A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 161: nhìn ngươi ánh mắt kia, xem ta như thế nào thu thập ngươi

Chương 161: Nhìn ngươi ánh mắt kia, xem ta như thế nào thu thập ngươi
“……” Dương Tuyết nghe vậy, gương mặt không khỏi có chút ửng hồng.
Cái này lão c·ô·ng...... Thật ngoan!
Chờ đến mục đích...... Hai ngày này phải chiếu cố thật tốt hắn!
Rất nhanh...... Máy bay bắt đầu trượt, rất nhanh liền bay lên trời xanh.
“Ách……”
Lần đầu tiên đi máy bay cảm giác, thật đúng là có chút khẩn trương.
Nhìn máy bay thuận lợi lên không, Tô Dương không khỏi có chút thở dài một hơi.
“Lão c·ô·ng, khẩn trương sao?”
“Ừm, hơi có chút khẩn trương, cũng không sao.”
Tô Dương vuốt ve tay nhỏ của Dương Tuyết, đưa tay ôm bờ vai nàng.
“Lão c·ô·ng, nghỉ ngơi một lát đi...... Phải mất hai canh giờ mới có thể đến Mông Thành đó.”
“Ừ, không có việc gì, ta xem một chút bên ngoài......”
Máy bay trên tầng mây, bình ổn bay.
Tô Dương hứng thú bừng bừng quan s·á·t bên ngoài, nhìn xuống mặt đất...... Cảm giác thật mới lạ.......
Ngắn ngủi hai canh giờ, rất nhanh trôi qua.
Máy bay đến Mông Thành, hạ cánh......
Ra sân bay, lái xe do khách sạn Mông Thành sắp xếp đã chờ ở cửa ra.
Ba người lên xe do đối phương an bài, trực tiếp hướng khách sạn mà đi.
Mông Thành là nơi tốt, trời xanh mây trắng, hoàn cảnh ưu mỹ.
Không bao lâu...... Ba người đã vào ở khách sạn.
Tô Dương và Dương Tuyết ở một gian, Trương Bí Thư ở một gian.
Hai gian phòng không ở cùng một tầng.
“Lão c·ô·ng, lão bà đi tắm trước...... lát nữa Trương Bí Thư đưa bữa ăn tới, ngươi giúp nàng mở cửa có được không?”
Dương Tuyết nói, mở rương hành lý.
Bắt đầu từ bên trong tìm áo ngủ.
Áo ngủ đều là nàng chọn loại mà Tô Dương t·h·í·c·h nhất nàng mặc.
Dù sao sau khi mặc vào...... Người càng vũ mị, càng có hương vị!
“Được rồi lão bà......”
Tô Dương cười gật đầu, ánh mắt không ngừng đ·á·n·h giá Dương Tuyết.
“Phốc phốc......”
“Lão c·ô·ng, nhìn ngươi ánh mắt kia...... ngươi chờ đó, xem ta thu thập ngươi thế nào.”
Dương Tuyết nhìn ánh mắt Tô Dương, không khỏi x·ấ·u hổ nở nụ cười.
Tiểu lão c·ô·ng này......
“Ha ha ha……”
“Được rồi lão bà, ta chờ ngươi......”
Tô Dương nhìn dáng người xinh đẹp của Dương Tuyết, tâm thần không khỏi d·ậ·p dờn!
"Ừ, thật ngoan...... được rồi lão c·ô·ng, ta đi tắm nha, chụt!"
Dương Tuyết cười, cầm áo ngủ cùng đồ rửa mặt đi phòng tắm.
Sau khi vào cửa, còn quay đầu hôn gió hắn.......
Không bao lâu......
“Cộc cộc cộc……”
Cửa phòng bị gõ.
Tô Dương nhanh chóng từ trên g·i·ư·ờ·n·g ngồi dậy, bước nhanh đến mở cửa.
Quả nhiên!
Đứng ở cửa là Trương Bí Thư, tay cầm mấy hộp đồ ăn.
“Tô Tổng...... đây là bữa tối chuẩn bị cho ngài và Dương Tổng.”
“Được, cảm tạ, Trương Bí Thư có muốn vào ngồi một chút không?”
Tô Dương nói, đưa tay nh·ậ·n lấy hộp đồ ăn.
"Tô Tổng, tôi không vào đâu......"
Trương Bí Thư vô tình hay cố ý liếc nhìn vào trong, mặt hơi đỏ lên.
Bất quá, nàng vội vàng khoát tay áo.
Lúc này...... trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách.
“Tô Tổng, tôi đi trước đây, có chuyện gì, cứ liên hệ tôi là được.”
Không biết nghĩ đến điều gì, mặt Trương Bí Thư trong nháy mắt đỏ lên không ít.
Thế là vội phất phất tay, muốn rời đi.
"Ừ, được Trương Bí Thư, vất vả cô rồi."
Tô Dương kh·á·c·h khí gật đầu, nhìn theo nàng nhanh chân rời đi.
Tiểu tỷ tỷ này...... Chẳng lẽ là chưa có đối tượng sao?
Sao vừa nói chuyện đã đỏ mặt rồi?
Tô Dương cười lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, liền xoay người khép cửa phòng.
Đem hộp đồ ăn để lên bàn xong, Tô Dương cũng thay áo ngủ.
Đợi Dương Tuyết đi ra, hắn cũng định vào tắm rửa một chút.
Hoặc là...... Bây giờ vào cùng nhau tắm rửa hẳn cũng không tệ.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận