A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 325: nha đầu này, công tác tính tích cực ngược lại là thật cao

Chương 325: Nha đầu này, tính tích cực trong c·ô·ng việc ngược lại là thật cao.
"Lão c·ô·ng, ngươi thật sự là quá ngoan... Đời này, ta nhất định sẽ đối với ngươi..." Dương Tuyết nghe Tô Dương nói, ánh mắt không khỏi lóe lên.
Cái này tiểu lão c·ô·ng... Thật sự là quá tốt!
Chẳng những nhu thuận nghe lời, hơn nữa còn cường tráng như vậy. Đến được phu quân như vậy, còn mong cầu gì hơn nữa!
"Lão bà, vô luận bất cứ lúc nào... Ta đều sẽ ở bên cạnh người."
Tô Dương quay đầu nhìn Dương Tuyết một cái, trong lòng không khỏi chính là một trận k·í·c·h đ·ộ·n·g.
"Ừ, ngươi cũng phải cố gắng lên, lão bà tự nhiên cũng sẽ không để ngươi quá thanh nhàn."
"Ách..."
"Lão bà nói là để cho ta cố gắng rèn luyện thân thể sao? Ha ha ha..."
"Phốc phốc..."
"Lão c·ô·ng ngược lại thật sự là thông minh, chuyện rèn luyện thân thể... Vậy khẳng định là vô cùng trọng yếu, ngươi nhất định phải cố gắng lên. Dù sao về sau chúng ta cũng còn muốn sinh hài t·ử... Ngươi nhưng phải cho ta cẩn t·h·ậ·n một chút."
Dương Tuyết nghe lời lão c·ô·ng nói, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của hắn.
Trong lúc nhất thời nhịn không được đỏ bừng cả khuôn mặt.
Khẽ vươn tay liền b·ó·p lấy lỗ tai của hắn.
"Khụ khụ khụ..."
"Lão bà tha m·ạ·n·g a, ta... Ta nhất định sẽ cố gắng rèn luyện thân thể, yên tâm đi lão bà."
"C·ắ·t... Biết lão bà lợi h·ạ·i rồi chứ? Hừ..."
Dương Tuyết cười, liền buông lỏng tay nhỏ ra.
Mãi cho đến khi ăn cơm tối, Đông Đông cũng đã ngủ thiếp đi, Dương Hạ lúc này mới trở về nhà.
"Nha đầu ngốc, sao tăng ca lâu như vậy? Việc cần bàn giao đều đã chỉnh lý tốt cả rồi?"
"Hắc..."
"Đúng vậy đó mẹ, con đều đã chỉnh lý xong hết rồi, ngày mai con báo cáo lại với tổng giám đốc một chút, xem xem ai đến tiếp nhận c·ô·ng việc của con, hai giờ đồng hồ là có thể bàn giao tốt."
Dương Hạ cười hì hì lôi kéo tay mẹ, mặt mũi tràn đầy đều là vẻ mặt hưng phấn.
"Đệ đệ con ngủ rồi?"
Nói xong, nàng hướng về phía phòng ngủ chính nhìn một cái.
"Ừ, đệ đệ con đã ngủ, con cũng tranh thủ thời gian rửa tay rồi ăn cơm đi."
"Dạ, con biết rồi mẹ."
Dương Hạ lên tiếng, sau đó vui vẻ đi ăn bữa tối.
Chỉ chốc lát sau, Tô Dương từ phòng ngủ chính đi ra, mặc tr·ê·n người áo ngủ.
"Nha đầu, hôm nay về muộn vậy?"
Nhìn thấy Dương Hạ đang ăn cơm ở phòng ăn, hắn liền đi tới, ngồi ở đối diện với nàng.
"Tự nhiên là phải chỉnh lý việc bàn giao cho ngày mai chứ ạ, ngày kia con phải đi rồi, nên phải chuẩn bị sớm một chút thôi."
"Nha đầu, con vừa đi đã phải muốn một tháng, đến lúc đó cũng gần khai giảng rồi."
"Phốc phốc..."
"Sao? Con đi thì chẳng phải là không có ai quấy rầy..."
Dương Hạ quay đầu hướng phòng ngủ chính liếc một cái, nhỏ giọng nói một câu.
"Khụ khụ khụ..."
Nghe Dương Hạ nói, Tô Dương không khỏi ngượng ngùng cười.
Con gái lớn rồi... Cái gì cũng hiểu!
"Nha đầu ngốc, mặc dù nhà máy này rời nhà cũng không xa, bất quá con mỗi ngày cũng không về được đâu. Cuối tuần nếu như không bận, thì có thể về nhà thăm nhà một chút."
Tô Dương rất rõ ràng, nếu nha đầu này có việc phải bận rộn, khả năng nàng trở về không phải là rất lớn.
Lại nói... Xưởng kia thế nhưng là mới đổi xưởng trưởng.
Rất nhiều khâu đều phải chỉnh đốn lại, cần phải làm rất nhiều việc đây.
"Cái này còn chưa đi đâu mà, đã muốn con về rồi? Ha ha ha... Yên tâm đi Tô Dương, nếu như công việc bận bịu không sai biệt lắm, con khẳng định sẽ về sớm thôi. Con còn phải uống canh mẹ b·ú sữa chuẩn bị cho con chứ..."
Dương Hạ ngược lại nghĩ rất thoáng.
Chỉ đơn giản là chuyện một tháng thôi mà, rất nhanh cũng sẽ trở về.
"Vậy thì được, con đi xa nhà, nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân mình, có thời gian ta sẽ đi thăm con."
"Tốt tốt tốt..."
"Tô Dương, con phát hiện cha càng ngày càng lề mề chậm chạp, ha ha ha... Càng lúc càng giống mẹ con vậy."
"Nha đầu ngốc, con là con gái của ta, ta có thể không quan tâm con sao?"
Tô Dương nói xong, liền đứng dậy.
Cười khoát khoát tay với Dương Hạ, rồi hướng phòng ngủ chính mà đi.
Nha đầu này... Con không về cũng không quan trọng.
Ít nhất vào buổi tối, hắn Tô Dương sẽ được vui vẻ hơn một chút.
"Lão c·ô·ng, lần này con gái không đi theo chúng ta đến M·ô·n·g Thành."
"Biết rồi."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó thì... Chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa? Để lão c·ô·ng bồi em thêm một chút?"
Đợi sau khi thu thập xong, hai người liền rúc vào với nhau nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g.
"Ai..."
"Chờ thêm mấy ngày chắc là không được đâu, chúng ta còn có Tiểu Đông Đông nữa mà, đợi nó lớn thêm một chút nữa thì tốt. Đến lúc đó em có thể cùng anh ở bên ngoài thêm mấy ngày."
"Ừ, vậy cũng đúng..."
Dương Tuyết đưa tay ôm lấy cổ Tô Dương, nói rồi hôn lên.
"Đợi con gái đi đến nhà máy may mặc kia, anh có thời gian rảnh, thì đi thăm nó một chút, biết không?"
"Yên tâm đi bà xã, những chuyện này anh biết cả. Nha đầu này đơn giản chỉ là một kẻ c·ô·ng việc đ·i·ê·n c·uồ·n·g, chỉ cần có chuyện bận bịu, nó chắc chắn sẽ không chủ động về nhà."
"Đúng vậy, nha đầu này cùng ta lúc còn trẻ, thật sự là rất giống."
"Lão bà bây giờ chính là lúc còn trẻ mà... Bằng không, làm sao so với anh thể lực còn tốt hơn chứ?"
"Phốc phốc..."
"Thằng nhóc con, bây giờ em thấy anh càng ngày càng hay trêu chọc lão bà rồi đấy, xem ta thu thập anh như thế nào."
"Đùng!"
Đèn tắt.
Sáng sớm hôm sau.
Không đợi những người khác ăn xong bữa sáng, Dương Hạ liền đã ăn xong rồi rời đi.
Sau đó không lâu.
Tô Dương và Dương Tuyết cũng rời khỏi nhà hướng c·ô·ng ty tiến đến.
"Nha đầu này, tính tích cực làm việc ngược lại là cao thật..."
"Đó là còn gì, bằng không có ai nói nó giống em hồi còn trẻ không?"
"Ừ, đúng vậy... Chỉ cần nó không còn t·h·í·c·h nữ hài t·ử, cố gắng làm việc luôn luôn tốt."
"Khụ khụ khụ..."
Tô Dương nghe vậy, không thể nhịn được cười lên.
"Yên tâm đi tỷ tỷ, hơn một năm qua, Tiểu Hạ vẫn luôn rất nỗ lực làm việc, em thế nhưng là chưa thấy qua nó có cảm giác hứng thú với nữ hài t·ử nào."
"Thế nhưng... Chẳng phải nó đối với nam hài t·ử cũng là không có cảm thấy hứng thú sao?"
Dương Tuyết nói, trong ánh mắt không khỏi ẩn ẩn lộ ra một tia phiền muộn khó nói.
"Bây giờ tâm trí của Tiểu Hạ đều đặt ở bên tr·ê·n c·ô·ng việc đâu, không muốn nói chuyện yêu đương không phải rất bình thường sao? Lại nói... Với con gái chúng ta ưu tú như vậy, nam hài t·ử bình thường sao có thể xứng với nó được?"
"Đúng vậy a, anh nói cũng không sai... Con gái ta x·á·c thực rất ưu tú, có thể xứng với nó nam hài t·ử không nhiều đâu. Dù sao cũng không thể kém Tô Bí Thư của ta được đúng không?"
"Khụ khụ khụ..."
"Đúng đúng đúng, lão bà nói rất đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận