A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 48: Chính là tinh lực vô hạn thời điểm, làm sao lại

Chương 48: Chính là lúc tinh lực vô hạn, sao lại "Lão c·ô·ng, Ba!"
Dương Tuyết ôm lấy eo Tô Dương, cảm giác lo lắng trước đó, hiện tại tựa hồ lập tức sắp biến m·ấ·t xong. Đến cả giọng nói cũng lớn hơn trước một chút.
"Lão c·ô·ng, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút có được không? Chiều nay ngươi...... không mệt sao?"
"Có chút đó...... làm sao lại mệt được chứ?!"
Tô Dương không khỏi âm thầm cười một tiếng, mình bây giờ mới 18 tuổi, chính là lúc tinh lực vô hạn, sao lại mệt được?!
"Đúng rồi lão c·ô·ng, em phải đi c·ô·ng tác hai ngày, hai ngày này không giúp gì được cho anh...... Anh ở nhà phải ngoan ngoãn đó, học tập cho giỏi, đợi lão bà về thương anh, được không?"
"Hả?!"
"Khi nào xuất p·h·át?"
Tô Dương không khỏi trong lòng có chút trầm xuống, không tránh khỏi có chút buồn bực. Bây giờ hắn và Dương Tuyết thật sự là một khắc cũng không muốn rời nhau!
"Sáng mai bay, thuận lợi thì ngày kia sẽ về, đừng lo lắng bảo bối...... Em rảnh sẽ nhắn tin cho anh nhé, Ba!"
Dương Tuyết đưa tay vuốt ve tr·ê·n l·ồ·ng n·g·ự·c Tô Dương, vẽ vòng tròn.
Ôi...... Ông xã ngoan của em ơi, tỷ tỷ cũng không muốn rời anh đâu. Giờ anh mà tốt nghiệp đại học thì tốt biết bao, tỷ tỷ nhất định mỗi ngày mang th·e·o anh. Đi đâu cũng mang anh...... Đến lúc đó chỗ nào cũng có dấu vết yêu nhau, tiếng cười của chúng ta!
"Được thôi lão bà, em sẽ học hành thật tốt......"
Tô Dương nhẹ nhàng đáp lời, cũng không tỏ ra phiền muộn. Dù sao đây cũng là chuyện không thể tránh, tập đoàn c·ô·ng ty lớn như vậy, Dương Tuyết x·á·c thực quá bận rộn. Trước kia hay nghe Dương Hạ nói, mẹ nàng thường xuyên đi c·ô·ng tác. Bây giờ chung sống với mẹ nàng chưa được mấy ngày, lại phải ra khỏi nhà. Mà lại vừa đi là mấy ngày.
Được rồi...... Làm người yêu của nàng, vậy thì phải chấp nh·ậ·n chuyện này. Sau đó mình sẽ cố gắng học tập, tranh thủ giúp đỡ nàng sớm hơn.
"Ừ, lão c·ô·ng ngoan lắm...... Ba! Được, mình nghỉ ngơi sớm một chút đi......"
"Tách!"
Tô Dương đưa tay tắt đèn ngủ nhỏ.......
Sáng sớm hôm sau.
"Tiểu Hạ, mẹ hôm nay phải đi c·ô·ng tác, thuận lợi ngày kia mới về được."
Lúc ba người ngồi quây quần ăn điểm tâm, Dương Tuyết nói với con gái về chuyện mình phải đi c·ô·ng tác.
"Vâng, con biết rồi ạ."
"Ừ, sau khi mẹ đi c·ô·ng tác, hai con phải ngoan ngoãn ở chung nha. Tiểu Hạ này, sau này phải nghe theo lời khuyên của chú Tô Dương, có được không? Hai con cố gắng học tập, sau này tốt nghiệp còn giúp mẹ nữa......"
Dương Tuyết mỉm cười nhìn con gái, rồi quay sang nhìn Tô Dương. Một người là con gái ngoan, một người là người đàn ông yêu dấu. Cả hai đều là người nàng quan tâm nhất. Thật hy vọng cả hai có thể mau c·h·óng thành tài!
"Mẹ......"
"Con biết rồi."
Dương Hạ liếc nhìn Tô Dương, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Đang yên đang lành là đại huynh đệ, giờ biến thành thúc thúc...... Gọi là thúc thúc, không chừng sau này lại thành lão ba! Một ông bố cùng tuổi...... Thật là khó chấp nh·ậ·n!
"Tỷ, em với Dương Hạ là anh em tốt....... Có chuyện gì chúng em sẽ cùng nhau bàn bạc, tỷ cứ yên tâm đi c·ô·ng tác."
Tô Dương mỉm cười khoát tay, lần đầu tiên trước mặt Dương Hạ đổi cách xưng hô với mẹ nàng. Trước kia toàn gọi là a di, giờ đổi thành tỷ tỷ. Dù sao hai người coi như đã c·ô·ng khai với Dương Hạ, nên cách gọi này phải sửa lại.
"Được rồi đệ đệ......"
Dương Tuyết nhìn hai người, gương mặt trắng nõn xinh đẹp không khỏi có chút đỏ lên. Đây là lần đầu ba người ngồi cùng nhau, chính thức c·ô·ng khai quan hệ của nàng với Tô Dương. Bất quá Dương Hạ chỉ cắm cúi ăn cơm, tuy lòng có chút kỳ lạ, nhưng n·g·ư·ợ·c lại không biểu hiện ra gì. Dù sao chỉ cần mẹ vui vẻ, nàng tự nhiên sẽ không nói gì.......
"Lão t·h·iết, bảo em gọi anh là chú à, khó chịu quá."
Trên đường đến trường, Dương Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
"Không sao không sao, ta cứ việc ta, em yên tâm đi, ta đâu có muốn m·ấ·t đi người anh em tốt như ngươi."
Tô Dương cười rộng lượng gật đầu. Bây giờ đã ở cùng người ta rồi, chú với bác gì đó đều vớ vẩn. Anh em cũng được, thúc thúc cũng được, bố cũng xong, gọi gì mà chẳng được!
"Tốt, đó là anh nói đấy......"
"À mà Lão t·h·iết, hai ngày này em định đưa Tu Bình Bình về nhà chơi, anh đừng có mách mẹ em biết nha."
Vừa nhắc tới Tu Bình Bình, sắc mặt Dương Hạ lập tức khác hẳn. Mặt nàng rất nhanh lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Đưa Tu Bình Bình về nhà ngủ qua đêm?!"
Tô Dương không khỏi sững sờ, quay sang nhìn Dương Hạ. Con nhỏ này tiến triển nhanh vậy sao?! Chẳng lẽ Tu Bình Bình biết nội tình của nàng, lại còn vui vẻ đồng ý?! Lẽ nào lại có chuyện trùng hợp như vậy?!
"Ừa, ý em là vậy đó."
Dương Hạ gật gật đầu, có vẻ như đã có dự tính từ trước.
"Vậy Tu Bình Bình sẽ đồng ý sao? Nàng biết bí mật của em rồi?"
"Anh đúng là đồ không hiểu con gái...... Loại cực phẩm nữ sinh như Tu Bình Bình, thật là ngoan đặc biệt luôn á. Chỉ cần nàng t·h·í·c·h anh, nàng sẵn lòng nghe theo mọi sự sắp đặt của anh...... Chẳng qua chỉ là bảo nàng đến ngủ một giấc thôi, nàng đương nhiên sẽ đồng ý thôi."
"Ặc......"
Nhìn vẻ mặt tự hào của Dương Hạ, Tô Dương thoáng nghĩ ngợi lung tung. Thế giới kéo kéo kéo kéo, thật thần kỳ! Nói vậy, Tu Bình Bình đã biết thân phận của nàng?!
"Tuy nhiên, nàng vẫn chưa biết thân phận của em, đợi đến tối lúc đi ngủ...... Em sẽ kể cho nàng nghe sau. Nàng ngoan như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý thôi, anh cứ yên tâm đi."
Dương Hạ cười híp mắt, trông như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Đậu xanh rau má! Lúc đầu còn định giới t·h·iệu chị của nàng cho anh đó, ai ngờ...... Thôi thôi thôi. Chị của nàng với Bình Bình cũng thuộc một loại hình con gái, dù sao giờ anh cũng hết cơ hội rồi ...... Em nói cho anh biết đó, nhất định phải đối tốt với mẹ em, đừng có tơ tưởng đến ai khác, dù có ngoan hơn nữa cũng không được!"
"Yên tâm đi Lão t·h·iết......"
Tô Dương nhịn không được bật cười. Hai anh em ta gu thẩm mỹ khác nhau quá! Ta chỉ t·h·í·c·h kiểu mỹ nữ thành thục ưu nhã, chứ không t·h·í·c·h cái loại bánh bèo yếu đuối mà em gọi là ngoan ngoãn đó. Loại con gái như vậy mà em cũng gọi là cực phẩm?! Thực ra...... Mẹ em mới là cực phẩm đích thực trong mắt anh đó, biết chưa?!"
"À mà Lão t·h·iết, trưa nay mình dẫn Bình Bình đi ăn cơm cùng đi, em chính thức giới t·h·iệu anh với nàng, đến lúc đó bảo nàng gọi anh là chú cũng được."
"Hả?!"
Tô Dương không khỏi sững sờ. Kiểu này cũng được hả?! Mày gọi ta là anh, lại bảo bạn gái mày gọi ta là chú?! Ối giời ơi! Thế này thì đúng là có chút thú vị đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận