A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 388: chuẩn bị tách rời trang phục trẻ em nghiệp vụ

Chương 388: Chuẩn bị tách riêng nghiệp vụ trang phục trẻ em
Bây giờ Trương Minh đã làm tổ trưởng hạng mục, dưới tay mang theo một tổ hạng mục. Có lẽ là do quan hệ của Tô Dương, cũng có lẽ do Lý Phỉ Phỉ bồi dưỡng, cũng có lẽ do năng lực cá nhân hắn, dù sao hiện tại hắn rất được Triệu Thanh Sơn thưởng thức. Mấu chốt cũng ở chỗ bản thân hắn vô cùng cố gắng! Bây giờ còn chưa tốt nghiệp, cũng đã bắt đầu dẫn dắt tổ hạng mục.
"Trương Minh, cha mẹ ngươi vẫn còn chưa qua đây giúp ngươi chăm sóc Phỉ Phỉ?"
"Trước đó đều là mẹ của Phỉ Phỉ chăm sóc, cha mẹ ta hai ngày nữa sẽ tới, ha ha ha...... sắp rồi."
"Kỳ thật cũng không cần chăm sóc nhiều lắm đâu, hiện tại em đi làm bình thường cũng không có vấn đề gì."
Lý Phỉ Phỉ cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng của mình.
"Ừm, càng về sau, càng cần người chăm sóc."
Nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người, Tô Dương không nhịn được bật cười.......
Buổi sáng Tô Dương cùng Dương Tuyết đi mở một cuộc họp báo cáo công việc của các bộ phận, đợi lúc kết thúc, thì đã hơn mười một giờ trưa.
"Con bé này quản lý bộ phận sản xuất, càng ngày càng nhẹ nhàng."
Cùng Tô Dương cùng nhau về tới phòng làm việc của mình, Dương Tuyết không nhịn được cảm khái một câu.
"Đó là, nha đầu này thật đúng là không đơn giản đâu, có Triệu Thanh Sơn dẫn đội giúp nó khai thác hệ thống, nó thật sự là càng ngày càng nhẹ nhàng."
"Đúng vậy a......"
"Đúng rồi lão bà, theo ta thấy, hiện tại mảng quản lý sản xuất, có thể chọn một người năng lực mạnh từ trong bộ môn để nhấc lên làm tổng giám đốc là đủ rồi. Về phần Tiểu Hạ, ta thấy hay là để nàng làm phó tổng giám đốc đi? Đem một ít c·ô·ng việc của ngươi phân ra cho nàng làm, tỉ như mảng nghiệp vụ trang phục trẻ em có thể phân ra trước...... Lại nói, có ngươi nhìn chằm chằm, cũng không có gì phải lo lắng."
Tô Dương ngược lại rất hi vọng Dương Hạ có thể từng bước thực hiện giấc mộng tổng giám đốc của nàng. Bây giờ c·ô·ng ty trang phục trẻ em còn chưa thành lập, nhưng có thể giao nghiệp vụ cho nàng làm trước. Có lão bà Dương Tuyết ở bên chỉ điểm, chắc hẳn sẽ không có vấn đề lớn gì. Hơn nữa bây giờ là năm tư đại học, thời gian rảnh cũng càng ngày càng nhiều.
"Lão c·ô·ng, ngươi nói không sai!"
"Kỳ thật gần đây ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nghĩ xem làm sao để Dương Hạ p·h·át huy năng lực lớn hơn. Bây giờ nó cứ ở mãi trong bộ phận quản lý sản xuất, thật có chút lãng phí. Ta đang nghĩ có nên sớm một chút đem nghiệp vụ trang phục trẻ em tách ra hay không."
Dương Tuyết ngược lại cũng đã cân nhắc như vậy, chỉ là còn chưa bắt đầu hành động. Bây giờ nhìn tình huống của con gái...... bước này x·á·c thực phải mau c·h·óng thực hiện.
"Ừm, cũng được, vậy dứt khoát trực tiếp thành lập c·ô·ng ty trang phục trẻ em, đem nghiệp vụ tách ra khỏi tổng bộ. Đương nhiên, chỉ cần làm sao để không lãng phí tài nguyên thì hoàn toàn không có vấn đề gì."
Nhìn lão bà cũng nghĩ như vậy, Tô Dương không khỏi hưng phấn lên. Tách ra một mảng nghiệp vụ thì lão bà khẳng định sẽ nhẹ nhõm hơn một chút. Không thể k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g Dương Hạ. Đừng nhìn nó chỉ là sinh viên năm tư, nhưng năng lực của nó còn xa mới là điều học sinh bình thường có thể so sánh.
"Hai người các ngươi còn t·h·i nghiên cứu sinh không?"
"Ách......"
Nghe Dương Tuyết hỏi, Tô Dương không khỏi k·é·o khóe miệng. Với tình hình hiện tại, còn t·h·i nghiên cái gì nữa?! Đối với hắn và Dương Hạ, hiện tại đang làm sản nghiệp của nhà, trình độ cao thấp một chút thì sao?
"Không t·h·i, nếu không phải ta khuyên, Tiểu Hạ đến đại học cũng không muốn học nữa nha. Cho dù sau này có t·h·i thì cũng phải thi nghiên cứu sinh tại chức ngành trang phục, bằng không làm sao có nhiều thời gian như vậy để học?"
"Ừm...... tốt, ủng hộ các ngươi."
Dương Tuyết rất ủng hộ quyết định này. Dù sao ngành nghề không giống nhau, không cần t·h·i nghiên cứu sinh máy tính. Hơn nữa sự nghiệp của hai người đã bắt rễ nảy mầm trong ngành trang phục.
"Vậy được, vậy chúng ta thành lập c·ô·ng ty trang phục trẻ em đi, ta xem phải làm sao để tách khối nghiệp vụ này ra, giao cho Tiểu Hạ quản lý. Vậy cứ để nó làm phó tổng giám đốc đi....... Bất quá, lão c·ô·ng, ngươi phải để mắt tới nó nhiều hơn, đừng để nó kiêu ngạo tự mãn."
"Yên tâm đi lão bà, Tiểu Hạ trước mặt chúng ta thì nghịch ngợm một chút, nhưng nó lại không hề kiêu ngạo, luôn rất an tâm."
"Ừm......"
"Vậy được, cứ quyết định vậy đi, ta xem làm sao chia tách, sau đó chúng ta nhanh c·h·óng tổ chức hội nghị."
"Tốt, Dương Tổng!"
Rất nhanh, hai người đã cơ bản quyết định việc này.......
"Cộc cộc cộc......"
"Mời vào!"
Theo tiếng mở cửa, Lý Lam mang theo mấy hộp đồ ăn đi vào.
"Dương Tổng, Tô Tổng, cơm trưa của hai vị."
Bây giờ Lý Phỉ Phỉ mang thai, cho nên những việc cần vận động thì tạm thời giao cho Lý Lam. Dù sao Lý Lam cũng là thư ký của Tô Dương, làm những việc này cũng rất bình thường.
"Được, cảm ơn Lý Lam."
"Tô Tổng kh·á·c·h khí......"
Nói rồi, Lý Lam Tu nở nụ cười, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
"bộp bộp bộp......"
Lý Lam vừa đi, Dương Hạ đã mang theo cơm trưa của mình đến.
"Hi hi...... cha mẹ, con muốn ăn cùng mọi người."
"Tới đây, ăn cùng nhau......"
Nhìn bộ dáng nghịch ngợm vui vẻ của con gái, Dương Tuyết không khỏi dịu dàng vuốt tóc Dương Hạ.
Rất nhanh...... Một nhà ba người đã ngồi quây quần cùng nhau.
"Mẹ, mẹ lại sắp xếp cho con làm thêm việc gì đi? Tỉ như cho con kiêm thêm chức tổng giám đốc bộ phận khác gì đó?"
Dương Hạ vừa ăn, vừa cười hì hì nhìn Dương Tuyết. Việc quản lý bộ phận sản xuất càng ngày càng nhẹ nhàng, nó cảm thấy càng p·h·át không có gì thú vị.
"Nha đầu ngốc, đúng là không chịu ngồi yên mà......"
"Hắc, đó là đương nhiên."
"Được rồi, vừa rồi mẹ và ba con đã bàn bạc, chúng ta định tách riêng mảng trang phục trẻ em, thành lập một c·ô·ng ty đ·ộ·c lập."
"Thật?!"
Nghe Dương Tuyết nói, Dương Hạ lập tức hưng phấn lên.
"Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!"
"Mẹ, vậy khi nào chúng ta tách nghiệp vụ trang phục trẻ em? Cụ thể làm thế nào? Nhanh nhanh...... nhanh nói cho con biết đi, ha ha ha......"
"Con nha đầu ngốc này, mẹ với cha con vừa mới nói chuyện xong, con đã tới. Đừng nóng, đợi mẹ nghĩ xem đã."
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái, Dương Tuyết không nhịn được cười.
"Đừng mà mẹ, bây giờ chúng ta thảo luận luôn đi......"
"Được, vậy con có ý kiến gì không?"
"Đương nhiên là có rồi, để con cho mẹ xem cái này."
Dương Hạ nói, trực tiếp buông đũa xuống, lấy điện thoại di động ra định gửi tài liệu cho mẹ.
"Phốc phốc......"
"Nha đầu, ăn cơm trước...... ăn xong rồi mẹ xem, rồi cùng nhau trò chuyện kỹ hơn có được không?"
Dương Tuyết nhẹ nhàng vỗ tay con gái, thúc giục nó ăn cơm.
"Ách...... được ạ được ạ, ăn cơm trước, hắc hắc......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận