A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 116: đừng làm rộn Lão Thiết, nữ hài này là ngươi tiểu cô cô

Chương 116: Đừng làm rộn Lão t·h·iết, nữ hài này là tiểu cô cô của ngươi
"Lão t·h·iết, lần này đi công tác xa có thu hoạch gì không?"
Tô Dương nghiêng đầu, nháy mắt với Dương Hạ. Ra vẻ "Ngươi biết ta muốn hỏi gì"
"Cái đó thì nhất định rồi......"
Dương Hạ đưa tay vỗ vai Tô Dương, nhìn xung quanh một chút, mặt mày hớn hở.
"Đi Lão t·h·ết, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh tâm sự..."
Nàng nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói, kéo kéo tay áo Tô Dương.
"Đi..."
Tô Dương gật đầu, rồi cả hai cùng nhau đi về phía một phòng họp nhỏ bên cạnh.
"Nói đi Lão t·h·ết."
Đợi cả hai ngồi xuống, Tô Dương cười hỏi, ánh mắt tràn đầy tò mò.
"Ha ha ha..."
"Lão t·h·ết, Bình Bình có lẽ đã chấp nh·ậ·n ta rồi..."
"Hả?!"
Tô Dương nghe xong, mắt mở to.
Không thể nào?!
"Sao ngươi lại nói là có lẽ? Chẳng lẽ hai người còn chưa nói rõ ràng à?"
"Mới có mấy ngày mà..."
"Ác thảo, mấy ngày nay mệt c·hết ta, vừa tốn tiền vừa tốn sức... chắc là ta đã cảm động Bình Bình rồi."
"Cũng có lý..."
Nhưng mà...
Hắn tò mò không biết hai người đã p·h·át triển tới đâu.
"Dù sao giờ ta ôm nàng, hôn nàng... nàng đều không cự tuyệt..."
"Ách..."
Tô Dương nghe vậy giật mình.
Sao lại thế?!
Tu Bình Bình rõ ràng nói thích con trai mà!
Sao mấy hôm không gặp lại thành ra thế này?!
"Nếu hai người chỉ hôn má thôi thì cũng thường thôi, con gái với nhau thế cũng bình thường mà?"
"Không không... sao chỉ hôn má được, đương nhiên không chỉ! Chứ sao ta dám nói nàng đã chấp nh·ậ·n ta?"
Nói rồi, Dương Hạ vui vẻ vỗ vai Tô Dương.
"Lão t·h·ết, chúc mừng ta đi... có khi qua một thời gian nữa, ta còn bảo nàng gọi ngươi là ba đó."
"Ách, được, ta đợi."
Tô Dương cười gượng gật đầu.
Xong...
Chuyện này p·h·át triển vượt quá dự liệu rồi!
Sau này làm sao nói chuyện này với mẹ nàng đây?!
Haizzz...
"Leng keng!"
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Tô Dương vang lên.
Nhấc lên xem thì ra là em gái Tô Hân nhắn.
"Anh, cha mẹ đang ở nhà, đòi em dẫn bọn họ đi tìm anh... Anh, buổi sáng anh có rảnh không?"
Vừa thấy tin nhắn.
Tim Tô Dương đ·ậ·p thình thịch.
"Sao thế Lão t·h·ết?!"
Thấy vẻ mặt Tô Dương thay đổi, Dương Hạ giật lấy điện thoại.
"Ác thảo!"
"Lão t·h·ết, ngươi... tin nhắn này là sao? Con nhỏ nào nhắn đấy?"
Dương Hạ nói, sắc mặt biến sắc.
Chẳng lẽ Lão t·h·ết cắm sừng mẹ nàng?!
"Đừng làm rộn Lão t·h·ết, đó là tiểu cô cô ngươi... trả điện thoại đây."
"Tiểu cô cô ta? Ách..."
"Đúng đó, đây là em gái ta, chẳng phải là tiểu cô của ngươi sao?"
"A nha..."
Dương Hạ tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu rồi đưa điện thoại cho Tô Dương.
"Không đúng Lão t·h·ết, chẳng phải trước kia ngươi bảo không có anh chị em gì sao?"
"Cái này..."
Tô Dương gãi đầu, thầm kêu không ổn.
Chuyện đời trước và đời này của hắn và Dương Tuyết, hắn chưa kể cho nàng nghe.
Giờ đột nhiên gặp chuyện này... Thôi, giờ không có thời gian giải t·h·í·c·h nhiều, để sau hẵng nói.
Dù sao quan hệ với mẹ nàng cũng x·á·c định rồi, nàng cũng c·ô·ng nh·ậ·n, nói thật cho nàng biết cũng không sao.
"Lão t·h·ết, giữa ta và mẹ ngươi có một bí m·ậ·t lớn... nói đúng hơn là tr·ê·n người ta có một bí m·ậ·t lớn.
Để khi nào Lão t·h·ết rảnh thì ta kể tỉ mỉ cho ngươi nghe, giờ ngươi đừng vội, ngoan... Hôm nay ta phải lo việc chính. Phải rồi, ngươi đúng là có một tiểu cô cô, tí nữa ta phải đi gặp họ."
Hết cách, phải giữ Dương Hạ cho ổn đã, rồi từ từ giải t·h·í·c·h cho nàng nghe sau.
"Nha..."
"Phức tạp quá, được thôi... ta không hỏi nữa, đợi ngươi kể cho ta nghe sau."
"Nhưng mà..."
"Lão t·h·ết, ngươi phải cho ta đi cùng, ta muốn gặp mặt tiểu cô cô kia..."
Dương Hạ gật đầu, mau chóng đồng ý yêu cầu của Tô Dương.
Nhưng nàng phải đi theo, nhỡ đâu tiểu cô cô kia là tân hoan của Lão t·h·ết thì sao?!
Vậy chẳng phải là hại mẹ nàng rồi?!
"Được thôi, nhớ đó... quan hệ giữa chúng ta bây giờ là bạn học, ta sợ bố mẹ thêm lo."
"Ách... ta không hiểu ngươi nói gì, nhưng ta tạm thời nghe theo ngươi. Chỉ cần ngươi không có lỗi với mẹ ta, còn lại đều không quan trọng..."
Dương Hạ thấy Tô Dương hào hứng, liền sảng k·h·o·á·i đồng ý.
"Trời ạ! Yên tâm đi, mẹ ngươi là chân ái của ta! Ta không bao giờ p·h·ả·n b·ộ·i nàng đâu... Lão t·h·ết, ngươi nghĩ cái gì vậy?!"
Tô Dương vừa nói, vừa mở tin nhắn của em gái, vội vã nhắn lại.
"Em ơi, mọi người đừng đến, anh lái xe đến liền, tí nữa tới ngay. Tẩu t·ử của em đang họp, anh đến trước."
"Dạ anh, vậy tụi em ở nhà đợi anh..."
"Ừ! Tí gặp!"
Tô Dương nhắn xong với em gái, cầm điện thoại đứng dậy định ra cửa.
"Đợi em với..."
Dương Hạ cũng vội đứng dậy, theo sau Tô Dương.
Hai người vội vã rời khỏi phòng m·ạ·n·g lưới, không chào hỏi cả Lý Tổng Giam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận