A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 120: cha mẹ, tóc của các ngươi đều trắng......

Chương 120: Cha mẹ, tóc của các ngươi đều trắng......
“Dương Dương, Tiểu Tuyết hiện tại đã lớn hơn ngươi 18 tuổi rồi đó......” Lão mụ kéo tay Tô Dương, không nhịn được nói ra.
Nhi tử trùng sinh trở về...... Nhưng bây giờ hắn mới 19 tuổi, còn Tiểu Tuyết đã ba mươi sáu, ba mươi bảy...... tuổi tác không được hợp nhau cho lắm.
“Ân, đúng vậy mẹ, Tiểu Tuyết hiện tại lớn hơn ta...... ta đây không phải sống hai đời thôi.” Tô Dương ngượng ngùng cười cười, khẽ gật đầu.
Lão mụ cái gì cũng rõ ràng cả, chuyện tuổi tác này muốn giấu diếm cũng không gạt được. Hơn nữa, trước mặt còn có một cô em gái cùng tuổi đi theo nữa chứ.
“Lão già đừng có nói lung tung! Chỉ cần con trai trở về là được, quản Tiểu Tuyết lớn hơn nó bao nhiêu tuổi! Hai đứa nó trước kia đã từng ở bên nhau được, thì bây giờ cũng có thể ở bên nhau! Chỉ cần hai đứa nó vui vẻ là được, bà đừng có lo nhiều như vậy!” Thấy lão mụ có vẻ còn muốn nói gì đó, lão ba một bên trực tiếp khoát tay, căn bản không muốn để cho bà nói thêm những lời thừa thãi đó.
“Không nói, không nói......”
“Dương Dương trở về là tốt rồi......” Lão mụ nghe vậy, cũng không nói gì nữa.
Bà cũng biết, bạn già nói xác thực là đúng. Dương Dương sống lại một lần, cuối cùng cũng tìm được Tiểu Tuyết, tìm được cái nhà này...... nếu không phải duyên phận thâm hậu, làm sao có thể tìm tới đây chứ?! Nếu duyên phận đã thâm hậu như thế, vậy thì tùy duyên đi! Hết thảy thuận theo tự nhiên, như vậy mới là tốt nhất.......
Dần dần, bầu không khí giữa ba người trở nên dễ dàng hơn. Nhị Lão trải qua một trận khóc lớn xong, bao nhiêu năm uất ức dồn nén như thể đều tiêu tan hết cả. Giống như mây đen đầy trời, trải qua một trận mưa gió xong, biến thành trời quang mây tạnh!
“Dương Dương, em gái con nói, các con gặp nhau ở trong sân trường à?”
“Đúng vậy ạ mẹ, may mắn là em gái gặp được con...... nếu không thì con còn tìm không thấy mọi người đâu.” Tô Dương mỉm cười gật gật đầu, vừa uống ngụm nước mật ong mà lão mụ pha cho.
“Cha mẹ, tóc của hai người đều bạc trắng rồi......” Nhìn mái tóc bạc trắng của cha mẹ, không cần đoán cũng biết bọn họ đã khổ sở thế nào trong mười tám mười chín năm qua. Nếu không thì người mới 60 tuổi, sao tóc lại bạc trắng thế này. Trông còn tang thương hơn so với những người cùng lứa......
“Không sao...... không sao......”
“Cha mẹ tuổi cao rồi, tóc bạc là chuyện rất bình thường mà......”
“Cha mẹ, hai người nhìn xem này......” Ba người đang trò chuyện thì Tô Hân mặc quần áo mới đi ra từ trong phòng. Từ trên xuống dưới, tất cả đều là quần áo mà Tô Dương đưa cho cô.
“Hả?!”
“Tiểu Hân, quần áo này từ đâu ra thế?” Lão mụ nhìn Tô Hân, trên mặt không khỏi mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Anh trai con tặng cho con đó...... anh ấy tặng cho con rất nhiều quần áo luôn. Bất quá...... kỳ thật quần áo này cũng là chị dâu tặng cho con, hắc hắc......” Tô Hân đi nhẹ nhàng trước mặt cha mẹ để cho họ ngắm quần áo của mình, vừa vui vẻ giải thích.
“Tiểu cô, lát nữa dì dẫn con đi lấy quần áo, mắt thẩm mỹ của anh trai con không được tốt lắm......” Dương Hạ một bên nhìn quần áo của Tô Hân, một bên khẽ lắc đầu. Quần áo này tuy không tệ, nhưng rõ ràng là không phải hàng tuyển chọn cẩn thận! Cái tên "lão t·h·iết" này cũng thật là! Đến cả với em gái của mình cũng không nỡ hay sao?!
“Không cần đâu dì Dương Hạ, con cảm thấy quần áo này rất đẹp mà...... những bộ quần áo đắt tiền quá, là do con không cho anh ấy lấy đó.” Đối với Tô Hân mà nói, quần áo mà anh trai tặng đã trị giá mấy vạn tệ rồi, như vậy là đã quá là ghê gớm rồi! Hơn nữa...... Khi anh trai tặng quần áo cho cô, cô còn chưa biết học trưởng kia lại là anh trai “ruột” của mình!
“Không nên, không nên......”
“Tiểu cô, đợi lát nữa dì dẫn con đi làm quen với bạn tốt của dì, cùng nhau giúp con chọn thêm đồ nhé. Còn nữa...... giúp ông bà cũng chọn một ít quần áo.” Dương Hạ không nói gì thêm, khoát khoát tay, trực tiếp thay mặt tiểu cô đưa ra quyết định.
“Ha ha ha......”
“Đi đi em gái, cứ để cho Dương Hạ giúp em chọn đi, chọn cho cha mẹ nữa, con bé này mắt thẩm mỹ rất độc đáo đấy.” Tô Dương cười gật gật đầu, hướng Dương Hạ giơ ngón tay cái lên. Không tệ! Con bé này biểu hiện ngược lại rất hiểu chuyện.
“Đừng, đừng mà, không cần đâu......”
“Chúng ta có quần áo mặc rồi...... con bé ngốc này, đừng có để anh trai với chị dâu tốn tiền mua quần áo cho con nữa......” Lão mụ nghe vậy, vội vàng khoát tay với Tô Hân, trong ánh mắt lộ ra một tia tức giận. Anh trai con vừa mới trở về...... sao có thể để nó mua quần áo cho con được chứ?! Thật là không hiểu chuyện!
“Bà ơi, đừng lo lắng...... nhà cháu chuyên bán quần áo mà, tiểu cô mặc mấy bộ này là do cháu lấy ở cửa hàng nhà mình, không mất tiền đâu ạ.” Dương Hạ cười nhìn về phía bà nội, giọng điệu rất ôn nhu, hiểu chuyện. Đồng thời cũng tràn ngập sự hào phóng khó nói thành lời!
“A, Tiểu Tuyết mở tiệm bán quần áo à?”
“Đúng ạ bà ơi, tiệm bán quần áo của mẹ cháu lớn lắm đó ạ, tiểu cô mặc những bộ quần áo này đều là do nhà cháu sản xuất, không tốn tiền đâu.”
“Mẹ, chị dâu con là mở công ty server, đây là công ty lớn đó......” Tô Hân cũng cười hì hì gật gật đầu, mặt đầy tươi cười.
“Nha......” Lão mụ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, liền không nói gì nữa.......
“Leng keng!” Vừa qua mười một giờ trưa, Dương Tuyết gửi tin nhắn Wechat đến.
“Lão c·ô·ng, tình hình thế nào rồi? Đã nhận nhau với cha mẹ chưa?” Đối với tình hình tiến triển, Tô Dương còn chưa kịp nhắn tin cho nàng, cho nên hiện tại nàng vẫn chưa rõ lắm.
“Mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi! Anh và cha mẹ đã nhận nhau rồi...... mà anh cũng bỗng nhiên khôi phục lại không ít ký ức, hiện tại bọn họ đã xác nhận thân phận của anh. Bây giờ chúng ta đang trò chuyện, mọi người đều rất vui vẻ. Đúng rồi...... Lão bà, cha mẹ bọn họ đều rất muốn gặp em, bây giờ em họp xong chưa?” Sau khi Tô Dương nhắn tin cho Dương Tuyết xong, tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người.
“Lão c·ô·ng, em họp xong rồi. Vậy...... em đặt một nhà hàng nhé, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên?”
“Được, không vấn đề gì! Vẫn là bà xã chu đáo nhất ( hôn, ôm )!” Trả lời tin nhắn xong, Tô Dương nhìn về phía cha mẹ.
“Cha mẹ, Tiểu Tuyết đang đặt nhà hàng rồi, lát nữa cả nhà chúng ta cùng nhau ra ngoài tụ một bữa cơm đi ạ.”
“Cái này......” Lão mụ có chút do dự nhìn thoáng qua bạn già, bà vẫn không nỡ để con trai với con dâu tiêu tốn quá nhiều tiền.
“Được được, vậy thì tụ một bữa đi......” Lão ba ngược lại nghĩ thông suốt, không chút do dự liền gật đầu.
Chỉ chốc lát sau...... Dương Tuyết gửi tin nhắn tới.
“Lão c·ô·ng, em đặt nhà hàng xong rồi, ngay tại khách sạn Mùa Xuân không xa công ty, phòng 301...... em đến đó luôn, mọi người bây giờ cũng xuất phát đi?”
“Được rồi bà xã, chúng ta xuất phát ngay đây......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận