A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 334: không chừng ta bạn trai, bây giờ còn đang nhà trẻ đâu

Chương 334: Không chừng bạn trai ta bây giờ còn đang học mẫu giáo.
Từ khi Dương Hạ đi nhà máy trang phục, Tô Dương và Dương Tuyết sau khi tan tầm thì niềm vui tăng lên rõ rệt.
Vì con trai Đông Đông còn nhỏ, hai người đi Mông Thành một chuyến, bất quá cũng chỉ ở lại hai ngày rồi trở về.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã qua một tuần.
Sáng sớm hôm nay.
"Con bé Hạ Hạ đã một tuần không về, canh chuẩn bị cho nó chắc cũng uống hết rồi. Dương Dương, hôm nay con tranh thủ mang đến cho nó nhé?"
Đang ăn sáng, đại tỷ từ trong bếp đưa ra một túi lớn, bên trong chứa không ít bọc nhỏ nước canh.
"Được rồi đại tỷ, con gọi điện thoại cho Tiểu Hạ..."
Nói rồi, Tô Dương lấy điện thoại ra, bấm số Dương Hạ, rồi bật loa ngoài.
"A lô? Sớm ạ Tô Dương, có chuyện gì không?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của Dương Hạ.
"Nha đầu, canh bà nội chuẩn bị cho con uống hết rồi à?"
"Phụt..."
"Tô Dương, anh còn quan tâm em đấy à? Ha ha..."
"Khụ khụ khụ..."
"Con bé ngốc, đừng nói linh tinh... Bà nội lại chuẩn bị thêm một tuần canh cho con, bảo ta mang qua cho con đấy."
Tô Dương ngượng ngùng cười, rồi quay đầu nhìn lão bà bên cạnh.
"Con nha đầu thối này..."
"Buổi sáng ba ba con sẽ mang canh qua cho con, nghe lời nãi nãi, tiếp tục uống thêm một năm nữa."
Dương Tuyết nghe con gái nói vậy, không khỏi bật cười.
Con bé ngốc này... Ngay cả ba ba cũng không gọi.
"Hắc hắc..."
"Biết rồi mụ mụ, cảm ơn nãi nãi, cảm ơn ba ba... Chờ chút nữa rồi gọi lại cho con nhé. Con đang ăn cơm, phải bận đây, nói chuyện sau ạ."
Dương Hạ đến nhà máy trang phục liền cùng Tiền xưởng trưởng bận túi bụi.
Dù sao... Quan mới nhậm chức, luôn có rất nhiều việc cần phải làm...
"Lão công, đến chỗ Tiểu Hạ, xem tình hình của nó thế nào, bảo nó đừng làm việc quá sức. Con bé bận chắc đến cơm cũng chẳng ăn ngon... Ta với Tiền xưởng trưởng cũng không khác gì nhau, đều là loại người vì công việc mà liều m·ạ·n·g."
Đợi xuống đến lầu dưới c·ô·ng ty, Tô Dương định lái xe đến đưa canh cho Dương Hạ.
Trước khi đi, Dương Tuyết dặn dò vài câu.
"Lái xe chậm thôi, an toàn là trên hết... Nếu không phải sáng nay có hội nghị, lão bà cũng đi cùng anh rồi."
"Yên tâm đi lão bà, ta biết rồi."
Tô Dương gật đầu, rồi vẫy tay rời đi.
Một đường phóng nhanh...
Đợi Tô Dương đến cửa nhà máy trang phục thì đã là mười một giờ trưa.
Dừng xe, Tô Dương gọi điện thoại cho Dương Hạ.
"A lô? Tô Dương anh đến nhanh vậy à? Mẹ em đến chưa?"
Dương Hạ nhanh chóng b·ắ·t máy, trong điện thoại truyền đến giọng ngạc nhiên của nàng.
"Ừ, ta đến cửa nhà máy rồi, con ở đâu, ta đến tìm con. Mụ mụ con sáng nay có hội nghị nên không đến."
"À... Tô Dương anh chờ một lát, em ra đón anh, đến ngay ạ."
Dương Hạ nói, nhanh chân đi về phía cổng chính.
Chỉ chốc lát sau...
Nàng chạy đến trước mặt Tô Dương.
"Tô Bí Thư..."
Đến trước mặt Tô Dương, Dương Hạ cười hì hì chào hắn.
"Khụ khụ khụ..."
"Con bé ngốc, con ở đâu vậy? Đi thôi, ta giúp con mang đồ qua..."
Lần này đến, Tô Dương không chỉ mang canh cho Dương Hạ, còn mang theo chút đồ ăn ngon bà nội làm cho nàng.
"Em đi, đây đều là nãi nãi làm cho em..."
"Đúng vậy, đây đều là nãi nãi chuẩn bị cho con."
Tô Dương lấy đồ vật trên xe xuống, cùng Dương Hạ đi về phía chỗ ở...
"Nha đầu, dạo này thế nào? Làm việc thuận lợi không?"
"Ừm, cũng được ạ, cũng không bận lắm... Quản lý của nhà máy trang phục này thực sự có không ít vấn đề."
"Vậy à, ghi chép tổng kết lại cẩn thận, rồi về nói chuyện với ba ba nhé?"
Hai người vừa nói vừa đi về phía chỗ ở.
"Đương nhiên không thành vấn đề, sau này anh còn phải làm bí thư cho em đấy... Ha ha ha... Em nhất định phải chiếu cố anh chứ sao. Yên tâm đi, em sẽ chỉnh lý tốt tài liệu, chờ em về sẽ từ từ nói cho anh nghe."
Dương Hạ nói, đắc ý cười lớn.
"Cắt..."
"Vậy thì xem bản lĩnh của con, ba ba chờ làm bí thư cho con."
"À đúng rồi, Tiền xưởng trưởng thế nào? Hai người hợp tác có vui vẻ không?"
"Tiền xưởng trưởng ấy ạ, chị ấy thực sự rất giỏi, nghiệp vụ rất tinh tường... Điểm này em thực sự không bằng chị ấy. Đúng rồi Tô Dương... Chị đại tỷ này còn chưa có đối tượng đâu, mà chị ấy còn bảo em giới thiệu cho chị ấy một tiểu s·o·á·i ca anh tuấn như anh."
"Ách..."
"Nha đầu, lớp chúng ta thiếu gì tiểu s·o·á·i ca, con có thể giới thiệu cho chị ấy một người. Bất quá... Trước khi giới thiệu bạn trai cho người khác, con không định tự mình tìm một người sao?"
Tô Dương quay đầu nhìn Dương Hạ, không nhịn được cười.
Từ khi con bé uống canh bà nội nấu cho, càng ngày càng xinh đẹp ra.
Không chỉ trước sau nở nang, mà da dẻ cũng tốt hơn hẳn.
So với trước kia rõ ràng là lên một bậc.
"Cắt..."
"Em tìm bạn trai không vội, em phải cố gắng thật giỏi, trở thành tổng giám đốc tập đoàn chúng ta đã. Còn bạn trai... Không chừng bạn trai em bây giờ còn đang học mẫu giáo ấy chứ, không vội đâu."
Dương Hạ nói, nhịn không được cười phá lên.
Lão mụ t·h·í·c·h tiểu s·o·á·i ca... Em cũng t·h·í·c·h tiểu s·o·á·i ca mà... Con gái ấy mà, khi còn trẻ phải lấy sự nghiệp làm trọng!
"Khụ khụ khụ..."
"Bội phục bội phục, con nha đầu này, đúng là toàn kỳ tư diệu tưởng."
Nghe Dương Hạ nói, Tô Dương không khỏi dở k·h·ó·c dở cười.
Con bé ngốc này... Đợi bạn trai mẫu giáo của con lớn lên, chẳng phải con phải hơn ba mươi rồi à?!
Nhiều năm như vậy... Chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?!
"Ha ha ha..."
Hai người trò chuyện, rất nhanh đã đến phòng trọ của Dương Hạ...
"Hoàn cảnh cũng không tệ, đồ dùng đầy đủ cả, tắm rửa cũng tiện."
Vào chỗ ở, Tô Dương đặt đồ xuống rồi đi một vòng nhìn ngó, thầm gật đầu.
Điều kiện này tuy không bằng ở nhà, nhưng cũng coi như ổn.
Như vậy, hắn và lão bà cũng yên tâm phần nào.
"Vâng, anh cứ yên tâm, hoàn cảnh này cũng được. Hay là... em cũng tìm cho anh một chỗ ở đi... anh cũng ở xưởng học hỏi ít kinh nghiệm?"
"Sao được chứ? Nhà ta trên có già dưới có trẻ, ta sao bỏ đi được?"
Dương Hạ thì hy vọng có thể cùng Tô Dương hợp tác, nhưng hắn không thể rời nhà.
Quan trọng nhất... Hắn càng không thể rời xa lão bà Dương Tuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận