A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 312: mỹ nữ trong ngực, nào có tâm tư xem phim a!

Chương 312: Có mỹ nữ trong ngực, ai còn tâm trí đâu mà xem phim!
Rạp chiếu phim tối đen như mực, chỉ có màn ảnh lớn phía trước hắt ra ánh sáng. Tô Dương ngẩng đầu nhìn lướt qua, có vẻ như là một bộ phim tình cảm tuổi trẻ. Trên màn hình là một đôi nam nữ trẻ tuổi, đang ngồi trên ghế đá công viên, nép vào nhau.
Vừa liếc nhìn, hắn đã không xem nữa. Bây giờ có mỹ nữ trong ngực, ai còn tâm trí đâu mà xem phim!
"Lão công......"
"Trong rạp chiếu phim ngủ cũng thoải mái lắm đấy, hay là em ngủ một lát đi?"
Dương Tuyết nhẹ nhàng ôm eo Tô Dương, thoải mái rúc vào trong ngực hắn. Âm thanh khe khẽ, phảng phất mùi hương ngọt ngào.
"Ừm, ngủ một lát......"
Tô Dương cúi đầu hôn một cái, rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi, cũng khép hờ hai mắt.
"Lão công, em bỗng dưng...... cảm thấy chúng ta như trở lại thuở ban đầu, anh khi đó gan lớn thật, dám ôm em luôn......"
"Ách......"
"Đúng vậy đó lão bà, ai bảo em mê người thế? Làm bất kỳ thằng đàn ông nào cũng không kìm được. Huống chi lão công...... là một thanh niên chưa trải sự đời như anh chứ?"
Tô Dương khẽ cười thầm trong bụng, hai tay ôm lấy càng chặt hơn.
"Phì......"
"Đàn ông khác làm gì có cơ hội này...... trước đó, bao nhiêu người theo đuổi em, mà cũng có cả mấy cậu nhóc như anh. Nhớ có lần...... Trong tập đoàn có một Tiểu Nam người mẫu, thấy em xong, mắt chữ A mồm chữ O luôn, muốn bắt chuyện với em. Nhưng em chẳng thèm cho hắn cơ hội nào...... Lúc đó Uông Phù còn bảo, trai đẹp thế kia, sao bỏ qua được?! Kể cả vui vẻ một chút cũng được mà."
Dương Tuyết vừa nói, bàn tay nhỏ nhắn vừa vuốt ve khuôn mặt Tô Dương.
"Ách......"
Tô Dương nghe vậy, không khỏi giật mình kinh hãi. Đáng sợ thật! Nếu lão bà trước kia nhận lời ai đó...... Vậy hắn chắc chẳng có cơ hội nào với nàng. Nếu gặp nhau, không biết sẽ dằn vặt đau khổ đến mức nào! Nghĩ thôi đã thấy lòng nhói đau.
"Ghê thật......"
"Lão bà, không được! Em chỉ thuộc về mình anh thôi! Tuyệt đối không thể để bất kỳ thằng đàn ông nào chạm vào em dù chỉ một ngón tay!"
Nói rồi, Tô Dương càng ôm chặt Dương Tuyết hơn, mặt cũng ghé sát lại.
"Ừm......"
"Đương nhiên rồi, tim em sớm đã bị anh chiếm trọn...... dù anh đi biền biệt 18 năm, nhưng trong lòng em, anh vẫn luôn ở đó...... Chẳng ai thay thế được."
"Trừ phi......"
"Trừ phi em quên anh, thì mới có thể nhận lời người khác, nhưng sao có thể như thế được? May quá...... Cuối cùng ông tơ bà nguyệt cũng thương em, người yêu của em cuối cùng cũng tìm đến em rồi."
Nói rồi, Dương Tuyết chủ động chu môi, hôn lên môi Tô Dương. Sau đó lại thoải mái nằm trong ngực Tô Dương.
"May mà lão bà vẫn luôn đợi anh, lỡ em mà lấy người khác...... chúng ta mà gặp lại thì chắc anh khóc chết mất?"
"Ngốc lão công......"
"Nếu lão bà mà thật sự lấy người khác...... thì anh cũng không để em rời xa anh đâu, hừ! Dù sao em cũng là của anh......"
"Thế nhưng anh có lão công...... Chẳng lẽ em muốn cả hai người đàn ông? Như Uông Tổng Giam chẳng hạn......"
"Tiểu bảo bối, phì...... Về nhà xem em xử lý anh thế nào! Em mà gặp anh thì đã bất chấp tất cả lao vào anh rồi...... Không ai sánh nổi vị trí của anh trong lòng em. Thật ra thì...... Trước kia em cũng từng nghĩ có nên tìm ba cho Tiểu Hạ không, mà bố mẹ cũng giục em tìm...... Nhưng cuối cùng, em vẫn không đi gặp ai cả. Thật đó lão công...... Em hoàn toàn không buông được anh."
Nói rồi, Dương Tuyết đưa tay dụi mắt, dường như nhớ lại chuyện xưa, khiến nàng rơm rớm nước mắt. Không biết là may mắn hay vui vẻ hay buồn bã...... Sau đó, nàng càng ôm chặt eo Tô Dương hơn.
"Ừm......"
Cảm nhận được cảm xúc của Dương Tuyết, Tô Dương có chút trầm mặc. Những chuyện đã qua...... Thật sự khiến lão bà chịu quá nhiều khổ sở! Một mình nuôi con, còn quản lý công ty lớn như vậy...... Nghĩ thôi đã thấy xót xa vô cùng!
"Lão bà...... yên tâm đi, đời này anh nhất định không phụ em! Cả đời này...... anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em, thật lòng thương yêu em......"
"Ừm...... Lão công của em ngoan quá......"
Nói rồi, giọng Dương Tuyết nhỏ dần. Hai tay ôm chặt Tô Dương cũng buông lỏng. Một cơn mơ màng kéo đến...... Dương Tuyết dần thiếp đi, cả người dựa vào trong ngực Tô Dương, cảm giác sắp ngủ say.
"Ngủ đi lão bà, lát nữa tỉnh dậy rồi mình nói chuyện tiếp...... ba!"
"Ừm......"
Rất nhanh, Dương Tuyết đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tô Dương ôm người vợ mềm mại thơm tho trong lòng, khẽ động cũng không dám. Lúc này...... Dù đang ở rạp chiếu phim, nhưng dường như cả thế giới đều tĩnh lặng đến thế. Trong mắt hắn và trong lòng, chỉ có người vợ trong ngực!
Hai người, dường như đã hòa quyện cả thể xác lẫn tinh thần, chẳng còn phân biệt được nữa. Ngay cả nhịp thở và nhịp tim, dường như cũng đồng điệu.......
Thời gian trôi qua từng giờ...... Tô Dương bỗng cảm thấy tâm thần hoảng hốt, rồi cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Rất nhanh...... Hai canh giờ đã trôi qua. Phim kết thúc......
"Ách......"
Theo một tràng ồn ào truyền đến, Tô Dương mở mắt. Hóa ra phim đã hết, mọi người chuẩn bị ra về. Còn Dương Tuyết trong ngực, vẫn như chú mèo con, cuộn tròn trong ngực hắn.
"Ba!"
"Lão công......"
Cúi đầu hôn nhẹ một cái, liền đánh thức Dương Tuyết dậy. Rất nhanh, nàng cũng nhận ra phim đã hết.
"Về thôi lão công, em muốn về...... ôm anh ngủ tiếp."
"Chỉ là ngủ thôi sao?"
"Ừm...... Lát nữa rồi tính, phì......"
Dương Tuyết nghe vậy, mỉm cười, rồi đưa tay véo má Tô Dương. Lão công này...... Tuổi trẻ thật là tốt! Mang theo đồ ăn vặt và đồ uống đã mua trước đó, rồi đứng dậy khỏi ghế. Theo dòng người, nhanh chóng đi ra khỏi rạp chiếu phim.......
"Lão công, anh đói bụng không? Hay là mình ăn chút gì đó nhé?"
"Không cần đâu lão bà, có lão bà xinh đẹp thế này...... anh làm sao mà đói được? Anh chỉ khát thôi......"
"Phì...... nghịch ngợm thật! Đi, về nhà với tỷ tỷ!"
Nói rồi, Dương Tuyết đưa bàn tay nhỏ nhắn, véo mạnh tai Tô Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận