A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 40: Huynh đệ, ta tới chiếu cố mụ mụ ngươi đi

Chương 40: Huynh đệ, ta tới chiếu cố mụ mụ ngươi đi
“Lão thiết ngươi đây là muốn đi toilet sao? Chờ chút......Để ta đi trước, nhịn không nổi.” Dương Hạ liếc nhìn Tô Dương trong phòng khách, tranh thủ thời gian đi nhanh một bước, chạy trước hắn vào toilet.
Một lát sau......
“Lốp bốp, bĩu nha......”
“Lão thiết, nếu ngươi gấp quá thì có thể qua phòng mẹ ta......Chắc giờ này nàng cũng dậy rồi.”
Một tràng âm thanh vang lên, Dương Hạ từ bên trong nói vọng ra ngoài với Tô Dương.
“Thôi......Chắc không cần đâu để lát nữa rồi tính.”
Tô Dương lẩm bẩm một tiếng, rồi xoay người về phòng mình.
Ta đi! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật! May mà ra sớm vài giây, nếu không rất có thể bị thằng nhóc này bắt gặp! Đến lúc đó thật không biết giải thích thế nào! Ta thì không lo gì, chủ yếu là Dương Tuyết, chắc nàng sẽ thấy rất ngại.
Về đến phòng, Tô Dương liền lên giường ngủ bù.......
Bảy giờ sáng, chuông báo thức điện thoại đánh thức Tô Dương đúng giờ. Vừa rửa mặt xong xuôi, Dương Tuyết cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng đầy ái tâm.
“Dì, con pha cho dì ly nước đường đỏ......Dì uống chút đi.”
Tô Dương lên m·ạ·n·g t·ì·m k·i·ế·m mới biết, nước đường đỏ có thể giảm đau bụng kinh, thế là sau khi thu dọn rửa mặt xong, liền vào bếp tìm đường đỏ, pha cho Dương Tuyết một ly nước đường.
“Ôi chao, cám ơn cám ơn, Tô Dương ngoan quá......”
Dù sao có Dương Hạ ở đó, nên cách xưng hô của Dương Tuyết với Tô Dương vẫn như trước.
“Con coi Tiểu Hạ này, hôm qua trên đường về mẹ nói đau bụng, Tô Dương đã nhớ rồi còn pha nước đường đỏ cho mẹ, thằng bé này đúng là chu đáo thật.”
Dương Tuyết nhận lấy ly nước đường, mỉm cười quay sang nhìn Dương Hạ.
“Đúng vậy đó, Tô Dương tỉ mỉ thật, con trai thế này là con gái thích nhất đó.”
Dương Hạ cười như không cười nhìn Tô Dương, rồi quay sang nhìn mẹ mình. Nàng cứ thấy giữa hai người dường như có gì đó khác lạ so với trước kia, nhưng cụ thể thì không nói được. Chỉ là có chút cảm giác thế thôi. Một phần vì Tô Dương nói muốn t·á·n tỉnh mẹ nàng, hai là vì thái độ của mẹ nàng với Tô Dương, đúng là quá tốt. Mấy năm nay, hiếm khi thấy mẹ có thái độ tốt và kiên nhẫn với người đàn ông nào đến thế.
“Thật hả? Mẹ cũng thấy Tô Dương chu đáo lắm, hôm qua còn chạy từ trường đến chỗ làm chờ mẹ tan ca nữa đó, nó nói lo mẹ đi đường tối một mình.......Thằng bé này, đúng là biết quan tâm người khác. Tiểu Hạ, con nên học hỏi Tô Dương đi biết không? Khi nào con quan tâm mẹ được vậy thì tốt.”
Dương Tuyết dịu dàng nhìn hai đứa, trong mắt ánh lên nụ cười khó tả.
“Dạ, con biết rồi mẹ......”
Dương Hạ ngượng ngùng cười trừ, không nói gì thêm. Thật ra nàng rất muốn nói: Về sau để Tô Dương lo cho mẹ luôn cho rồi, dù sao hắn cũng muốn t·á·n mẹ mà. Nhưng nàng không dám nói vậy, lỡ lời có khi bị mẹ mắng cho một trận. Nhưng qua lời mẹ vừa nói, ít nhất có thể thấy bà có ấn tượng rất tốt về thằng bé Tô Dương này. Chỉ là......Nàng vẫn không nghĩ Tô Dương có thể t·á·n đổ. Với lại mẹ nàng có lẽ chỉ coi Tô Dương như một người em tốt thôi, chắc không có “tình cảm” gì đâu.......
Ăn xong bữa sáng ái tâm của Dương Tuyết, Tô Dương và Dương Hạ cùng nhau lái xe tới trường.
“Lão thiết, cuối tuần này tao dẫn con Tu Bình Bình về nhà cho mẹ tao coi mặt được không?”
“Hả?!”
Tô Dương đang lái xe giật mình, quay sang nhìn Dương Hạ. Thằng em này bị điên rồi hả?! Nếu mày đem bạn gái về nhà, thì mẹ mày sẽ phản ứng sao đây. Chắc sẽ không đến mức nổi đóa lên đâu, nhưng chắc chắn bà sẽ không đồng ý cho mà xem!
“Hả cái gì hả? Tao nói thiệt đó.”
“Mẹ mày chắc chắn không đồng ý đâu.”
“Thì tao biết......Thì tao cứ lấy danh nghĩa bạn học dẫn về trước có được không? Ít ra cũng làm quen cái đã. Với lại Bình Bình nó ngoan ngoãn hiền lành vậy, chắc mẹ tao sẽ quý nó cho coi.”
Dương Hạ nói rất nghiêm túc, cứ như đã tính toán từ lâu lắm rồi ấy.
“À, thì ra mày định dùng chiêu này......Mà mày với Tu Bình Bình giờ tới đâu rồi? Mày nói với nó chuyện kia chưa?”
“Cái đó......chưa, tao đang kiếm cơ hội thích hợp, chắc gần đây sẽ nói. Mà tao thấy chắc nó chịu á.”
“Hả, thiệt hả?!”
Tô Dương sững sờ, lại có chuyện trùng hợp vậy luôn sao?!
“Tụi tao từng coi phim đó rồi, mà hình như nó cũng không phản đối.......”
“Hả? Phim gì cơ?”
Tô Dương cứ như một đứa bé tò mò, về mấy chuyện yêu đương này, hắn đúng là gà mờ, mà lại còn tò mò muốn biết nữa chứ.
“Thì mấy phim về hai đứa con gái đó, ác thảo! Mày đừng nói với tao là mày không biết nha.”
“Ặc......Tao có yêu đương đâu mà tao biết mấy cái này.”
Tô Dương hết nói......Mà mấy loại phim này......hình như hắn từng coi ở Anh Hoa Quốc rồi thì phải.
“Thôi thì cứ coi biểu hiện của Bình Bình đi, chắc nó chịu tao á.”
“Ừ, mày tính sao thì tính, đừng có để lâu quá ......Dù gì chuyện tình cảm này, tốt nhất là cả hai bên đều phải thành thật với nhau.”
Tô Dương gật đầu, chuyện này trước cứ tùy nàng, rồi tìm cơ hội nói chuyện với Dương Tuyết sau. Dù sao cũng đừng làm cho mối quan hệ trở nên quá căng thẳng mới được. Đó là điều Tô Dương lo nhất.
“Ừ, tao sẽ nói sớm thôi......”
“Lão thiết, mẹ tao có vẻ cũng có ấn tượng tốt về mày đó......Nhưng tao thấy mày vẫn không có hy vọng gì đâu.”
“Xí, cứ chờ xem, tới lúc đó đừng có khóc là được, ha ha......”
Tô Dương không muốn giải thích gì hết, dù sao suy nghĩ của nàng rồi sẽ từ từ thay đổi thôi. Nhưng chí ít cũng có một điều tốt, là thằng em này sẽ không phản đối mình kịch l·i·ệ·t. Có lẽ đây là điểm khác biệt của em gái?!
“Xí, tao cứ đợi đó xem mày cười cái gì, tao ngược lại khuyên mày, đến lúc mày khóc thì đừng có trách tao cười mày à nha, ha ha ha......”
“Được thôi lão thiết, cứ chờ xem!”
Tô Dương cười cười, không nói gì thêm. Hắn đạp mạnh chân ga, xe lao nhanh về phía trước.
“Ha ha, con Bình Bình nhắn tin hỏi tao tới trường chưa kìa, có muốn nó......Ngó xem ngó xem......Con gái người ta ngoan thế kia cơ mà, đàn ông nên tìm mấy cô như vậy mới có ý nghĩa chứ.”
Dương Hạ cầm điện thoại, huơ huơ trước mặt Tô Dương khoe khoang, mặt mày hớn hở.
“Haizz......”
Tô Dương khẽ thở dài một hơi. Đừng thấy giờ đang vui, chắc chốc nữa là hết vui liền đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận