A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 384: đẹp trai ngược lại là đẹp trai, chính là quá già rồi

Chương 384: Đẹp trai thì vẫn là đẹp trai, chỉ là quá già rồi.
Tiệc cuối năm kết thúc đến Tết Nguyên Đán, còn một khoảng thời gian ngắn nữa. Mọi người vẫn bận rộn như cũ, nhưng không khí lễ hội dần dần nồng đậm. Buổi trưa hôm đó.
"Cộc cộc cộc..."
Tô Dương đang bận rộn làm việc trong văn phòng, bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị gõ.
"Mời vào!"
Theo tiếng mở cửa, là Uông Tổng Giám và lão công nàng, Lâm Phong, đến.
"Hoắc! Uông Tả, sao Lâm đại ca lại tới đây?"
Tô Dương vội vàng đứng dậy, đây chính là khách quý hiếm thấy! Từ lần trước giúp bọn họ giải quyết vấn đề tình cảm, Lâm Phong vẫn chưa từng xuất hiện. Không ngờ gần đến Tết Nguyên Đán, hai người vậy mà cùng đến.
"Tô Tổng, lão công ta nhất định phải tới, nói là qua năm mới, đến thăm ngươi."
Uông Tổng Giám nói, rồi đặt quà trên bàn trà.
"Phỉ Phỉ không có ở đây sao?"
"Ừm, buổi sáng không có việc gì, nàng cùng Dương Tổng ra ngoài dạo chơi rồi."
"À......"
"Tô Tổng, đã lâu không gặp."
Lâm Phong thấy Tô Dương, mỉm cười gật đầu, cũng khách khí chào hỏi.
"Đến rồi à Lâm đại ca, Uông Tả, mời ngồi."
"Tô Tổng, ta phải đến nhìn chằm chằm vào công đoạn cuối cùng của sản phẩm, mong là bán chạy trong khoảng thời gian Tết này."
Uông Tổng Giám đưa lão công đến văn phòng Tô Dương, liền định rời đi. Gần đây nàng làm việc rất bận, không có thời gian ngồi xuống tán gẫu. Hơn nữa, nàng với Tô Dương bình thường liên hệ rất nhiều, cũng không cần để ý những nghi thức xã giao này.
"Được thôi, Uông Tả cứ đi bận việc đi."
"Đến rồi à Lâm đại ca, ngồi đi."
Chào hỏi Lâm Phong ngồi xuống, Tô Dương liền đến chỗ máy pha cà phê, chuẩn bị pha cho hắn một ly cà phê mới xay.
"Lâm đại ca, nghe nói viết tiểu thuyết của ngài thu nhập cũng không tệ lắm?"
"Hại! Tạm được......Chỉ là ngồi lâu quá."
"Đại ca viết thể loại tiểu thuyết nào, ta thỉnh thoảng cũng đọc tiểu thuyết, chỉ là xem miễn phí trên Cà Chua, thỉnh thoảng cũng xem mấy đoạn kịch ngắn."
"Ta chủ yếu viết truyện huyền huyễn truyền thống."
"A, ta thích nhất cũng là loại tiểu thuyết này! Ví dụ như gần đây ta vẫn đang đuổi......"
"Trùng hợp vậy sao? Ngươi đang đuổi truyện của ta đấy."
"......Ai yêu, thật đúng là khéo, ta vậy mà gặp mặt tác giả tiểu thuyết ta đang đọc!"
Tô Dương nói, không khỏi hào hứng. Pha cà phê xong, thêm sữa và đường, sau đó bưng đến.
"Đến này đại ca, uống ly cà phê."
"Cảm ơn Tô Tổng......Tô Tổng thật khách khí."
"Lâm đại ca khách khí quá, ngài cứ gọi ta Tô Dương là được......Làm quen rồi thì sau này sẽ là bạn tốt, đúng không?"
"Được được, vậy ta gọi cậu Tô Dương nhé."
Lâm Phong lại không hề khách sáo, thế là cũng gọi thẳng tên.
"Hai người hàn huyên một hồi, càng nói chuyện càng vui vẻ.
"Lâm đại ca, anh đợi một lát, tôi lấy ít đồ cho anh."
Nói rồi, Tô Dương cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại cho trưởng phòng nhân sự công ty phần mềm, Lý Lam. Cô gái này tuy nói là trưởng phòng nhân sự, nhưng đồng thời cũng là thư ký của Tô Dương.
"Lý Lam, tôi cho cô một bộ số đo, cô xuống trung tâm thương mại dưới lầu, lấy mấy bộ nam trang."
"Vâng Tô Tổng."
Tô Dương nhìn quần áo Lâm Phong mặc, thật sự có chút đơn điệu. Không biết có phải Uông Tổng Giám bận quá không, dường như không có thời gian giúp lão công chỉnh tề một chút.
"Đến này Lâm đại ca, anh đứng lên, tôi đo cho anh."
Tô Dương nói, đứng dậy tìm một cái thước dây trong ngăn kéo bàn làm việc của mình. Dù sao hiện tại làm trang phục, Tô Dương đối với mấy thứ này đã xem như rất chuyên nghiệp.
"Ách......"
"Tô Dương, cậu muốn tặng quần áo cho tôi?"
"Đúng vậy Lâm đại ca, chỗ tôi chuyên may quần áo mà, tặng mấy bộ có gì lạ đâu? Ha ha ha...... Đại ca đừng chê là được."
Tô Dương nói, liền tiến lên đo cho Lâm Phong.
"Ôi chao...... Thật sự cảm ơn Tô Dương."
"Lâm đại ca khách khí quá."
"Đúng rồi, cái đơn thuốc bổ kia còn dùng chứ?"
"Đúng vậy Tô Dương, may mà có đơn thuốc này......Thật sự rất đa tạ cậu."
Lâm Phong nghe vậy, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ cảm kích nồng đậm.
"Hai người hiện tại...... Rất tốt chứ?"
"Đúng vậy, rất tốt...... Dù sao Tiểu Phù hiện tại đối với tôi rất hài lòng, khụ khụ khụ......"
Lâm Phong nói, trên mặt có chút ngượng ngùng.
"Hài lòng là tốt rồi, đại ca cứ tiếp tục dùng là được, dù sao thứ này có thể dùng lâu dài, đối với thân thể rất tốt. Hiện tại tôi cũng dùng......"
"Cậu còn trẻ như vậy mà đã dùng cái này?"
Lâm Phong nghe vậy, không khỏi ngẩn người.
"Đại ca, anh biết đấy...... phụ nữ 30~40 tuổi, rất lợi hại."
"Ách......"
"Đúng đúng đúng, Tô Dương huynh đệ nói rất đúng, ta xác thực cũng thể nghiệm được."
Lâm Phong liên tục gật đầu, rất là đồng ý. Hơn nữa...... Dung mạo và dáng người của Dương Tổng, càng là cực phẩm trong nữ nhân! Để Tô Dương tuổi còn nhỏ đã dùng đến bài thuốc bổ này, nghĩ lại cũng là bình thường!
"Ha ha ha......"
"Vậy hả? Vậy thì dùng tốt vào, dùng lâu dài đi."
"Cộc cộc cộc......"
Hai người đang nói chuyện, Lý Lam gõ cửa đi vào.......
"Đây rồi Lý Lam, theo số đo này, chúng ta lấy mấy bộ nam trang ×× vừa ra mắt, mỗi loại màu sắc một bộ, bảo quản lý thương thành nhớ vào trương mục của tôi."
"Vâng Tô Tổng, hiểu rồi."
Lý Lam mỉm cười gật đầu, cầm số đo Tô Dương viết xong rồi rời đi.
"Tô Dương huynh đệ, cậu thật sự quá khách khí."
"Có gì đâu...... Sau này chúng ta đều là bạn bè."
"Lâm đại ca, uống cà phê......"
"Cộc cộc cộc, c-k-í-t...t...t......"
Lý Lam vừa đi, Dương Hạ gõ cửa đi vào.
"Tô Dương......"
"À, em bận à? Vị này là?"
"Đây là lão công của Uông Tổng Giám, Lâm Phong, đến nói chuyện."
"Lâm Phong đại ca, vị này là Dương Hạ, con gái của Dương Tổng."
"À...... chào cô chào cô......"
Trong mắt Lâm Phong, rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm. Cô bé này, dáng dấp thật xinh đẹp! Thật không khác gì mẹ nàng!
"Tô Dương, em không có chuyện gì, vậy em về chỗ Tiểu Phù xem sao, nàng bảo em viết cái văn án."
"À à, vậy được thôi đại ca......Lát nữa em bảo Lý Lam đưa quần áo đến văn phòng của Uông Tổng Giám."
"Được được, cảm ơn Tô Dương huynh đệ."
Nói xong, Lâm Phong rất nhanh rời khỏi văn phòng Tô Dương. Dù sao Tô Dương là lãnh đạo công ty, bận rộn là chuyện bình thường, nên hắn cũng không tiện chờ lâu.......
"Đây là lão công của Uông Tổng Giám à, dáng dấp vẫn được đấy chứ, cũng coi như một lão soái ca."
"Ừm, đúng vậy, vẫn rất đẹp trai."
Tô Dương cười véo mũi Dương Hạ.
"Đẹp trai thì vẫn là đẹp trai, chỉ là quá già rồi......"
"Đúng rồi Tô Dương, giúp em lên kế hoạch cho công ty chi nhánh trang phục trẻ em đi?"
"Hả?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận