A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 267: có người muốn đuổi Dương Hạ

Chương 267: Có Người Muốn Theo Đuổi Dương Hạ
"Nha đầu, dậy đi." Nhìn Dương Hạ đang ngủ say trên ghế sa lon, Tô Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng.
"Ách...... Được rồi, biết rồi." Dương Hạ rất nhanh liền tỉnh, lộc cộc ngồi dậy.
"Chúng ta sắp đi học sao? Thời gian trôi nhanh thật......"
"Ừ, đúng vậy nha đầu, nhanh đi rửa mặt đi, chúng ta đi thôi."
"Ừ......"
Chỉ chốc lát sau, hai người liền cùng rời khỏi văn phòng, lái xe hướng trường học đi.
"Ha......"
"Dương Hạ, tối hôm qua ngủ không ngon à?" Nhìn Dương Hạ ngáp một cái thật dài, Tô Dương không khỏi quay đầu nhìn nàng.
"Tối hôm qua...... Hắc hắc, ta ôn lại những thứ gần đây học ở c·ô·ng ty, học nhiều quá, có chút quên mất."
"Ta đi! Thật không đấy?!" Nghe Dương Hạ nói vậy, hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
"Thật hay giả?!"
"Đương nhiên là thật rồi, ngươi là trưởng bối của ta...... Ta l·ừ·a d·ố·i ai cũng sẽ không l·ừ·a d·ố·i ngươi mà." Dương Hạ cười nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một tia tự hào.
"Nha đầu giỏi quá, ta hiện tại cũng không có học được như ngươi...... Bội phục bội phục!"
"Xí, ban đêm ngươi cũng có thể tăng ca học mà...... A không được, ngươi còn phải muốn chiếu cố mẹ ta nữa chứ."
"Yên tâm đi nha đầu, kiểu gì ta cũng sẽ tìm thời gian học hành tử tế, ta cũng không thể bị ngươi bỏ lại phía sau chứ?!" Tô Dương vừa lái xe, vừa cười nói.
"Vậy chúng ta thi xem ai giỏi hơn nhé?"
"Tốt! Thi thì thi, ai sợ ai chứ, thật là!"
"......"
Hai người một đường vui vẻ trò chuyện, rất nhanh liền đến trường học.......
Buổi chiều tan học......
"Tô Dương, ta muốn về muộn một chút, hay là anh lái xe về đi, em bắt xe về là được." Nhìn trong phòng học người đi gần hết, Dương Hạ định đi gặp Tu Bình Bình như đã hẹn.
"Không sao đâu, xe cứ để lại cho em đi, nhớ đấy, nhất định không được u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u!" Bởi vì Dương Hạ từng có tiền lệ lái xe sau khi uống rượu, Tô Dương có chút nghiêm túc dặn dò.
Đưa tay lấy chìa khóa xe.
"Không cần không cần, em bắt xe về là được. Không có gì đâu, em đi trước." Dương Hạ kiên quyết khoát tay, nhanh c·h·óng thu dọn đồ đạc. "Mang túi của em về giúp em nhé."
"Ừ, về thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón."
"Ừm, đến lúc đó xem sao...... Vậy em đi trước." Nói xong, Dương Hạ liền khoát tay với Tô Dương, nhanh c·h·óng rời khỏi phòng học.......
"Lão bà, tan làm chưa?" Tô Dương lại không vội xuất p·h·át ngay, mà là gửi một tin nhắn cho Dương Tuyết.
Một lát sau......
Dương Tuyết gửi tin nhắn đến. "Lão c·ô·ng, em đang trên đường về rồi, anh với Tiểu Hạ cũng về đi chứ?"
"Ừ, Tiểu Hạ có hẹn với Bình Bình, chắc muộn mới về, anh về ngay đây."
Nếu lão bà cũng đang trên đường về nhà, Tô Dương cũng định về.
Mang th·e·o cặp của hai người, rất nhanh liền rời khỏi phòng học.
"Này này, Tô Dương huynh đệ...... Chờ chút." Tô Dương vừa nghiêng đầu, thấy Trương Minh cùng phòng cười hì hì đuổi th·e·o sau. "Huynh đệ đợi tôi một chút."
"Sao thế Trương Minh?"
"Đi thôi huynh đệ, tôi mời anh ra ngoài uống chút gì đó?" Trương Minh đi lên phía trước, vỗ vỗ vai Tô Dương.
"Không được không được, ta còn phải nhanh về nhà có việc, mẹ ta đến Giang Thành, ta phải về nhà."
"A a, thì ra là dì tới, vậy được...... Đúng rồi huynh đệ, hay là anh giúp tôi chuyển một bức thư được không?"
"Ha ha ha......" Tô Dương nghe vậy, không khỏi sững sờ, lập tức hiểu ra.
Hóa ra là có người đến đ·u·ổ·i theo muốn gọi mình là ba ba.
"Sao, muốn đ·u·ổ·i t·heo Dương Hạ à?"
"Khụ khụ khụ......"
"Đúng đó huynh đệ, nàng bây giờ thế nhưng là được bầu là Giang Thành đệ nhất hoa khôi đó! Nếu anh chọn làm anh em với nàng...... Vậy tôi theo đ·u·ổ·i nàng cũng không có vấn đề gì chứ?" Trương Minh ngượng ngùng gãi đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong khó tả.
"Được chứ, đương nhiên có thể theo đ·u·ổ·i."
"Chỉ cần nàng đồng ý, tôi tuyệt đối không có ý kiến gì." Tô Dương không nhịn được cười, sau đó gật đầu.
Bất quá......
Chuyện này, tỷ lệ thành c·ô·ng chắc chắn là con số không tròn trĩnh.
Với sự hiểu biết của hắn về Dương Hạ, con mắt nhìn người của nàng vẫn rất cao.
Mà lại bây giờ nàng cũng không có hứng thú nhiều với con trai.
Chỉ có thể nói...... Bắt đầu có chút hứng thú, chỉ thế thôi.
"Tốt tốt, cảm ơn huynh đệ...... Tôi viết một bức thư, anh giúp tôi chuyển cho nàng được không?"
Vừa nói, Trương Minh có chút ngượng ngùng lấy ra một tờ giấy trắng đã gấp lại.
"Chỉ có thế thôi à?"
"Ách, đúng vậy, chỉ có thế thôi...... Chính là viết một bức thư, đến đây huynh đệ, hạnh phúc cả đời của tôi nhờ cả vào anh đó."
"Khỉ thật! Tôi chỉ phụ trách đưa thư giúp anh thôi đấy nhé, thành hay không là do tạo hóa của anh." Tô Dương đưa tay nhận thư, t·i·ệ·n tay bỏ vào trong túi.
"Được rồi huynh đệ, cảm tạ cảm tạ!"
"Không c·á·c·h sáo, ta phải tranh thủ thời gian đi trước đây, có tình huống gì ta sẽ nói cho anh biết vào ngày mai." Tô Dương nhìn thời gian, sau đó không dừng lại thêm, nhanh c·h·óng tách khỏi Trương Minh.......
Rời khỏi giảng đường, đi tới bãi đỗ xe.
Tô Dương lái xe, nhanh c·h·óng rời khỏi trường học.
Không lâu sau......
Tô Dương lái xe về đến nhà.
"Dương Dương, cháu gái Hạ Hạ đại bảo bối của ta đâu?" Vừa về đến nhà, đã thấy đại tỷ bưng bát canh từ phòng bếp đi ra.
Dương Tuyết đang ngồi trong phòng k·h·á·c·h, dường như đang đợi uống canh.
"Đại tỷ, Tiểu Hạ có việc với bạn, đoán chừng phải ăn cơm xong mới về."
"A, ta còn nấu canh đặc biệt cho nó đó...... Đợi nó về rồi, các con phải nhắc nó uống nhé."
"Thật sao? Đại tỷ, bà không hầm chút gì cho con sao?"
Lão bà với con gái đều có canh đặc biệt để uống, lẽ nào hắn không có phần?
"Bây giờ con không cần bổ, không cần nấu canh." Đại tỷ cười trách Tô Dương một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Tuyết. "Tiểu Tuyết, đến uống canh đi, món canh này đại tỷ đã uống gần hai mươi năm rồi, tốt cho sức khỏe lắm đấy."
"Vâng, được rồi đại tỷ, con uống." Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Dương, nháy mắt cười với hắn.
"Đại tỷ, bà hầm canh gì cho Tiểu Hạ thế? Nó có cần bổ béo gì đâu?"
"Con là đàn ông con trai...... Con không hiểu đâu, chẳng phải thấy Hạ Hạ gầy quá sao? Thằng ngốc này...... Ha ha ha......"
"A nha......"
Sau một lát, Tô Dương đ·ậ·p tay lên trán, đã hiểu!
So với lão bà Dương Tuyết, Dương Hạ nha đầu này x·á·c thực "gầy" hơn không ít.
Điểm quan trọng nhất, chính là thường thường không có gì để ý.
Vì thế, đại tỷ thân là bà nội, muốn tìm c·á·c·h giúp đỡ cháu một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận