A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 102: Cái này giống ca ca học trưởng, đối với nàng vậy mà cái này

Chương 102: Cái vị học trưởng giống như ca ca này, đối với nàng vậy mà lại nói “Ách, giúp ta xem quần áo cho muội muội...... Ngươi đến giới thiệu cho muội muội ta một chút đi, Tô Hân, đừng nhìn giá quần áo, dù sao ta cũng không cần dùng tiền.” “Vâng, biết rồi ca ca......” “Chào tiên sinh.” Nhân viên bán hàng kh·á·c·h khí lên tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Tô Hân giúp nàng giới thiệu....... “Lão bà, ta đang dẫn muội muội đến trung tâm thương mại lấy mấy bộ quần áo, nàng xem như thế nào về việc này?” Nhân lúc Tô Hân đang xem quần áo, Tô Dương gửi một tin nhắn Wechat cho Dương Tuyết. Một lát sau...... Tin nhắn của nàng đã được trả lời. “Tốt lão c·ô·ng, nhất định phải để muội muội em chọn nhiều món một chút, đừng nhìn giá cả, em lập tức bảo thư ký qua tìm các anh.” Dương Tuyết sau khi trả lời tin nhắn cho Tô Dương, liền lập tức thu xếp với thư ký xong xuôi. Nếu là muội muội ruột thịt của lão c·ô·ng từ kiếp trước, thì nhất định phải coi trọng....... “Muội muội, đừng để ý giá cả, bất kể ưng ý món quần áo nào cũng được...... Yên tâm đi, ca ca không cần trả tiền.” Lúc Tô Hân chọn quần áo, việc đầu tiên là xem giá. Thấy giá đắt quá, liền vội xua tay. “Mắc quá...... Hay là thôi đi?” Tô Hân hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói. Dù học trưởng có nói vậy, nàng vẫn không dám chọn quần áo quá đắt. Dù học trưởng không tốn tiền, nhưng luôn có người phải trả chứ. “Muốn chứ, nhất định phải! Này, gói hết hai cái này muội muội ta vừa xem đi......” Tô Dương vẫy tay với nhân viên bán hàng, trực tiếp yêu cầu gói lại. Chỉ cần thích là được, quản gì giá cả chứ?! “Vâng tiên sinh......” Nhân viên bán hàng dường như nghe thấy Tô Dương nói không cần trả tiền, trong ánh mắt lộ ra một tia vẻ mặt khó tin. Nhưng nàng cũng không chần chờ, trực tiếp b·ắ·t đ·ầ·u gói hàng. Dù sao không t·r·ả tiền ....... Quần áo này các ngươi đừng hòng mang đi! “Đừng đừng...... Ca ca, hay là em mặc thử một cái đã.” Thấy nhân viên bán hàng trực tiếp gói lại, Tô Hân giật mình, người học trưởng này cũng quá hào phóng đi?! Quần áo đắt như vậy, nói gói là gói...... Chẳng lẽ hắn là phú nhị đại ẩn mình trong truyền thuyết?! Không thể nào...... Vậy thì vận may của Tô Hân ta tốt quá rồi đi?! “Ừ, mặc thử đi.” Tô Dương quay đầu nhìn tiểu muội, mỉm cười gật đầu. Như vậy còn tạm được...... Với ca ca còn kh·á·c·h khí thế làm gì? Thật là! Chốc lát sau...... Tiểu muội đã thay một chiếc váy dài đi ra. “Hoắc!” Tô Dương không khỏi sáng mắt lên, lập tức giơ ngón tay cái với muội muội. “Đẹp lắm, bộ này không tồi, muội muội mặc rất xinh, lấy!” “Ca ca...... Thật sự lấy ạ? Em......” Tô Hân mắc cỡ đỏ mặt, hơi nhăn nhó một chút. “Lấy, nhất định phải!” “Vậy...... Vậy được rồi.” “Ừ, lại đi thay bộ kia xem sao.” “Vâng ca ca......” Tô Hân ngượng ngùng cầm bộ quần áo khác, cũng đi mặc thử. Rất nhanh...... Bộ này cũng nhất định phải lấy. Tiếp đó...... Theo yêu cầu của Tô Dương, lại xem quần áo khác, bên ngoài, bên trong...... Giày dép các loại. Chốc lát sau, đã gói một đống nhỏ. “Được rồi, được rồi ca ca, đủ rồi, nhiêu đây đủ em mặc lâu lắm rồi ......” Nhìn nhiều quần áo như vậy, Tô Hân càng ngại. Trước đó còn nghĩ học trưởng chỉ giúp nàng chọn một bộ, ai biết...... Lại chọn cả một đống. “Ừ, vậy được rồi, mấy thứ này em mặc trước...... Bữa sau ca ca lại mua cho em.” “Cảm ơn ca ca......” Tô Hân hơi cúi đầu, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng. “Tô Tổng......” Hai người đang nói chuyện, thư ký Trương của Dương Tuyết vừa lúc tìm tới. “Chào Trương Bí Thư.” Tô Dương thấy Trương Bí Thư đến, mỉm cười gật đầu với cô. “Ừ, Tô Tổng, quần áo cứ để ngài và muội muội mang đi, tôi sẽ nói với người phụ trách bên trung tâm thương mại.” “Được rồi, cảm ơn Trương Bí Thư.” Tô Dương cười gật đầu, sau đó không kh·á·c·h khí chút nào cầm hết mấy túi quần áo bày dưới đất lên. “Ca ca, để em x·á·ch một phần đi......” “Ừ, em cầm cái này.” “......” Hai người vừa nói, vừa mang quần áo vui vẻ đi ra khỏi trung tâm thương mại. “Ca ca......” “Vừa rồi Trương Bí Thư kia gọi anh là Tô Tổng kìa.” Tô Hân quay đầu nhìn Tô Dương, mắt lấp lánh. Không ngờ học trưởng vừa mới lên đại nhất đã là tổng giám đốc gì rồi?! “À...... Không phải không phải, ta chỉ là bạn rất thân với tổng giám đốc c·ô·ng ty, tiểu thư thư ký cũng kh·á·c·h khí nên mới gọi ta như vậy thôi.” Tô Dương cười lắc đầu, tạm thời viện cớ. Bất quá hắn nói cũng không sai lắm. Chỉ là cái người bạn thân này là bạn gái của hắn thôi. “Ra là vậy......” “Ca ca...... Anh mua cho em nhiều quần áo như vậy, em tính sơ sơ cũng hết mấy vạn đó.” Tô Hân vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn Tô Dương. Mặt mũi ửng hồng, tim đ·ậ·p thình thịch. Nàng hoàn toàn không ngờ...... Vị học trưởng giống như ca ca này, lại tốt với nàng như vậy! Hai người tựa như “vừa gặp đã yêu”. Nàng có ấn tượng vô cùng tốt về học trưởng, mà học trưởng cũng vô cùng chu đáo hào phóng với nàng! “Muội muội, không cần x·á·ch tiền với ca ca...... Dù sao ta cũng không cần tiền mà, ha ha ha......” Tô Dương cười, sau đó cầm hết mấy túi quần áo đặt hết lên tay, lấy điện thoại ra xem giờ. “Hoắc!” Vậy mà đã gần 12 giờ trưa rồi. “Muội muội, chúng ta mang quần áo ra xe để, lát nữa ăn cơm xong, anh đưa em về nhé?” “Để ở xe? Dạ......” Tô Hân vốn định hay là bắt xe về thẳng, không ngờ học trưởng lại muốn đưa nàng về tận nhà. Hai người nói chuyện...... Rất nhanh đã tới trước chiếc BMW X7 của Dương Tuyết. “Cái này...... Đây là xe của anh ạ?” “Không phải, đây là xe của bạn ta ...... Nhưng ta muốn lái tùy tiện mà, dù sao chúng ta là bạn rất thân.” “Dạ......” Tô Dương móc chìa khóa xe, mở cốp sau. Hai người đặt quần áo vào hết. “Muội muội, lên xe đi, ca ca chở em đi ăn cơm.” “Cái này...... Dạ vâng ạ.” Tô Hân hơi chần chờ một chút, nhưng cũng không từ chối. Chỉ là mặt càng đỏ hơn trước........ “Lão bà, mấy người họp xong chưa? Em định đưa tiểu muội đi ăn bữa cơm, ăn xong rồi em đưa nàng về nhà.” Tô Dương lên xe xong, nhắn tin Wechat cho Dương Tuyết trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận