A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 332: tha thứ ta lần này có được hay không?

Chương 332: "Tha thứ ta lần này có được không?"Nghe lão bà cái thanh âm ngọt ngào kia, Lâm Phong không nói gì. Nhưng sắc mặt đã tốt hơn một chút.
"Hảo ca ca......về sau Ngô Tất cả nghe theo lời ngươi nói có được không, nhất định sẽ hảo hảo yêu ngươi có được không? Ngươi nói sao chúng ta liền vậy? Ta......ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa. Hảo ca ca......tha thứ ta lần này có được không?"
Khi Uông Tổng Giam xin lỗi, sắc mặt Lâm Phong càng khá hơn. Dương Tuyết và Tô Dương ngồi sát bên nhau, lẳng lặng nhìn hai người, không nói lời nào.
"Hừ......"
Hồi lâu, Lâm Phong khẽ hừ một tiếng. Sau đó quay đầu nhìn Uông Tổng Giam một chút.
"Biết mình sai?"
"Ừ, ca ca......biết biết, về sau ta sẽ không bao giờ đêm không về ngủ, cũng sẽ không uống say." Uông Tổng Giam thấy lão c·ô·ng thần sắc đã hòa hoãn lại, sắc mặt vui mừng.
Nói xong, liền tranh thủ thời gian rót cho Lâm Phong một chén nước, nhẹ nhàng đưa tới trong tay hắn.
"Hừ! Chỉ là chuyện u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u thôi sao?"
"Cái kia......muội muội còn có cái gì sai nữa, ca ca ngươi tha thứ cho ta đi? Ta đều sẽ sửa......Tô Dương và ngươi cũng nói rồi phải không? Ta và hắn thật không có gì, ta chỉ là thấy hắn lớn lên đẹp trai......mong muốn đơn phương mà thôi. Người ta với lão bản c·ô·ng ty chúng ta mới là một đôi."
Uông Tổng Giam kéo tay Lâm Phong, thanh âm vẫn ôn nhu ngọt ngào.
"Ta biết Tô Dương và ngươi không có quan hệ gì, ta tin tưởng hắn cũng tin tưởng Dương Tổng......nhưng là......chẳng lẽ ngươi đến bây giờ vẫn không dám nói rõ ràng với ta sao?!"
Nói rồi, trong mắt Lâm Phong lộ ra sự p·h·ẫ·n nộ và phiền muộn không nói nên lời. Chuyện đến nước này...... Lão bà còn che che lấp lấp! Bây giờ ngươi còn không biết ta đã biết vượt quá giới hạn có chứng cứ xác thực rồi sao?!
"Uông Phù, hai vợ chồng ở chung, điều quan trọng nhất là thẳng thắn......" Dương Tuyết thấy vậy, p·h·át hiện Uông Phù vẫn đang giấu giếm sai lầm của mình.
Như vậy...... Làm sao còn có thể thực sự được lão c·ô·ng tha thứ chứ?! Phải biết, lão c·ô·ng đã triệt để nắm giữ chứng cứ ngươi vượt quá giới hạn rồi! Thế là, Dương Tuyết tranh thủ nhắc nhở một câu.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn Uông Tổng Giam lộ ra một hàm ý sâu xa khó tả.
"Ách......" Uông Tổng Giam nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Lâm Phong. Ánh mắt không khỏi lấp lóe.
Không lẽ...... Nhìn tình huống này, lão c·ô·ng hẳn là đã biết chân tướng?! Chẳng lẽ là Tô Dương nói cho hắn biết? Hay là......Dương Tổng nói cho hắn biết?!
"Lão c·ô·ng......ta......ta chỉ phạm một lần sai lầm, chính là uống nhiều rượu, ta tưởng người kia là anh, không cẩn t·h·ậ·n nên phạm sai lầm......về sau ta sẽ không uống rượu nữa, được không?"
Uông Tổng Giam phản ứng rất nhanh. Nàng nhanh chóng ý thức được lão c·ô·ng khẳng định biết chân tướng. Thế là, nàng thừa nhận thật thật giả giả.
Hơn nữa lời nói cứ như thể không phải lỗi của nàng vậy.
"Chỉ phạm sai lầm một lần?"
"Ừ, chỉ phạm sai lầm một lần, thật đó lão c·ô·ng......ta thật sự tưởng đó là anh mà, nên phạm sai lầm......"
"Người kia tên là gì? Có phải người c·ô·ng ty các người không?"
"Tên là gì......" Uông Tổng Giam nghe vậy, không khỏi trầm tư. Nàng hình như quên thật rồi......Khi đó chỉ lo vui vẻ, ai còn nhớ ai tên gì chứ? Thậm chí hình dạng thế nào cũng không nhớ rõ nữa. Hơn nữa......lại không chỉ một người. Cái này ai mà nhớ nổi chứ?!
"Lão c·ô·ng, ta thật không nhớ rõ, khi đó muội muội say khướt rồi, tưởng là anh thôi. Tỉnh lại p·h·át hiện không phải......nên sợ hãi. Ta đương nhiên không nhớ phải hỏi người kia tên gì rồi." Uông Tổng Giam lôi kéo tay lão c·ô·ng, nũng nịu nói.
"Chỉ một lần?"
"Ừ, chỉ lần này......lão c·ô·ng, tình cảm hai ta tốt như vậy, sao ta lại l·ừ·a d·ố·i anh được? Thật......Chỉ có một lần kia thôi, sau này ta không uống rượu nữa, được không?"
Thấy lão bà thừa nhậ·n, Lâm Phong sắc mặt hòa hoãn xuống.
"Ai......"
"Uông Phù, em phải nhớ kỹ......sau này đừng làm chuyện có lỗi với anh nữa. Anh có thể cho em một cơ hội......Nếu còn lần sau, anh tuyệt đối không t·h·a t·h·ứ cho em đâu."
Trầm tư hồi lâu, Lâm Phong quyết định cho lão bà một cơ hội. Anh biết rõ......trong lòng anh vẫn còn tình cảm với lão bà, thực sự có chút không muốn l·y h·ôn.
"Ừ, được rồi ca ca, em thề......tuyệt đối không làm chuyện sai trái nữa, về sau em nghe lời ca ca hết. Anh muốn em làm gì em sẽ làm cái đó......"
"Em nói thật?"
"Đương nhiên......ca ca thương em như vậy, về sau em sẽ yêu thương ca ca thật nhiều." Uông Tổng Giam thấy thế thì vui vẻ. Xem ra, lão c·ô·ng đã tha thứ cho nàng thật rồi!
"Tốt, về sau mỗi ngày hầm cho anh canh này đi, đây là Tô Dương cho anh." Nếu tha thứ cho nàng, Lâm Phong đè nén khó chịu trong lòng. Vợ mình xinh đẹp bị người khác k·h·i d·ễ, trong lòng vui vẻ mới lạ. Nhưng giờ quyết định tha thứ nàng một lần, vậy không nghĩ nhiều nữa.
"A a, em xem......" Uông Tổng Giam vui vẻ gật đầu, quay đầu nhìn Tô Dương, liền đưa tay từ tay Lâm Phong nhận lấy. "Ra là toa thuốc bổ cho đàn ông cường tráng!"
"Tô Tổng, toa thuốc này có tác dụng không?" Sau khi xem qua toa thuốc, Uông Tổng Giam nhìn Tô Dương.
"Đương nhiên, vô cùng hữu hiệu, không hiệu quả tìm tôi! Khụ khụ khụ......Ý của tôi là, toa thuốc này tuyệt đối rất hiệu quả." Tô Dương nói, cười ngượng ngùng.
Thật là......Suýt nữa nói sai!
"Uông Phù, em phải hầm cho chồng uống canh này, chắc chắn hiệu quả đấy, thật đấy." Dương Tuyết thấy thế bật cười.
Xem ra, mâu thuẫn giữa Uông Phù và chồng cuối cùng đã được giải tỏa. Ít nhất, chồng cô ta coi như đã tha thứ lần phạm sai lầm này. Về phần có phải chỉ phạm một lần hay không, không còn quan trọng nữa.
"Tốt tốt, thật cảm ơn Tô Tổng, em nhất định sẽ nấu canh này cho chồng em uống. Ca ca......anh hết giận chưa?"
Uông Phù nói, nụ cười càng rạng rỡ. Đồng thời cất toa thuốc vào túi xách của mình.
"Ừm......"
"Về sau, anh cũng sẽ rèn luyện thân thể, phối hợp bồi bổ......em sẽ cố gắng." Lâm Phong gật đầu, sắc mặt dễ chịu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận