vài câu với nàng trên Wechat mà thôi.
Giống như mọi ngày, Tô Dương và Dương Hạ lại ngồi cùng nhau, cùng nhau đọc sách học bài.
Khi các bạn học trong lớp ngày càng đông, số nam sinh chú ý đến Dương Hạ cũng ngày càng nhiều hơn.
Dương Hạ hiện tại, so với Dương Hạ hồi nghỉ hè, đã có sự khác biệt tương đối lớn!
Trước đó giống như là “giả gái”.
Còn bây giờ... thì lại đầy nữ tính!
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười, mọi chi tiết đều thể hiện rõ ràng sức quyến rũ của một cô gái xinh đẹp.
Hơn nữa nàng còn mặc loại nội y đặc biệt, trông cũng không còn phẳng lì nữa.
Tuy không phải là quá đầy đặn, nhưng trông ít nhất cũng coi như là khá bình thường.
Vì vậy, nàng bây giờ về cơ bản đã trở thành tâm điểm chú ý của các nam sinh trong lớp.
“Bạn học Dương Hạ, trưa nay ta mời ngươi ăn cơm nhé?” Dương Hạ đang đọc sách, nam sinh ngồi bàn trước quay đầu lại, cười hì hì đưa ra lời mời với nàng.
“Xin lỗi, ta không rảnh.” Dương Hạ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt trả lời một câu rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Phụt...” Tô Dương thấy vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hắn quả thật rất khâm phục dũng khí của vị huynh đệ này.
Đừng nhìn Dương Hạ ở trước mặt mình thì nghịch ngợm đáng yêu như thế, nhưng trước mặt nam sinh khác lại là một bộ dạng cao ngạo lạnh lùng.
Nam sinh bình thường muốn bắt chuyện với nàng đều tương đối khó khăn.
Nếu là bạn học cùng lớp thì nàng còn khách sáo một chút, nếu là bạn học lớp khác, nàng có thể sẽ chẳng thèm để ý.
“...” Nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lạnh lùng người sống chớ lại gần của Dương Hạ, bạn học ngồi trước mặt ngượng ngùng cười cười, đưa tay gãi đầu.
Thật ra mọi người đều biết, Dương Hạ này tuy xinh đẹp nhưng không dễ theo đuổi đâu!
Mọi người đều biết Dương Hạ và Tô Dương là anh em, hơn nữa hai người bọn họ tuy hay đi cùng nhau, nhưng rõ ràng không phải bạn trai bạn gái.
Người ta là bạn trai bạn gái thì đều nắm tay, hoặc thỉnh thoảng ôm một chút, hôn một chút gì đó.
Nhưng hai người bọn họ thì dường như không ai nhìn thấy họ như vậy.
Cho nên mọi người đều đoán, hai người bọn họ chỉ đơn thuần là anh em.
Đương nhiên, cũng có người đoán họ là chị em đơn thuần.
Tóm lại là không phải bạn trai bạn gái.
Còn về mối quan hệ cha con của hắn, tự nhiên càng không có ai biết.
Chỉ cần Tu Bình Bình không nói ra ngoài, thì tin rằng sẽ không có người nào khác biết.
...
Chương trình học buổi sáng rất đầy đủ, Tô Dương và Dương Hạ đều vô cùng tập trung.
Đặc biệt là Dương Hạ, nàng hoàn toàn thay đổi so với bình thường!
Bất kể là nghe giảng hay ghi chép, đều đặc biệt chú tâm!
Khiến Tô Dương cũng phải thán phục không thôi.
Trong bất tri bất giác...
Buổi học sáng cứ thế kết thúc.
“Ca ca, chúng ta đi thôi, đi sớm về sớm.” Thầy giáo vừa rời khỏi phòng học, Dương Hạ liền ghé sát vào tai hắn nói nhỏ.
Có điều, dù giọng rất nhỏ, nàng vẫn đổi cách xưng hô thành ca ca.
Nghe mà Tô Dương toàn thân hơi run lên.
Dù sao... Đây là lần đầu tiên Dương Hạ gọi hắn như vậy.
“Ừ, đi!” Tô Dương nghe vậy, cũng không chần chừ, gật đầu rồi vội vàng thu dọn đồ đạc.
“Leng keng!” Bỗng nhiên, điện thoại di động của Dương Hạ reo lên.
Cầm lên xem, thì ra là tin nhắn Tu Bình Bình gửi tới.
“Dương Hạ, trưa nay chúng ta ăn cơm cùng nhau được không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Dương Hạ chần chừ một chút, sau đó trả lời nàng.
“Bình Bình, trưa nay ta có việc, phải đi gấp, chiều tan học được không?”
Ngươi đã không gọi ta là lão công, vậy ta cũng không gọi ngươi là lão bà nữa.
Từ chi tiết xưng hô này, Dương Hạ cũng cảm thấy, Tu Bình Bình xem ra đúng là muốn chia tay.
Nàng cũng muốn biết nguyên nhân cụ thể là gì.
Nhưng mà... trong lòng, nàng cũng không có ý định nhất thiết phải níu kéo gì cả.
Có thể nói chuyện thì nói chuyện, không thể nói chuyện thì chia tay thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận