A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 273: lão công, ngươi thật giống như ưa đại tỷ tỷ đúng hay không?

Chương 273: Lão công, ngươi có vẻ thích đại tỷ tỷ lắm đúng không?
“Ai bảo lão bà xinh đẹp như vậy chứ, lại còn dịu dàng lại ngoan ngoãn.......lúc đó ta nói gì ngươi cũng tin là thật.” Từ khi khôi phục trí nhớ, Tô Dương đã có một sự lý giải tương đối hoàn chỉnh về Dương Tuyết trong quá khứ. Khi đó nàng và nàng bây giờ, khác nhau thật sự rất lớn. Khi đó là một cô nhóc không lo không nghĩ, hiện tại là một tổng giám đốc lớn suy tính kỹ càng......
“Vậy còn bây giờ thì sao, lão bà?”
“Bây giờ à......bây giờ lão bà, thành thục xinh đẹp, vô cùng có hương vị! Để lão công luôn có một loại muốn ngừng mà không được.”
“Phụt......” Nghe Tô Dương nói, Dương Tuyết nhịn không được bật cười.
“Lão công, ta p·h·át hiện ngươi cả đời này......giống như thích đại tỷ tỷ lắm đúng không?”
“Khụ khụ khụ......”
“Thích những đại tỷ tỷ thành thục xinh đẹp, chẳng phải là giấc mộng trong lòng của mọi người đàn ông sao? Bất quá......Ta lớn từng này rồi, luôn mong ngóng có thể gặp lại ngươi trong mộng, nhưng lại chưa từng yêu đương với đại tỷ tỷ nào.”
Tô Dương nói những lời thật lòng, đừng nhìn dáng vẻ hắn đẹp trai thế thôi, nhưng trước kia thật sự chưa từng yêu đương đường đường chính chính. Còn những nữ sinh khác ái mộ......hắn cũng không để ý tới.
“Vậy......”
“Lão công, nếu hai chúng ta không có tình yêu kiếp trước, ngày đó ngươi nhìn thấy ta......liệu có còn yêu ta không?” Dương Tuyết rúc vào lồng n·g·ự·c của Tô Dương, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Trong hai con ngươi lộ ra vẻ cưng chiều.
“Đương nhiên rồi......”
“Ngươi biết không lão bà? Thật ra thì lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã bị dung nhan và khí chất của ngươi làm cho ngây người, sau đó trong đầu liền hiện ra hình ảnh trong mộng, hai hình ảnh vừa so sánh, ta liền trợn tròn mắt. Lúc đó ta đã biết......ngươi chắc chắn là đại tỷ tỷ mà thượng t·h·i·ê·n an bài cho ta!”
“Cho dù ta không có những giấc mơ kia, ta nhất định cũng sẽ tìm k·i·ế·m nghĩ cách tiếp cận ngươi, theo đuổi ngươi......một đại tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu không thể ở bên cạnh ngươi, thật sự cả đời này sẽ không vui vẻ.” Tô Dương nhẹ nhàng ôm lấy Dương Tuyết, giọng nói cực kỳ dịu dàng. Đến mức nàng phải nhắm mắt lại.
“Ngốc bảo bối......”
“Chẳng lẽ ngươi không biết lão bà có biệt danh băng sơn mỹ nhân sao? Kỳ thật trước kia đã có không ít tiểu s·o·á·i ca muốn đ·u·ổ·i th·e·o ta, nhưng đều bị ta đuổi đi chỉ bằng vài câu nói. Ngươi chẳng lẽ không sợ ta sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt sao?”
“Ta có thể giống người khác sao? Nếu lão t·h·i·ê·n gia đã an bài hai chúng ta gặp nhau, vậy chúng ta nhất định sẽ trở thành người yêu. Ngươi xem Tiểu Hạ của ta bây giờ xinh đẹp thế nào......nhưng hai chúng ta trước đó lại thành bạn tốt. Lão bà ngươi nói xem......hai chúng ta gặp nhau, chẳng phải là do U Minh an bài sao?” Tô Dương vừa nói, vừa đưa tay xoa bụng to của Dương Tuyết.
“Ừm......”
“Lão công nói đúng.”
“Ngươi biết không lão công, lúc đó ta lại rất lo lắng ngươi và Tiểu Hạ có quan hệ gì đó. Sau khi ta hỏi nó xong......lúc này mới yên tâm. Nếu không......ta cũng không dám ở bên cạnh ngươi.”
“Ách......” Tô Dương nghe vậy, không khỏi gãi đầu.
Hóa ra lão bà đã từng có lo lắng như vậy à. Bất quá......ngẫm lại cũng có lý. Nếu hắn và Tiểu Hạ không phải quan hệ anh em, mà là bạn trai bạn gái. Dù có tình yêu kiếp trước với Dương Tuyết, hai người kia ở giữa......có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy. Dù sao chuyện mẹ con ở giữa......thật khó nói ai nhường ai.
“Lão bà, nếu là do lão t·h·i·ê·n gia an bài, thì sẽ không xảy ra chuyện mà em lo lắng đâu, yên tâm đi......ba!”
“Ừm, vậy cũng đúng......”
“Lão công, chúng ta đi dạo thêm chút nữa đi.”
“......”
Hai người vừa nói, vừa cùng nhau đứng dậy, tiếp tục tản bộ.......Sau hơn một giờ tản bộ, Dương Tuyết muốn về nghỉ ngơi. Dù sao, bụng ngày càng lớn, phụ nữ có thai dễ mệt mỏi hơn.
Đợi hai người về đến nhà......Dương Tuyết muốn về phòng ngủ, lên g·i·ư·ờ·n·g nghỉ ngơi một lát.
“Lão công, em định đi nghỉ một lát, hơi mệt.”
“Ừm, có cần lão công đi cùng không......có thể cung cấp các loại dịch vụ đấy?”
“Phụt......”
“Mau đi học tập đi bảo bối, đợi con chúng ta sinh ra, em nhất định phải giúp anh thật tốt. Cho dù em có 'cự tuyệt' phục vụ gì, anh cũng muốn......Mau đi học đi, ngoan......” Dương Tuyết không muốn lãng phí thời gian học tập của Tô Dương. Trước đó hắn mỗi đêm đều nghỉ ngơi muộn, cố gắng học tập, cùng Dương Hạ trao đổi những việc liên quan đến c·ô·n·g ty, vân vân. Dù sao cả hai người đều rất vất vả.
“Ừm, vậy anh đi thư phòng.” Nhìn lão bà vào phòng đóng cửa, Tô Dương quay người đi về phía thư phòng.......
“Ba ba, không phải ba cùng mẹ ra ngoài tản bộ sao?”
“Ừm, mẹ con mệt rồi, vào phòng ngủ nghỉ ngơi, ba tranh thủ thời gian học bài một lát.” Vào thư phòng, Tô Dương ngồi đối diện với Dương Hạ, mở laptop.
“Ba ba, giảng cho con bài hôm qua đi, phần này con không hiểu lắm.”
“Ừm, được, để ba xem.”
“Chính là chỗ này......” Dương Hạ kéo ghế của mình lại, ngồi ngay bên cạnh Tô Dương.
“Trời......”
“Nha đầu, con học nhanh quá đấy? Bài này......là bài tập về nhà mà thầy giáo giao, không làm cũng không sao. Hơn nữa ba còn chưa kịp nghiên cứu nữa.”
“A, không sao đâu ba, vậy chúng ta cùng nhau thảo luận đi.”
“Được!” Nhìn tinh thần và thái độ học tập này của con gái, Tô Dương không khỏi gật đầu nghiêm túc. Nha đầu này......thật không đơn giản! Trong khoảnh khắc, Tô Dương dường như thấy lại hình bóng phấn đấu của Dương Tuyết trước kia trên người Dương Hạ. Phải nói......hai mẹ con các nàng giống nhau thật.
Rất nhanh, hai người cùng nhau thảo luận phân tích.......
Thời gian từng giờ trôi qua......
“Răng rắc!” Bên ngoài cửa vang lên tiếng ch·ố·n·g t·r·ộ·m.
“Con ra xem sao, chắc là bà nội đến rồi.” Dương Hạ nói, nhanh chóng ra ngoài nhìn thoáng qua, chào hỏi bà nội xong, lại chạy trở về.
“Ba ba, hay là chúng ta thuê một người giúp việc đi, đặc biệt đến nấu cơm cho chúng ta, như vậy có thể giải phóng bà nội. Con thấy bà nội nấu cơm vất vả quá......Mà lại bà còn chuyên nấu canh cho mẹ, còn hầm canh cho con nữa......” Vừa nói, nó còn cố ý ưỡn n·g·ự·c.
“Ách......” Phải nói, hình như là có hiệu quả thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận