A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 37: Thừa dịp hiện tại không ai, phải hảo hảo mà khi dễ hắn một

Chương 37: Thừa dịp hiện tại không ai, phải hảo hảo mà k·h·i· ·d·ễ hắn một chút.
Cơm nước xong xuôi, Tô Dương lấy ra một quyển sách về kiến thức căn bản ngành nghề trang phục, chăm chú xem. Vì có thể nhanh c·h·óng trợ giúp Dương Tuyết, hắn quyết tâm dùng nhiều thời gian hơn để học tập kiến thức về phương diện này.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua. Trong lúc vô tình cũng nhanh đến 8 giờ.
“Leng keng!”
Tô Dương cầm điện thoại di động lên xem, nguyên lai là tin nhắn Dương Hạ gửi tới.
“Lão t·h·iết, mẹ ta đang sốt ruột, ta đoán chừng phải khoảng chín giờ mới có thể về, giúp ta giải t·h·í·c·h với lão mụ nha.”
“Không có việc gì, mụ mụ ngươi hiện tại đang họp ở c·ô·ng ty, nàng trong thời gian ngắn còn chưa về được. Ta nói với nàng, ngươi đi thư viện học, muốn về muộn một chút......”
“Tốt, cảm tạ Lão t·h·iết, p·h·át cho ngươi tấm hình xem. Th·e·o tin nhắn, Dương Hạ gửi cho Tô Dương một tấm hình.
“Ân?!”
Đây là hình một cô gái, nhìn tầm 25~26 tuổi, dáng dấp cũng không tệ lắm. Sao có cảm giác hơi quen mặt? Nha...... Nhớ ra rồi! Cô gái này hẳn là chị gái của Tu Bình Bình!
“Lão t·h·iết thế nào? Có phải thấy cô gái này đẹp đặc biệt đặc biệt ngoan không? Nàng chính là Tu Uyển Nhi tỷ tỷ của Tu Bình Bình, suy nghĩ xem?”
“Xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp nhưng so với a di thì...... Vậy còn kém nhiều.”
Tô Dương cười cười, trực tiếp đem lão mụ của Dương Hạ dời ra. Hắn hiện tại muốn từng bước kiến tạo một cái giả tượng là hắn đang theo đ·u·ổ·i lão mụ của nàng, để Dương Hạ vô tình làm xong chuẩn bị tư tưởng.
“Đó là đương nhiên, mẹ ta đây chính là đại mỹ nữ chân chính...... Người có thể so sánh được với nàng không nhiều đâu. Mẹ ta ngươi đừng mơ tưởng cũng đừng đùa...... Ta khuyên ngươi đừng phí công. Ta cảm thấy nam nhân nên tìm loại con gái ngoan ngoãn thế này, vừa nghe lời lại thương người...... Loại này mới là cực phẩm, có được không?!”
Dương Hạ cũng biết Tô Dương thích nữ nhân lớn tuổi hơn, cho nên cảm thấy Tu Uyển Nhi đặc biệt hợp với hắn. Thế là liền bắt đầu tận tình khuyên hắn. Kỳ thật ấn tượng đầu tiên của Tu Bình Bình về Tô Dương cũng rất tốt, tự nhiên cũng hy vọng tỷ tỷ có thể cùng cái đẹp trai nam hài này một chỗ.
“Đa tạ huynh đệ...... Chuyện này trước hết đừng nói nữa, ta đang đọc sách ở văn phòng a di đây, tiện đợi nàng cùng nhau về nhà.”
“Ngọa Tào! Ngươi đi tìm mẹ ta hả?!”
“Ừ, đúng vậy...... A di phải hơn tám giờ mới tan tầm, ta lo nàng không an toàn tr·ê·n đường, nên chạy tới đợi nàng cùng tan việc thôi.”
Dù sao lý do này tùy t·i·ệ·n nói, Dương Hạ cũng không nói được gì.
“Ta nói Lão t·h·iết, không phải ngươi muốn từ từ tiếp cận, cảm động nàng đấy chứ? Đừng đùa...... Ta thấy đúng là buồn cười. Dù ta cũng hy vọng có người đàn ông tốt thương mẹ ta, nhưng là ngươi....... Ta nghĩ thôi đi.”
“Ngọa Tào! Sao ta phải thôi chứ!”
“Ngọa Tào! Quan hệ hai ta, còn có quan hệ giữa nàng và cha ngươi...... Ngươi thấy nàng có thể hạ thủ được không? Dù ngươi dáng dấp x·á·c thực đẹp trai, nhưng ta thấy căn bản không hợp a......”
“......”
Tô Dương không khỏi buồn cười. Không được! Phải nghĩ cách nói cho nàng một chút xíu sự thật. Bằng không nàng rất có thể sẽ không ủng hộ tình cảm lưu luyến giữa hai người!
“Thôi không nói nữa, a di về thì chúng ta lập tức về nhà......”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Tô Dương vội gửi một tin cuối, cất điện thoại.
“C-K-Í-T..T...T......”
Th·e·o tiếng mở cửa, Dương Tuyết bước vào.
“Ngoan đệ đệ, chờ có sốt ruột không?”
“Ngươi xem......”
Tô Dương giơ quyển sách trong tay lên lung lay, cười với nàng.
“Oa...... Ngoan đệ đệ của ta cố gắng thế, tỷ tỷ rất t·h·í·c·h ngươi......”
Dương Tuyết nói, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Dương. Sau đó quay người ôm eo hắn.
“Mùi đệ đệ thơm quá, chúng ta...... Cùng nhau về nhà đi, tỷ tỷ muốn ngươi ôm đi ngủ.”
“Ừ, chúng ta đi thôi, ta lái xe......”
Tô Dương cười vỗ vỗ lưng Dương Tuyết, rồi bỏ sách vào ba lô.
“Toàn thân có chút mệt mỏi rồi, đi thôi.”
Nói rồi nàng đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình cùng Tô Dương rời khỏi văn phòng.......
Lúc này đã hơn tám giờ. Tô Dương lái xe chở Dương Tuyết, chậm rãi về hướng nhà.
“Đệ đệ, sáng nay em rời đi lúc mấy giờ thế, tỷ tỷ không hề hay biết.”
Dương Tuyết dựa người vào ghế phụ, lẳng lặng nhìn tiểu nam sinh trước mắt. Thật sự càng ngày càng không thể rời xa hắn...... Thật hy vọng có thể mãi ở trong l·ồ·ng n·g·ự·c ấm áp của hắn.
“Sáu giờ sáng, Dương Hạ đi vệ sinh đánh thức em...... Sau đó em lặng lẽ về.”
“À......”
“Ngoan đệ đệ, về sau em qua sớm một chút bồi tỷ tỷ nhé, như vậy cũng có thể về sớm, mà lại cũng an toàn hơn.”
Dương Tuyết nói, đưa tay vuốt ve mặt Tô Dương.
“Được tỷ tỷ, đợi Tiểu Hạ ngủ say, em sẽ lặng lẽ qua......”
“Ngoan đệ đệ, tỷ tỷ sẽ sắp xếp thời gian, em chờ tin triệu hoán là được.”
Nói rồi, nàng lại vuốt ve l·ồ·ng n·g·ự·c rắn chắc của Tô Dương.
“Được tỷ tỷ.”
Tô Dương gật đầu, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Dương Tuyết. Nhẹ nhàng xoa nắn lẫn nhau.......
Không bao lâu, hai người lái xe về đến nhà.
“Ân? Tiểu Hạ vẫn còn ở thư viện à?”
Dương Tuyết vào cửa chính, trong phòng tối om. Rõ ràng là Dương Hạ vẫn chưa về.
“Chắc sắp về rồi, em hỏi nàng xem.”
Tô Dương nhìn đồng hồ, sắp 9 giờ rồi, chắc cũng sắp về rồi. Nói rồi, hắn nhắn tin cho Dương Hạ.
“Lão t·h·iết sắp về chưa? Ta với a di về rồi...... Nàng hơi sốt ruột.”
Một lát sau, Dương Hạ gửi một tin nhắn thoại.
“Sắp tới nhà rồi...... Nhanh nhanh.”
Tô Dương đầu tiên dùng "chuyển giọng nói thành văn bản" để xem, sau đó bật tin nhắn thoại lên.
“Con bé này...... Dạo này cứ bất thường, nó có thích học đâu, cứ chạy ra thư viện làm gì chứ? Ngoan đệ đệ, có cơ hội thì hỏi han nó được không? Chắc nó không giấu diếm em đâu? Với lại...... Em bây giờ cũng coi như là ba của nó nữa nha, được không Ngoan đệ đệ? Ba!”
Nói rồi, Dương Tuyết thả túi xuống, nhào vào l·ồ·ng n·g·ự·c Tô Dương. Ôm lấy cổ hắn, mân mê miệng nhỏ rồi hôn lên. Thừa dịp hiện tại không ai, phải hảo hảo mà k·h·i· ·d·ễ hắn một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận