A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 331: hắn vẫn là có thể cho nàng một cơ hội

Chương 331: Hắn vẫn là có thể cho nàng một cơ hội
“Dương Tổng, ngươi cứ như vậy x·á·c định bạn trai ngươi đối với ngươi như thế tr·u·ng thành? Dù sao hắn còn trẻ như vậy......” Đối với Dương Tuyết trước mắt, Lâm Phong đã bắt đầu có chút tin tưởng lời nàng nói. Có nữ nhân xinh đẹp như vậy...... Nếu như hắn là Tô Dương, hắn tuyệt đối sẽ không tìm bất kỳ một người phụ nữ nào khác! Bất kể nữ nhân này có trẻ đẹp đến đâu!
“Đúng vậy Lâm tiên sinh.” Dương Tuyết mỉm cười gật đầu, t·r·ả lời cực kỳ dứt khoát. “Lâm tiên sinh, Tô Dương là bí thư của ta, từ sáng sớm đến tối......có thể nói chúng ta đều ở cùng một chỗ. Không nói đến vấn đề tr·u·ng thành, coi như là thời gian......hắn liền không có bất kỳ cơ hội nào cùng những nữ nhân khác làm chuyện gì. Lâm tiên sinh ngươi nói......lão c·ô·ng ta có thể sẽ cùng Uông Tổng Giam có cái gì quan hệ không đứng đắn sao?” Nói, Dương Tuyết liền khoác tay Tô Dương. Thần sắc cực kỳ thản nhiên.
“Thế nhưng là......” Vừa nói, Lâm Phong quay người lấy ra mấy tờ giấy từ trong túi của người đi theo. “Dương Tổng cô nhìn......” “Đây là ta tìm được chứng cứ trên quần áo th·iếp thân của nàng, ai......ta cũng nguyện ý tin tưởng Tiểu Phù không làm chuyện gì có lỗi với ta. Thế nhưng là......”
Khẽ vươn tay, Dương Tuyết liền nh·ậ·n lấy vài trang giấy trắng từ tay Lâm Phong. “Ách......” Nàng đơn giản lật xem một chút, trong chốc lát liền hiểu ra. Đây đều là kết quả kiểm tra mà b·ệ·n·h viện đưa ra! Giấy trắng mực đen......đã có thể chứng minh rõ ràng, Uông Phù x·á·c thực có loại quan hệ đó với nam nhân khác!
“Lâm tiên sinh......” Dương Tuyết nhìn biên lai kiểm tra, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, sau đó t·r·ả lại cho Lâm Phong. “Lâm tiên sinh, ta và Uông Phù cũng coi như là đồng nghiệp nhiều năm, hơn nữa quan hệ cũng phi thường tốt. Ta cũng biết không ít về tình huống của ngươi từ Uông Phù. Chẳng qua là ngươi viết tiểu thuyết luôn bận rộn, t·r·ố·n trong xó ít khi ra ngoài, n·g·ư·ợ·c lại ta chưa từng gặp bản thân ngươi.”
“Kỳ thật, nhân phẩm của Uông Phù ta vẫn hiểu rất rõ, nàng không phải là người thủy tính dương hoa. Hai người các ngươi kết hôn nhiều năm như vậy, ngươi nên hiểu rõ nàng đi?” Dương Tuyết vừa nói vừa nhìn Lâm Phong một chút.
“Ân, đúng vậy Dương Tổng......” “Ta cùng Tiểu Phù tình cảm một mực rất tốt, những năm kết hôn này......chúng ta vẫn rất hạnh phúc. Chỉ là gần hai năm thân thể ta......do sáng tác quá hao tâm tổn sức, dẫn đến có chút lực bất tòng tâm.” “Cũng chính là đoạn thời gian gần đây, ta cảm giác nàng đối mặt ta dường như có chút kỳ lạ. Dạo gần đây nàng thường xuyên không về nhà vào ban đêm. Hơn nữa......Lần nào cũng vì u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u mà không nghe điện thoại của ta.” “Sau khi hoài nghi, ta đã cẩn t·h·ậ·n kiểm tra......” Nói rồi, tay Lâm Phong r·u·n rẩy cầm biên lai kiểm tra.
“Lâm tiên sinh......” “Kỳ thật ta đã nghiêm khắc p·h·ê bình Uông Phù, nàng cũng cam đoan với ta là sẽ không tái phạm sai lầm.” Dương Tuyết nói, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ lúng túng. Uông Phù nha đầu này......đúng là đã phạm phải những sai lầm mà một vài người phụ nữ hay mắc phải khi đối mặt với tiểu s·o·á·i ca. Nhưng nếu có thể th·ố·n·g cải tiền phi......không biết Lâm tiên sinh đây có thể t·h·a· ·t·h·ứ cho nàng hay không. Ai mà nói trước được chứ? Dù sao......cái cảm giác đội nón xanh lên đầu thì ai mà thấy thoải mái cho được.
“” Lâm Phong nghe Dương Tuyết nói, chỉ lẳng lặng chờ đợi, không nói gì. Muốn dễ dàng như vậy t·h·a· ·t·h·ứ cho nàng?! Trong lòng hắn không thoải mái!
“Lâm tiên sinh, hay là.......ta gọi Uông Phù đến, ta sắp xếp một kh·á·c·h sạn, mọi người ngồi xuống hảo hảo nói chuyện có được không? Uông Phù bây giờ cũng vô cùng hối h·ậ·n, và cũng đã thực sự nhận thức được vấn đề của mình......tình cảm của hai người các ngươi vẫn luôn rất tốt, tốt nhất là không nên vì k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nhất thời mà l·y h·ôn?” Dương Tuyết cùng Tô Dương lại nhất trí về việc khuyên giải không khuyên giải ly hôn. Dù sao quan hệ của Uông Phù với Dương Tuyết x·á·c thực không tệ. Nếu không thì, nàng chắc chắn sẽ xử phạt Uông Phù nặng hơn.
“” Lâm Phong nghe Dương Tuyết nói, trầm tư một lát, sau đó gật đầu. Trong lòng hắn......vẫn không muốn l·y h·ôn Uông Phù! Dù sao cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm cũng coi như không tệ. Chỉ vì sai lầm nhất thời do say rượu mà lập tức l·y h·ôn......hắn thật sự có chút không nỡ. Hiện tại hắn chỉ hy vọng Uông Phù có thể có thái độ nh·ậ·n lầm thực sự, chỉ cần thực sự ý thức được sai lầm của mình và từ bỏ. Hắn vẫn có thể cho nàng một cơ hội.......
“Uông Phù, đến phòng 303 của khách sạn Mùa Xuân chếch đối diện c·ô·ng ty, ta và Tô Dương cùng lão c·ô·ng ngươi đang ở đó, chúng ta cùng nhau nói chuyện.” Dương Tuyết gọi điện thoại đặt phòng trước, sau đó gọi cho Uông Phù. Bây giờ chồng cô ấy đã chịu nói chuyện cùng, vậy thì phải tranh thủ lúc còn nóng mà giúp họ. Hy vọng Uông Phù có thể dừng cương trước bờ vực và sau này sống thật tốt với chồng mình.
“Nha......” “Được Dương Tổng, tôi đến ngay.” Uông Phù chần chờ một chút, rất nhanh liền đáp ứng. Dương Tổng đã ra mặt, xem ra lão c·ô·ng......có lẽ muốn t·h·a· ·t·h·ứ cho cô.
Rất nhanh......Dương Tuyết và Tô Dương mang theo Lâm Phong đến căn phòng đã đặt trước. “Lâm đại ca, đây là đơn t·h·u·ố·c bổ, cực kỳ hiệu quả.” Tô Dương tận dụng giấy bút trong kh·á·c·h sạn, nhanh chóng ghi lại các nguyên liệu và cách nấu món canh mà lão ba thường uống từ điện thoại. Đây là thứ hắn vừa nhắn tin xin tỷ tỷ.
“Để ta xem......” Lâm Phong nghe vậy, không khỏi sáng mắt. Khẽ vươn tay liền nh·ậ·n lấy! “Thật sự hiệu quả lắm sao?” “Đương nhiên, đây là món mà cha ta luôn uống......nói thẳng ra là, cha ta còn khỏe hơn ta đó.” Tô Dương ngượng ngùng cười, đưa tay gãi đầu. Chuyện này......dù là chuyện riêng trong nhà, nhưng vì để Lâm Phong có lòng tin, đành phải nói thật.
“Quá tốt rồi......” “Cốc cốc cốc......” Lâm Phong còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị gõ. “C-K-Í-T..T...T......” Cùng với một tiếng mở cửa, Uông Phù với vẻ mặt có chút lúng túng xuất hiện ở cửa. “Dương Tổng, Tô Tổng......chào các người, lão c·ô·ng......” “Uông Phù, ngồi đi. Đến, ngồi cạnh lão c·ô·ng ngươi này.” Dương Tuyết mỉm cười gật đầu, vẫy Uông Phù. “Ừ......” Uông Phù thấy vậy, sắc mặt vui mừng, vội vàng đến ngồi cạnh Lâm Phong. “Ca ca, muội muội biết lỗi rồi......đừng giận nữa có được không, tất cả đều là lỗi của muội muội.” Vừa ngồi xuống, Uông Phù liền lặng lẽ ghé tai, cực kỳ ôn nhu nói x·i·n· ·l·ỗ·i với Lâm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận