A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 179: kỳ thật, lão công thật không cần đến bổ những này

Chương 179: Kỳ thực, lão công thật không cần bồi bổ những thứ này
Tô Dương cùng Dương Hạ ở lại phòng họp nhỏ chờ thêm một lúc, đợi đến khi gương mặt nàng cơ bản khôi phục bình thường, hai người lúc này mới đi ra.
Trở lại chỗ làm việc, hai người liền bắt đầu bận rộn việc riêng của mình.
...
Thời gian vừa qua 11 giờ trưa...
Dương Hạ liền vỗ vỗ vai Tô Dương, chào một tiếng rồi rời đi.
Dù sao việc nàng về sớm cũng là chuyện thường tình, không có gì quan trọng.
Tô Dương tự nhiên là sẽ không để ý.
Lại qua một khoảng thời gian, sắp đến mười hai giờ trưa, Tô Dương liền nhận được tin nhắn Wechat từ Dương Tuyết.
"Lão công, tới dùng cơm, em chuyên môn đặt cho anh hoa bầu dục để bồi bổ......"
Cái này...
Thôi được rồi, ăn nhiều thận một chút hẳn là rất tốt.
Lão bà thật sự là khéo hiểu lòng người, vậy mà lại chuyên môn mua món này?
Kỳ thực...... lão công thật không cần bồi bổ những thứ này.
"Được rồi lão bà, anh đến ngay đây."
Tô Dương mỉm cười trả lời tin nhắn, rồi nhanh chóng đứng dậy.
Chỉ lát sau...
Hắn liền đi tới tầng cao nhất, tiến vào phòng làm việc của lão bà.
Thức ăn đều đã được bày sẵn, chỉ chờ hắn tới.
"Lão công, chụt!"
Dương Tuyết thấy Tô Dương đi vào, vui vẻ tiến lên ôm ngay lấy eo hắn, miệng nhỏ chu lên hôn một cái.
"Ăn cơm đi lão công, lát nữa em dẫn anh đi xem phòng làm việc của anh, sau đó chúng ta đến phòng nghỉ ngơi...... em muốn anh ôm em ngủ một lát."
"Ừ, được lão bà......"
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của Dương Tuyết, Tô Dương không khỏi tâm thần khẽ động.
Thế là lập tức gật nhẹ đầu.
Rất nhanh...
Hai người liền ngồi sát bên nhau, bắt đầu ăn cơm.
"Lão công, cơm hôm nay có vừa miệng không?"
"Ừm, rất ngon...... kỳ thực anh ăn no là được rồi, nhưng lão bà luôn thương anh như vậy, luôn thay đổi món ăn đặt cho anh."
Tô Dương nói, rồi đưa tay nâng khuôn mặt Dương Tuyết lên.
Lão bà này...... Về khoản thương người, thật đúng là đỉnh của chóp!
"Anh là lão công của em mà, em đương nhiên phải thương anh thật tốt rồi...... Lại nói...... Lão công mấy ngày nay vất vả như vậy, cũng nhất định phải bồi bổ cho tốt. Chúng ta vẫn chưa có con, còn không biết lão công phải vất vả đến bao lâu nữa. Lão bà cũng không muốn làm tiểu bảo bối của mình mệt chết đâu......"
Dương Tuyết tủm tỉm cười véo Tô Dương một cái, rồi nháy mắt với hắn.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ mê người khó tả...
Trong nháy mắt đã khuấy động tâm tư của hắn.
Trong chốc lát, hắn liền cảm thấy tâm thần xao động!
"Khụ khụ khụ......"
"Kỳ thực lão công không hề mệt mỏi chút nào, em xem thân thể anh này......"
Nói rồi, Tô Dương liền duỗi hai tay ra, khớp xương theo đó kêu lên một tràng rôm rốp.
"Em biết......"
"Lão công bây giờ đương nhiên lợi hại rồi...... nhưng hai chúng ta muốn như vậy rất lâu rất lâu...... cho nên từ bây giờ, phải học cách bảo dưỡng thân thể thôi."
"Ừm, hiểu rồi hiểu rồi."
Tô Dương nghe vậy, không khỏi cười gật gù.
Xem ra...
Lão bà này, thật đúng là không dễ dàng cho ăn no nha!
Phụ nữ ở độ tuổi này, quả nhiên là rất không đơn giản.
Trước khi mang thai sinh em bé...... Khẳng định phải hảo hảo mà điên cuồng một thời gian.......
...
Không bao lâu...
Hai người đã ăn xong cơm trưa.
Dọn dẹp qua loa một chút, Dương Tuyết liền dẫn Tô Dương đi tới một phòng làm việc ở ngay bên cạnh, cách đó không xa.
Cửa phòng làm việc đang mở.
Bên trong trống trơn.
Căn phòng rất mới, diện tích rất lớn, ánh sáng cũng cực kỳ tốt.
"Lão công, căn phòng này làm phòng làm việc của anh, thấy thế nào?"
Dương Tuyết kéo cánh tay Tô Dương, dịu dàng hỏi.
"Cái này...... xác thực rất tốt, hình như còn lớn hơn phòng làm việc của lão bà nữa."
"Ừm, phòng làm việc này lớn hơn của em một chút xíu, cơ bản là tương đương nhau. Em đã bảo họ dựa theo bố cục phòng làm việc của em để mua đồ cho anh, trong một hai ngày tới thôi, đồ đạc cơ bản đều đặt gần đủ cả rồi."
Hai người vừa đi dạo trong phòng, vừa khe khẽ trò chuyện.
"Lão bà...... kỳ thực anh có phòng làm việc hay không cũng được, dù sao chờ anh nhập học rồi, thời gian anh tới đây cũng không còn nhiều như vậy nữa."
"Vậy không được......"
Dương Tuyết nghe vậy, dịu dàng lắc đầu.
"Anh là lão công của em, cũng là nam chủ nhân của công ty tập đoàn chúng ta, không có phòng làm việc sao được chứ? Hiện tại người trong tập đoàn đều đang đồn, nói em bao nuôi một cậu trai trẻ..... Vậy thì em cứ thoải mái thừa nhận, em chính là có một tiểu lão công yêu em. Chúng ta không những tình cảm tốt, mà lại...... em còn muốn sinh con cho hắn, em còn muốn kết hôn với hắn."
"Ừm......"
"Thôi được, vậy anh đều nghe lão bà sắp xếp."
Tô Dương nghe lời Dương Tuyết nói, trong lòng không khỏi cảm khái không thôi.
Lão bà bao nhiêu năm qua...... Vẫn luôn phải chịu đựng đủ loại áp lực.
Bây giờ lại phải đối mặt với áp lực từ những lời đồn đại nhảm nhí!
Lúc này...... Hắn nhất định phải kiên định đứng về phía lão bà, cùng nàng hảo hảo đối mặt với những lời lẽ không hay từ bên ngoài.
Hảo hảo mà thương nàng, yêu nàng!
Nói rồi...... Tô Dương liền ôm chặt lão bà vào lòng.
Rồi nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
"Chụt!"
"Lão công, có phải anh cũng thích ở văn phòng...... giống em không?"
Dương Tuyết quay đầu liếc nhìn cánh cửa đang khép hờ, vỗ vỗ lồng ngực đang đập thình thịch của mình.
"Khụ khụ khụ......"
"Ừm, xác thực là chưa thử qua...... hay là chúng ta tìm lúc nào không có ai, thử một chút?"
"Được lão công, chỉ cần anh thích là được...... chỉ là phòng làm việc cách âm không tốt, lão bà sẽ không thể phát huy tốt lắm......"
Dương Tuyết tủm tỉm cười, nhẹ nhàng véo má Tô Dương.
Tiểu lão công này...... ngược lại đúng là thật thích bày trò mới lạ.
Để xem sau này lão bà từ từ thu thập ngươi thế nào.
"Vậy...... chúng ta đi phòng nghỉ bây giờ đi? Giờ cũng không còn sớm nữa...... anh lo lão bà nghỉ ngơi không tốt."
Nói rồi, Tô Dương lấy điện thoại di động ra xem giờ.
Thời gian không còn sớm...... Hay là mau chóng đến đó hảo hảo mà "giao lưu" một phen đi.
"Phụt......"
"Được lão công, đi thôi...... em cũng đang nghĩ đến đó."
Dương Tuyết thấy thế, trong mắt không khỏi sáng lên.
Gương mặt trong nháy mắt trở nên hơi ửng đỏ.
Sau đó, nàng kéo tay Tô Dương rời khỏi phòng làm việc trống không này, đi thẳng về phía phòng nghỉ ngơi cách đó không xa.
"Chậm một chút chậm một chút, là căn phòng này......"
Hai người vừa rời khỏi phòng làm việc của Tô Dương, Trương Bí thư liền đi tới, phía sau là mấy vị công nhân khuân vác.
Họ đang mang theo đồ đạc, bàn ghế các thứ tới.
Tiểu tỷ tỷ này hiệu suất làm việc thật cao, thậm chí đến giờ nghỉ trưa cũng không hề nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận