A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 50: Ta và mẹ ngươi giao lưu tin tức, nên ngươi nhìn

Chương 50: Ta và mẹ ngươi giao lưu tin tức, nên ngươi nhìn Rất nhanh, Dương Tuyết gửi tin nhắn trả lời Tô Dương. “Lão c·ô·ng, sao ta thấy quan hệ giữa Tiểu Hạ và cô bé kia có gì đó không bình thường vậy? Chẳng lẽ nàng thích cô bé kia sao ( phiền muộn )?” Ờ...... Tô Dương không khỏi ngẩn người. Đại tỷ tỷ quả nhiên có sức quan s·á·t hơn người! Không ngờ lại nhanh chóng p·h·át hiện ra manh mối. “Chắc là không đâu? Ta thấy hai đứa như khuê m·ậ·t không hơn...... Được rồi, ta sẽ để ý quan s·á·t thêm. Lão bà, em tranh thủ ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi, anh nhớ em lắm ( hôn ).” “Ừ, được rồi lão c·ô·ng, em cũng nhớ anh, mọi người mau ăn cơm đi ( ôm, hôn ).” “Lão t·h·iết, mẹ ta nói gì không?” Lát sau, Dương Hạ nhìn Tô Dương, nhỏ giọng hỏi, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Thậm chí còn định với tay lấy điện thoại của hắn. “À, bảo cô Tu Bình Bình xinh xắn lắm, bảo chúng ta tranh thủ ăn cơm thôi.” Thấy Dương Hạ định lấy điện thoại, Tô Dương vội cất vào túi. Trẻ con không nên xem lung tung......Đây là ta và mẹ ngươi bí m·ậ·t giao lưu đấy! Chúng ta thân m·ậ·t gọi nhau lão c·ô·ng lão bà như thế, con xem có ngượng không? “Chỉ nói thế thôi à?” “Ừ, chị vừa xuống máy bay, còn chưa ăn gì mà...... Con muốn chị nói gì nữa?” Tô Dương nhịn cười, đưa tay bưng cốc nước lên. “À, con hỏi vậy thôi, ha ha ha......” Chẳng bao lâu sau...... Các món vừa gọi lần lượt được mang lên. “Ba! Đến đây bảo bối ăn cơm nào.” Dương Hạ quay sang hôn Tu Bình Bình một cái, rồi nháy mắt đắc ý với Tô Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ tự hào và hưng phấn. “Tốt lão c·ô·ng......” “Đưa đây, để ta xem chú nói chuyện phiếm gì với mẹ ta, ta muốn xem lão mụ nói về Bình Bình thế nào.” Ăn xong đi ra khỏi quán, Dương Hạ khoác vai Tô Dương, ghé sát lại nói nhỏ. Có điều nàng thấp hơn Tô Dương nửa cái đầu, nên ôm vai có hơi với. “Đừng đừng, đừng nghịch! Mẹ có nói gì đâu......” Tô Dương vội ôm c·h·ặ·t điện thoại, nhất định không cho nàng xem. Chat thân m·ậ·t với Dương Tuyết như thế......Nếu Dương Hạ thấy được, thật có chút ngượng ngùng. “Lão t·h·iết, sợ gì chứ? Vừa rồi con còn dám thân Bình Bình trước mặt chú kia kìa...... Chú là đàn ông, sao còn e thẹn hơn cả con gái thế! Mau đưa cho con xem!” Giờ Dương Hạ chỉ quan tâm ý kiến của lão mụ về Tu Bình Bình thôi, nàng sợ nhất là lão mụ không đồng ý. “Con thật muốn xem?” “Đương nhiên, đừng lằng nhà lằng nhằng, đưa con nhanh......” “Được được, con chờ chút.” Xem thì xem, con đã không thấy ngại, ta còn quản gì nữa! Tô Dương vừa mở máy, đã bị Dương Hạ giật lấy. Lát sau...... “Xí, ác thảo! Cho chú......” Dương Hạ cũng không xem nhiều, chỉ liếc qua hai đoạn chat gần nhất, rồi t·r·ả điện thoại lại cho Tô Dương. Chỉ là...... Mặt nàng quả thực hơi mất tự nhiên. Một là lão mụ quả thật không muốn nàng thích con gái! Hai là lão mụ và Tô Dương nói chuyện...... quả thật mập mờ, nàng không ngờ quan hệ của hai người họ lại p·h·át triển nhanh đến thế! Dường như không thua gì nàng và Tu Bình Bình! Sau khi t·r·ả điện thoại cho Tô Dương, nàng đến bên Tu Bình Bình, ôm lấy vai cô. Hơn nữa còn cố ý ghì ch·ặ·t vào n·g·ự·c. Như muốn ngầm thể hiện thái độ và kháng nghị với Tô Dương. “”Nhìn vẻ mặt Dương Hạ, Tô Dương chỉ biết thở dài. Thật ra chuyện này...... Chú mày thấy rất thoáng, còn ủng hộ con ấy chứ. Chỉ là chuyện bên mẹ con...... Ta tạm thời chưa biết nói sao....... Rời khỏi quán ăn, ba người lên xe về trường. “Đinh Linh Linh......” Điện thoại Tô Dương rung. Nhấc lên xem, hóa ra lão ba gọi tới. “Alo? Cha ạ.” “Dương Dương à, con sắp được nghỉ hè chưa?” “Vâng, sắp rồi cha, sao ạ? Cha nói đi......” “Ngày kia cha muốn đi Giang Thành một chuyến, bạn học đại học tổ chức cái tốt nghiệp 20 năm tròn...... Bạn bè mời, không đi cũng không t·i·ệ·n.” Lão ba Tô Dương là người hiền lành, từ sau khi cưới vợ thì cơ bản không rời khỏi cái huyện thành nhỏ. Giờ bạn bè đại học tổ chức gặp mặt kỷ niệm 20 năm ra trường, cũng muốn đi đây đó cho khuây khỏa. “Vậy cha cứ đi họp lớp đi, ngày kia khi nào đến? Con ra đón.” “Để cha mua vé xong rồi cha báo cho con sau.” “Dạ vâng cha......” Tô Dương định kể cho cha nghe về kế hoạch nghỉ hè, nhưng nghĩ lại thôi. Chờ cha đến rồi nói sau....... Về đến trường, Dương Hạ và Tu Bình Bình nhanh chóng biến mất tăm. Tô Dương thì một mình về phòng học. Giờ còn sớm, chưa đến giờ lên lớp chiều nên chưa có bạn nào đến. “Lão bà, em ăn cơm chưa ( ôm )? Bọn anh ăn xong rồi, vừa về đến phòng học.” Lát sau...... Dương Tuyết nhắn tin lại. “Ừ, lão bà vừa ăn xong, giờ em đến c·ô·ng ty, về rồi mình nói chuyện sau, ngoan ( hôn )......” “Dạ vâng lão bà.” Nhận được tin nhắn, Tô Dương có chút phiền muộn. Dương Tuyết bôn ba bên ngoài, thật là vất vả! Còn hắn thì chẳng giúp gì được...... Sắp đến kỳ nghỉ, hắn quyết định sẽ làm tốt ở c·ô·ng ty một thời gian, học hỏi thêm! Không lâu sau...... Dương Hạ trở lại. “Lão t·h·iết đang nghĩ gì thế? Mẹ con mới đi làm ngày đầu tiên......” Nàng cứ nghĩ Tô Dương đang nhớ mẹ nàng, dù sao lão c·ô·ng lão bà nghe thân t·h·iết thế kia, như kiểu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt ấy. “Ờ......” Tô Dương cười ngượng, không t·r·ả lời. Con nhóc này nghĩ cũng không sai, ta đang nhớ mẹ con đấy. Người phụ nữ trưởng thành có sức quyến rũ như vậy, ước gì ngày nào cũng dính lấy nàng, xa nhau thì nhớ là phải. Với lại......Phải đến ngày kia mới gặp lại được...... Thật là t·r·ố·ng vắng tịch mịch lạnh lẽo! “Lão t·h·iết, chuyện của chú với mẹ ta, ta giờ hết lòng ủng hộ chú luôn đấy...... Chuyện của ta với Tu Bình Bình, chú cũng phải ra sức khuyên mẹ ta nhé? Vì hạnh phúc cả đời của ta, chú không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?!” Dương Hạ ghé sát, nói nhỏ. Nàng biết rõ, quan hệ giữa Tô Dương và lão mụ chắc chắn sâu đậm. Sâu đến đâu thì nàng không tiện hỏi. Nhưng bảo Tô Dương giúp nàng thuyết phục lão mụ, chắc chắn sẽ rất hiệu quả. “Ta biết Lão t·h·iết, thật ra ta rất mong con được hạnh phúc, dù sao chúng ta không chỉ là anh em, mà còn là người một nhà mà lị...... Nhưng ta cũng không biết khuyên có được không nữa.” “Chú cứ cố hết sức là được, cùng lắm sau này con gọi chú là chú cũng được......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận