A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 376: tiền này xưởng trưởng, làm sao to gan như vậy đâu?!

Chương 376: tên xưởng trưởng Tiền này, sao to gan như vậy chứ?! Hai người vừa nói vừa đi về phía văn phòng của Dương Tuyết. "Leng keng!" Điện thoại di động của Dương Hạ vang lên, cô cầm lên xem thì ra là tin nhắn của xưởng trưởng Tiền. "Dương Hạ muội muội, ta đang ở quán rượu, nếu rảnh thì qua tìm ta, ta ở phòng 1101, ca ca chờ ngươi." Ta nói...... Dương Hạ nhìn thoáng qua tin nhắn, không khỏi khẽ cau mày. Tên xưởng trưởng Tiền này, sao to gan như vậy chứ?! "Tô Dương, ngươi xem này......" Dương Hạ cầm điện thoại đưa ra trước mặt Tô Dương. "Ta nói......" Thật buồn nôn! Còn ca ca! Vị đại tỷ xinh đẹp này vẫn rất có hương vị, sao lại thích nữ hài tử chứ?! Mà lại còn coi trọng Dương Hạ! Nếu nàng không thích ngươi, vậy ngươi đừng lãng phí thời gian nữa! "Tô Dương, ngươi thấy đấy, nếu không phải ta quyết định sớm làm tổng giám đốc, sau này còn cua một tiểu soái ca...... biết đâu ta đã đồng ý với nàng rồi, ha ha ha......" "Cố gắng lên, sớm cua được tiểu soái ca mới là chính đạo." Tô Dương cười gật đầu, đưa tay vỗ vai Dương Hạ. Hai người vừa nói chuyện vừa đi rất nhanh đã đến văn phòng của Dương Tuyết. "Mẹ, hắc......" Dương Hạ thấy mẹ thì ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó giang hai tay ôm lấy bà. "Bảo bối của mẹ lớn rồi, bây giờ theo đuổi con trai cũng ngày càng nhiều. Nhưng mà...... Nha đầu, nếu con thấy ai phù hợp, có thể thử yêu xem sao, ba mẹ đều ủng hộ con." "Con không cần đâu, con muốn cố gắng để sớm tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của mẹ. Đến lúc đó...... Con muốn ba làm thư ký cho con." Dương Hạ vừa nói vừa lay lay cánh tay mẹ. "Ha ha ha......" "Được được được, đợi con làm tổng giám đốc rồi tính, đến lúc đó chỉ cần ba con đồng ý, mẹ không có ý kiến." "Hắc hắc...... Tuyệt vời! Vậy con nhất định phải cố gắng!" Dương Hạ nghe mẹ nói xong thì vui vẻ nhảy cẫng lên, quay đầu nháy mắt tinh nghịch với Tô Dương. "Ừ, cố gắng lên, mẹ cũng muốn sớm về hưu, vất vả nhiều năm rồi, mẹ cũng muốn nghỉ ngơi." Dương Tuyết nói, liếc nhìn Tô Dương, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu khó tả. "Được, dù sao con và Tô Dương còn trẻ, sau này hai chúng con sẽ cố gắng làm việc, mở rộng công ty mình thêm mấy lần." "Nha đầu, đến lúc đó con không muốn tìm một tiểu soái ca làm thư ký sao?" Tô Dương nghe Dương Hạ nói thì bật cười. "Đến lúc đó...... đến lúc đó rồi tính, nhưng anh nhất định phải làm thư ký cho em, chờ đến khi em tìm được tiểu soái ca mới thôi." "Ha ha ha......" "Được thôi, không vấn đề, cố gắng lên, trước tiên trở thành tổng giám đốc của nhà mình đi!" "Đông đông đông......" Ba người đang trò chuyện thì Lý Phỉ Phỉ bước vào, mang bữa trưa đến cho Tô Dương và Dương Tuyết. "Con về nhà ăn đây, hôm nay con mua món mình thích...... ba mẹ gặp lại." Dương Hạ nhìn thời gian, cười hì hì rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng mẹ. "Cái con bé này......" Nhìn dáng vẻ con gái, Dương Tuyết cười lắc đầu. Xem ra trong thời gian ngắn nó sẽ không tìm đối tượng đâu. Nhưng có một điều đáng mừng là ít nhất con gái bà có lẽ sẽ không yêu con gái nữa. Về sau...... Dù muộn mấy năm tìm bạn trai cũng không sao. Sau này làm tổng giám đốc, muốn tìm đối tượng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người xếp hàng! Ngay cả Dương Tuyết bà đây...... Nếu không gặp Tô Dương, thì ở độ tuổi này, muốn tìm đối tượng cũng có rất nhiều người xếp hàng! Thậm chí xếp hàng dài mấy dặm cũng không sao! Cho dù là tiểu nam sinh 18 tuổi cũng có không ít người xếp hàng! "Lão công, chúng ta ăn cơm thôi." "Ừ......" Rất nhanh, hai người mặt đối mặt ngồi cùng nhau ăn cơm....... "Đông đông đông......" Hai người đang ăn cơm thì lại có tiếng gõ cửa. Tiếp theo, Tổng Giám đốc Uông đẩy cửa bước vào. "Dương Tổng, hai người đang ăn cơm à...... thật ngại quá." "Không sao Uông Phù, có chuyện gì vậy?" Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn Uông Phù, khẽ cười hỏi. "Dương Tổng, chúng ta có mẫu áo lông nam cuối năm vừa làm xong, tôi muốn tranh thủ dịp cuối năm để kiếm thêm chút lợi nhuận." "Được thôi, cần tôi giúp gì không?" "À, thật ra...... Tôi muốn nhờ Tô Tổng, tôi nghĩ để anh ấy làm người mẫu thì hiệu quả sẽ rất tốt. Chúng ta chụp vài kiểu ảnh thôi, Dương Tổng thấy thế nào......" Uông Tổng Giám đốc vừa nói vừa nhìn Tô Dương, trong mắt lộ vẻ nhờ giúp đỡ. Xem ra, cô ta cũng rất nóng lòng. "Được thôi, Tô Bí thư...... vậy anh giúp họ một chút nhé?" "Vâng Dương Tổng, khi nào chúng ta chụp?" Về phần vấn đề tiếp đãi, Tô Dương đã lên kế hoạch và sắp xếp xong, có người từ các bộ phận khác sang giúp rồi. Anh hiện tại cũng không bận lắm, chỉ cần xử lý một vài tình huống đột phát. "Buổi chiều 3~4 giờ, đến lúc đó tôi gọi anh nhé?" "Được Uông Tổng, không vấn đề gì." Nghe Tô Dương trả lời chắc chắn, Tổng Giám đốc Uông vô cùng vui mừng. Cô ta đang gấp rút tìm người mẫu phù hợp, không ngờ Tô Dương bận rộn như vậy mà vẫn đồng ý. "Được được, cảm ơn Dương Tổng, cảm ơn Tô Tổng...... Tôi đi ăn cơm đây, gặp lại." Uông Tổng Giám đốc vui vẻ vẫy tay rồi rời đi. Bóng lưng lay động, có vẻ vẫn rất quyến rũ....... Không lâu sau, Tô Dương và Dương Tuyết ăn xong bữa trưa, đang định đến phòng nghỉ ngơi một chút thì Triệu Thanh Sơn từ bộ phận phần mềm đến. "Tô Tổng, tôi làm kế hoạch trực ban giả một năm, cần phê duyệt sớm một chút, cái này liên quan đến tiền tăng ca......" "Được, tôi xem." Tô Dương nhận bản kế hoạch từ Triệu Thanh Sơn rồi nhanh chóng ký tên mình lên. Không phải là tiền làm thêm giờ sao, chút lòng thành. Phần mềm hiện tại là một trợ thủ lớn cho sự phát triển của tập đoàn, chi nhiều tiền một chút cũng đáng. "Thanh Sơn, vất vả rồi......" "Không khổ cực, không khổ cực, đều là việc nên làm." Triệu Thanh Sơn cầm bản kế hoạch đã ký xong thì thầm vui mừng. Lão đại hào phóng thật! Lần này anh em chắc chắn sẽ tranh nhau làm thêm giờ! Rất nhanh, Triệu Thanh Sơn cũng rời khỏi văn phòng. "Tô Bí thư, tôi càng ngày càng thấy...... anh rất hợp làm lãnh đạo, không chỉ hợp làm bí thư." "Ách......" "Không muốn làm bí thư thì không phải là lập trình viên giỏi, tôi hợp làm gì chẳng phải do lão bà dạy dỗ hay sao." "Phốc phốc......" "Lão công ngoan thật, sau này biết đâu tôi sẽ để anh làm tổng giám đốc đấy, có lẽ anh sẽ hợp hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận